Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chuong 196:

Chuong 196:Chuong 196:
Chuong 196:
Thấy nàng giả bộ hồ đồ, Từ Nguyệt Gia cũng chỉ có thể làm rõ chút ít: "Ta và nàng thành hôn đã gần nửa năm, tới lúc này, nàng đã dùng qua thuốc tránh thai hay phương pháp tránh thai nào chưa?”
Ôn Diệp lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là chưa rồi."
Nàng quả thật không dùng qua thuốc tránh thai, thứ đó đối với nữ tử rất có thương tổn, chỉ là vì không muốn sinh hài tử, mà giết hại thân thể của mình như vậy, thì hai cái này có gì khác nhau.
Bất luận nàng trước kia vì so đo tính toán của mình như thế nào, nhưng trong chuyện này, nàng có thể thẳng thắn dũng cảm trả lời Từ Nguyệt Gia.
Nhưng hắn đã trực tiếp như vậy, Ôn Diệp cũng không muốn lảng tránh việc này nữa.
Một tầng cửa sổ giấy mỏng manh này, sớm muộn gì cũng bị đâm thủng.
"Ta có thể cam đoan với lang quân, ta tuyệt đối không dùng thuốc tránh thai." Ôn Diệp khẳng định.
"Nhưng mà" nàng đột nhiên chuyển đề tài: "Lang quân làm sao phát hiện ra?"
Tuy rằng đại khái đoán được, nhưng vẫn phải hỏi một câu.
Từ Nguyệt Gia thần sắc không nhìn ra thái độ đối với việc này, giọng nói vẫn bình thản: "Trùng hợp, trí nhớ của ta không tệ."
Nếu ngay cả cái này cũng không liên tưởng đến, vậy hắn cũng không cần lại đảm nhiệm Hình bộ thị lang chức.
Ôn Diệp vẫn giữ thái độ nghỉ vấn: "Vậy sao?"
Kỳ thật trong lòng nàng là tán thành.
Ngày sinh hoạt phu thê của bọn họ không nhiều, lại rất có quy luật, vả lại vài lần không nhiều lắm, nàng đều từng có chút động tác nhỏ, đối với tính tình truyên thống bảo thủ trước sau như một của Từ Nguyệt Gia mà nói, việc hắn vẫn nhớ rõ cũng bình thường.
Mà nàng gả tới đã nửa năm, lại có vụ án Đặng thị này, chỉ cần Từ Nguyệt Gia cho rằng thân thể mình khỏe mạnh, không có khả năng nghĩ tới việc này.
Huống hồ, Từ Nguyệt Gia cũng không phải chưa từng làm cha.
"Ta chỉ là hiểu rõ ngày nào cùng lang quân sinh hoạt phu thê sẽ không dễ có thai." Ôn Diệp lại nhấn mạnh: "Thật sự ta không dùng thuốc tránh thai lung tung."
Đến giờ phút này, Ôn Diệp cũng dần dần phản ứng lại, điểm tức giận của Từ Nguyệt Gia tựa hồ cũng không phải là chuyện nàng "không muốn sinh con" này?
Nếu là vì cái này, vậy câu nói đầu tiên của hắn nên hỏi nàng "Vì sao không muốn sinh con, cần gì quanh co lòng vòng.
Từ Nguyệt Gia vẫn nghỉ ngờ: "Ta biết rồi, chỉ nguyên việc tính toán ngày tháng cũng không phải là kế sách vẹn toàn."
Vì không oan uổng cho nàng, trước khi hồi phủ, Từ Nguyệt Gia ngoại trừ thẩm vấn Hứa Mục Chi ra, còn mượn chuyện án tìm đại phu làm chứng.
Xác định hai phu thê nếu ở một số ngày nhất định làm chuyện phu thê, có thể trợ thai hoặc tránh thai hữu hiệu, chẳng qua tác dụng không nhiều lắm, muốn tuyệt đối, vẫn phải dựa vào dược vật. Đã đến tình trạng này, cũng không có gì phải giấu diếm.
Ôn Diệp trả lời: "Đúng là có vài công thức nấu ăn, nhưng ta đã hỏi đại phu rồi, đều là đồ ăn bình thường, không tổn hại đến sức khỏe, chỉ là giảm xác suất mà thôi."
Từ Nguyệt Gia trầm mặc nhìn Ôn Diệp hồi lâu, thấy nàng không giống nói dối, lúc sau trầm giọng nói: "Việc này, căn bản là ở ta."
Xem ra nàng cùng đại bộ phận nữ tử đều có cùng suy nghĩ như vậy.
Ôn Diệp: "... ?"
Không phải phản ứng như vậy chứ, hắn không bình thường.
Ánh mắt Ôn Diệp nhìn về phía Từ Nguyệt Gia không khỏi lộ ra hoài nghi sâu sắc.
Từ Nguyệt Gia: "...'
Hắn dời tâm mắt: "Chỉ là thuốc tránh thai vạn lần không nên dùng... Nếu có một ngày nàng hối hận, vậy nó sẽ để lại cho nàng sự thương tổn không thể nghịch chuyển."
"Nhưng mà" Từ Nguyệt Gia cuối cùng nói: "Nàng đã nói là chưa từng dùng, ta sẽ tin nàng một lần."
Trong lòng Ôn Diệp có chút không yên, Từ Nguyệt Gia lại không tức giận?
Nàng trầm mặc vài hơi, vẫn hỏi: "Lang quân không ngại ta làm như vậy chứ ?"
Từ Nguyệt Gia trả lời: "Nàng không muốn, nếu ta đem chuyện này đổ lên người nàng, chính là ép buộc nàng.
"Giữa phu thê vốn nên thẳng thắn thành khẩn việc đối đãi, việc này, ta và nàng đều có vấn đề." Từ Nguyệt Gia nghiêm túc nói: "Chuyện con nối dõi, sự tình trọng đại, ta chưa từng hỏi qua ý nguyện cùng ý nghĩ của nàng, mà trước khi nàng quyết định cũng không thương lượng với ta."
Trái tim Ôn Diệp hạ xuống một nửa, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận