Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 242:
Chuong 242:
"Nương có." Ôn Diệp trực tiếp chuyển bát canh đựng đồ uống lạnh đến trước mặt mình trả lời: 'Nương uống phần còn lại."
Từ Ngọc Tuyên đối với "lượng" vẫn còn mơ màng, nhận thức còn chưa rõ ràng lắm, nhưng cậu bé biết "còn lại" là có ý gì.
Nương làm sao có thể uống hết phần còn lại đây, Từ Ngọc Tuyên nhìn trái nhìn phải, giống như cuối cùng đã hạ quyết định: "Cha cùng nương thay đổi."
Đúng vậy, cái bát của cha nhìn thế nào cũng thấy nó ngon hơn bát của mình nhiều.
Từ Nguyệt Gia: "...'
Ôn Diệp nghẹn cười ra tiếng cự tuyệt: "Cha con là người đứng đầu một nhà, đi sớm về trễ, kiếm điểm tâm cho Tuyên nhi ăn thì sao có thể uống phần còn lại chứ."
Từ Ngọc Tuyên nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm: "Vậy lấy của Tuyên nhi đổi cho nương được không?”
Sau khi nói xong, cậu bé đem chén nước đá trước mặt mình hướng về phía Ôn Diệp, dịch một chút.
Ánh mắt đuổi theo, tràn đầy không nỡ.
Ôn Diệp tiếp tục nói: "Tuyên nhi mỗi ngày đều phải đọc sách cũng rất vất vả, cũng không thể uống."
Từ Ngọc Tuyên đành phải hỏi: "Vậy, vậy ai uống?”
Ôn Diệp rất tự mình hiểu lấy nói: "Đương nhiên là nương, chỉ có nương mỗi ngày không có việc gì làm, ăn không ngồi rồi, uống đồ thừa là điều mà nương nên làm."
Từ Ngọc Tuyên do do dự dự thật lâu mới nói: "Vậy lần sau, con cùng nương đổi."
Ôn Diệp gật đầu: "Được, lần sau chúng ta đổi."
Lần sau bát lớn để cho mình trước là được.
Sau bữa ăn còn có dưa hấu, Từ Ngọc Tuyên được cắt cho một miếng nhỏ, ăn xong liên cảm thấy mỹ mãn trở về tiểu viện của mình.
Từ Nguyệt Gia ăn hai miếng, Ôn Diệp thì chờ Từ Ngọc Tuyên rời đi liền ôm nửa quả dưa hấu còn lại, dùng thìa gỗ chậm rãi múc ăn.
Dưa hấu này là trông ở thôn trang ngoại ô kinh thành, sáng sớm đã được đưa vào phủ, ướp lạnh rồi ăn quả thật rất ngon miệng.
Ngọt thì đủ ngọt, chỉ là so với trước kia ăn ở Ôn gia, nàng cảm thấy hình như dưa này vẫn kém một chút.
Không thể không nói, Ôn nhị thúc đọc sách không được, nghiên cứu trồng dưa ngược lại lại có chút thành tựu, giờ này khắc này Ôn Diệp mới phát hiện miệng mình bị nuôi đến kén ăn mất rồi.
Ăn xong nửa quả dưa hấu, Ôn Diệp vẫn nhớ đến những quả dưa trước kia được ăn ở Ôn gia.
Nghĩ tới nghĩ lui, tâm động không bằng hành động, Ôn Diệp nói: "Lang quân, lại đây giúp ta một việc."
Từ Nguyệt Gia đến gần mới phát hiện Ôn Diệp muốn hắn giúp nàng mài mực.
Ôn Diệp chủ động giải thích: "Ta có vị một nhị thúc, quê ở Tô Châu, thúc ấy trồng dưa hấu ngon hơn dưa này nhiều."
Tính ngày, dưa hấu ở quê nhà Tô Châu cũng nên vận chuyển đến Thượng Kinh thành rồi.
Lúc này nàng viết thư vê vừa đúng lúc.
Từ Nguyệt Gia trâm mặc một hồi, sau đó liền hỏi: "Dưa hôm nay không đủ ngọt?"
Ôn Diệp lắc đầu nói: "Cũng không phải."
Nàng lười giải thích nên chỉ nói: "Hai ngày nữa, chờ lang quân tự mình nếm qua, chàng sẽ hiểu ngay thôi.'
*
Năm nay tiểu thúc thuê hẳn một đội xe đưa tới hơn mười xe dưa và trái cây, Thẩm thị dựa theo lệ thường phân cho các viện một ít, số còn lại trước hết bỏ vào trong khố phòng.
Làm xong những việc này, bà ấy mới đi xem thư Ôn Diệp đưa tới.
Sau khi xem xong, Thẩm thị trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng vẫn phân phó Hàn ma ma cho phép các cô nương xuất giá trong phủ chuẩn bị một phần dưa và trái cây từ quê nhà Tô Châu chuyển tới rồi phái người đưa qua.
Lúc Ôn Diệp nhận được dưa hấu từ người được Thẩm thị phái đưa tới thì đã là ba ngày sau.
Ước chừng phải mang tới khoảng năm sáu quả, so với suy nghĩ cùng dự tính trước kia của nàng còn nhiều hơn, Ôn Diệp bảo Đào Chỉ tìm hai nha hoàn mang hai quả trong số đó đến chính viện.
Còn lại hai giỏ là hoa quả khác, trong phủ không thiếu nên Ôn Diệp cũng không định đưa qua.
Lục thị nhận được hai quả dưa hấu lớn thì rất kinh ngạc, Từ Cảnh Lâm cũng vừa lúc ở đây, cậu nhóc ôn ào muốn ăn.
Lục thị liền cho cắt cho hai người mỗi người một miếng.
Hai mẹ con mỗi người ăn một miếng, Từ Cảnh Lâm vốn là hài tử kén ăn, vậy mà hôm thoáng cái đã ăn xong phần của mình, cậu nhóc nói: "Nương ơi, quả này ăn ngon hơn quả hôm qua."
Lục thị cũng cảm thấy như vậy, thế nên đã cho người đi hỏi thăm một chút. Sau đó mới biết được đây là dưa do nhị thúc của Ôn Diệp tự tay trồng, hay nói cách khác chính là từ Tô Châu xa ngàn dặm ngoài kia vận chuyển đến Thượng Kinh thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận