Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chuong 319:

Chuong 319:Chuong 319:
Chuong 319:
Nhìn đôi mắt vô cùng chân thành của Ôn Diệp, bỗng Lục Thị không biết nên nói bắt đầu từ đâu, qua một lúc lâu nàng ấy mới tiếp tục nói: "Nhị đệ làm quan trên triêu, phong cách và hành vi thường xuyên bị người lên án, nói đệ ấy không linh hoạt, tâm tư âm trầm, tâm địa tàn nhẫn hơn bất cứ ai."
"Đương nhiên trong đó phân lớn đều là những lời nói quá của đám người ghen ghét bịa đặt, nhưng cũng có vài điều mà họ không nói sai, đúng là tính tình Nhị đệ có lúc rất cứng rắn, bây giờ muội nghe theo lời đệ ấy, chiều theo ý đệ ấy, vậy sau này sẽ thế nào."
Cuối cùng Lục Thị lại nói thêm: "Thật ra ta mong Nhị đệ có thể giống như khi vừa nhập sĩ vậy, tính tình mềm mỏng dễ khuyên."
Ôn Diệp nghe thế, bỗng nhiên cười nói: "Thật ra lang quân chỉ như vậy với những vụ án chàng phụ trách mà thôi, một tờ giấy phán tội trông mỏng tang nhẹ như gió nhưng nó dính líu đến rất nhiều chuyện trọng đại, người làm quan chỉ cần sơ sẩy nho nhỏ thôi sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn đến những người liên quan trong vụ án. Ta hiểu ý của tẩu tẩu, chốn quan trường chìm nổi, người làm quan muốn con đường làm quan thuận lợi khó tránh được phải nhiễm chút bụi bẩn, tẩu tẩu sợ lang quân quá cứng rắn, dễ tổn thương bản thân chàng ấy."
Là người nhà, suy nghĩ của Lục Thị không sai.
Nhưng từ khi nàng bắt đầu để ý đến các phương thức xử án của Từ Nguyệt Gia.
Thì trong mắt nàng Từ Nguyệt Gia thật sự là một vị quan tốt.
Hắn rất nghiêm túc, cẩn thận, cầu tiến, cương trực, công bằng, liêm chính, chưa từng có một chút hành động cổ hủ nào, hành vi ổn thỏa, cách suy nghĩ thông thấu, rộng lượng.
Người như vậy, cho dù là nhìn từ phiến diện hay là từ sự thật khách quan, Ôn Diệp đều rất kính nể hắn.
Ôn Diệp tiếp tục nói: "Thật ra lang quân rất may mắn, Đương Kim Thánh Thượng sáng suốt anh minh, Thái Tử thông minh tài trí, thời cuộc an ổn. Đây chính là thời điểm tốt nhất, không phải sao tẩu tẩu?"
"Lang quân đã có chí lớn, chúng ta là người nhà của chàng, cần gì phải vì một ít nguy hiểm không biết có xảy ra hay không mà đi ngăn cản chàng chứ, đúng không?”
Ở thời Tiên Đế, Từ Nguyệt Gia có thể biết cách khiêm tốn để giấu đi mũi nhọn của bản thân, điều này chứng tỏ chàng không phải một người xốc nổi làm việc không có trật tự, bây giờ trong mắt người ngoài chàng đã "thay đổi", nhưng chàng không hề kiêu ngạo tự cao tự đại.
Ôn Diệp nghĩ, Từ Nguyệt Gia và nàng giống hệt nhau, và những tháng ngày triều đình an ổn hài hòa như vậy vô cùng hiếm có, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này, cố gắng hết sức phát huy hết giá trị, và khả năng của những gì hắn đã học được.
Không biết Từ Nguyệt Gia đứng dưới hành lang của chính viện từ khi nào, bên cạnh hắn có một tỳ nữ chuẩn bị đi vào thông báo, nàng ấy khẽ dò hỏi: "Nhị gia?"
Từ Nguyệt Gia cup mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Không cần, mười lăm phút sau ngươi hãng vào."
Tỳ nữ rũ mắt khuyu gối: "Dạ vâng."
Từ Nguyệt Gia liếc nhìn cánh cửa chính đường, cất bước quay người rời đi, tỳ nữ theo sát phía sau.
Còn bên trong nội đường.
"Tẩu tẩu." Ôn Diệp lại nói: "Lang quân là một vị quan tốt, và càng là một người tốt. Ta nghĩ cho dù sau này chàng đổi ý muốn có con nối dõi thì cũng sẽ không đối xử tệ với ta."
Đúng vậy, Lục Thị thừa nhận, nhân phẩm Từ Nguyệt Gia không hề có vấn đề gì.
Nhưng nàng ấy vẫn thương Ôn Diệp, nếu chuyện này xảy ra khi nàng vừa gả đến đây, có lẽ hôm nay nàng ấy sẽ không khuyên bảo hết nước hết cái như thế.
Nhưng một năm chung sống không phải nói bỏ là bỏ ngay được, bây giờ cán cân trong lòng Lục Thị đã sớm nghiêng về phía Ôn Diệp.
Ôn Diệp thấy Lục Thị đã nghe lời khuyên của mình, vì thế tiếp tục nói: "Với lại cho dù đến ngày đó thật thì cùng lắm tẩu tẩu đuổi một mình lang quân ra khỏi nhà."
Lục Thị bị nàng chọc vừa tức vừa buồn cười: "Chỉ có muội là lắm mưu nhiều kế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận