Mùa Xuân Của Anh
Chương 29: “nói Rằng Em Chưa Bao Giờ Quên Người Đó”
Editor: Cỏ May Mắn
–
Thịnh Tuệ không biết khiêu vũ.
Cũng may trên quảng trường có rất nhiều người thích thú nhưng vụng về như cô, mọi người không khiêu vũ vì điệu nhảy duyên dáng mà là để tự làm mình vui.
Tất cả mọi người ở đây không quen biết nhau nhưng lại sẵn sàng chia sẻ niềm vui với những người xa lạ chưa từng gặp mặt, Thịnh Tuệ cũng bị lây theo bầu không khí, cô được người đàn ông cao gầy đối diện ôm lấy vòng eo, điệu nhảy của cô vụng về nhưng nụ cười luôn vương trên môi.
Không có gì ngạc nhiên khi Chu Thời Dư là một bạn nhảy hoàn hảo, Thịnh Tuệ được anh kiên nhẫn hướng dẫn, tuy cô nhảy chưa tốt nhưng trông không quá chật vật.
Khiêu vũ hơn mười phút, cô cảm thấy hơi mệt nên tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của Chu Thời Dư, tư thế giống như ỷ lại dựa dẫm, cô nhẹ giọng nói: “Sao chuyện gì anh cũng biết thế.”
Bình thường khi ở nơi công cộng, Thịnh Tuệ không quen tiếp xúc quá thân mật, hiếm khi cô chủ động, nhưng bây giờ cô lại đắm chìm trong niềm vui của đám đông mà xua đi những lo lắng băn khoăn khác.
Người phụ nữ mảnh khảnh trong lòng anh khẽ th ở dốc, khi cô nói hơi nóng phả vào cổ anh, Chu Thời Dư rủ mắt ôm lấy cô, dùng bàn tay to lớn xoa lưng cô:
“Em mệt thì cứ dựa vào người anh nghỉ ngơi, lát nữa mình sẽ đi ăn cơm.”
Đã quen với sự quan tâm chăm sóc thường xuyên của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ nép mình trong vòng tay ấm áp, bình yên, cô ngửi thấy mùi gỗ lạnh đăng đắng trên người anh, sinh lòng tò mò:
“Anh học khiêu vũ để ứng phó với các trường hợp xã giao sao?”
Cô có cảm giác Chu Thời Dư hình như không thích khiêu vũ.
“Bởi vì khoảng thời gian sau khi khiêu vũ rất thích hợp hôn môi.”
Khi anh thấp giọng đáp lời, lồ ng ngực anh rung lên, Thịnh Tuệ cảm thấy vòng ôm chợt lạnh đi, cô nhìn thấy Chu Thời Dư lùi lại nửa bước rồi cúi xuống, một cái bóng phủ lên người cô, đôi môi mỏng của anh chạm vào khóe miệng cô: “Giống như thế này.”
“Anh có thể ở trong đám đông quanh minh chính đại mà hôn em.”
Hô hấp của cô bị chặn lại, nhưng chỉ trong vài giây.
Tiếp đến, Thịnh Tuệ được anh nâng gáy, hai người hôn nhau đắm say.
Khi cô mở mắt ra lần nữa thì thấy Chu Thời Dư đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt anh dịu dàng ôn hòa như đang thưởng thức bộ dạng chìm đắm của cô.
Đối với việc anh ‘xuất khẩu thành thơ’ nói lời âu yếm, hôn môi và sự thành thục trên giường, có một vấn đề Thịnh Tuệ dồn nén rất lâu, cô ngẩng đầu hỏi:
“Chu Thời Dư, trước đây anh có bao nhiêu cô bạn gái vậy?”
Nói xong, cô mới nhận ra câu hỏi này sẽ hủy hoại bầu không khí, Thịnh Tuệ cúi đầu, sờ tay lên mũi, hắng giọng: “… Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“Anh không có cô bạn gái nào cả.”
Thời gian ăn tối đã định sắp đến, Chu Thời Dư nắm tay chậm rãi dẫn cô ra ngoài, anh cố ý siết chặt đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ, mỉm cười:
“Nhưng thật ra vợ thì anh có một cô.”
Với điều kiện của anh, sắp 30 tuổi mà còn chưa từng nói chuyện yêu đương, cho rằng đây chỉ là lời nói dối dỗ dành cô mà thôi, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ồ, trước kia gặp ai anh cũng thờ ơ, nhưng mới lần thứ hai gặp em anh đã hỏi có muốn kết hôn với anh không rồi.”
Chuyện này phải hiểu làm sao đây?
“Đúng là…” Anh dõng dạc thừa nhận: “Lúc trước anh luôn chờ đợi cơ hội để kết hôn với em mà.”
Chu Thời Dư hơi khựng lại, anh nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của Thịnh Tuệ hơi phồng lên qua khóe mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên ý cười, anh chậm rãi nhướng mày: “Với lại, hình như anh ngửi thấy mùi giấm đâu đây.”
(*) Mùi giấm: ghen.
“……”
Thịnh Tuệ bị anh trêu, cô định mở miệng phản bác thì Chu Thời Dư lại nói tiếp: “Ngày chúng ta xem mắt, em hỏi anh tại sao muốn kết hôn cùng em, anh đã đưa ra 3 lý do.”
Thịnh Tuệ gật đầu, cô nhớ lại lời giải thích rõ ràng và hợp lý của Chu Thời Dư đêm hôm đó về lý do vì sao hai người nên kết hôn, cô nhìn thấy ý cười dịu dàng nhưng cũng vô cùng nghiêm túc sau mắt kính của anh.
Anh nói:
“Thật ra, câu trả lời thực sự và duy nhất là câu cuối cùng.”
—— Ngài Chu, tôi vẫn không hiểu tại sao ngài lại chọn kết hôn với tôi.
—— Bởi vì em là người duy nhất anh muốn kết hôn.
Lời nói không rõ ràng bỗng trở nên đầy ám muội, Thịnh Tuệ cảm thấy lồ ng ngực mình đập thật mạnh, sự rung động xa lạ chưa từng có đột nhiên xuất hiện mà cô chưa kịp đề phòng.
Đầu óc cô nhất thời trống rỗng nên phản ứng chậm chạp, cô chậm rãi chớp mắt, cảm thấy Chu Thời Dư giơ tay xoa đầu cô, anh ôn tồn nói:
“Sao em lại ngẩn người thế?”
“……..
Có gì đâu.” Sợ tâm sự của mình bị lộ, Thịnh Tuệ cuống quýt dời mắt đi, ánh mắt cô nhanh chóng rơi vào người bán bóng bay nhỏ cách đó không xa bèn lấy đại một cái cớ:
“Là vì lúc nãy em nhìn thấy một quả bóng bay rất đẹp, nhưng bị một đứa trẻ mua mất rồi.”
“Bóng bay á?”
Chắc Chu Thời Dư không ngờ cô lại nhắc đến bóng bay, anh nghe vậy thì quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, nheo đôi mắt đen lại, trầm ngâm một lát.
Trước tiên anh nhìn vào những quả bóng bay có hình dạng khác nhau trong tay người bán rong, sau đó chuyển ánh mắt sang đứa trẻ đã mua bóng bay, cánh tay trắng trẻo mũm mĩm cầm dây, trên dây là quả bóng hình mèo đang phấp phới trong gió.
Thịnh Tuệ không biết anh đang nghĩ gì, cô đang định kéo tay áo Chu Thời Dư rời đi, thì trong tầm tay bỗng trống huơ, cô nhìn thấy anh bước những sải dài đi về phía đứa bé nọ.
Khi có người lạ đến, đứa nhỏ và người mẹ trẻ bên cạnh đều sửng sốt.
Chu Thời Dư bàn bạc ngắn gọn vài câu với người mẹ trước, người mẹ gật đầu, sau đó anh ngồi xuống trước mặt cậu bé, nở nụ cười ôn hòa.
Bốn phía tiếng nhạc ồn ào, Thịnh Tuệ không thể nghe thấy nội dung trò chuyện giữa hai người.
Sau cùng, cô thấy người mẹ liên tục từ chối, Chu Thời Dư gỡ chiếc kẹp cà vạt ra đặt vào lòng bàn tay cậu nhóc, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc đen của cậu, đôi môi mỏng khe khẽ nói gì đó.
Cậu bé mũm mĩm cầm chiếc cà vạt gật đầu liên tục, đôi mắt đen to tròn chớp chớp, rồi cậu xoay người chạy thẳng về phía Thịnh Tuệ.
“… Chị ơi, anh kia nhờ em đưa quả bóng bay cho chị ạ.”
Cậu nhóc có mái tóc úp nồi mất một hồi lâu mới cởi được sợi dây buộc bóng bay trên cổ tay, ánh mắt sáng ngời nhìn cô:
“Anh đó nói vợ anh rất thích quả bóng của em, hỏi em có đồng ý tặng lại cho chị không.”
Cậu nhóc cầm sợi dây nhựa đưa quả bóng bay sang, giọng nói thỏ thẻ: “Chị ơi, chúc anh chị kết hôn vui vẻ ạ.”
Thịnh Tuệ ngước mắt lên nhìn Chu Thời Dư đang đứng cách đó mấy bước, hai tay anh đút túi quần, ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú; vầng mây trời màu đỏ cam, ánh tà dương chiếu tỏa sau lưng phác hoạ thân hình cao gầy rắn chắc của anh.
Hóa ra mỗi lời nói bâng quơ của cô đều được anh ghi nhớ trong lòng.
Đột nhiên cô cảm thấy vành mắt nóng lên.
“Cám ơn em.” Thịnh Tuệ ngồi xuống xoa đầu cậu nhóc, cười nói: “Chị rất thích.”
Cậu bé nghe vậy vui mừng nhảy nhót, sau khi giao quả bóng xong, cậu đi về nắm tay mẹ, không quên quay đầu lại chào tạm biệt Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư.
Chờ anh đi tới, Thịnh Tuệ nhẹ giọng nói: “…… Vừa nãy em chỉ là thuận miệng nói thôi mà.”
Cô nghĩ cách để Chu Thời Dư có được quả bóng bay có lẽ là trao đổi quà —— cô đã thấy chiếc kẹp cà vạt anh đưa, giá ít nhất của nó cũng phải 5 con số, thế mà anh lại đem đi tặng không hề chớp mắt.
Vì cô mà làm như vậy, thực sự không cần thiết.
Chu Thời Dư cầm lấy quả bóng bay cẩn thận ngắm nhìn rồi buộc sợi dây vào chiếc cúc trang trí ở ống tay áo của Thịnh Tuệ, anh mỉm cười, thấp giọng hỏi cô:
“Vậy em có thích quả bóng bay này không?”
Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn quả bóng bay đang đung đưa trong làn gió chiều giống như Bình An ở nhà, cô cong mắt cười ngọt ngào: “Thích.”
“Vậy là tốt rồi.”
Giữa tiếng người nói chuyện ồn ào và tiếng nhạc, giọng nói ấm áp như ngọc của anh văng vẳng vào tai cô từng từ từng chữ, Thịnh Tuệ nghe thế thì dời mắt sang, tình cờ gặp phải ánh mắt của Chu Thời Dư vẫn luôn nhìn cô đắm đuối.
Chăm chú, dịu dàng, thẳm sâu không thể suy đoán.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Thời Dư giơ tay nhẹ xoa đỉnh đầu cô, rồi lại tự nhiên nắm tay Thịnh Tuệ:
“Chỉ cần em thích thì rất đáng giá.”
“……”
Hơi ấm trong lòng bàn tay cô hồi lâu vẫn chưa tiêu tan, Thịnh Tuệ ngoan ngoãn để anh dẫn mình đi, trong lòng cô tựa như có một con thỏ nhỏ không an phận, đầu cô chợt hiện lên hai chữ:
—— phạm luật.
Chu Thời Dư luôn nói với cô những lời như vậy.
Anh thật sự phạm luật rồi.
–
Quán Izakaya này là do Khâu Tư đề cử với Chu Thời Dư, nghe nói quán đã mở được 30 năm, tuy nhỏ nhưng họ buôn bán rất tốt, muốn có chỗ phải đặt trước ít nhất một tuần.
(*)
Izakaya là quán ăn kiểu Nhật, ghép giữa 2 từ trong tiếng Nhật là i (ở) và sakaya (nơi bán rượu sake).
Quán này bán cả đồ ăn và thức uống (bia rượu).
Vén tấm rèm màu xanh đậm đã bạc màu, cả hai bước vào, bên trong quán hơi tối.
Quán được bài trí bằng những ván gỗ màu nâu sậm, sờ vào có cảm giác hơi sần sùi, nhiều cột trụ chịu lực cũng được khắc những ký tự nhỏ dày đặc nên không thể nhìn rõ.
Thực khách ngồi xung quanh một chiếc teppanyaki (*) hình chữ nhật, trừ khi đi một nhóm đông người, còn không thì phải ngồi cùng bàn với người lạ, nếu muốn ở một mình thì có thể ngồi dùng bữa trong góc, nếu muốn tìm người nói chuyện thì quay sang người bên cạnh.
(*)
Teppanyaki là được ghép bởi 2 từ “Teppan” (tấm gang/ thép) và “Yaki” (kỹ thuật nấu nướng) – là nghệ thuật trình diễn trực tiếp quá trình chế biến món ăn trên một mặt phẳng làm từ gang/ thép đặc trưng trong văn hóa ẩm thực của người Nhật.
(hình minh họa cuối chương)
Nghe nói đây là ý của chủ quán, hy vọng thực khách đến đây không những được ăn uống ngon miệng mà còn có thể kết giao thêm được những người bạn mới.
Trong đại sảnh có ba chiếc bàn dài, Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư chọn ngồi ở chiếc bàn đằng xa ngay sát tường, ngay sau đó, một người phục vụ mặc đồng phục kiểu Nhật Bản đi tới.
Chàng thanh niên cao lớn vạm vỡ, trên cổ và trên mặt đều lấm tấm mồ hôi, chiếc khăn thấm mồ hôi vắt tùy ý trên vai, đôi mắt đen láy sáng ngời, hỏi hai vị khách mới vào muốn ăn gì bằng tông giọng to rõ, đồng thời anh ta cũng không quên nhiệt tình đề cử vài món ăn.
Trước khi gọi món, Chu Thời Dư mở trang món chính trong thực đơn, đôi mắt đen sau cặp mắt kính nhìn lướt qua rồi hỏi: “Món chính ở đây mỗi phần khoảng bao nhiêu gram?”
Thịnh Tuệ nghe vậy sửng sốt, tay cô đặt dưới bàn đang định kéo ống tay áo của anh thì nghe thấy chàng thanh niên cười nói: “Cái đó thì tôi không biết, nhưng chúng tôi có thể điều chỉnh theo yêu cầu của anh.”
Chu Thời Dư bình tĩnh nói “được”, sau khi yêu cầu định lượng cho món tráng miệng và món chính, anh hỏi chi tiết về tất cả các món ăn có thể chứa carb, việc này làm Thịnh Tuệ đứng ngồi không yên.
Vì bị bệnh nên cô sợ nhất là mình trở thành gánh nặng cho người khác hoặc gây phiền phức cho họ, có khi cô thà chịu khổ một chút để giả bộ mình hòa hợp với cả tập thể.
Cũng may chàng thanh niên từ đầu đến cuối không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, ngược lại anh ta tỉ mỉ giới thiệu, Thịnh Tuệ dần dần thả lỏng và bớt căng thẳng hơn.
Hai người lần lượt gọi món, chàng thanh niên đọc lại món ăn để xác nhận, trước khi rời đi, anh ta tinh ý hỏi: “Hai anh chị tới Izakaya mà không định uống chút gì sao ạ?”
Chu Thời Dư đóng thực đơn lại: “Không cần đâu, cảm ơn——”
“Anh muốn uống thì cứ uống đi.” Thịnh Tuệ nhớ lại lúc hai người đến mừng đồng nghiệp chuyển nhà nên nhẹ nhàng ngắt lời: “Hiếm khi có dịp đến đây ăn một lần, em không ngại đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Chu Thời Dư cuối cùng cũng gọi một ly rượu mơ xanh.
Rượu và món đậu Edamame được dọn lên trước, những viên đá trong ly nổi lên trên, để ly lại gần là có thể ngửi thấy mùi thơm thanh ngọt của rượu.
Chu Thời Dư dùng đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình nâng ly rượu lên, đôi môi mỏng chạm vào miệng ly, lúc nâng ly lên yết hầu của anh trượt lên xuống.
Ánh sáng của chiếc đèn trên trần chiếu xuống, phản chiếu sườn mặt góc cạnh của anh làm những động tác đơn giản nhất cũng trông giống như những cú máy dài (*) được quay chậm trong một bộ phim.
(*)
Cú máy dài (long take): một phân cảnh được quay liên tục, không gián đoạn.
Người mắc bệnh tiểu đường phải cẩn thận khi uống rượu, trước giờ Thịnh Tuệ chưa từng uống rượu, thấy bộ dạng uống rượu của Chu Thời Dư làm cô cũng muốn uống, cô nhẹ giọng hỏi: “Em nếm thử một ngụm được không?”
Thấy Chu Thời Dư không đồng ý, cô lập tức hứa hẹn: “Em chỉ nhấp một ngụm nhỏ để thử mùi vị như thế nào thôi.”
Dứt lời, Thịnh Tuệ trưng bộ mặt vô tội chớp chớp đôi mắt nhìn anh, mãi đến khi anh mềm lòng buông tay, cô mới cong mắt cười cầm ly thủy tinh lên, giữ lời hứa chỉ nếm hớp nhỏ để biết hương vị.
Vị cay nồng xa lạ đọng lại trên đầu lưỡi, ấn tượng khi mới nếm thử không tốt, ban đầu là vị đắng, sau đó một mùi mơ xanh thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng, đọng lại rất lâu không tiêu tan.
Tuy biết mỗi người có sở thích khác nhau nhưng Thịnh Tuệ vẫn không thể hiểu được sức hấp dẫn của rượu.
Cô đặt chiếc ly xuống, định đẩy nó về anh thì người đàn ông ngồi đối diện nhanh chóng giơ tay lên trước cô một bước, dùng ngón trỏ thon dài lau đi vết nước trên môi cô.
Trong không gian tối tăm, ngay cả tia dịu dàng ấm áp trong đôi mắt đen của Chu Thời Dư cũng mang theo chút mê hoặc.
Anh rủ mắt xuống, đầu ngón tay xoa xoa giọt chất lỏng trong suốt, trong tiếng nói chuyện ồn ào của xung quanh, đột nhiên anh cong môi cười cười:
“Tuệ Tuệ, gần đây hình như em càng ngày càng thích làm nũng đó nhé.”
“……”
Thịnh Tuệ bị anh nói như thế thì vành tai nóng lên, đồ ăn chưa lên hết nên cô chỉ có thể đi lột vỏ đậu, kết quả lại bị anh bưng đ ĩa đậu đi mất.
“Để anh, em đừng làm kẻo dơ tay.”
Chu Thời Dư dùng ngón tay bóp vỏ đậu nành Edamame màu xanh sậm, ép mạnh một chút thì hai hạt đậu tròn xanh rơi vào đ ĩa sứ: “Hai ngày nay em học ngôn ngữ ký hiệu như thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.” Thịnh Tuệ chống cằm thở dài: “Trong thời gian ngắn mà em phải ghi nhớ quá nhiều, em luôn cảm thấy em chưa học chắc phần căn bản.”
“Có lẽ là cách học chưa đúng lắm.”
Chu Thời Dư đẩy chén sứ đựng đậu nành xanh đến trước mặt cô, dùng khăn ướt lau tay: “Phương pháp học ngôn ngữ luôn có điểm chung, giống như phụ tố từ tiếng Anh.
Nếu có thể, em nên đi hỏi giáo viên ngôn ngữ ký hiệu thử xem có bảng tổng kết tương tự hay không.”
Khi người thông minh làm việc gì, quả nhiên tìm ra cách trước rồi mới hành động.
Khi Thịnh Tuệ yên lặng lắng nghe cách giải quyết của Chu Thời Dư, cô chợt nhận ra, dường như sau khi kết hôn cô dần dần quên mất người đàn ông trước mặt mình lúc này thực ra là một người rất tài giỏi.
Thành tích thời cấp ba của anh không ai sánh kịp.
Sau khi tốt nghiệp Ivy League, anh xây dựng sự nghiệp một cách thuận lợi, trở thành kỳ tích trong ngành, cuộc sống cá nhân tốt đẹp, suôn sẻ.
Mà người ưu tú như vậy lại chính là chồng cô.
Không hiểu sao não cô không hề báo trước mà đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, khóe môi cô không khỏi nhếch lên.
Chu Thời Dư khựng lại hỏi cô cười cái gì.
“Đột nhiên em cảm thấy anh rất xuất sắc.” Cô cười lắc đầu, nghĩ đến một phép so sánh: “Giống như là, dù chuyện có khó đến đâu, chỉ cần giao cho anh đều có thể giải quyết được.”
Món cá chiên hai người gọi được dọn ra trước, Thịnh Tuệ nghiêng người để người phục vụ đặt đồ ăn lên, đồng thời cô tò mò hỏi: “Có việc anh muốn làm nhưng lại không thể hoàn thành được không?”
“Có rất nhiều.”
“Lúc đầu anh không muốn học tài chính mà là nghiên cứu y dược.” Chu Thời Dư vừa nói vừa dùng đũa gắp phần thịt không xương trong bụng cá chiên cho vào chén Thịnh Tuệ.
“Sau này anh thấy năng lực của mình không mấy nổi trội nên quyết định đi theo con đường khác là đầu tư mạo hiểm, như vậy anh sẽ tài trợ những người có năng lực làm nghiên cứu.”
Thịnh Tuệ nhớ lại khoản đầu tư ban đầu của Thành Hòa là đầu tư vào ngành sản xuất phục vụ cho người bệnh tiểu đường, cô tiếp tục hỏi: “Tại sao anh lại muốn nghiên cứu y học?”
Chu Thời Dư suy nghĩ một chút, cười nói: “Anh không có lý tưởng lớn lao nào cả, chỉ hy vọng bản thân hoặc thành quả của anh sẽ được người khác cần đến.”
Câu trả lời mơ hồ của anh làm Thịnh Tuệ cũng hiểu sơ sơ: “Giống như lý do em chọn tham gia vào ngành giáo dục đặc biệt vậy.
Không phải em muốn cứu vớt ai, mà em hy vọng người khác có thể cần đến mình.”
“Trước đây có người nói với em là…” Chu Thời Dư kiên nhẫn nghe, Thịnh Tuệ đột nhiên nhớ lại chuyện cũ: “Có lẽ vì hồi nhỏ em thiếu tình yêu thương nên em đi theo hướng đối lập, đó là muốn dành hết sự quan tâm và tình yêu thương của mình cho người khác.”
Cô thẳng thắn nói: “Làm giáo viên ngành giáo dục đặc biệt bị coi là ích kỷ, nếu nghĩ như vậy thì em không cao thượng như lời anh nói đâu.”
Chu Thời Dư lại không nghĩ như vậy: “Nhưng việc em làm giúp ích được rất nhiều người, thế là đủ rồi.”
“Với cả, hầu hết mọi người đều dành cả cuộc đời để tìm kiếm đam mê.” Anh hơi dừng lại: “Bất kể lý do là gì, một khi đã tìm được thì em nên nắm chặt lấy.”
Nghe vậy, mắt Thịnh Tuệ hơi mở to ra: “Trước kia cũng có người nói với em như vậy.”
Nhắc mới nhớ, lúc cô chọn nghề nghiệp cũng có hơi vội vàng và thần kỳ.
Chuyên ngành của Thịnh Tuệ không phải là giáo dục đặc biệt, cô biết đến lĩnh vực này lần đầu tiên trong một hoạt đ ộng tình nguyện vào kỳ nghỉ đông năm nhất, sau khi có hứng thú, cô tiếp tục tham gia các hoạt động liên quan, từ đó cô đã có ý định thay đổi sự nghiệp.
Nhưng cô thực sự quyết tâm theo học ngành giáo dục đặc biệt là bởi vì nhà trường hưởng ứng lời kêu gọi của Báo Thanh Niên Quốc Gia và thành lập nhóm hỗ trợ tâm lý thanh niên.
Lúc đó cô mới đến Thượng Hải nên cảm thấy khó hòa nhập với thành phố náo nhiệt, cô canh cánh chuyện mẹ đã có gia đình mới và bỏ rơi cô, trong lòng cảm thấy buồn bực, cô xem tờ rơi mời gọi ứng tuyển của nhóm hỗ trợ trên bảng thông báo, thế là cô tham gia không hề do dự.
Tổ chức mới thành lập nên còn lỏng lẻo, không có sự hỗ trợ tiếp theo từ nhà trường.
Người phụ trách chia ngẫu nhiên bảy người thành một nhóm, sử dụng nhóm chat để giúp mọi người mở lòng với nhau.
Sau đó tổ chức mời một số chuyên gia diễn thuyết vài lần qua loa qua lệ, họ thấy hiệu quả không tốt thì không tiếp tục nữa.
Lúc đó internet còn chưa phát triển, nhóm chat gồm 7 người không hề quen biết nhau nhanh chóng trở nên im lặng, một tháng sau, trưởng nhóm đề xuất giải tán nhóm hỗ trợ này.
Khi Thịnh Tuệ nghĩ chuyện này sắp kết thúc thì Z – người hiếm khi nói chuyện trong nhóm chat đột nhiên trò chuyện riêng với cô.
Người đó nói mình không muốn kết thúc, hỏi Thịnh Tuệ liệu cô có sẵn lòng tiếp tục cuộc trò chuyện hay không.
Lúc ấy cô tưởng đối phương chat nhóm nên không từ chối, thỉnh thoảng nói chuyện với Z.
Sau một thời gian, cô phát hiện hai người rất hợp nhau, có thể nói những chuyện vụn vặt mà hết cả buổi sáng.
Bọn họ rất ăn ý, chưa bao giờ hỏi danh tính của nhau, thậm chí còn không biết đối phương là trai hay gái.
Nhưng trong suốt 3 năm đại học, hai người không giấu giếm nhau điều gì, khi Thịnh Tuệ cần chọn nghề, cô theo bản năng muốn hỏi ý kiến của Z.
Cô lo lắng việc chuyển nghề quá vội vàng, lựa chọn sai lầm sẽ hủy hoại tương lai của mình.
Tuy đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ chính xác những gì Z đã trả lời vào thời điểm đó.
【 Hầu hết mọi người đều dành cả cuộc đời để tìm kiếm đam mê.
Bất kể lý do là gì, bạn đã may mắn tìm được thì nên cố gắng nắm chặt lấy nó.
】
“…….
Nếu không có những câu nói đó, có lẽ em vẫn giống như trước đây, nghe theo số đông mà chọn một công việc nào đó, chắc công việc này sẽ không tệ đâu, nhưng em sẽ không thích.”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ nói về Z với người khác, ngay cả bạn thân nhất của cô là Tiêu Mính cũng không biết sự tồn tại của người này, thế mà cô có thể tự nhiên kể chuyện này với Chu Thời Dư: “Đáng tiếc là sau này người đó nói muốn ra nước ngoài để chữa bệnh, rồi không trả lời lại em nữa.”
Việc mất liên lạc với Z khiến Thịnh Tuệ vẫn tiếc nuối nhiều năm sau đó, cô rủ mắt thở dài: “Không biết người đó đã khỏi bệnh chưa, đã đọc email em gửi chưa, chẳng biết hiện tại người đó ra sao rồi.”
Một mình trò chuyện hồi lâu, Thịnh Tuệ lúc này mới nhớ Chu Thời Dư nãy giờ không nói chuyện, cô áy náy nói: “Đã lâu không nhớ tới người này nên em nói lảm nhảm nhiều như vậy ——”
“Em gửi cho người đó một email nữa đi.”
Chu Thời Dư vốn im lặng hồi lâu đột nhiên nói: “Có lẽ lần này người đó sẽ trả lời em.”
Thịnh Tuệ tỏ ra nghi ngờ: “Nhưng chúng em đã nhiều năm không liên lạc với nhau rồi, có lẽ người đó đã đổi thông tin liên lạc từ lâu.”
“Vậy thì cũng đâu có sao.”
Chu Thời Dư dựa lưng vào ghế, đôi mắt đen sau tròng kính vì bị phản chiếu nên không thể thấy rõ, cô chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh: “Em nói cho người đó biết, những cuộc trò chuyện năm đó có ý nghĩa rất lớn đối với em, nói cho người đó biết hiện tại em đang thế nào…”
“Nói rằng, em chưa bao giờ quên người đó.”
“Anh nghĩ người đó sẽ rất vui khi đọc được điều này.”
*Ảnh teppanyaki:
*Ảnh đậu nành Edamame:
------oOo------