Mùa Xuân Của Anh

Chương 36: “bởi Vì Người Anh Yêu Thích Mùa Xuân Nhất”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Nước nóng k1ch thích giác quan đang trì trệ, khiến làn da trắng lạnh của Chu Thời Dư hơi ửng đỏ lên.
Đêm trôi qua một cách yên bình, tai anh chỉ còn tiếng ù ù nho nhỏ.
 
Trong phòng tắm ngột ngạt, Chu Thời Dư cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, anh thấy các đầu ngón tay không còn run rẩy do căn bệnh gây ra hoặc do tác dụng phụ của thuốc giống hôm qua nữa.
Các triệu chứng đã thuyên giảm, chắc là sẽ không tái phát.
Anh đưa mắt nhìn hàng chục vết sẹo trên cổ tay, Chu Thời Dư tắt vòi sen, cầm khăn tắm trên kệ lên lau khô người.
Thính giác đang dần hồi phục của anh bắt được những âm thanh khe khẽ bên ngoài cửa.
Anh đeo kính vào, chỉ quấn khăn tắm ngang hông rồi bước ra ngoài.

Khi mở cửa, anh nhìn thấy Thịnh Tuệ đang xuống giường, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu nhìn.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của cô như dự kiến dừng ở phần thân trên tr@n trụi của anh, cô nhanh chóng liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi vội vàng né tránh, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.
Thịnh Tuệ hắng giọng: “…..

Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cảm xúc vẫn trống rỗng như cũ, nhưng không còn tê liệt như đêm qua, khi các giác quan phục hồi, não bắt đầu chầm chậm hoạt động lại.
Hai người chào buổi sáng xong lại không biết nói gì, Chu Thời Dư thấy Thịnh Tuệ chần chừ muốn nói lại thôi, anh nhớ lại đêm qua khi anh uống thuốc trong phòng ngủ có tiếng sột soạt, anh cầm chai nước trên bàn kính rồi bước tới phòng thay đồ.
Phòng thay đồ không lớn, ở dãy tủ ngang đầu tiên bên cạnh cửa có một chiếc túi.
Cảm nhận được ánh mắt phía sau, Chu Thời Dư thò tay vào đáy túi da, lấy ra một hộp thuốc trong suốt có vách ngăn nhỏ, anh đổ năm viên thuốc đủ loại hình dáng vào lòng bàn tay.
Mấy giây sau, Thịnh Tuệ ngập ngừng hỏi: “… Anh đang uống thuốc à?”
“Là thực phẩm chức năng.” Chu Thời Dư xoay người, bình tĩnh nhìn cô đi tới, anh mở ra lòng bàn tay giải thích từng cái:
“Vitamin B, vitamin C, dầu cá, Canxi-Magie và Axit folic.”
“Sao tự dưng lại uống nhiều thực phẩm chức năng  như vậy.” Thịnh Tuệ cảm thán xong rồi thở phào, trên mặt lộ rõ nét vui mừng, giọng điệu cũng nâng lên cao hơn một chút:
“Sao lúc trước em không thấy anh uống?”
Chu Thời Dư kiên nhẫn chờ cô quan sát rõ ràng xong mới đưa viên thuốc lên rồi uống nước, ngẫm nghĩ vài giây, anh tươi cười ôn hòa: “Thời gian uống thuốc là vào buổi sáng, lúc đó em còn đang ngủ.”
“Em cứ lo anh bị bệnh cơ, may là em nghĩ ngợi lung tung thôi.” Thịnh Tuệ ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “Hôm nay anh thấy khỏe hơn chưa?”
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt cô có ý cười, hàng mi cong tít, bên má phải có một vết hằn, vẻ ngây thơ duyên dáng vừa mới ngủ dậy khiến người ta mềm lòng.
Chu Thời Dư có thể nhìn ra cô thực sự quan tâm đ ến anh, thế là anh giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Giờ thì ổn rồi.”
Nghe giọng nói của anh không còn khàn khàn nữa, Thịnh Tuệ để mặc cho bàn tay to lớn của Chu Thời Dư xoa đầu cô.
Cô vừa mới tỉnh dậy nên cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi trút bỏ lo lắng, cô ôm lấy anh, dùng giọng mũi như làm nũng, nói: “Lần sau anh đừng thức khuya thế, cơ thể anh không chịu nổi đâu.”
“Được, nghe em hết.” Thấy cô vô thức làm nũng, trong mắt Chu Thời Dư hiện lên một tia dịu dàng mà chính anh cũng không biết, anh thấp giọng nói:
“Chỉ là bây giờ anh muốn mặc quần áo.”
“……”
Một tiếng sau, hai người đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy Lương Hủ Bách đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh khách sạn.
Người đàn ông đội một chiếc mũ nồi đen, mái tóc hơi dài được tết thành bím sau đầu, mặc bộ quần áo đen tuyền và quần ống rộng, trên vai có dây đeo máy ảnh.
Nhìn thấy Thịnh Tuệ đi sau lưng Chu Thời Dư, đôi mắt hoa đào của Lương Hủ Bách bất ngờ nhướng lên, anh ngồi trên sô pha như người không xương:
“Chà, sếp Chu thế mà cũng ra ngoài thật này.”
Thịnh Tuệ mỉm cười chào Lương Hủ Bách, sau đó xoay người đi đến quầy lễ tân để thảo luận vấn đề liên quan đến phòng cho khách.
“Quả nhiên sức mạnh của tình yêu lớn thật đấy.” Lương Hủ Bách đứng dậy, duỗi người, cúi người qua chậm rãi nói: “Hay bởi vì tôi có bàn tay thần (*) nên loại thuốc mới đưa cho cậu rất hiệu quả?”
(*)
Nguyên văn là 妙手回春, ý khen một người có tài chữa bệnh.
Chu Thời Dư nhàn nhạt liếc anh ấy một cái, trầm giọng có chút lạnh lùng nói: “Lương Hủ Bách, lần cuối cùng.”
“Đừng có mà lại lợi dụng cô ấy.”
“Chữa bệnh mà, sao có thể gọi là lợi dụng chứ?” Lương Hủ Bách chậc một tiếng, từ trong túi móc ra chìa khóa xe, lơ đãng nghịch nghịch trong tay, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Chu Thời Dư.
“Nếu tôi không làm như vậy, cậu chịu đi ra ngoài à?”
Thấy Thịnh Tuệ đã nói chuyện xong, Lương Hủ Bách nói “Cậu đúng là nhàm chán” rồi bỏ Chu Thời Dư lại, cười cười đi về phía đối diện: “Tôi đặt một chiếc xe tham quan, cô giáo Thịnh bảo người nào đó cùng đi thử chứ?”
“Vậy làm phiền anh Lương nhé.”
Thịnh Tuệ vốn tưởng rằng bạn bè của Chu Thời Dư không phú thì quý, đi ra ngoài đều chạy xe sang thời thượng, hoặc ít nhất là có xe chuyên dùng để đón đưa.
Chứ không giống như Lương Hủ Bách, không biết anh ấy lấy đâu ra chiếc xe máy ba chỗ, nắng chiếu tứ phía, gió lùa khắp nơi.
“……”
Năm phút sau, Thịnh Tuệ không khỏi cười khúc khích khi nhìn hai người đàn ông cao 1 mét 85 ngồi ở hàng ghế trước và ghế sau chật hẹp.
Lương Hủ Bách một mình ngồi ghế lái phía trước thì không sao, nhưng Chu Thời Dư thì quá làm khó anh vì anh phải ngồi chen chúc với cô ở hàng ghế sau, đôi chân dài của anh không có chỗ duỗi thoải mái, anh giống như bị bắt cóc lên xe, cảnh tượng trông vô cùng buồn cười.
Sau khi hắng giọng, cô giơ tay kéo ống tay áo Chu Thời Dư, hào phóng nói: “Anh có thể nhích đến gần em.”
Thịnh Tuệ cúi đầu, nhìn xương bánh chè của anh đang ép vào hàng ghế trước, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Cô đưa tay xoa xoa giúp Chu Thời Dư, không giấu được nụ cười lém lỉnh trong mắt: “Có cần em giúp ——”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay rắn chắc đột nhiên vòng qua eo cô, lòng bàn tay rất ấm áp.
Thịnh Tuệ bất ngờ nằm trong vòng ôm của anh, hai tay cô theo tự nhiên ôm lấy cổ anh, cúi đầu đối diện với đôi mắt đen láy sau mắt kính của Chu Thời Dư.
Cô không khỏi sững người, không thể phản ứng với tình hình hiện tại.
“Không cần em giúp.”
Đôi môi mỏng khẽ mở, Chu Thời Dư không cố ý hạ giọng, giọng điệu của anh không dịu dàng như thường lệ, một cảm giác áp bức bao trùm khắp người, khí chất trưởng thành nam tính khiến người ta bất giác đầu hàng: “Làm như vầy là đủ chỗ rồi.”
Giọng nói trầm thấp kèm theo hơi thở nóng hổi phả lên tai cô, vành tai Thịnh Tuệ nhất thời nóng lên, cô quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Thả em xuống, như vậy sao lái xe được?”
Lương Hủ Bách ở hàng trên đúng lúc lên tiếng: “Không gấp, không gấp.”
Anh ấy cúi đầu điều chỉnh máy ảnh, giơ ống kính lên chụp hai người: “Khi nào ôm đủ thì gọi cho tôi, hoặc là tôi ra ngoài đi dạo một vòng rồi quay lại.”
Thịnh Tuệ đâu thể để Chu Thời Dư tiếp tục ôm mình, cô vội vàng nhảy ra khỏi lòng anh.
Chờ chiếc xe ba bánh lắc lư đi trên đường, cô mới dám kéo tay áo Chu Thời Dư, hạ giọng nói: “Đang ở bên ngoài sao anh lại vậy hả?”
Chu Thời Dư rủ mắt, thu vào đáy mắt đôi má ửng hồng của cô, khiêm tốn hỏi: “Ừm, anh thế nào cơ?”
“……”
Cách anh biết tỏng mà còn giả vờ cố hỏi lại, đôi mắt long lanh như nước của cô không hề có chút đe dọa nào mà liếc anh một cái, cuối cùng cô mím môi, không nghĩ ra cách đánh trả, cô đành hừ nhẹ thành tiếng rồi quay đầu ngắm cảnh bên ngoài.
Chỉ là nụ cười vô thức trên môi đã bán đứng tâm trạng vui vẻ của Thịnh Tuệ lúc này.
Chu Thời Dư nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng tốt.
“…..”
 
Vào những ngày lễ, vé miễn phí trong thời gian có hạn nên rất đông người đến, núi rừng xanh ngắt, dòng xe cộ qua lại không ngừng trên các con đường dẫn đến danh lam thắng cảnh, phía dưới chân núi có thể nhìn thấy rất đông người dân.

Ngay cả những hàng quán hai bên con đường rải sỏi trước khi lên núi cũng đông đúc.
Đi lên hết quãng đường sẽ mất quá nhiều thời gian, ba người quyết định chỉ ngắm cảnh nửa đường lên sườn núi rồi tiếp theo sẽ đi cáp treo lên tới đỉnh.
Trước khi lên núi, Lương Hủ Bách hẹn gặp nhau trên đỉnh núi nhưng thoáng cái thì không thấy bóng dáng đâu, khi Thịnh Tuệ đang tìm anh ấy thì Chu Thời Dư đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Lương Hủ Bách thích đi một mình, em không cần đi tìm cậu ấy đâu.”
Thịnh Tuệ cúi đầu, nhìn Chu Thời Dư đang cúi xuống buộc lại dây giày lỏng lẻo của mình, giọng nói trầm thấp của anh giữa tiếng ồn ào xung quanh vẫn vang lên rõ ràng: “Trên núi đông người, em đi sát anh.”
“Dạ.”
Thịnh Tuệ kiên nhẫn chờ Chu Thời Dư buộc lại, sau đó anh móc từ trong túi ra một viên kẹo được gói bằng giấy trong suốt nhiều màu sắc.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh đưa chiếc kẹo sang: “Em bổ sung đường trước khi vận động đi, tránh lượng đường trong máu giảm quá nhanh gây chóng mặt đấy.”
Thịnh Tuệ nhận ra đó chính là viên kẹo cô nhìn thấy vào ngày ở bệnh viện: “A, viên kẹo này anh nói với em rồi nè, loại kẹo này là do bệnh nhân chung phòng với anh lúc đó đưa cho.”
Sau khi mở gói, cô cho viên kẹo vào miệng, cảm nhận được vị ngọt trên đầu lưỡi, ậm ờ hỏi: “Vậy người đó đã hết bệnh chưa?”
“…… Không hết.” Chu Thời Dư nghe vậy thì im lặng vài giây, kế tiếp anh giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
“Nhưng anh tin rằng, một ngày nào đó sẽ tốt lên.”
Thịnh Tuệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Công nghệ y tế đang phát triển nhanh chóng, mười năm trước, bệnh tiểu đường loại 1 của cô được coi là căn bệnh không thể chữa khỏi, gần đây, liệu pháp tế bào gốc Vertex sắp được thử nghiệm lâm sàng, chưa kể năm nào cũng có tin vui trong cuộc chiến chống lại các căn bệnh ung thư.
(*)
Mình đi tìm hiểu thì đã có bệnh nhân đầu tiên chữa khỏi bệnh tiểu đường loại 1 bằng tế bào gốc Vertex rồi nha.

Các bạn đọc tại hoặc có thể ở đây.
Không khí ở Tháp Đà Phong rất trong lành, khi gió thổi qua còn có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của mùa xuân trong không khí.
Chậm rãi bước lên đường núi, nhìn cây xanh bao quanh núi và ánh nắng xuyên qua kẽ hở của những tầng lá cây, tâm trạng bỗng trở nên dễ chịu hơn.
Đến lưng chừng núi chuyển sang đi cáp treo, hai người tự nhiên nắm tay nhau ngồi cùng một hàng, nhìn ra khung cảnh xanh tươi qua tấm kính.
Tay phải Thịnh Tuệ bị Chu Thời Dư nắm bỏ vào túi, cô nhìn những chiếc lá mới trên cành cây đã trăm tuổi, không khỏi nói: “Trước khi em sinh ra, gia đình đã mời đại sư đặt tên cho em, cuối cùng đặt là chữ “Tuệ” vì nó tượng trưng cho bông lúa mùa thu, tức là “được mùa”, là một điềm tốt.”
“Nhưng trong tất cả các mùa, em thích nhất là mùa xuân.”
“Em bị bệnh vào mùa đông, khoảng thời gian đó em luôn cảm thấy rất khổ sở.” Thịnh Tuệ quay sang nhìn Chu Thời Dư và bầu trời xanh bao la, đám mây trắng lớn và chùm lá cây màu xanh lục rực rỡ phía sau anh, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mùa xuân thì khác, bất kể là chồi non mới nhú hay là thân cây trăm tuổi khô héo vào mùa đông, chúng đều có cơ hội tái sinh.”
Mùa xuân sẽ bình đẳng yêu thương tất cả mọi người, vì thế gian mà gieo hạt giống hy vọng.
“Cho nên, cho dù em biết anh không muốn ra ngoài, nhưng em vẫn muốn cùng đi với anh.” Thịnh Tuệ giơ tay lên nhìn tia sáng xuyên qua kẽ tay, cong mắt cười:
“Chu Thời Dư, em cũng hy vọng anh có thể nhìn thấy khung cảnh mùa xuân này.”
Chu Thời Dư lặng lẽ nhìn Thịnh Tuệ nói chuyện đ ĩnh đạc.
Vì chuyến đạp thanh hôm nay, cô cố ý trang điểm nhẹ và tô son, nét mặt thanh tú càng sống động, làn da vô cùng mịn màng, dưới ánh nắng xuân rực rỡ nó càng thêm trắng hồng trong veo.
Lúc này, Thịnh Tuệ đang tắm trong ánh xuân, trên tóc và vai có những chấm sáng vàng nhảy múa, nụ cười tươi tắn, rạng rỡ khiến Chu Thời Dư nhất thời cảm thấy hoảng hốt.
Trong không gian nhỏ hẹp trống trải, dường như anh quay trở lại mùa đông 13 năm trước.
Hai người họ vốn không hề giao thoa mà bất ngờ được đưa vào cùng một bệnh viện;
Khi đó, Chu Thời Dư 16 tuổi được bác sĩ thông báo anh bị u nang phế quản, cần phải phẫu thuật lồ ng ngực, mà đồng thời Thịnh Tuệ cũng được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường loại 1, vì cha cô làm loạn đả thương người khác nên chuyện này gây xôn xao trong bệnh viện.
Bạo lực gia đình do cha mình gây ra là điều mà Chu Thời Dư quen thuộc nhất từ ​​khi còn nhỏ.
Vì vậy, anh không khỏi chú ý đến cô gái xuất hiện trên báo chí địa phương, anh nhớ mặt cô, thế nên vài ngày sau, khi gặp hai cha con trong vụ náo loạn y tế, anh đã nhận ra Thịnh Tuệ trong đám đông.
Lúc đó cô mới 14 tuổi, ốm yếu hơn bây giờ rất nhiều, chiếc áo bệnh viện màu xanh trắng trên người cô rộng đến mức trông như một cái bao tải, cô vừa loay hoay đẩy giá truyền dịch trên hành lang, vừa mỉm cười nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng để lấy lòng người đàn ông trung niên thô lỗ bên cạnh.
Có lẽ anh thấy hình bóng quá khứ ‘cố gắng lấy lòng người khác’ của mình trong Thịnh Tuệ, nên khi người đàn ông kia nóng nảy lớn tiếng phản bác cô, theo thói quen giơ tay lên đánh người, Chu Thời Dư – người chưa bao giờ can thiệp vào việc của người khác – lại lấy điện thoại ra chụp ảnh, tiếng chụp hình vang lên tách tách trong hành lang.
Khi đó anh cũng đang ngồi xe lăn, luật sư do ông cụ Chu phái đến đứng sau lưng rất có tính uy hiếp, chỉ mới nói mấy câu đã làm người đàn ông kia hoảng sợ, rất nhanh tiếng la hét ầm ĩ của ông ta làm các hộ lý khác bị kinh động.
Trong lúc nhất thời, người lớn tranh cãi không ngừng, Chu Thời Dư ngại ồn nên muốn đẩy xe lăn đi thì lại bị một cô gái đang chật vật kéo theo giá truyền dịch chạy tới tóm lấy góc áo.
Cho đến hôm nay, Chu Thời Dư vẫn còn nhớ giọng nói và vẻ mặt của Thịnh Tuệ khi cô đưa cho anh viên kẹo gói trong giấy bằng suốt nhiều màu sắc ngày hôm đó.
Ngay cả khi cô bị ốm, nụ cười của cô vẫn ngây thơ hồn nhiên, Thịnh Tuệ mười bốn tuổi cong mắt cảm ơn anh, lại vô cùng trịnh trọng đặt viên kẹo vào lòng bàn tay anh.
Cô nói cô không được ăn kẹo, cô nói đưa viên kẹo này cho anh.
Cô nói: “Anh trai, hy vọng anh sẽ sớm khỏe lại nhé.”
Chu Thời Dư nghe nói cô mắc bệnh tiểu đường loại 1, căn bệnh này cả đời sẽ không thể chữa khỏi, mấy ngày đó khi các y tá nhắc đến Thịnh Tuệ, họ đều thở dài, nói cô bé còn quá trẻ, sau này sẽ phải tiêm thuốc để sống cả đời.
Nhưng cô gái lại không tiếc lời chúc phúc cho anh, mong rằng anh sẽ luôn khỏe mạnh.
Chu Thời Dư đặt viên kẹo ở đầu giường, anh không ăn mà thỉnh thoảng liếc nhìn nó, anh sẽ nghĩ tới cô gái đã chúc anh khỏe mạnh, có mấy lần anh vô tình hỏi thăm bệnh tình của cô thì mới biết được cô đã xuất viện rồi.
Trời sinh anh có trí nhớ tốt, anh vẫn luôn nhớ tên cô, nhớ vẻ ngoài ngây ngô nhưng duyên dáng, cũng nhớ rõ lúm đồng điếu mờ mờ nhưng rất bắt mắt khi cô đưa kẹo cho anh ngày hôm đó.
Trái ngược với Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ không bao giờ nhớ được họ tên của anh.
 
Vài hôm sau, cô vội vã chạy đến bệnh viện để đưa cho các nhân viên y tế đã giúp cô một chiếc túi bình an mà cô đi xin ở chùa, sau cùng, trước rời đi, cô đến phòng bệnh của anh.
Lúc đó anh cũng không biết, trên túi bình an của những người khác đều có viết tên, chỉ mình anh là để trống.
Anh rất ngạc nhiên khi thấy Thịnh Tuệ gõ cửa bước vào.

Vì phải quay lại trường nên cô vội vàng đặt túi bình an xuống rồi rời đi ngay.
Bọn họ chỉ gặp nhau một lần, Chu Thời Dư có thể nhìn ra được, khi Thịnh Tuệ tiện đường ghé qua để cảm ơn anh, ở một mình với anh cô tỏ ra lúng túng chừng nào.
Không muốn làm phiền đến cô, sau khi nhận lấy túi bình an, anh chỉ lịch sự nói lời cảm ơn.
“Anh trai ơi, mong anh sẽ mau khỏe lại nhé.”
Vẫn là câu nói tương tự, Chu Thời Dư im lặng nhìn Thịnh Tuệ rời khỏi phòng bệnh, thấy cô vừa đi đến cửa liền dừng bước, như thể vừa nghĩ đến điều gì đó.
Thịnh Tuệ quay người lại, cô tươi tắn mỉm cười nói với anh những lời cuối cùng trước khi hai người lại mở ra cuộc nói chuyện sau khoảng thời gian dài 13 năm:
“Mùa đông sẽ sớm qua thôi.

Khi nào xuất viện, anh nhớ nhìn ngắm nhiều phong cảnh mùa xuân nhé.”
“……”
Thật lâu về sau, Chu Thời Dư thường nhớ lại cuộc trò chuyện năm đó, anh phát hiện Thịnh Tuệ chỉ nói với anh ba câu, trong đó có hai câu là chúc anh khỏe mạnh.
Có lẽ đây chính là lời chúc tốt đẹp nhất mà cô có thể nghĩ ra.
“…… Chu Thời Dư?”
Giọng nữ dịu dàng quen thuộc truyền vào tai anh kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ lang thang, Chu Thời Dư định thần lại, nhìn bộ dáng thăm dò của Thịnh Tuệ, anh nghe thấy cô tò mò hỏi lại: “Còn anh thì sao? Anh thích mùa nào nhất?”
Có lẽ bởi vì anh chưa từng thực sự rời xa cô, Chu Thời Dư nhìn dung mạo cô thật lâu, anh luôn cảm thấy cô không quá khác biệt so với 13 năm trước, anh dịu dàng nói:
“Anh thích nhất là mùa xuân.”
Khi cô cười lên, cô cũng có dáng vẻ như năm đó, ánh mắt lấp lánh, lúm đồng điếu quanh môi khiến người ta không thể rời mắt, khi cô nói chuyện giọng điệu hơi cao lên: “Anh cũng thích mùa xuân à? Tại sao thế?”
Biết cô “dị ứng” cách anh mở miệng nói mấy lời sến súa tình cảm, ngày thường Chu Thời Dư sẽ cố ý tránh dùng những câu liên quan, anh thầm an ủi bản thân rằng cứ tiếp tục cuộc sống tôn trọng nhau như khách thế này thì cũng tốt rồi.
Nhưng bây giờ có lẽ do bệnh phát tác, bộ não mất lí trí nên hoạt động không hoàn hảo, hoặc có lẽ là do những lời này anh đã giấu lâu lắm rồi, sẽ có một ngày ‘giấy không thể gói được lửa’ nữa.
“Không có lý do gì đặc biệt cả.” Chu Thời Dư nhìn cô, khẽ mỉm cười, sau đó ngước mắt nhìn cảnh xuân mênh mông tươi đẹp bên ngoài cáp treo, đôi môi mỏng khẽ nói:
“Bởi vì người anh yêu thích mùa xuân nhất.”.


Bạn cần đăng nhập để bình luận