Mùa Xuân Của Anh

Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Ngày cha cô bình phục và xuất viện cũng trùng hợp là ngày hoa mõm sói trong nhà nở hoa.
Từ giữa đến cuối tháng 5 là thời điểm cuối xuân đầu hạ, người ta cởi bỏ những chiếc áo khoác và quần dài nặng nề, thay vào đó là những chiếc sơ mi mỏng và quần váy dài đến đầu gối để dễ di chuyển.
Sau khi trải qua mùa xuân với tỷ lệ mắc bệnh cao, vào đầu hè, bệnh viện không còn bận rộn và đông đúc như một tháng trước nữa.

Trên đường đến khu điều trị nội trú, Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư chỉ gặp vài người ở hành lang.
Thịnh Điền ở phòng bệnh này hơn một tháng, khi vào nhận phòng ông ta chỉ mang theo một chiếc túi màu đen, bây giờ rời đi cũng trong tình trạng như vậy, ngay cả quần áo ông ta mặc cũng giống khi vào là chiếc áo khoác quân đội không hợp với những người xung quanh ông ta.
Thịnh Tuệ đi vào trước, đôi mắt cô đơn của Thịnh Điền lúc đầu sáng lên, sau đó ông ta nhìn thấy Chu Thời Dư ở phía sau con gái mình, thân hình gầy gò ốm yếu theo bản năng co quắp lại.
Trên mặt ông ta cười giả lả, không dám quay đầu lại: “Tuệ Tuệ, cảm ơn con đã vất vả đến bệnh viện một chuyến.”
“Con tới bệnh viện có việc, tiện đường nên đến đây.”
Đối mặt với người cha lấy lòng bằng mọi cách vì đang lo lắng không có ai để nương tựa khi về già, Thịnh Tuệ cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt ông ta thật chướng mắt nhưng lại không thể làm gì được.
Tình cảm của cô dành cho Thịnh Điền rất phức tạp.
Một mặt cô căm ghét ông ta đã bạo lực gây ra bóng ma tuổi thơ cho cô, một mặt cô lại thở phào khi nghe bác sĩ nói ông ta hồi phục tốt sau ca phẫu thuật.
Cha không còn còng lưng như khi ông đến mà đôi vai chỉ hơi khom xuống, cẩn thận kéo Thịnh Tuệ đến bên giường.
Ông ta quay lưng về phía Chu Thời Dư ở cửa, đè giọng thấp xuống: “Chuyện khoản tiền phá dỡ… Mẹ con có cho con không?”
Thịnh Tuệ nghe vậy thì im lặng.
Không biết Thịnh Điền đã dùng phương pháp gì, mấy hôm trước mẹ cố ý gọi điện cho cô, hứa sẽ đưa cho cô một nửa số tiền phá dỡ.
Giọng của người đàn bà trong ống nghe lạnh lùng: “Mẹ sẽ đưa cho con một nửa số tiền phá dỡ như đã hứa.

Con đi nói lại với thằng cha súc sinh kia, nếu ông ta mà còn quấy rầy mẹ nữa thì sẽ gặp nhau ở tòa.”
“Còn nữa, mẹ đã xem bài phỏng vấn của Chu Thời Dư trên hot search rồi.

Dù bây giờ mẹ có nói gì thì con cũng không nghe.

Chắc là mẹ đã sai —— Từng người chúng ta hãy bình tĩnh lại rồi tìm thời gian nói chuyện.”
“……”
Nghĩ tới chiếc thẻ trống không chợt có số tiền gần bảy chữ số, Thịnh Tuệ rủ mắt xuống, một hồi lâu sau thấp giọng: “Ba đừng quấy rầy mẹ con nữa, uy hiếp là phạm luật đấy.”
“Ba đâu uy hiếp bà ta.

Mẹ con còn ký vào lá thư quyên góp tự nguyện, luật sư cũng có mặt ở đấy mà.”
Nói đến chuyện lợi dụng pháp luật, kẻ bạo hành gia đình không khỏi tự hào, vẻ nịnh hót trên mặt khiến lòng Thịnh Tuệ muốn buồn nôn.

“Còn phần của ba, sớm muộn gì cũng sẽ là của con —— Có điều mỗi năm ba sẽ cho con một ít.”
Lúc Thịnh Điền nói về việc phân chia số tiền phá dỡ, khóe mắt Thịnh Tuệ không khỏi nhìn Chu Thời Dư im lặng cách đó không xa.
Người đàn ông đứng cạnh cửa có dáng người cao gầy rắn rỏi, khi nhận ra cô đang nhìn mình, Chu Thời Dư nhếch môi lộ ra nụ cười ôn hòa vừa phải, anh không ái ngại bị ngăn cách ở bên ngoài chút nào.
“…Vậy là, chuyện số tiền phá dỡ là do anh sắp xếp à?”
Buổi sáng Thịnh Điền xuất viện, buổi trưa lên máy bay về quê ngay, Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư lái xe từ sân bay về thẳng đến nhà.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Bình An lông xù từ trên sô pha nhảy xuống, kêu meo khe khẽ rồi dụi vào mắt cá chân của Thịnh Tuệ.
Thịnh Tuệ cúi người ôm con mèo vào lòng rồi đi theo Chu Thời Dư vào phòng thay đồ trong phòng ngủ: “Với tầm hiểu biết của cha em, khó mà tưởng tượng ra cảnh tự nguyện trao tặng một cách cao siêu và chu toàn như vậy.”
“Là công lao của luật sư.”
Chu Thời Dư không tỏ ý kiến, anh cởi cà vạt ra cất vào phòng thay đồ, giọng nói vẫn ấm áp như cũ: “Số tiền đó còn lâu mới bù đắp được những tổn thương năm xưa, trong lòng Vu Tuyết Mai cũng biết rõ.”
“Mấy thứ đó là em nên có, đừng áy náy.”
Thịnh Tuệ dựa vào khung cửa yên lặng một lúc, mím môi: “Nếu em nói em không muốn tiền của bà ta, anh có tức giận không?”
“Không đâu.” Bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh lần lượt tháo đồng hồ và móc khuy măng sét bạc trên cổ áo xuống, tư thế có lúc ngẩng lên hoặc cúi đầu xuống trông rất giống một kẻ lưu manh giả danh tri thức:
“Số tiền này nên sử dụng như thế nào, em có quyền quyết định một trăm phần trăm.”
Chu Thời Dư hơi dừng một chút, mỉm cười rồi thản nhiên nói tiếp: “Với cả, trong nhà mình thứ không thiếu nhất chính là tiền, em muốn lựa chọn thế nào cũng được.”
Thịnh Tuệ bật cười, cảm thán gần đây người nào đó càng lúc càng không che giấu được bản chất thật.

Cô thấy Chu Thời Dư thay sang bộ đồ ở nhà rồi đi thẳng đến bàn trang điểm, mở chiếc cặp trên ghế ra.
Anh lấy ra một xấp tài liệu, Thịnh Tuệ đặt con mèo xuống rồi bước tới nhìn dòng chữ hạng mục bắt mắt trên trang tiêu đề.
“…… Đơn đăng ký Dự án kế hoạch tài trợ từ thiện S&Z (Bản đầu tiên).”
Thịnh Tuệ lẩm bẩm mấy chữ trên giấy, cô đang ngơ ngác thì nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Chu Thời Dư phía trên đầu mình:
“Sau khi hội đồng quản trị thảo luận, Thành Hòa quyết định tài trợ tổng cộng 14 viện phúc lợi ở 3 tỉnh, trả mọi chi phí cho tất cả trẻ em cho đến khi chúng trưởng thành.

Bên cạnh đó còn thành lập một quỹ yêu thương, mỗi năm sẽ tài trợ cho nhiều dự án công ích dành cho các trẻ em đặc biệt.”
Cho dù biết Chu Thời Dư luôn khiến người ta kinh ngạc, nhưng khi Thịnh Tuệ nhìn đống tài liệu trước mặt, cô vẫn bị sốc một lúc lâu không nói nên lời.
S&Z là Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư.
Mà 14/3 là sinh nhật của cô.
Cổ họng cô hơi động đậy, một lúc sau cô nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của chính mình: “…..

Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến làm những việc này?”
“Nụ cười của em vào cái hôm em nói về việc bù đắp những tiếc nuối thời thơ ấu khiến anh vừa vui vừa buồn.”
Anh vừa nói, bàn tay ấm áp vừa nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô.

Thịnh Tuệ ngước mắt lên nhìn ý cười nhàn nhạt trong mắt Chu Thời Dư.

“Anh vui vì cuối cùng những nuối tiếc đã được bù đắp, mà buồn vì sự viên mãn chậm trễ này làm em chờ đợi mười mấy năm trời.”
Giọng nói của anh trầm ấm nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy lộ ra sự tiếc thương.
Đồng tử Thịnh Tuệ phản chiếu bóng dáng Chu Thời Dư đang cúi đầu, giây tiếp theo, cô được bao bọc trong mùi hương gỗ ấm áp khiến lòng bình yên, anh dịu dàng nói vào tai cô:
“Vậy nên anh nghĩ, nếu hai đứa trẻ từng bất hạnh đến với nhau, liệu chúng có thể làm được điều gì đó để giúp những đứa trẻ cũng ở hoàn cảnh khó khăn tương tự có một tuổi thơ tốt đẹp hơn không.”
“……”
Thịnh Tuệ kiễng chân lên, giơ tay ôm lấy cổ Chu Thời Dư: “Chu Thời Dư, anh siêu đỉnh.”
Cô khó có thể tưởng tượng được người từng không ôm bất kỳ hy vọng gì về thế giới nay lại sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng và đem lòng yêu quý những người xa lạ mà anh chưa từng gặp mặt.
“Anh không lương thiện như em nghĩ đâu.” Chu Thời Dư được khen ngợi vùi đầu vào hõm cổ cô phả ra hơi thở ấm áp:
“Trẻ con đều như nhau.

Nếu nó có một trăm viên kẹo trong tay, nó cũng không keo kiệt mà chia cho người khác một ít.”
Bàn tay của người đàn ông đặt trên eo cô siết chặt: “Mà ở chỗ Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư đã nhận hơn một trăm viên kẹo rồi.”
Trong lòng Thịnh Tuệ xúc động, cô liếc mắt nhìn chậu hoa mõm sói đặt bên cửa sổ, hơn chục nụ hoa lặng lẽ nở rộ không biết từ khi nào.
Một bông màu vàng nhạt rất nhỏ ẩn mình giữa những cành xanh cùng với những nụ hoa màu trắng sữa cũng độc lập hé nở, nó tắm mình trong ánh sáng cuối xuân, mạnh mẽ vươn lên hướng về phía mặt trời.
Cây hoa mõm sói mang một ý nghĩa là xin hãy nhận ra tình yêu của tôi.
Nó nuôi dưỡng những hạt giống đầu xuân, cuối cùng vào cuối mùa xuân ấm áp thì bắt đầu nở hoa kết quả.
Thịnh Tuệ kết thúc cái ôm, cô đang định mở miệng báo tin vui cho người yêu thì nghe Chu Thời Dư hỏi lại cô, hình như lặp lại nội dung vừa rồi cô không để ý:
“… Một trong những viện phúc lợi mới thành lập muốn bày tỏ lòng biết ơn nên đồng ý để chúng ta đặt tên cho học viện.

Tên có hai từ, em có ý tưởng ​​gì không?”
Thịnh Tuệ suy nghĩ một lát, cô chăm chú nhìn hoa mõm sói dưới ánh nắng mùa xuân, đột nhiên cong mi mỉm cười.
“—— Vậy gọi là Dư Xuân đi.”

Vào giữa tháng 7, nhân dịp nghỉ hè Thịnh Tuệ có thời gian rảnh nên cô ngỏ lời cùng Chu Thời Dư về quê, đặc biệt là để thăm trường trung học.
Cô kiếm cớ trở về, nói rằng cô muốn gặp giáo viên và những người bạn cũ đã giúp đỡ cô.
Thật ra là vì sinh nhật Chu Thời Dư vào ngày 17 tháng 7.
Chu Thời Dư chưa bao giờ đề cập tới ngày sinh nhật của anh, song Thịnh Tuệ cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Khác với hầu hết những đứa trẻ sơ sinh khác, Chu Thời Dư chào đời mà không có lời chúc phúc hay mong chờ nào, thế thì sau này làm sao có thể thốt ra từ “chúc mừng” được.
Hơn nữa, ngày 17 tháng 7 hàng năm không chỉ là ngày sinh nhật của anh mà còn là một ngày chung để các em học sinh trở lại trường cấp ba nhận thư trúng tuyển.
Mười năm trước trên con phố cũ đó, Thịnh Tuệ gặp Chu Thời Dư đang phát bệnh, cũng từ đó cô bỏ lỡ dịp tốt để gặp gỡ người yêu.
Nhiều năm trôi qua, Thịnh Tuệ đã không còn nhớ rõ con đường dài tít tắp đó trông như thế nào.
Nhưng cô biết Chu Thời Dư chưa bao giờ quên nó.
Nói cách khác, mùa hè khủng khiếp và méo mó vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh, giống như bầu trời bị mây đen bao phủ, mặt đất xám xịt trông như một hố đen không đáy và những khuôn mặt đáng ghét của người qua đường trong bức tranh đó.
Mà khi cô ngoái đầu nhìn lại, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh Chu Thời Dư đang sợ hãi.
Khi quay lại con đường dài đó, quả thực cô có động cơ âm thầm.
Cũng may Chu Thời Dư không nghi ngờ gì cả.
So với năm đó, bây giờ có rất ít học sinh đến trường nhận thư thông báo.

Thịnh Tuệ nhớ lại khung giờ cô rời khỏi trường học khi đó, cô và Chu Thời Dư đi dạo một vòng trong khuôn viên trường, vì “không thấy” giáo viên nào như trong dự đoán nên hai người đành ra về.
Mùa hè oi bức, thời tiết hanh khô, cái nắng như thiêu đốt tạo nên những đợt sóng nhiệt trên mặt đất nhấn chìm người qua đường.
Trên trán Thịnh Tuệ đổ một lớp mồ hôi mỏng, may mà hôm nay ra ngoài cô để mặt mộc, nếu không thì toàn bộ lớp trang điểm trên mặt chắc chắn sẽ lấm lem.
“… Buổi trưa sẽ càng nóng hơn.

Nếu em muốn đi dạo thì mình về khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi mặt trời lặn rồi hẵng ra ngoài.”
Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, giọng nói dịu dàng ấm áp của Chu Thời Dư vang lên bên tai cô.
Thịnh Tuệ định thần lại, mười ngón tay của hai người đang đan vào nhau, cô cảm nhận được bàn tay to lớn khẽ nắm chặt mu bàn tay cô, những đầu ngón tay anh cọ vào lòng bàn tay cô.
“Không sao đâu.” Cô lắc đầu, cong mi nhẹ giọng nói: “Sắp về nhà rồi.”
Hai người vừa ra khỏi cổng trường, nắm tay nhau bước trên con đường đá dốc dọc theo bờ rào và hàng cây xanh cao chót vót bên đường.
Đến ngã tư đầu tiên rồi rẽ trái, đó là con đường duy nhất mà Thịnh Tuệ có thể về nhà năm đó.
Trong đó có cả con đường dài hàng chục mét không có điểm kết thúc kia.
Tiếng ve sầu mùa hè râm ran bên tai, khi khung cảnh vừa quen vừa lạ đến gần, Thịnh Tuệ cuối cùng cũng rẽ qua ngã tư, cô nhận thấy lực nắm bàn tay phải của cô đột nhiên siết chặt.
Một bầu không khí căng thẳng im lặng tràn ngập giữa hai người.
Thịnh Tuệ nắm lấy bàn tay do dự của Chu Thời Dư, chân hơi khựng lại, cô ngẩng đầu lên: “Qua con đường dài này, đi thẳng về phía trước là về đến nhà.”
Cô tạm dừng, giọng nói nhẹ nhàng của cô lập tức tiêu tan trong hơi nóng cuồn cuộn:
“Chu Thời Dư, anh có muốn về nhà cùng em không?”
“……”
Chu Thời Dư nghe vậy thì rủ mắt xuống, khi bốn mắt nhau, Thịnh Tuệ có thể thấy rõ cái nhìn thấu suốt trong mắt anh cũng như vẻ mặt căng thẳng và mong đợi của cô.
Làm sao một người thông minh như Chu Thời Dư lại không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô chứ?
Những giây phút bồn chồn dài dằng dặc trôi qua, Thịnh Tuệ nhìn thấy anh đột nhiên mỉm cười, đôi môi mỏng hơi hé mở:
“Được, chúng ta về nhà thôi.”
Ngay chỗ rẽ đó là con đường dài, đã hơn chục năm trôi qua, nó vẫn giữ dáng vẻ của ngày ấy.
Vẫn là con phố cũ với muôn vàn cửa hàng, vẫn là con phố cũ lát gạch đá vụn và cỏ dại mọc lên trong các kẽ nứt, vẫn là dòng người tấp nập qua lại như năm đó.
Cô cảm thấy bước chân của Chu Thời Dư càng lúc càng chậm, cho dù đã nhiều năm trôi qua, đối mặt với cảnh tượng năm đó có lẽ làm mỗi bước chân của anh đều trở nên khó khăn, nặng nề.
Nương theo ánh mắt đờ đẫn của anh, Thịnh Tuệ liếc nhìn thấy cách hai người hơn mười mét có một cửa hàng tạp hóa đã buôn bán hơn mười năm khách ra vô không ngừng, thậm chí tấm biển phía trên cửa hàng cũng đã hoen gỉ.
Trước cửa bày bán các loại trái cây rau củ theo mùa, dù nằm lẫn vào nhiều loại rau quả nhưng những trái chuối chín rục lại vô cùng bắt mắt.
Chu Thời Dư dừng chân lại, vẻ mặt không chút biểu cảm, Thịnh Tuệ nhìn anh cắn chặt cơ hàm.
Cô nắm tay anh nhất quyết tiến về phía trước.
Thịnh Tuệ không biết cảnh tượng phố phường xô bồ huyên náo lúc này ở trong mắt Chu Thời Dư sẽ trông như thế nào.
Cô chỉ nắm tay người yêu, lại nhẹ giọng thì thầm: “Bước qua thì tốt rồi.”
Bước qua con đường dài không thay đổi này, bọn họ có thể về nhà rồi.
Không phải, rốt cuộc vẫn có rất nhiều cái khác trước.

**
Thấy Chu Thời Dư im lặng đi ngang qua tiệm tạp hóa trước mặt, trong lòng Thịnh Tuệ đã nghĩ như thế.
Bước chân của người yêu cô không hoảng sợ mà vững vàng và bình tĩnh đi qua từng khối đá vụn trước cửa hàng tạp hóa.
Nhưng anh nắm tay cô rất chặt, vô cùng chặt.
Người đi bộ qua lại vội vã, tiếng bước chân, tiếng phàn nàn về cái nóng, tiếng mặc cả và trò chuyện không ngớt; tuy nhiên khi hai người nắm tay nhau bước qua khỏi cửa hàng tạp hóa, Thịnh Tuệ chỉ nghe thấy hai người họ đồng thanh phát ra một tiếng, giống như là tiếng thở phào nhẹ nhõm vì đã trốn khỏi kiếp nạn.
“Chu Thời Dư.”
Sau khi trải qua cửa ải khó khăn nhất, Thịnh Tuệ lại gọi họ tên anh, cuối cùng cô cong mi cười tươi một cách thoải mái:
“Anh nhắm mắt lại, đếm thầm từ con số mười, em sẽ tặng quà sinh nhật cho anh.”
“……”
Hóa ra chuyến đi này là để tặng quà cho anh.
Lòng bàn tay của Chu Thời Dư vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, lúc Thịnh Tuệ buông tay ra định bịt mắt anh, luồng gió nóng lập tức ập vào dính chặt lấy anh.
Anh nghe theo lời cô nhắm mắt lại rồi đếm ngược mười giây ngắn ngủn, vô số mảnh vỡ quá khứ hiện lên trong đầu anh.
10.
Mùa hè năm ấy oi bức với những đám mây đen giăng kín.
Chỉ có trên người cô là phát ra những tia sáng vàng nhảy nhót.
..9.
Năm đó, viên gạch ngói dưới chân vỡ vụn, nếu bất cẩn lún xuống thì không thể thoát ra được nữa.
Chỉ có cô đứng vững ở bờ bên kia.
…8.
Năm đó anh không ngừng nhét chuối giống như vốc bùn lấp đầy vào miệng, miệng mũi không thể hô hấp, suýt chút nữa thì chết đuối.
Chỉ có cô xuyên qua đám đông vội vàng đưa cho ông chủ số tiền trong túi vốn là tiền cơm của cô.
…7.
Năm đó, anh lạc lõng lo sợ ở giữa đám đông.

Bên tai tràn ngập tiếng bàn tán của những người xung quanh về căn bệnh điên khùng của anh.

Cơ thể anh không thể cử động, chỉ còn mỗi trái tim đang đập hô to đến mức chói tai: “Đừng quay đầu lại”.
Nhưng cô vẫn ngoái đầu lại, nở một nụ cười duy nhất có trong kiếp này mà trong mơ anh chưa từng thấy qua.
……
Tất cả suy nghĩ và lý trí của anh đều bị ký ức ăn mòn, Chu Thời Dư ngâm trong hũ đường quá lâu, lâu lắm rồi anh mới cảm thấy ngạt thở như vậy.
Anh nghĩ họ kết hôn lâu như vậy rồi, anh đã sớm quên mất con đường dài năm đó, cũng đã quên đi lúc đó mình nhếch nhác như thế nào.
Đã quên từ lâu rồi ——
Không thể chịu nổi đống ký ức đó, từ trước đến nay Chu Thời Dư luôn là người bình tĩnh nhất nhưng giờ phút này mất sạch kiên nhẫn, anh không quan tâm mình đã đếm ngược đến số bao nhiêu, sốt ruột muốn mở mắt ra ngay.
Trước mắt không có mây đen hay sương mù, đôi chân anh vững vàng giẫm trên nền gạch đá cũ cứng ngắc, người đi đường xung quanh lướt ngang qua người anh, hiếm khi dừng lại.
Mọi thứ có vẻ khác so với hồi đó.
Không, rốt cuộc vẫn còn rất nhiều thứ giống nhau.

**
Dưới ánh nắng chói chang, Chu Thời Dư đứng tại chỗ nhìn cuối ngã tư hồi lâu.
Giữa dòng người ngược xuôi, chỉ nhìn thoáng qua anh đã thấy được người yêu duy nhất của đời anh.
Lúc này, người ấy đang đắm chìm trong ánh sáng, xuyên qua đám người mỉm cười nói chuyện với anh, đôi môi mỏng mấp máy nhưng không nghe thấy âm thanh.
Hôm nay Thịnh Tuệ cố ý mặc một chiếc váy dài trắng mỏng, để lộ bắp chân trắng nõn thon gọn, tóc đuôi ngựa cao đung đưa trong gió theo từng động tác của cô.
Trùng hợp thay, hôm nay Chu Thời Dư cũng mặc áo sơ mi trắng quần đen, hai người đứng từ xa nhìn nhau không khác gì mười năm trước.
Cho dù năm tháng có ép buộc con người hay mùa màng thay đổi, trên con đường dài nơi bạn bị bủa vây và không bao giờ thấy được điểm cuối, sẽ luôn có người cho bạn một con đường thoát khỏi cõi chết và trở về nhà.
Chu Thời Dư hơi nheo mắt lại, rốt cuộc cũng nhìn rõ Thịnh Tuệ nói với anh những gì.
“Chu Thời Dư.”
Cô gọi họ tên anh, mời anh về nhà.
Trong một khoảnh khắc, Chu Thời Dư chợt hiểu ra rằng: hóa ra bầu trời trong xanh mây trắng bồng bềnh của anh, những viên gạch trên vỉa hè và con đường dài tít tắp của anh, cảm giác ghê tởm quanh quẩn trong lòng anh nhiều năm qua đều đã biến thành một thế giới an bình ổn định vì sự tồn tại của Thịnh Tuệ.
Con đường dài vô tận đó, vì sự tồn tại của Thịnh Tuệ mà mười năm sau cuối cùng cũng tìm được đích đến.
Đối với Chu Thời Dư, nơi nào có Thịnh Tuệ thì nơi đó chính là nhà.
Một khi đã như vậy, chi bằng cho bọn họ vừa lúc gặp nhau nơi chốn cũ, một lần nữa làm quen lẫn nhau.
Nghĩ tới đây, Chu Thời Dư khẽ mỉm cười.

Kể từ đây, mây đen trong thế giới của anh tan biến đi, mặt trời cuối cùng cũng chiếu sáng.
Cùng lúc đó, Thịnh Tuệ ở xa xa nắm bắt chính xác vẻ mặt của anh, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.
Giữa đám đông tấp nập, cô lấy hết can đảm để gọi họ tên anh.
“Chu Thời Dư!”
Khoảng cách không còn là vấn đề nữa, Chu Thời Dư không cần phải vất vả để nghe hay phân biệt giọng nói và nét mặt của cô.

Anh có thể nhìn thấy Thịnh Tuệ đứng cách đó hơn chục bước – ở vị trí mà anh giơ tay là có thể với tới – đang dang rộng vòng tay ra, cô bày ra dáng vẻ chờ đợi anh sải bước về phía trước và ôm cô thật chặt.
Đắm chìm trong ánh nắng cô tặng cho anh, Thịnh Tuệ mỉm cười ngọt ngào:
“Chu Thời Dư, em vẫn đang chờ anh.”
“Vậy anh có muốn tới ôm em một cái không?”
XONG PHẦN TRUYỆN CHÍNH
 
------oOo------
 


Bạn cần đăng nhập để bình luận