Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống
Chương 23: Vùng Đất Cổ Thụ
Cả đoàn tiếp tục tiến sâu vào khu rừng. Không khí trở nên ngột ngạt hơn, ánh sáng yếu dần khi những tán cây khổng lồ che khuất bầu trời. Những con đường nhỏ mờ ảo hiện ra, bị bao phủ bởi lớp rêu xanh mướt. Âm thanh của tự nhiên dường như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng bước chân của đoàn người, hòa quyện với tiếng gió nhẹ thổi qua những cành cây.
Linh dừng lại, đưa tay lên, ra hiệu cho mọi người đứng yên. Trước mặt họ là một vùng đất kỳ lạ. Không giống với bất kỳ nơi nào trong rừng, khu vực này được bao phủ bởi một lớp sáng mờ ảo, những cây cổ thụ to lớn đứng sừng sững, rễ của chúng đan xen với nhau, tạo thành một mạng lưới như mê cung.
"Chúng ta đã đến," Linh nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy hào hứng.
Minh tiến lại gần cô, quan sát khung cảnh trước mặt. "Đây là nơi cô nói sao? Nhìn nó thật... khác thường."
"Phải, đây là nơi cây cổ thụ mà tôi đã tìm ra," Linh đáp. "Nhưng những hạt giống mà chúng ta cần nằm sâu hơn. Để đến được đó, chúng ta phải vượt qua khu rừng mê cung này."
Minh nhíu mày. "Mê cung? Nghĩa là sao?"
Linh giải thích: "Khu vực này không chỉ đơn thuần là một khu rừng. Nó thay đổi liên tục. Những con đường mà chúng ta đi qua có thể biến mất, và những lối đi mới sẽ xuất hiện. Nếu không cẩn thận, chúng ta có thể bị lạc mãi mãi."
Minh trầm ngâm trong giây lát, rồi gật đầu. "Chúng ta sẽ phải tiến thật cẩn thận. Mọi người, giữ khoảng cách gần nhau. Không ai được tách ra."
---
Họ bước vào mê cung cổ thụ. Linh dẫn đầu với chiếc la bàn nhỏ trong tay, một dụng cụ mà cô đã chế tạo từ những hạt giống đặc biệt. La bàn này không chỉ chỉ hướng mà còn phát sáng mỗi khi họ đi đúng đường. Tuy nhiên, mỗi khi ánh sáng mờ nhạt đi, điều đó báo hiệu họ đã đi sai hướng, và họ sẽ phải quay lại tìm con đường khác.
Mỗi bước đi trong mê cung đều đầy thách thức. Không chỉ là sự biến đổi liên tục của không gian, mà còn có những sinh vật kỳ lạ ẩn nấp trong bóng tối. Những con quái vật với hình thù kỳ dị, đôi mắt sáng đỏ như lửa, di chuyển trong yên lặng. Nhưng may mắn thay, chúng không tấn công nếu đoàn không khiêu khích.
Cả nhóm đi được một đoạn dài mà không gặp phải quá nhiều khó khăn. Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám lơ là. Mỗi bước chân, cô đều tập trung cao độ, mắt dán chặt vào la bàn và bản đồ trong đầu mình.
---
Đột nhiên, Minh dừng lại, quay đầu ra sau. "Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta," anh nói nhỏ, đủ để Linh nghe thấy.
Linh cũng cảm nhận được điều đó. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn, dường như có một luồng khí lạnh đang bao trùm lấy họ. "Cẩn thận," cô thì thầm. "Đừng làm gì khiến chúng kích động."
Những bước chân nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn di chuyển quanh đoàn người, như đang cố bao vây họ. Linh nhận ra rằng họ đã bị mắc kẹt trong một phần của mê cung mà không thể rút lui hay tiến lên.
Bất ngờ, từ trong bóng tối, một con quái vật khổng lồ lao ra. Nó không giống những zombie mà họ từng đối đầu, mà là một sinh vật mang hình dạng của một loài thú cổ xưa, cơ thể to lớn với những chiếc răng sắc nhọn.
Minh ngay lập tức hét lớn: "Bảo vệ vòng tròn! Tất cả tập trung vào phòng thủ!"
Đoàn thợ săn lập tức rút vũ khí, tạo thành một hàng rào vững chắc bao quanh Linh và những người không tham chiến. Con quái vật gầm lên, lao về phía họ với tốc độ kinh hoàng, nhưng nhóm thợ săn đã sẵn sàng.
Minh dẫn đầu cuộc tấn công, thanh kiếm sắc bén của anh lóe lên trong ánh sáng mờ ảo của mê cung. Anh nhảy lên, c.h.é.m vào thân con quái vật, nhưng nó quá mạnh. Những cú đòn từ thanh kiếm chỉ khiến nó chậm lại, không đủ để hạ gục.
Linh biết rằng họ không thể chiến đấu theo cách thông thường. Cô vội vàng mở túi thuốc của mình, lấy ra một loại dược liệu đặc biệt mà cô đã chuẩn bị trước đó. "Minh, kéo dài trận chiến! Tôi sẽ chế tạo thuốc làm tê liệt nó!" cô hét lên.
Minh gật đầu, cùng những thợ săn cố gắng giữ chân con quái vật trong khi Linh bắt đầu pha chế. Cô lấy những loại thảo dược từ khu vườn của mình, nghiền chúng thành bột và trộn lẫn với nước. Tay cô di chuyển nhanh chóng, không để lãng phí bất kỳ giây phút nào.
---
Trận chiến kéo dài trong nhiều phút. Con quái vật quá mạnh, khiến cả nhóm thợ săn dần kiệt sức. Nhưng ngay khi con quái vật chuẩn bị tung ra cú đòn cuối cùng, Linh đã hoàn thành xong thuốc. Cô nhanh chóng ném nó về phía con quái vật.
Chất lỏng màu xanh lục b.ắ.n ra, trúng vào đầu con quái vật. Ngay lập tức, nó gầm lên, lùi lại, và bắt đầu chậm lại. Chất thuốc của Linh đã phát huy tác dụng. Cả đoàn thợ săn cùng nhau dồn lực tấn công cuối cùng, và chỉ trong vài cú đánh mạnh mẽ, con quái vật đã gục ngã.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và đầy vết thương. Linh nhanh chóng tiến đến kiểm tra tình trạng của từng người và sử dụng thuốc của mình để chữa trị những vết thương nghiêm trọng.
---
"Chúng ta đã vượt qua," Minh nói, giọng đầy mệt mỏi nhưng pha lẫn niềm vui chiến thắng.
"Đây chỉ là bước đầu," Linh đáp. "Chúng ta còn một đoạn đường dài phía trước."
Minh gật đầu, ánh mắt ánh lên sự kiên định. "Không sao. Chúng tôi sẽ đi cùng cô đến cùng."
Linh cười nhẹ. Cô biết rằng những khó khăn còn nhiều, nhưng với sự đoàn kết và lòng dũng cảm của cả nhóm, không gì là không thể vượt qua.
Cả đoàn tiếp tục bước đi, tiến sâu hơn vào mê cung cổ thụ. Linh cảm nhận được rằng mục tiêu đã ở gần. Những hạt giống quý giá mà cô khao khát đã ở đâu đó trong tầm tay, chỉ cần họ kiên trì thêm một chút nữa.
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận