Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống
Chương 29: Những Đồng Minh Đáng Tin Cậy
Sau sự kiện chạm trán với nhóm kẻ lạ mặt đêm qua, Linh biết rằng cô không thể tiếp tục một mình mãi. Minh đã ngay lập tức lên kế hoạch tìm kiếm sự hỗ trợ từ những người mà cả hai đều tin tưởng. Họ đã từng cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, và lần này, Linh biết rằng đồng minh đáng tin cậy sẽ là yếu tố then chốt để bảo vệ nhà hàng.
Buổi sáng hôm ấy, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, Minh đã bắt đầu liên lạc với những người bạn cũ thông qua một hệ thống giao tiếp đặc biệt mà anh tự chế tạo. Trong thế giới hỗn loạn này, việc duy trì liên lạc không hề dễ dàng, nhưng Minh luôn biết cách sáng tạo và tận dụng công nghệ để vượt qua những trở ngại đó.
Linh đứng bên cửa sổ nhà hàng, nhìn ra xa. Những tia sáng mặt trời đầu tiên chạm vào khu vườn của cô, khiến mọi thứ như bừng sáng trong sắc vàng ấm áp. Những cây lấp lánh vẫn phát triển đều đặn, nhưng cô biết rằng chúng cũng đang trở thành mục tiêu của những kẻ muốn chiếm đoạt quyền lực.
Trong đầu Linh không ngừng quay cuồng những kế hoạch và chiến lược. Mỗi quyết định đều quan trọng và phải được tính toán cẩn thận. Cô không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, bởi chỉ cần một lần sai lầm, tất cả những gì cô đã xây dựng sẽ sụp đổ.
---
Không lâu sau, Minh trở lại nhà hàng với vẻ mặt tươi cười. "Anh đã liên lạc được với Hùng và Lan rồi," anh nói, giọng nói tràn đầy hy vọng. "Họ đồng ý sẽ đến giúp chúng ta. Có lẽ chỉ trong vài ngày nữa thôi."
Linh khẽ gật đầu. "Hùng và Lan đều là những người đáng tin cậy. Anh nghĩ họ có thể giúp chúng ta chống lại những kẻ đó chứ?"
Minh cười. "Chắc chắn rồi. Hùng là một chiến binh cừ khôi, còn Lan có khả năng phòng thủ cực kỳ tốt. Họ từng giúp chúng ta trong nhiều nhiệm vụ khó khăn trước đây, và lần này cũng sẽ không khác."
Sự tự tin của Minh làm Linh cảm thấy an tâm phần nào. Tuy nhiên, cô vẫn không ngừng lo lắng về việc những kẻ xấu sẽ quay lại mạnh mẽ hơn. Hệ thống phòng thủ hiện tại của nhà hàng rất mạnh, nhưng không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra khi phải đối mặt với một lực lượng đông đảo hơn.
---
Buổi chiều, trong khi Minh tiếp tục hoàn thiện các kế hoạch nâng cấp hệ thống phòng thủ, Linh quyết định đến chợ để tìm kiếm thêm hạt giống và nguyên liệu. Dù thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm, nhưng chợ vẫn là nơi mà cô có thể tìm thấy những thứ cần thiết để duy trì nhà hàng.
Đến chợ, Linh nhận ra rằng không khí ở đây dường như căng thẳng hơn mọi khi. Những ánh mắt dè chừng, những cuộc trao đổi kín đáo, và những lời xì xào về một tổ chức đang âm thầm kiểm soát mọi thứ. Cô nghe loáng thoáng rằng đó chính là nhóm người đã đến nhà hàng của cô đêm qua.
Nhưng Linh không có thời gian để lo lắng về những tin đồn. Cô nhanh chóng tìm đến một gian hàng quen thuộc, nơi bán các loại hạt giống đặc biệt mà cô cần. Người bán hàng nhìn cô với ánh mắt tò mò, nhưng không hỏi thêm gì.
"Chị Linh, nghe nói nhà hàng của chị đang trở thành nơi nổi tiếng," người bán hàng nói trong khi gói những hạt giống vào túi vải nhỏ. "Có vẻ như chị đang gặp rắc rối với vài kẻ không đáng tin."
Linh khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh. "Tin đồn lan nhanh thật. Nhưng tôi sẽ tự lo liệu được. Cảm ơn anh vì đã quan tâm."
Người bán hàng chỉ cười nhẹ rồi đưa túi hạt giống cho cô. "Chúc chị may mắn. Cẩn thận với những gì chị đang sở hữu. Không phải ai cũng là bạn đâu."
Linh cảm nhận được ý nghĩa ẩn sau lời nói của người bán hàng. Cô cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi chợ, không muốn gây thêm sự chú ý.
---
Khi trở về nhà hàng, trời đã bắt đầu chạng vạng. Những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu vào những cây lấp lánh, khiến chúng trông rực rỡ hơn bao giờ hết. Linh đứng một lúc ngắm nhìn chúng, cảm nhận sự kỳ diệu mà thiên nhiên mang lại, nhưng đồng thời cũng cảm thấy gánh nặng trách nhiệm càng lớn.
Linh cất giữ những hạt giống mới mua trong phòng lưu trữ, nơi cô bảo quản mọi nguyên liệu quý giá của mình. Cô biết rằng những hạt giống này sẽ giúp cô phát triển thêm nhiều loại cây mới, tạo ra những món ăn có sức mạnh đặc biệt để bảo vệ và phát triển nhà hàng.
---
Vào tối muộn, khi Linh và Minh đang ngồi cùng nhau, bàn bạc về những bước đi tiếp theo, một âm thanh lạ vang lên từ hệ thống cảnh báo. Minh ngay lập tức chạy đến kiểm tra, còn Linh cảm thấy lòng mình se lại. Có gì đó không ổn.
"Hệ thống báo có sự xâm nhập ở khu vực phía đông," Minh nói, mắt chăm chú vào màn hình giám sát. "Hình như có người đang cố gắng tiếp cận khu vườn."
Linh lập tức đứng dậy. "Chúng ta phải kiểm tra ngay."
Cả hai nhanh chóng tiến đến khu vực phía đông của nhà hàng. Tại đây, họ phát hiện một bóng người lẻn vào khu vườn, nhưng không giống như những kẻ xấu đêm qua. Bóng người đó trông nhỏ bé và yếu ớt, không mang theo vũ khí.
Linh ra hiệu cho Minh dừng lại, cô tiến lại gần bóng người đó. Khi ánh sáng từ đèn sân vườn chiếu rọi, cô nhận ra đó là một cô bé khoảng mười hai tuổi, người gầy gò và gương mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Cô bé đang làm gì ở đây?" Linh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc.
Cô bé nhìn Linh, nước mắt lăn dài trên má. "Cháu... cháu không có ý định ăn trộm gì đâu. Cháu chỉ đói... và thấy những cây này phát sáng... nên cháu nghĩ chúng có thể ăn được."
Linh nhìn cô bé, lòng trào dâng một cảm giác thương cảm. Cô biết rằng thời kỳ mạt thế này đã khiến nhiều người rơi vào tình trạng khó khăn, đói khát và tuyệt vọng.
"Đừng lo, cô bé," Linh nói, dịu dàng vỗ vai cô bé. "Cháu có thể vào nhà hàng của chị. Chị sẽ cho cháu ăn no."
Cô bé ngạc nhiên nhìn Linh, rồi vội vàng gật đầu. Linh và Minh đưa cô bé vào nhà hàng, nơi một bữa ăn nóng hổi đang chờ đợi. Linh biết rằng, trong thế giới tàn khốc này, không chỉ có những kẻ thù mà còn có những người cần được giúp đỡ.
Nhưng bên cạnh đó, cô cũng nhận ra rằng nhiệm vụ bảo vệ nhà hàng không chỉ là bảo vệ một nơi an toàn, mà còn là mang lại hy vọng cho những con người vô tội giữa cơn khủng hoảng.
---
Chương 29 kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận