Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi
Chương 15
"Cậu nghe nói gì chưa? Tống Khai Minh muốn điều về thành?"
"Điều về thành? Chuyện khi nào, không phải tớ chỉ đi ra ngoài một ngày, làm sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nói nhanh lên, cậu ta điều về thành như thể nào, Liều Nghiên Vũ cũng cùng trở về sao?"
"Cậu còn không biết sao, Tống Khai Minh muốn ly hôn với Liều Nghiên Vũ, nghe nói trước kia ở nhà cậu ta có một người bạn lâu năm, lần này điều về chính là liên quan tới cha của người bạn lâu năm này, điều kiện chính là Tống Khai Minh phải ly hôn."
"Thật sao? Ban đầu Tống Khai Minh này theo đuổi Liễu Nghiên Vũ hai năm mới cầm người tới tay, hiện giờ bởi vì điều về thành mà đạp xuống, đúng là Trần Thế Mỹ."
"Ai bảo cha người bạn lâu năm của người ta có quyền chứ."
"Thật đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, như vậy Liễu Nghiên Vũ liên đáng thương rồi, danh tiếng từng ly hôn cũng không hay."
"Chính là vậy."
Ngày hôm qua, Tôn Hiểu Mỹ cuối cùng vẫn náo loạn sự tình lên, hai ngày nay tất cả thanh niên trí thức đều đang bàn luận chuyện này, người đồng hương trong thôn cũng có nghe nói tới. Phản ứng trong đám thanh niên trí thức về chuyện này không giống nhau, có người bày tỏ oán giận cho rằng Tống Khai Minh đứng núi này trông núi nọ vong ân phụ nghĩa, có người thương tiếc Liễu Nghiên Vũ gặp phải kẻ phụ tình, cũng có người hả hê với chuyện này.
Giấy không gói được lửa, sau khi vỡ lở ra, hai vợ chồng đóng cửa nói chuyện một lần.
Tống Khai Minh vốn thật sự cho rằng mẹ bị bệnh nặng mới trở về, nhưng sau khi về đến nhà mới phát hiện hoàn toàn không có chuyện gì, mẹ êm đẹp ở nhà. Sau đó mới biết người trong nhà viết thư lừa anh về, bác Tần sửa lại án sai rồi, phục hồi nguyên chức, Tần Tố Ngọc cũng được điều về thành, Tần Tố Ngọc chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh.
Phải nói khi đó tình cảm của anh với Tần Tố Ngọc một chút cũng không gạt người, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh cũng từng thích Tần Tố Ngọc, nhưng sau đó lại bị hạ phóng đến Đông Bắc, hai người dần cắt đứt liên lạc, tình cảm tự nhiên liền phai nhạt. Khi gặp gỡ Liêu Nghiên Vũ thì trái tim yên lặng của Tống Khai Minh lần nữa sống lại, anh yêu Liễu Nghiên Vũ.
Khi anh và Liễu Nghiên Vũ kết hôn, cha của Tần Tố Ngọc còn chưa được sửa lại án sai, Tần Tố Ngọc và anh cũng không ở cùng nhau, ngày hạ phóng cũng không biết khi nào có thể kết thúc, người trong nhà cũng không phản đối.
Anh nói người trong nhà buộc anh ly hôn ở chung một chỗ với Tố Ngọc.
Anh nói anh yêu là Liễu Nghiên Vũ, nhưng cha mẹ lại lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp.
Anh nói trong nhà cũng không đồng ý anh cưới Liễu Nghiên Vũ, người con dâu duy nhất bọn họ thừa nhận là Tần Tố Ngọc.
Anh nói anh cũng không có cách nào, anh cũng không thể trơ mắt nhìn cha mẹ đi tìm chết.
Anh nói anh cũng rất khổ sở, là anh thật có lỗi với Liễu Nghiên Vũ.
Cuối cùng Tống Khai Minh nắm tay Liễu Nghiên Vũ khóc nức nở, càng không ngừng nói xin lỗi.
Liễu Nghiên Vũ chỉ ngơ ngác nằm trên giường gạch, cặp mắt vô hồn, không có tiêu cự, cho đến bây giờ cô vần không hiểu tất cả là xảy ra chuyện gì. Hồi lâu cô đấy tay Tống Khai Minh đang kéo tay mình ra, đẩy anh ta ra khỏi phòng, mặc cho anh ta gõ cửa như thế nào cũng không đáp.
"Nghiên Vũ, Nghiên Vũ, ăn chút đồ ăn đi, cậu đã một ngày một đêm không ăn gì, tiếp tục như vậy thân thể sẽ suy sụp."
"Nghiên Vũ, Nghiên Vũ." Tôn Hiểu Mỹ gõ cửa hồi lâu đều không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, trong lòng cả kinh, sợ Liễu Nghiên Vũ sẽ làm ra chuyện gì lập tức đẩy cửa đi vào, lại phát hiện bên trong nhà không một bóng người.
"Mặc Nhiên, Tô Mặc Nhiên, không thấy Nghiên Vũ, không thấy cô ấy."
"Sao lại không thấy, buổi trưa còn nghe được tiếng động."
Tô Mặc Nhiên lập tức cùng Tôn Hiểu Mỹ đi ra ngoài tìm, hiện giờ cảm xúc của Liễu Nghiên Vũ rất không ổn định, lúc này chạy đi cũng không biết sẽ làm việc ngốc gì, trời sắp tối rồi, nhất định phải tìm trở về trước khi trời tối, nếu không nguy hiểm.
Cô để Tôn Hiểu Mỹ đi tới những chỗ mà Liễu Nghiên Vũ bình thường hay đi tìm một chút, cô đi tìm đội trưởng huy động mọi người cùng nhau tìm, nhiều người sức mạnh lớn, nhất định phải tìm được Liều Nghiên Vũ trước lúc trời tối.
Đội trưởng Trương nghe nói Liễu Nghiên Vũ mất tích, lập tức tổ chức thanh niên trong thôn và thanh niên trí thức cùng nhau tìm kiếm, anh cũng nghe chuyện của hai vợ chồng Liễu Nghiên Vũ, biết tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm, trong chốc lát không thể trì hoãn.
Cả trong thôn trừ người già, phụ nữ và trẻ nhỏ tất cả đi ra giúp một tay, có người nói nhìn thấy Liễu Nghiên Vũ đi vào phía sau núi, mọi người cứ ba người một tổ đi ra sau núi tìm. Tập hợp lực lượng người cả thôn, trước khi trời tối vẫn không tìm được. Sau khi trời tối sợ xuất hiện nguy hiểm, đội trưởng để tất cả mọi người đi về, chỉ còn lại mấy người sau cùng vẫn còn đang tìm kiếm, đáng tiếc bọn họ không tìm được dấu vết, cuối cùng không thể không quay về nhà.
Liễu Nghiên Vũ này rốt cuộc đi đâu? Cũng không ai biết.
Tống Khai Minh tỏ vẻ hối hận ngồi sững trên đất, anh biết mặc dù bề ngoài Liễu Nghiên Vũ nhu nhược nhưng trong nội tâm hết sức cứng rắn, thà làm ngọc vỡ, hiện giờ vô cớ mất tích chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
"Ngài giả mù sa mưa như vậy để cho ai nhìn? Anh ước gì Nghiên Vũ gặp chuyện không may, như vậy anh có thể không hề cố kỵ chút nào mà theo sát người tình cũ kia của anh như hình với bóng, tôi thấy Nghiên Vũ mất tích nói không chừng là do anh làm, anh đồ khốn kiếp, lương tâm bị chó ăn hết."
"Tống Khai Minh, nếu như Nghiên Vũ xảy ra chuyện không may, tôi và anh không xong." Tôn Hiểu mỹ không nhìn nổi dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t hiện giờ của Tống Khai Minh, càng không ngừng giận dữ gầm lên với anh ta, tức giận còn cào hai cái, Tổng Khai Minh cũng không đánh lại mặc kệ cô đánh.
Trong viện nhỏ của thanh niên trí thức, cũng có một người khác trong lòng cực kỳ nóng nảy, người này chính là Từ Tường.
Cho đến giờ Thạch Cương cùng phòng với anh vẫn chưa trở về.
Từ Tường biết Thạch Cương thích Liễu Nghiên Vũ, đã thích từ rất sớm rồi.
Chỉ có điều tinh tình Thạch Cương kín kẽ không quen biểu đạt, cho nên vốn không có ai biết cậu ấy thích Liễu Nghiên Vũ, nếu như không phải anh và
Thạch Cương ở cùng một phòng thường ở chung một chỗ mới phát hiện một chút dấu vết.
Sau khi Liễu Nghiên Vũ và Tống Khai Minh kết hôn, Thạch Cương quả thật tinh thần sa sút một thời gian, sau đó Thạch Cương đã khôi phục như trước không còn quan tâm tới chuyện của Liễu Nghiên Vũ, giống như tất cả đều là quá khứ.
Nhưng lúc tin tức Tống Khai Minh phụ bạc Liễu Nghiên Vũ thậm chí còn muốn ly hôn với cô ấy truyền đến, Từ Tường cũng biết Thạch Cương chưa từng quên người phụ nữ kia, giống như có lẽ quá khứ thật ra chỉ chôn tình cám được sâu hơn mà thôi.
Sau khi biết Liễu Nghiên Vũ mất tích, Thạch Cương giống như điên chạy ra ngoài, anh đuổi theo cũng đuổi không kịp, kết quả cho tới bây giờ còn chưa trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận