Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 44


Buổi tối, Từ Tiền Tiến và Trương Diệu Tổ cùng đi đến nhà họ Trương.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Mặc Nhiên đi theo bọn họ đến thư phòng của Trương Hoài Dật.
Trong thư phòng, bốn người chia ra ngồi trên ghế sa lon, Tô Mặc Nhiên rót một tách trà cho mỗi người.
"Chú Từ, hôm nay tới tìm cháu rốt cuộc có chuyện gì?"
Tô Mặc Nhiên biết Từ Tiền Tiến cố ý tới đây một chuyến, nhất định có chuyện gì có quan hệ lớn lao với cô, đến bây giờ chuyện của cô có quan hệ lớn lao với nhà họ Từ chính là giúp Từ Tường giải cổ độc, đoán chừng là chuyện này rồi, chẳng lẽ người hạ độc tìm tới?
Từ Tiền Tiến nhìn Tô Mặc Nhiên, không biết mở miệng như thế nào, "Có chuyện, muốn hỏi ý tưởng của cháu một chút."
"Chú Từ, có chuyện gì chú cứ nói đi." Tô Mặc Nhiên không để ý nói, phệ tâm cố đã sinh sôi nảy nở không ít trong không gian của cô, nhưng kết tinh cố trùng cô đã góp nhặt hai chai rồi, cho dù người hạ độc tìm tới cô cũng không sợ. 
Từ Tiền Tiến sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói, "Ngày hôm qua, nhà họ Trần phái người tới nhà chú nói muốn gặp mặt cháu."
Từ Tiền Tiến nói xong còn cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Mặc Nhiên, thấy cô tó vé mờ mịt.
"Nhà họ Trần?" Tô Mặc Nhiên hoang mang hỏi, nhà họ Trần là nhà họ Trần nào? Cô có biết sao? Vì sao phải gặp cô.
"Đúng, chính là nhà họ Trần."
"Cháu biết sao, tại sao phải gặp cháu."
Từ Tiền Tiến từng nghĩ tới đủ loại phản ứng của Tô Mặc Nhiên khi nghe được nhà họ Trân, nhưng chỉ không có dáng vẻ hoàn toàn không biết nhà họ Trần giống như lúc này, "Cháu không biết nhà họ Trần?"
Tô Mặc Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Cháu nên biết sao?"
Hai người khác trong thư phòng nghe được Tô Mặc Nhiên nói như vậy, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô không biết?
Trương Hoài Dật nghĩ tới ban đầu khi Tô Vận mang theo Tô Mặc Nhiên rời khỏi kinh thành thì Tô Mặc Nhiên còn bé, có lẽ không nhớ, nhưng sau đó chẳng lẽ Tô Vận và hai ông bà nhà họ Tô không nói cho con bé biết đã xảy ra chuyện gì sao?
Từ Tiền Tiến quan sát ánh mắt của Tô Mặc Nhiên, phát hiện cô cũng không nói dối, khi cô nói đến nhà họ Trần thì hoàn toàn có vẻ mặt xa lạ.
Từ Tiền Tiến nói: "Nhà họ Trần, chính là nhà cha cháu, nói chính xác, cháu nên gọi là Trần Mặc Nhiên."
Cái gì? Tô Mặc Nhiên cả kinh trong lòng, thì ra là ông ta. Ở trong trí nhớ của thân thể này, ấn tượng về người cha vốn không có, trí nhớ của chủ nhân thân thể này chỉ có lời thuật lại của hai ông bà, nói cha cô có tiểu tam ném bỏ mẹ cô, những tin tức khác vốn hoàn toàn không biết. Không ngờ người cha này lại ở kinh thành, vậy sao ông ta biết cô tới kinh thành hơn nữa tìm được cô rồi, thêm vào đó tìm cô làm cái gì?
"Cha cháu?"
"Đúng, chính là cha cháu phái người tới nói muốn gặp mặt cháu, ông ấy biết cháu ở nhà họ Trương, lại biết quan hệ của cháu và nhà họ Từ, cho nên muốn để cho các chú truyền đạt xuống." Từ Tiền Tiến nói.
"Mẹ cháu còn ông bà nội cháu chưa từng đề cập tới cha cháu với cháu sao?" Trương Hoài Dật hỏi.
"Có, nhưng cháu hoàn toàn không có ấn tượng với ông ấy, chỉ từng nghe một câu một chữ của ông bà nội, biết ông ấy phụ mẹ cháu, những tin tức khác cháu hoàn toàn không biết, cháu còn tưởng rằng ông ấy đã c.h.ế.t rồi chứ, vậy sao ông ấy lại tìm được cháu vậy, tìm cháu làm cái gì?"
Từ Tiền Tiến nghe ra oán hận với cha trong giọng nói của Tô Mặc Nhiên, căng thẳng trong lòng, "Chú đây cũng không biết, nhà họ Trần và nhà họ Từ luôn không hợp nhau, có lẽ bởi vì nhà họ Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nhà họ Từ ta nên mới phát hiện ra cháu, dù sao cháu và Từ Tường cùng nhau về kinh."
Sẽ là như thế sao? Tô Mặc Nhiên hơi hoài nghi, cảm giác sẽ không đơn giản như vậy, "Mọi người biết năm đó ông ấy và mẹ cháu xảy ra chuyện gì không?" Tô Mặc Nhiên hỏi, dù sao cũng nên làm rõ chuyện đã xảy ra rồi mới phán đoán tiếp theo nên ứng đối như thế nào.
Năm đó mẹ Tô Mặc Nhiên là Tô Vận học đại học ở kinh thành, sau khi Trần Tương Long nhìn thấy bà liền nhất kiến chung tình bắt đầu điên cuồng theo đuổi, sau đó hai người kết hôn. Tô Vận kết hôn một năm liền mang thai, khi mang thai được bốn tháng Trần Tương Long ngoại tình, chính là bà xã Tần Lan hiện giờ của Trần Tương Long, sau đó không lâu Tần Lan cũng mang thai, Tô Mặc Nhiên còn có một đứa em gái nhỏ hơn cô sáu tháng.
Vừa mới bắt đầu Tô Vận cũng không biết ông xã mình kim ốc tàng kiều bên ngoài còn có đứa bé, cho đến năm Tô Mặc Nhiên ba tuổi, Tần Lan sinh con trai, Trần Tương Long mới đưa ba mẹ con Tần Lan về nhà họ Trần. Bởi vì khi sinh Tô Mặc Nhiên Tô Vận bị khó sinh, mất đi khả năng sinh con, Trần Lương Long thương con sốt ruột càng không thể để cho con trai lưu lạc bên ngoài.
Sau khi Tô Vận nhìn thấy ba mẹ con Tần Lan liền hỏng mất ngay tại chỗ, bà vốn không thể nào tin tưởng ông xã bình thường vẫn nói yêu bà lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa đứa bé còn chỉ nhỏ hơn con mình có sáu tháng.
Chuyện sau đó không nói cũng biết, Tô Vận dứt khoát lựa chọn ly hôn hơn nữa mang Tô Mặc Nhiên đi, tiểu tam thành công thượng vị vào làm chủ nhà họ Trần. Lúc Tô Vận mang Tô Mặc Nhiên đi vượt qua ba năm thiên tai, đói c.h.ế.t vô số người, tiếng kêu khóc vang dậy khắp trời đất. có thể nghĩ vì nuôi sống Tô Mặc Nhiên, Tô Vận một người phụ nữ đã chịu không ít khổ, cuối cùng chịu hỏng thân thể, hơn nữa tích tụ vào tim, không lâu liền bệnh thời kỳ cuối, trước khi c.h.ế.t đưa Tô Mặc Nhiên tới nhà họ Tô.
Nghe xong Từ Tiền Tiến tự thuật, Tô Mặc Nhiên cảm thấy không sai biệt lắm với dự đoán của cô, "Chú Từ, chú giúp cháu đáp lại, nói hiện giờ cháu không muốn gặp."
Từ Tiền Tiến gật đầu một cái, ông có thể hiểu được, "Được rồi, chỉ có điều cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần này nhà họ Trần thấy không thành, đoán chừng lần sau bọn họ sẽ trực tiếp tới gặp cháu."
Tô Mặc Nhiên thờ ơ lắc đầu, "Chờ bọn họ tới tìm cháu lại nói."
Hiện giờ Tô Mặc Nhiên không muốn đối mặt với người cha của thân thể này, cô phải làm rõ ràng ý đồ của ông ta, đột nhiên xuất hiện nói muốn gặp cô, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không phải nghĩ đến định đền bù tình thương của cha nhiều năm như vậy đi? Nhất định có nguyên nhân nào đó không biết tên thúc đấy ông ta đi tìm cô.
Cô không vội, nếu đối phương muốn gặp cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, cho dù ông ta muốn làm gì, một ngày nào đó sẽ lộ ra chân tướng.
Nói xong chuyện nhà họ Trần, Trương Diệu Tố nói cho cô biết, chuyện cô nhờ ông làm đã xong.
Khoảng thời gian trước Tô Mặc Nhiên nhờ Trương Diệu Tố giúp cô tìm chung quanh đây có cửa hàng mặt tiền nào muốn bán không, vị trí tốt nhất đẹp một chút, cô định mua một căn, cô định làm chút buôn bán. 
Lúc này giá phòng ở kinh thành còn chưa cao đến thái quá, mua một cửa hàng mặt tiền làm đầu tư thật sự là chọn lựa không tệ.
Trương Diệu Tố hỏi thăm được trên đường cách nhà họ Trương không xa có một cửa hàng mặt tiền muốn bán, diện tích không tính là lớn, làm mua bán nhỏ vừa đúng, bởi vì bán gấp nên giá tiền cũng rất có lợi.
Tô Mặc Nhiên hồi tưởng lại vị trí mà Trương Diệu Tổ nói, cảm thấy cũng không tệ lắm, liền nhờ Trương Diệu Tổ mua lại giúp cô, cô để sau đưa tiền cho ông.
Trở lại sân trước, Liễu Nghiên Vũ đang ôm tiểu Nhạc Nhạc chơi trong phòng Tôn Hiểu Mỹ.
Tôn Hiểu Mỹ đang dán bao thư, đây là việc làm thêm Hoa Cầm tìm dùm cho Tôn Hiểu Mỹ, dán một bao thư hai hào, không ít người cũng làm việc này kiếm tiền phụ cấp chi phí trong nhà.
Tôn Hiểu Mỹ vừa mới bắt đầu không thuần thục, một ngày đi qua cũng không kiếm được hai ba xu, giấy gấp không đúng chỗ, bên mép dễ bị dính lệch.
Hiện giờ động tác càng ngày càng thuần thục, một đêm có thể làm được bốn năm xu, một tháng cũng có thể kiếm được mười đồng, cộng thêm tiền phụ cấp chi phí trường học cấp cho, cuộc sống không thành vấn đề.
"Mặc Nhiên, em đã về rồi!" Liều Nghiên Vũ hỏi.
"Vâng, em trở về lấy tiền, khoảng thời gian trước em nhờ chú hai tìm giúp một cửa hàng mặt tiền, hôm nay chú ấy nói tìm được rồi, em đưa tiền cho chú ấy nhờ chú ấy mua lại giúp em." Tô Mặc Nhiên nói.
"Mua nhà?" Tôn Hiếu Mỹ đang dán bao thư kêu lên một tiếng.
"Vâng, không phải chúng ta định buôn bán nhỏ sao, em nghĩ thay vì mướn cửa hàng mặt tiền của người ta còn không bằng mua lại một gian." 
"Vậy phải xài bao nhiêu tiền?" Liễu Nghiên Vũ hỏi.
"Nói là hai ngàn."
"Mắc như vậy!" Tôn Hiểu Mỹ tặc lưỡi hít hà, nhìn Tô Mặc Nhiên, trong lòng càng nghĩ càng không có cảm giác, hai ngàn đồng cô phải dán bao nhiêu bao thư, cô đột nhiên hơi ghen ty, với Tô Mặc Nhiên.
Đều là người sao lại kém nhiều như vậy, cô mỗi ngày đi sớm về tối dán bao thư, một tháng chẳng qua chỉ kiếm được chừng mười đồng, Tô Mặc Nhiên vừa ra tay chỉ biết hàng ngàn, tại sao?
Ánh mắt Tôn Hiểu Mỹ phức tạp liếc nhìn Tô Mặc Nhiên, trong lòng cực kỳ chua xót, nhìn bao thư trên tay, cô đột nhiên không muốn dán, chỉ muốn châm mỗi lửa thiêu hủy chúng.
Sau khi Tô Mặc Nhiên đi, Liễu Nghiên Vũ phát hiện vẻ mặt Tôn Hiểu Mỹ không đúng, "Cậu làm sao vậy?"
Tôn Hiểu Mỹ cả kinh trong lòng, vội vàng thu lại tâm tình của mình, "Không có gì, có thể vì dán bao thư mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
"Vậy cậu ngủ sớm một chút, đừng liều mạng như vậy, tớ mang Nhạc Nhạc về phòng trước."
"Được." Tôn Hiểu Mỹ gật đầu một cái.
Sau khi Liễu Nghiên Vũ đi, Tôn Hiểu Mỹ ngửa mặt ngã xuống giường, một phát kéo chăn trùm lên đầu, cô liều mạng đè ghen ty với Tô Mặc Nhiên ở trong lòng xuống, đáng tiếc một khi mầm mống ghen ty gieo xuống, cho dù bạn chèn ép như thế nào, nó đều không chút kiêng kỵ mọc rễ, nảy mầm.
Trong khoảng thời gian này, Tống Khai Minh luôn không có việc gì liền chạy tới học viện sư phạm, mỗi ngày anh đều chờ ở cổng chính, người biết chuyện đều cho rằng anh tới đón bà xã Tần Tố Ngọc tan học, chỉ có chính anh biết anh chỉ muốn nhìn thấy Liễu Nghiên Vũ.
Từ cửa học viện sư phạm một lần nữa nhìn thấy Liều Nghiên Vũ, những hình ảnh tốt đẹp khi anh ở cùng với Liễu Nghiên Vũ đã bị anh quên mất lại xông ra toàn bộ, trong lòng anh không ngừng kêu gào một khát vọng, đó chính là, muốn gặp cô, nhìn thấy cô, cho dù nhìn từ xa xa một lần.
Vì vậy đến mỗi chạng vạng anh liền xuất hiện trước cửa học viện sư phạm, chính vì có thể nhìn thấy cô.
Chiều hôm nay để cho anh gặp được cô, nụ cười của cô vẫn tao nhã thuần khiết như vậy, vẫn khiến cho anh say mê không dứt như cũ, ngay cả bà xã Tần Tố Ngọc đến trước mặt cũng không phát hiện. 
Tần Tố Ngọc phát hiện ông xã mình vẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Nghiên Vũ, sắc mặt tối xuống nhìn người ta lui tới ở cửa trường học, nhịn lửa giận đã vọt tới đỉnh đầu xuống.
Tốt, cô nói sao trong khoảng thời gian này Tống Khai Minh lại ngày ngày tới đón cô tan học, thì ra tới đón cô là giả, đến xem vợ trước mới là thật.
Tần Tố Ngọc tiến lên một phát túm lấy cánh tay Tống Khai Minh, "Về nhà."
Tống Khai Minh giật mình hồi hồn, lưu luyến nhìn theo Liễu Nghiên Vũ đã đi xa, mới theo sức lực của Tần Tố Ngọc đi về nhà, trong lòng suy nghĩ, ngày mai nếu có thể nói hai câu với Liễu Nghiên Vũ thì tốt rồi.
Đến nhà họ Tống.
Tần Tố Ngọc một phát hất tay Tống Khai Minh ra, "Được, tôi nói sao anh lại tốt như vậy, mỗi ngày đều đến đón tôi tan học, thì ra anh vốn không phải đi đón tôi, mà đi nhìn Liễu Nghiên Vũ, đúng không? Anh nói anh nhìn cô ta là có ý gì, chẳng lẽ anh còn nhớ mãi không quên cô ta, muốn tình cũ lại cháy với cô ta?"
"Em nói bậy gì vậy?" Tâm tư thầm kín của Tống Khai Minh bị phát hiện, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng phủ nhận. 
"Tôi nói bậy? Tôi đã nhìn thấy, anh còn nói tôi nói bậy, hai con mắt của anh không phải đều nhìn chăm chăm vào trên người đồ đê tiện đó sao, làm như tôi mắt mù hả." Tần Tố Ngọc nóng giận, không ngừng gào thét, Tống Khai Minh này đã bị cô tận mắt nhìn thấy còn dám phủ nhận.
"Nói chuyện văn minh một chút, cái gì mà đô đê tiện, cô ấy là bà xã của tôi."
Tống Khai Minh bị gào thét hết sức mất mặt, không khỏi phản bác.
"Là vợ trước!"
"Vợ trước cũng là vợ!"
Cha Tống mẹ Tống ở trong phòng nghe tiếng cãi vã từ trong phòng đi ra, "Âm ĩ cái gì, ầm ĩ cái gì."
Cha Tống hét lớn một tiếng, "Có gì hay mà ầm ĩ, không sợ hàng xóm chê cười đúng không."
"Chê cười ai? Muốn chê cười cũng chê cười con trai của cha mẹ, thấy đàn bà liền đi không nổi, hôm nay lại đến cổng trường học của con nhìn đàn bà."
"Nói gì vậy, cái gì mà thấy đàn bà liền đi không nối." Cha Tống không vui nhíu mày.
Tân Tố Ngọc khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Con nói đâu có sai?
Con của cha chính là, mới kết hôn thời gian bao lâu đã định ngoại tình."
Tống Khai Minh cũng cười lạnh một tiếng, "Nếu tôi không ngoại tình sao cô lại ở đây."
"Anh..." Tần Tố Ngọc bị chặn á khẩu không trả lời được, một cơn tức chặn ở cổ họng như thế nào cũng lên không nổi.
"Được rồi, được rồi, bớt tranh cãi đi." Lúc này mẹ Tống ra ngoài đảm nhận người hòa giải.
Trong lòng Tần Tố Ngọc tức giận, anh được đấy Tổng Khai Minh, nếu không phải Tần Tố Ngọc cô anh có thể trở về thành trước sao, còn không phải sẽ
phải ở lại nơi cứt chim không có mà sửa địa cầu, nếu không phải Tân Tố Ngọc cô, Anh có thế vào đơn vị cơ quan, có thể thoải thoải mái mái ngôi trong phòng làm việc?
Khi bản thân phát hiện không thi đậu đại học liền trút cơn tức lên người cô, phỉ phui, anh ta có đức hạnh như vậy có thể thi đậu đại học mới là lạ!
Khoảng thời gian trước kể từ khi anh ta vừa nhìn thấy Liễu Nghiên Vũ, từ ánh mắt đó cô cũng biết anh vẫn nhớ mãi không quên Liễu Nghiên Vũ, thiệt thòi
cho khi đó anh ta còn chỉ trời mà thề, nói không hề có ý tưởng gì với Liễu Nghiên Vũ.
Trong khoảng thời gian này Tổng Khai Minh luôn quanh co lòng vòng để cho cô tìm cha cô nói đỡ, để cho cha cô tìm một chút quan hệ đưa anh ta vào học viện sư phạm, nói là nếu anh ta không phải là sinh viên đại học nói ra không xứng với cô, cô biết anh ta không yên lòng, sẽ không đồng ý anh ta.
Không ngờ anh ta lại ra chiêu này, ngày ngày lúc chạng vạng đến cổng lớn trường học chờ đợi, anh ta coi Tần Tố Ngọc cô là người c.h.ế.t hả.
Còn Liễu Nghiên Vũ đó, lại dám quyến rũ ông xã cô, nhìn xem cô trừng trị anh ta như thế nào. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận