Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi
Chương 54
Tô Mặc Nhiên từ nhà họ Trần ra ngoài ngồi xe buýt về nhà, cô hoàn toàn không để ý đến nhà họ Trần sẽ xảy ra chuyện gì, Trần Tương Long có thế ly hôn hay không cô lại càng không lo lắng.
Đối với Trần Tương Long người cha ruột này, mặc dù cô tiếp xúc không nhiều lắm nhưng cũng biết ông ta là người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, mà là người ác độc, ác đối với người khác càng ác với mình hơn. Như vậy chỉ cần ông ta còn có chỗ cầu cô, vậy sớm muộn sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, chỉ cần lợi ích cô mang lại cho ông ta đủ lớn.
Nhưng khi nào sẽ ly hôn? Vậy phải xem bản lĩnh của Tần Lan, bản lĩnh lớn, có lẽ sẽ kéo một năm nửa năm, bán lĩnh nhỏ, đoán chừng sẽ không vượt qua một tháng sẽ ly hôn. Dĩ nhiên đây còn phải xem trình độ cấp bách của Trần Tương Long, nếu như ông ta có nhu cầu cấp bách lấy được ích lợi từ chỗ cô, tin tức ly hôn này khẳng định sẽ nhanh chóng xuất hiện trên mặt báo các tòa báo lớn.
Không quan tâm những chuyện đó, sau khi Tô Mặc Nhiên trở lại nhà họ Trương liền đến nhìn Kỷ Mân Huyên hôm nay mới vừa dọn tới.
Lúc cô về đến nhà Kỷ Mân Huyên đã thu xếp ổn thỏa, lần này anh chỉ dẫn theo một mình Ngô Chí Dũng vào ở nhà họ Trương. Trương Hoài Dật sắp xếp cho bọn họ ở hậu viện, dù sao tiền viện là nơi ba cô gái ở, ở thêm vào hai người đàn ông này khó tránh khỏi chọc người chỉ trích.
Phòng của Kỷ Mân Huyên đã được sắp xếp lại một lần nữa, dụng cụ gia đinh cũng xếp đặt một lần nữa, ngoài ra còn sắm thêm một vài đồ dùng, tất cả đều tiện cho xe lăn di chuyển.
Bậc thềm cửa chính cũng được tháo bỏ xuống, chỗ nào không thể tháo bỏ xuống cũng lắp bàn đạp đặc chế, tiện cho Kỷ Mân Huyên di chuyển.
Phòng của Ngô Chí Dũng ở ngay bên cạnh phòng Kỷ Mân Huyên, đồ anh mang không nhiều lắm, chỉ có một vài bộ quần áo tắm rửa và đồ dùng hằng ngày.
Lúc Tô Mặc Nhiên đến, Kỷ Mân Huyên đang đọc sách, anh ngồi trên xe lăn dựa vào bên giường, cầm trên tay một quyển sách, nhìn thấy cô, nhướng mày cười một tiếng, trong mắt lại lóe lên tia sáng.
Lòng Tô Mặc Nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì cào một cái, cô cố gắng duy trì vẻ mặt, cũng cho anh một nụ cười.
Cô lấy gối kê tay ra bắt mạch cho Kỷ Mân Huyên.
"Hôm nay cảm thấy như thế nào?"
Kỷ Mân Huyên để quyền sách trên tay xuống, khẽ vén tay áo lên đặt cổ tay lên trên gối, "Cảm thấy cũng không tệ lắm, thật ra thì tôi có rất ít cơ hội ra cửa, lần này chuyển sang nơi khác ở cảm thấy rất mới mẻ."
"Ừ, hoàn cảnh nhà họ Trương không tệ, cây xanh thành rừng chim hót hoa thơm, hơn nữa hết sức yên tĩnh, là một nơi tốt để điều dưỡng tinh thần và thế xác."
Tô Mặc Nhiên đưa ra ba ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay anh, cảm nhận mạch của anh nhảy lên.
Từ sau khi ăn dưỡng sinh hoàn, thân thể của anh đã dừng suy bại, thật ra thì cũng không thể tiếp tục suy bại nữa rồi, thân thể của anh đã hư hại đến cực điểm, viên dưỡng sinh hoàn kia cũng chỉ bảo vệ cơ năng cơ bản nhất của cơ thể anh mà thôi, nếu muốn hoàn toàn khôi phục còn cần tinh lực rất lớn.
Kỷ Mân Huyên nhìn chăm chú vào gò má của cô, cảm nhận được ấm áp trên ngón tay ấn lên trên cổ tay hơi lạnh của mình. Kể từ sau khi bị bệnh nặng, nhiệt độ của người anh vẫn thấp hơn người bình thường, mùa đông nghiêm trọng hơn nữa, cho dù ở trong phòng ngón tay cũng sẽ cóng đến trắng bệch, trong mỗi khớp xương cũng ra đau nhức, có lúc ngay cả chiếc đũa cũng không cầm được.
Bao nhiêu lần phát bệnh anh đều định buông tha, nhưng vì người nhà anh vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ hy vọng có một ngày có thể gặp được một người, gặp được một người có thể trị hết cho anh.
Khi anh và người nhà của anh sắp cảm thấy hy vọng tan biến, Tô Mặc Nhiên xuất hiện, cô đầu tiên chữa khỏi ho khan cho anh, sau đó lại như kỳ tích ngăn cản thân thể suy sụp cho anh, điều này khiến cho người nhà bọn họ lại một lần nữa đốt lên hy vọng.
Cho dù lần chữa trị này có kết quả như thế nào, anh đều cảm tạ cô, cho dù là thân thể hay là tâm linh, cô đều là người cứu rỗi anh.
Tô Mặc Nhiên định trước hết để cho Kỷ Mân Huyên ngâm nước thuốc mấy ngày, hiện giờ uống thuốc sẽ tăng thêm gánh nặng cho tất cả các cơ quan trong cơ thể anh, không bằng trước bắt đầu từ bôi thuốc, tăng cường thể chất, lại phối hợp với một chút dược thiện, chờ thân thể khôi phục một chút lại bắt đầu dùng thuốc.
Cô bắt mạch xong viết một toa thuốc giao cho Ngô Chí Dũng, Ngô Chí Dũng lập tức gọi điện thoại để cho người tới lấy. Vì Kỷ Mân Huyên nhà họ Kỷ cố ý lắp cho nhà họ Trương một chiếc điện thoại, có điện thoại trao đổi càng thêm dễ dàng.
Thuốc cầm về xong, Tô Mặc Nhiên lại dạy Ngô Chí Dũng sắc thuốc như thế nào. Ngô Chí Dũng này thật đúng là một bảo mẫu vạn năng, hơn nữa rất thông minh, vừa học liền biết, các kiểu kỹ năng tinh thông mọi thứ.
Buổi tối sau bữa cơm chiều, trong phòng của Kỷ Mân Huyên, trên khoảng trống giữa phòng để một thùng gỗ lớn, trong thùng gỗ tràn đầy chất lỏng màu đen, phía trên mặt chất lỏng nổi lơ lửng một chút thảo dược.
Tô Mặc Nhiên đưa tay thử nhiệt độ một chút, cảm giác vừa đúng.
Cô lấy ra một bình sứ nhỏ trong hòm thuốc mang tới, bên trong đựng linh tuyền trong không gian, cô đổ hai giọt vào trong thùng gỗ. Lại lấy ra một bình sứ khác, rắc một chút bột phấn màu vàng, bột phấn màu vàng này chính là cánh hoa sen vàng trong không gian nghiền thành bột.
Hoa sen trong không gian, toàn thân đều là báu vật, hạt sen cũng bị cô lấy ra làm thuốc, hoa sen bị lấy ra tắm, vì sợ người khác nhìn ra cô liền nghiền cánh hoa thành bột. Lá sen bị cô lấy ra làm trà và nấu cơm, củ sen tạm thời không dùng đến, bởi vì hái không dễ, cô bỏ qua.
Điều chế xong nước thuốc rồi, cô nói với Ngô Chí Dũng, "Cởi hết cho anh ấy rồi bỏ vào."
Sau khi nói xong, Tô Mặc Nhiên chờ hồi lâu cũng không thấy hai người đàn ông này có động tác gì, còn tưởng rằng bọn họ không có nghe rõ: "Cởi quần áo đi, nếu không chờ một lát nữa nước thuốc lạnh còn phải đun nóng lần nữa."
Nghe cô nói xong, Kỷ Mân Huyên và Ngô Chí Dũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ dĩ nhiên nghe rõ ràng lời của cô, vấn đề là cô không ra, bọn họ cởi quần áo như thế nào?
Cuối cùng, Kỷ Mân Huyên chỉ đành phải bất chấp nói: "Cái đó, cô không đi ra ngoài sao?"
Tô Mặc Nhiên vừa loay hoay ngân châm vừa nói: "Khi ngâm nước thuốc phối hợp với châm kim có hiệu quả tốt nhất, đợi lát nữa khi anh ngâm tôi châm cho anh mấy kim."
Tô Mặc Nhiên nói xong mới hậu tri hậu giác cảm thấy hai người quẫn bách, vội vàng buông kim trong tay, hơi lúng túng nói: "Cái đó, tôi đi ra ngoài trước, hai người làm xong gọi tôi, còn có cái đó, cái đó, cũng không cần cởi hết, để lại quần lót cũng có thể."
Nói xong, không cho bọn họ cơ hội mở miệng, chạy như một làn khói đi ra ngoài.
Chạy đến bên ngoài, Tô Mặc Nhiên cũng cảm giác trên mặt mình như có lửa thiêu, cô giơ tay lên gỗ đầu, thật là một đứa ngu ngốc.
Hoa Cầm từ trong nhà ra ngoài đã nhìn thấy cô đỏ mặt đứng ở ngoài cửa, trong miệng còn mất hồn mất vía nói lẩm bẩm.
"Nhiên Nhiên, cháu sao vậy, sao mặt lại đỏ bừng." Hoa Cầm vừa nói vừa dùng mu bàn tay sờ lên trán cô.
"Không có việc gì, không có việc gì, bà nội, cháu không sao." Cô vừa lắc đầu vừa kéo tay Hoa Cầm xuống.
"Vậy sao mặt cháu lại đỏ vậy?" Hoa Cầm không tin.
"Cái đó, cái đó, nóng, đúng, là nóng." Cô vỗ vỗ mặt ý đồ gạt bớt hơi nóng trên mặt, lúng túng không biết nên nói làm sao, không thể làm gì khác hơn là lấy cớ thời tiết nóng bức.
"Cháu ấy, cũng chú ý một chút, trời nóng nực, coi chừng bị cảm nắng."
"Bà nội, cháu biết rồi."
"Ah, không phải cháu nói giúp thằng bé nhà họ Kỷ châm kim sao?"
"Vâng, cái đó, cháu chờ một lúc rồi đi."
Lúc này, vừa đúng Ngô Chí Dũng đi ra nói Kỷ Mân Huyên đã làm xong, Tô Mặc Nhiên lập tức giống như chạy nạn đi theo Ngô Chí Dũng vào trong phòng.
Bên trong phòng, Kỷ Mân Huyên để trần thân trên ngồi trong thùng gỗ, nước thuốc bao phủ đến n.g.ự.c của anh. Bởi vì hàng năm ốm đau, màu da của Kỷ Mân Huyên hiện lên màu trắng không bình thường, trên người cũng không có thịt, gầy như que củi.
Nhìn thấy cô đi vào, Kỷ Mân Huyên cũng lần đầu tiên cảm thấy có phần không được tự nhiên, trên khuôn mặt tái nhợt dâng lên đỏ ửng khả nghi.
Trước khi đi vào Tô Mặc Nhiên đã xây dựng xong tâm lý cho mình, vì vậy sau khi vào cửa trên mặt coi như trấn tĩnh.
Cô đi tới sau lưng Kỷ Mân Huyên, một tay cầm ngân châm một tay đè tìm kiếm huyệt vị trên người anh, không lâu, động tác thật nhanh châm từng cây ngân châm một vào trước n.g.ự.c và sau lưng Kỷ Mân Huyên.
Trong vòng nửa canh giờ, Tô Mặc Nhiên càng không ngừng về những cây ngân châm này, trên trán Kỷ Mân Huyên xuất hiện mồ hôi, cô cầm khăn lông trắng vắt trên mép thùng gỗ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh.
"Cám ơn." Kỷ Mân Huyên hơi khàn giọng nói
Động tác trên tay Tô Mặc Nhiên dừng lại, khẽ nói: "Không sao."
Nửa giờ sau, Tô Mặc Nhiên thu hồi ngâm châm trên người Kỷ Mân Huyên, dùng rượu cồn lau sạch sẽ xong rồi lại thu châm vào bao, cuộn bao ngân châm lại đặt vào trong hòm thuốc.
Cô xoay người nói với Ngô Chí Dũng: "Nếu để cho anh ấy ngâm nửa giờ, sau đó đổi nước sạch tắm rửa, buổi tối phải cực kỳ chú ý nhiệt độ trên người anh ấy, nếu như nóng lên lập tức đi đến tiền viện gọi tôi; nếu như không có chuyện gì tốt nhất cho anh ấy uống chút nước lọc, có trợ giúp bài độc."
Tô Mặc Nhiên suy nghĩ một chút, lại từ bên trong hòm thuốc lấy ra một bọc giấy đưa cho Ngô Chí Dũng, bọc giấy này thật ra là cô mượn hòm thuốc lấy từ trong không gian ra, "Ở đây có một ít trà lá sen, anh ngâm một chút cho anh ấy uống, tác dụng bài độc tốt hơn nước lọc.
Ngô Chí Dũng cám ơn nhận lấy.
Tô Mặc Nhiên làm xong tất cả, xách hòm thuốc rời đi.
Lại qua nửa giờ, Ngô Chí Dũng vớt Kỷ Mân Huyên từ trong thùng gỗ ra, dùng nước sạch tắm rửa một lần, thay quần áo sạch sẽ, ôm cậu ấy lên giường, để cho cậu ấy ngồi dựa vào đầu giường.
Ngô Chí Dũng bưng một tách trà lá sen đã ngâm xong đưa cho Kỷ Mân Huyên.
Kỷ Mân Huyên mở nắp tách trà, một mùi lá sen thơm ngát lập tức chậm rãi tản ra, anh nhấp một ngụm, không có vị đắng của lá sen, vào miệng là một vị ngọt nhàn nhạt.
Buổi tối, quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Mặc Nhiên, nhiệt độ của Kỷ Mân Huyên lên cao, Ngô Chí Dũng lập tức gỗ cửa phòng Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Nhiên xách theo hòm thuốc chạy tới phòng của Kỷ Mân Huyên, hai cụ già Trương Hoài Dật và Hoa Cẩm cũng bị kinh động, chạy tới.
Tô Mặc Nhiên để Ngô Chí Dũng ra ngoài lấy một chậu nước giếng, thấm ướt khăn lông thoa lên trán Kỷ Mân Huyên.
Cô vén ngoài áo của Kỷ Mân Huyên lên, càng không ngừng dùng rượu lau cổ dưới nách anh giúp giảm nhiệt độ xuống. Cô lấy thuốc hạ sốt đã điều chế xong trước đó từ trong hòm thuốc ra, nhét vào trong miệng Kỷ Mân Huyên, ngón tay khẽ nâng cằm anh lên, để cho anh nuốt thuốc xuống.
Không lâu, nhiệt độ của Kỷ Mân Huyên hạ xuống.
"Ông nội, bà nội, hai người đi ngủ trước đi, nhiệt độ hạ xuống, anh ấy sẽ không có chuyện gì, hôm nay lần đầu tiên làm thuốc tắm thân thể có chút phản ứng là rất bình thường, chờ làm nhiều mấy lần cũng sẽ không như vậy."
Tô Mặc Nhiên thu dọn xong đồ đạc liền đưa Trương Hoài Dật và Hoa Cầm về phòng, mới xách theo hòm thuốc đi về nghỉ.
Trước khi đi cô dặn Ngô Chí Dũng cho Kỷ Mân Huyên uống nước nhiều một chút, người nóng sốt dễ bị mất nước, một khi mất nước bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Cả đêm, Ngô Chí Dũng càng không ngừng cho Kỷ Mân Huyên uống nước, rốt cuộc, lúc trời sắp sáng, Kỷ Mân Huyên tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận