Ta Dựa Vào Dao Giải Phẫu Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 599:

Chương 599:Chương 599:
Chương 599:
Thẩm Dao Chu cũng không tiện giải thích với Từ Chỉ Âm, dứt khoát kéo nàng ta vào thẳng.
Thanh lâu ở tu tiên giới cũng không khác gì ở phàm gian, bởi vì tu sĩ phần lớn đều có thể kiềm chế dục vọng của mình, ngoại trừ một số công tử bột không có năng lực, cùng một số tu sĩ dựa vào cơ duyên mà chưa từng trải qua quá trình tu luyện gian khổ, bọn họ ham mê hưởng lạc, không thể dứt bỏ hồng trần nên sẽ đến những nơi như thế này để vui chơi.
Mà bên trong cũng không chỉ có mỗi nam tu, cũng có không ít nữ tu hành tẩu.
Thẩm Dao Chu cùng Từ Chỉ Âm vừa bước vào đã thấy một ma ma ra đón, cười nói như hoa: "Hai vị công tử là người mới tới phải không? Mời vào trong."
Từ Chỉ Âm có chút e dè nhưng Thẩm Dao Chu lại ung dung đi vào.
Ma ma lắc eo đưa hai nàng vào một gian phòng riêng: "Hai vị công tử ưa thích loại cô nương nào, để nô gia sai người đưa tới hầu hạ."
"Chưa vội."
Thẩm Dao Chu lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm, lắc lắc trước mặt ma ma, ánh mắt bà ta như muốn dính chặt vào đó, định đưa tay ra nhận thì Thẩm Dao Chu lại nhanh chóng rụt tay lại.
Ma ma có chút ngượng ngùng cười nói: "Vị công tử này thật hào phóng, chẳng hay muốn bao trọn cô nương nào trong Túy Xuân Lâu?"
Thẩm Dao Chu nhướng mày: "Ta không phải vì cô nương nào cả, ta chỉ muốn hỏi, ở đây có vị công tử nào tên Lận Thanh Dương không?" Sắc mặt ma ma hơi biến, sau đó lại nhanh chóng phản ứng: "Không có."
Thẩm Dao Chu lại lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm khác.
Ma ma nuốt một ngụm nước bọt.
Thẩm Dao Chu tiếp tục lấy ra thêm, cuối cùng ma ma cũng không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói ra một cái tên, sau đó cầm linh thạch chạy đi.
Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, xem ra học được cách sử dụng linh thạch của lục thúc quả nhiên không tệ!
Lúc này Từ Chỉ Âm mới hiểu ra: "Người ngươi muốn tìm chính là vị Lận Thanh Dương này?”
Thẩm Dao Chu gật đầu: "Hắn là thiếu chủ của Thanh Nang Môn, theo như ta trước đây... khụ, thu thập được tin tức, hắn là người chính trực, có lẽ trong chuyện của Tàng Tượng Môn có thể giúp chúng ta."
Hai người thi triển lên người một lá bùa ẩn thân, sau đó dựa theo tên phòng mà ma ma đã nói, lặng lẽ đi qua.
Gian phòng của Lận Thanh Dương nằm ở phía trong cùng, vô cùng yên tính.
Thẩm Dao Chu biết hắn có giác quan rất nhạy bén, vì vậy lại thi triển thêm mấy lá bùa ẩn thân, sau đó cẩn thận trèo tường vào, nấp trong một bụi trúc.
Trên cửa sổ có hai bóng người lờ mờ, có thể thấy là một nam một nữ, nhưng điều bất ngờ là hai người này lại đang... chơi cờ?!
Trong phòng, dường như Lận Thanh Dương cảm nhận được điều gì đó, nhìn ra phía cửa sổ.
Nữ tử đối diện với hắn vẫn đang tập trung vào bàn cờ, suy nghĩ một lúc liền lấy hai quân cờ từ hộp cờ đặt vào giữa bàn cờ: "Tiểu nữ thua rồi." Lận Thanh Dương hoàn hồn, cười nhẹ: "Cô nương có thể cùng ta đánh cờ nửa tháng, đã rất không dễ dàng rồi."
Lời này của hắn tuy có chút tự phụ nhưng phối hợp với vẻ mặt thản nhiên lại không khiến người ta thấy khó chịu, nữ tử đứng dậy, hành lễ với hắn: "Đa tạ công tử chỉ giáo."
Lận Thanh Dương nói: "Ngày mai không cần đến nữa."
Sắc mặt nữ tử tái nhợt nhưng chỉ biết gật đầu: "Tiểu nữ đã rõ."
Lận Thanh Dương đã hoàn toàn nắm rõ đường đi nước bước của nàng ta, nàng ta không còn giá trị lợi dụng, đương nhiên phải quay về thanh lâu tiếp khách, không thể tiếp tục những ngày tháng không cần cười nịnh, chỉ cần đánh cờ như thế này được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận