Ta Không Làm Thiếp
Chương 16: Chương 16
Xuân hạ giao mùa, bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa, bên trên bồng bênh những đám mây như những cụm tuyết lững lờ trôi trên nền trời trong vắt.
Bùi Thận mấy ngày nay ghé thăm thầy cũ, liên lạc lại bạn bè đồng niên, hôm nay lại hẹn với bạn lúc nhỏ đi biệt viện để săn thú.
Lần này đi, ít cũng phải mất hai ba ngày.
Lại thêm Tứ lão gia Bùi Diên giống như đã quên mất nàng, những ngày này chưa hề mò đến tìm.
Thế nên Thẩm Lan không có việc gì làm, nương theo ánh nắng le lói từ khe cửa sổ, nhãn nhà ngồi đọc sách.
Đang đọc đến phần rùa trắng cứu người trong 《 U Minh lục 》, chợt nghe ngoài phòng có tiếng ồn ào.
Thẩm Lan nhíu mày, vén rèm lên đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Niệm Xuân cũng đang vội chạy đi tìm nàng.
“Tiền bà đến rồi.” Niệm Xuân vội nói, “Cái bà này thật ngốc nghếch không hiểu chuyện, dám tới đây vào giờ chính ngọ, trong viện giờ này bao nhiêu là người!” Vừa không thể ở trước mặt người khác bẩm báo hành tung của Tứ thái thái, lại không tiện dẫn bà ta vào nhà nói chuyện.
Nếu không, vú già quét nhà ở viện của Tứ phòng đột nhiên tới Tồn Hậu Đường, còn cố ý đóng cửa, đồ ngu đều nhìn ra là có vấn đề.
Niệm Xuân vừa gấp vừa tức.
Thấy thế, Thẩm Lan đưa quyển sách trong tay cho nàng, trấn an nói: “Đừng trách bà ấy.
Hẳn là Tứ thái thái đột nhiên muốn ra phủ, bà ấy chỉ đành vội vàng đến báo không kịp lựa thời điểm nữa.”
Nghe vậy, Niệm Xuân càng thêm vội vàng, vò khăn tay: “Tứ thái thái ra phủ đi đâu? Gia không ở nhà, giờ phải làm sao? Hay là nhanh báo cho Đại thái thái và Lão tổ tông đi!”
Thẩm Lan liếc nhìn nàng, Tứ thái thái đang bị cấm túc mà vẫn có thể ra khỏi phủ, Đại thái thái và Lão tổ tông chẳng lẽ không biết? Chắc hẳn là lấy cớ khác, ví dụ như thăm người thân hoặc đi lễ Phật gì đó.
“Cô còn ngơ ngác làm gì! Cô không đi thì để ta!” Niệm Xuân gấp đến mức quay người định đi.
“Cô cho rằng Lão tổ tông không tin lời Tứ thái thái nói muốn ra ngoài đi thăm người thân, lễ Phật, lại sẽ tin lời một nha hoàn bảo bà ấy ra ngoài để đi bắt gian?” Thẩm Lan thong thả ung dung hỏi.
Niệm Xuân ngẩn ra.
“Hay là cô định đi báo cho Lão tổ tông, cô theo dõi hành tung của chủ?” Thẩm Lan lại hỏi.
Niệm Xuân cứng họng.
Thẩm Lan quay người lấy một túi tiền màu hồng cánh sen, nhét vào trong một lượng bạc, khép cửa lại, đi thêm mấy bước liền trông thấy một bà vú đứng trong viện, mặc áo váy xanh đậm, bỉ giáp đỏ sẫm, trên tóc cắm một cây trâm bạc kiểu cũ.
Thấy nha hoàn trong viện tới lui làm việc của mình, Niệm Xuân ban nãy nói chuyện cùng cũng không biết đi đâu, Tiền bà đứng đấy cảm thấy hơi ngại ngùng.
Thẩm Lan đi lên trước, mày đẹp chau nhẹ.
Tiền bà này lấm la lấm lút, nhìn vào đã khiến người khác sinh nghi.
Thẩm Lan cười khanh khách nói: “Tiền ma ma, Tứ thái thái có gì dặn dò sao?”
Thấy Tiền bà lắp bắp một hồi cũng không bịa ra được lý do, Thẩm Lan hết cách, đành lấy tay vuốt ve dây đeo màu nhạt trên eo.
Tiền ma ma vội vàng nói: “Cũng không phải Tứ thái thái dặn dò gì, chỉ là nghe nói cô nương mới tới, lại là người vùng Dương Châu, muốn hỏi cô nương xem liệu có biết mẫu mã dây đeo nào mới không?”
Thẩm Lan gật đầu, tiếp lời: “Nhắc mới nhớ lần trước Gia làm rơi túi thơm, nếu không phải nhờ ma ma, chắc là đã tìm không thấy, về lại bị mắng.” Lời này giải thích lý do vì sao Tiền bà chỉ lau nhà quét sân ở viện tứ phòng lại quen biết một nha hoàn ở đại phòng là nàng.
Nói, Thẩm Lan cười nói: “Dây đeo đang thịnh ở Dương Châu thì có loại hoa mai toàn tâm, phương thắng, cửu chuyển liên hoàn.”
Thẩm Lan thật ra đâu biết thắt dây đeo, dây đeo đang mang trên người cũng là mua ở hiệu may, nàng cũng nôn nóng, thế là dẫn Tiền bà vào hành lang ngồi, trước mặt đông người qua lại, nói: “Ma ma, dây đeo này không chỉ chia hình thức, mà còn chia về phối màu nữa.
Nếu dây đeo màu xanh lá mạ mà phối với khăn tay hay túi tiền màu hồng đào thì nhìn tục lắm, quá nhiều người dùng.”
Tiền bà tạm thời chưa hiểu ý đồ của Thẩm Lan, tò mò nói: “Nếu vậy phải phối ra sao?”
“Xanh lá mạ thiên nhạt, hồng đào thiên đậm, nhìn vào bị tầm thường, nhưng nếu phối với hồng phấn thì lại đẹp mắt.” Thẩm Lan cười nói, “Nói mới nhớ lần trước Gia có mang về mấy đóa hoa nhung, vừa may là màu hồng phấn luôn này.”
Thẩm Lan nói tới đây, hơi ngừng lại suy tư, một lát sau ảo não nói: “Mấy ngày nay lo sắp xếp đồ đạc bận chóng cả mặt.
Quên mất trước khi đi Gia có dặn ta phải tìm một tráp hoa nhung đẹp.” Mọi người đều biết, lần này Bùi Thận trở về nhất định sẽ đính hôn.
Hoa nhung này để tặng cho ai, không cần nói cũng biết.
Bọn nha hoàn nghe thấy cực kỳ hâm mộ, mấy vú già xung quanh cũng cười rộ lên.
Thẩm Lan cười áy náy: “Tiền ma ma, thật có lỗi quá, một hai ngày nữa là Gia về rồi, chuyện dây đeo này mấy ngày nữa ta lại nói kỹ hơn được không?”
Tiền ma ma vội đứng lên: “Việc của chủ tử mới quan trọng.”
Thẩm Lan cười tháo túi tiền bên hông xuống, tháo luôn cả dây đeo đưa cho Tiền ma ma: “Ma ma, bà cầm túi tiền và dây đeo này về để tham khảo cách phối màu trước đi.”
Tiền ma ma nhận lấy, sờ so,ạng một chút, cười lộ nếp nhăn: “Ai da, cảm ơn Thấm Phương cô nương, chúc Thấm Phương cô nương phúc lộc vô biên, sống lâu trăm tuổi!” Mấy câu này là lần trước mừng thọ của lão tổ tông có người chúc, bà ta nghe rồi học vẹt theo.
Thẩm Lan hơi buồn cười, nhưng lại nhịn xuống: “Ma ma, mặt đất có lẽ vừa dội nước, lúc quay về bà đi cẩn thận chút, đi từ từ thôi.”
Tiền bà hiểu ý, đây là bảo bà phải tránh một chút, đừng để ai thấy.
Tiền bà liên tục cảm ơn rồi rời đi.
Thẩm Lan lúc này mới ra lệnh: “Ngọc Nhạn, em đi tìm Lâm Bỉnh Trung, bảo huynh ấy ra ngoài tìm mấy đóa hoa nhung tinh xảo, thịnh hành về, mà phải khẩn trương lên, đừng lề mề vì Gia đang cần gấp.
Lại mua bảo huynh ấy mua nhiều nhiều chút, để còn đem tặng cho Lão tổ tông và các vị thái thái.
Đặc biệt là bên Tứ thái thái, vốn chưa kịp gặp mặt, thất lễ, giờ cần tặng thêm vài đóa hoa nhung để bù đắp lấy thảo.”
Tiểu nha hoàn Ngọc Nhạn chừng bảy, tám tuổi đáp lời, xách làn váy lên mà chạy, Thẩm Lan lại bỗng gọi ngược lại, nói: “Thôi, em ra bảo huynh ấy chuẩn bị xe ngựa là được.
Đàn ông đàn ang, sao mà biết hoa nhung hoa lụa là cái gì, tìm không xong ta cũng phải đi tìm.
Xe ngựa chọn xe nào thường thường thôi, không cần lộng lẫy quá.
Phủ Quốc Công lớn như vậy mà không có lấy một đóa hoa nhung đẹp, phải đi ra ngoài mua, ai nghe được người ta lại cười cho.”
Ngọc Nhạn gật đầu, thấy Thẩm Lan xua tay, nhanh như chớp chạy đi.
Thẩm Lan tức khắc nói: “Niệm Xuân, cô dẫn bọn nha hoàn may nhanh mấy cái khăn che mặt.
Dùng vải bông mềm, cắt cỡ vuông đủ che khuôn mặt, bốn góc xỏ bốn sợi dây xuyên qua.
Làm đi, một lát ra ngoài cần dùng tới.”
Dứt lời, lại giải thích: “Ra bên ngoài không tiện lộ mặt, mùa xuân trời gió nhiều cát bay, màn che cũng không kín, tốt hơn hết là đeo mạn che mặt.”
Nghe vậy, Niệm Xuân nãy giờ đứng sốt ruột ở hành lang khuyên: “Tìm mấy đóa hoa nhung mà thôi, cần gì gióng trống khua chiêng đến vậy.
Nếu ở ngoài người ta không bán hoa nhung đẹp thì sao đây?” Nhỡ đâu Tứ thái thái không phải đi bắt gian thì phải làm sao?
Thẩm Lan chỉ cười không nói.
Nếu chỉ là sợ bóng sợ gió, Bùi Thận trở về nhiều nhất cũng chỉ bảo nàng chuyện bé xe ra to.
Dù sao mặt ngoài cũng chỉ là đi tìm hoa nhung thôi, sẽ chẳng ai để ý.
Nhưng nếu Tứ thái thái thật sự chuẩn bị đi bắt gian, Thẩm Lan không kịp ngăn cản, chắc chắn sẽ bị liên lụy theo, còn ảnh hưởng hình tượng của nàng trong mắt cấp trên.
Chọn cái nào, không cần phải nghĩ nhiều..