Ta Không Làm Thiếp

Chương 51: Tự tôn

Thấy Thẩm Lan không nhúc nhích, Bùi Thận tốt tính nhắc lại một lần: “Lại đây, ngoan.”

Thẩm Lan lắc đầu, dán lưng vào khoang thuyền, nén kinh sợ phẫn uất, cố bình tĩnh nói: “Không muốn.”

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Thận lạnh xuống, ấm giọng cười hỏi: “Có ý gì?”

Thẩm Lan lười nhìn y giả vờ giả vịt, nhìn chằm chằm Bùi Thận, gằn từng chữ: “Ta không quay về.”

Chỉ một câu, khiến cơn tức của Bùi Thận cháy lan như lửa, chẳng qua gia giáo tốt nên vẫn chưa lộ ra ngoài, y giữ vẻ ôn hòa, mở miệng cảnh cáo: “Nàng ra ngoài chơi cũng đủ lâu rồi, đừng nghịch ngợm nữa.”

Thẩm Lan vừa đau khổ vừa bực tức, cũng sầm mặt đáp: “Ta nói gì ngươi nghe không rõ sao? Bùi Thận, ta không muốn trở về với ngươi.”

…… Bùi Thận. Chúng cấp dưới kinh hãi cực độ, hận một nỗi không thể cúi đầu ngâm vào trong sông. Bùi Thận giận quá bật cười: “Gan cùng mình, ai cho phép nàng hô tên húy của ta?”

Thẩm Lan cười lạnh, đã huỵch toẹt tại đây, nàng dĩ nhiên chẳng cần kiêng kỵ gì nữa: “Ngươi ngày ngày gọi tên của ta, lại không cho phép ta gọi tên ngươi là kiểu gì? Chẳng lẽ hai chữ Bùi Thận có gì xấu hổ lắm thay?!”

Đây đâu phải đang nói tên xấu hổ, rõ ràng ám chỉ hành vi của Bùi Thận xấu hổ. 

Trên con thuyền nhỏ còn lại, đám người bị từng câu của nàng dọa nhảy dựng, vài người thì ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, số khác thì cúi gằm nghiên cứu chất gỗ của con thuyền.

Đàm Anh nhìn chằm chằm bóng núi xa hai bên bờ, giả vờ ngắm cảnh mà lòng líu lưỡi không thôi, nhủ thầm nàng này quả là to gan lớn mật, thảo nào dám một mình đi quãng đường hơn hai ngàn dặm.

“Sao không nói gì nữa?” Thẩm Lan cười lạnh hỏi.

Bị nàng ba lần bốn lượt châm chọc, Phật cũng phải bực mình, chẳng qua ngại mặt mũi với cấp dưới nên ban nãy Bùi Thận mới ôn tồn nói chuyện với nàng.

Nếu nàng đã thế này, Bùi Thận cũng chẳng ngại gì nữa, nhếch môi đáp: “Thấm Phương, nàng biết rõ tính tình ta thế nào, hôm nay nếu nàng mềm giọng khẩn cầu, may ra ta còn tha nàng một mạng.”

Xin tha? Thẩm Lan bật cười ha ha, mặt mày rưng rưng như hồ nước thu, mềm giọng run rẩy tựa làn gió xuân triền quanh nhánh liễu: “Bùi đại nhân, ngài tha nô gia đi mà.”

Cổ họng Bùi Thận chợt thít lại, tự mắng bản thân không kiên định, y hắng giọng định mở miệng, lại thấy Thẩm Lan thoáng chốc sầm mặt xuống: “Ngươi nếu cho rằng ta sẽ cầu xin ngươi như vậy, thế thì ngươi lầm rồi.”

Nàng lạnh lùng mỉm cười: “Mà có lẽ, ta sẽ cầu xin ngươi, nhưng Bùi đại nhân còn tin sao?”

Ý lạnh chợt nổi trong đôi mắt Bùi Thận, y lặng im không đáp.

Thẩm Lan cười mỉa, lần trước nàng lá mặt lá trái, giả ý phong tình để Bùi Thận thả lỏng cảnh giác, nếu có lần nữa, Bùi Thận chắc chắn sẽ không tin.

“Nếu xin tha là vô nghĩa, vì sao ta phải mở lời?” Thẩm Lan lạnh lùng nói.

“Được, được lắm.” Bùi Thận bị nàng chọc tức đến bật cười, mặt mũi sa sầm nói: “Tính tình nàng kiêu ngạo bướng bỉnh, không chịu xin tha, coi chừng ta bán nàng đi.”

Vừa buột miệng thốt ra, Bùi Thận đã hối hận. Miệng cọp gan thỏ, nói ra người ta lại cười cho.

Quả nhiên, Thẩm Lan cười nhạo hai tiếng, chằng buồn tin: “Bùi đại nhân nếu chịu bán ta đi, ta ngược lại muốn cảm ơn ngài đấy.”  

Bán nàng vào quán Sở lầu Tần, kiêu ngạo như Bùi Thận y nhất định không chịu làm. Nếu đem nàng tặng cho người khác làm thiếp, Bùi Thận chưa thuần phục được nàng, y lại lòng không cam, ý không nguyện.

Lời đe dọa này ngoại trừ lộ vẻ Bùi Thận không làm gì được nàng, cũng chỉ thể hiện y đang chột dạ.

Bùi Thận nhất thời cáu giận, thấy Thẩm Lan định mở miệng, y tiến vào trong khoang, định đánh vào gáy cho nàng ngất xỉu rồi mang đi cho xong việc.

Nhưng thấy nàng dán lưng vào khoang thuyền đầy đề phòng, mặt mũi bất khuất cứng cỏi, Bùi Thận buồn bực cười lạnh một tiếng, bảo cấp dưới lấy ít rượu mạnh tới.

Vốn dĩ chuẩn bị đi thuyền, mọi người mua sẵn rượu mạnh Thiêu Đao Tử  để sưởi ấm khi trời giá rét.

Đàm Anh bước qua bên này, cố nén tò mò đưa một bình Thiêu Đao Tử cho Bùi Thận rồi lập tức ra ngoài, không dám liếc nhìn Thẩm Lan cái nào.

“Uống đi.” Bùi Thận nhàn nhạt nói.

Thẩm Lan nghiêng mặt sang bên, oán hận: “Không uống.”

Bùi Thận lại bị nàng chọc giận, chỉ lạnh lùng nói: “Nàng có muốn ra ngoài soi mặt mình xuống sông xem thử không?” Gió đêm lạnh lẽo, trên sông rét mướt, nàng vốn mặc không quá dày, lại chèo thuyền hơn nửa canh giờ, khuôn mặt lúc này đã tái nhợt như tảng băng.

Thẩm Lan nhíu mày, nãy giờ tinh thần nàng chịu kícmh thích không thấy thế nào, bây giờ mới cảm giác được ý lạnh thấm vào xương cốt.

Nàng cũng biết mình không giỏi uống rượu, hai ngụm Thiêu Đao Tử vào sợ là bất tỉnh tại chỗ. Nhưng do dự một lát, cuối cùng nàng đứng dậy nhận lấy rượu từ tay Bùi Thận.

Cơ thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Nếu lại tiếp tục để ngấm lạnh, sợ rằng nàng phải ngã bệnh nặng. Huống hồ cho dù nàng không uống đi nữa mà tiếp tục giằng co, cuối cùng Bùi Thận gõ một cái cho nàng ngất xỉu, hoặc bịt miệng dẫn về, chẳng có gì khác biệt.  

Thẩm Lan xưa nay luôn là kẻ thức thời, nhưng lúc này nàng cũng hận bản thân quá thức thời.

Nàng cắn răng nén nỗi đau xót chực trào, rót từng ngụm Thiêu Đao Tử chua cay, cay từ yết hầu qua thực quản, cay thẳng vào dạ dày, khiến nàng ho sặc sụa, trào nước mắt, gương mặt cũng ửng lên hai rặng mây hồng.

Nhưng Thẩm Lan dường như vẫn thấy chưa đủ, bao nỗi buồn giận không thể thốt ra, nàng trông ra núi xanh hai bên bờ, nuốt lấy từng ngụm từng ngụm rượu.

Quan san khó vượt, nào ai xót thương người lạc lối? (1)

Uống mấy ngụm, lòng nàng đầy chua cay, nắm bình rượu nhìn lại Bùi Thận, nhìn ra những người bên ngoài, cảm thấy toàn là hạng đáng ghét đáng giận, lại giơ tay rót tiếp một ly.

Bèo nước gặp nhau, hết thảy đều là khách tha hương. (2)

Khách tha hương! Khách tha hương mà thôi!

“Được rồi! Đừng uống nữa!” Bùi Thận giật lấy bình rượu từ tay nàng, nhíu mày nói: “Đang yên lành, bày ra cái vẻ mượn rượu giải sầu này làm gì?”

Thẩm Lan bị lấy mất rượu, nàng vốn không hảo cũng hiếm khi uống rượu, nãy giờ lại uống Thiêu Đao Tử, lục phủ ngũ tạng đều ấm áp hơn, đầu óc cũng bắt đầu xoay mòng mòng, nhìn gì cũng thấy đang xoay tròn.

Thấy nàng hai mắt rưng rưng, cả người mềm xuống như hoa đào dưới mưa, yếu ớt nhỏ bé dường như có thể lìa cành bất cứ lúc nào, không còn dáng vẻ miệng mồm bén ngót như mới rồi, Bùi Thận khịt mũi một tiếng, dang tay đỡ lấy nàng. Y lấy áo khoác bọc nàng thật cẩn thận, bế ngang lên bước ra khỏi thuyền.

Lúc này trăng dần nhạt màu, sao sớm thưa thớt, sương trên mặt sông dần tan đi, ánh ban mai lờ mờ xuất hiện, núi xanh lấp ló hai bên bờ, trên dòng sông thu dập dìu mênh mang, có con thuyền nhỏ chợt lướt ngang.

Đêm hôm sau, Thẩm Lan tỉnh lại sau cơn mê, thấy mùng màn tối thui, lại nhận ra tấm màn lụa quen thuộc mới giặt cách đó mấy ngày, vẫn còn vương hương bồ kết. 

Đây là căn nhà ở cầu Như Kinh.

Vẫn đang ở Tô Châu? Bùi Thận không dẫn nàng đi sao? Thẩm Lan hơi suy tư một chút, bỗng cảm thấy đau đầu như búa bổ, nàng hít thở một lát, chửi thầm Bùi Thận vài câu mới nghiêng người tiếp tục nghỉ ngơi, không muốn để ý đến ai cả.

Bùi Thận vốn đang ngồi trong phòng ngắm nghía xung quanh. Kệ đựng mì, giá treo quần áo, tủ đựng và bàn vuông đầy đủ. Nhưng trên tường rêu xanh mọc đầy, cửa sổ dán bằng giấy gì chẳng thấy chút ánh sáng, cái bàn thì chân thấp chân cao.

Bùi Thận nhìn chằm chằm giá cắm nến trên bàn, ánh nến lập lòe sáng, nhưng dầu thắp nến rõ ràng là dầu nành, khi cháy tỏa ra một mùi hôi hám.

Đây là dầu thắp mà gia đình bình dân thường dùng, vì khi cháy tỏa ra mùi hắc nên các gia đình từ khá giả trở lên sẽ không dùng đến.

Y lại nhớ tới những gì Đàm Anh vừa báo, trong bếp đều là vại nứt chén mẻ, lu gạo sạch sẽ đến độ chuột cũng chê.

Sắc mặt Bùi Thận càng thêm khó coi, nghe thấy bên trong hình như có động tĩnh, đoán nàng đã tỉnh lại, y đứng dậy nói: “Tỉnh rồi thì dậy đi, uống canh giải rượu.”

Thẩm Lan thật sự quá mức đau đầu, đẩy màn lụa ra bước xuống giường.

Thấy nàng không nói lời nào, chỉ cố gắng gượng, Bùi Thận lại nổi cơn tức, bắt đầu đâm chọt nàng: “Sao vậy? Lúc trước chẳng phải quen sai phái ta lắm sao, sao bây giờ nín thin nín thít vậy?”

Y nghĩ tới lần đầu Thẩm Lan chạy trốn bị y bắt về, mở mồm đã sai y đi lấy quần áo.

Thẩm Lan cười mỉa mai: “Bùi đại nhân thật là hài hước, vội vã chen tới trước kêu ta sai phái ngài.”

Bùi Thận bị nàng chặn họng, nhủ thầm khả năng nói chuyện tức chết người của nàng ngày càng tiến bộ. Y khịt mũi, cáu giận nói: “Chớ có nói bậy, ta lúc nào chen tới kêu nàng sai bảo?”

Thẩm Lan quét mắt nhìn y, cười nhạt: “Thế thì, phiền Bùi đại nhân đứng chờ trong phòng đi.”

Bùi Thận hơi giật mình, bắt đầu nhíu mày lại. Y nếu nghe lời Thẩm Lan đừng chờ trong phòng, tức là nghe nàng sai bảo. Nhưng nếu không đứng trong phòng mà bỏ ra ngoài, chẳng phải càng đúng ý nàng?

Y tiến thối lưỡng nan, tức tối cái cách nàng nhanh mồm nhanh miệng.  

Nhưng ngẫm lại sao phải giận dỗi với nàng làm chi, chẳng qua nàng bị bắt về mà không thể làm gì, cố tìm cách giải tỏa cơn giận thôi.

Nghĩ đến đây, Bùi Thận mỉm cười: “Ta không tranh cãi với nàng, năm rộng tháng dài, luôn có ngày nào đó nàng phải chịu cúi đầu.”

Thẩm Lan nốc cạn chén canh giải rượu, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Bùi đại nhân nghĩ lầm rồi. Ngày xưa làm nô tỳ ta cúi đầu trước ngài là để hủy nô tịch. Lần trước bị bắt về ta cúi đầu, là để ngài thôi đề phòng. Lần này nếu ta lại cúi đầu, ngài sẽ chẳng tin nữa. Nếu đã thế, ta cũng không phải hạ tiện bẩm sinh, việc gì phải bẻ gãy lòng tự tôn để theo hầu ngài!”

Nói đến đây, nàng cười chua chát, thản nhiên nói:

“Há chịu cúi đầu khom lưng trước quyền quí,

Khiến ta lòng thẹn, ủ ê mày!” (3)

Dứt lời, nàng ném chén rỗng trong tay xuống, đi thẳng vào buồng. Để lại Bùi Thận nghẹn họng trân trân đứng nhìn theo.

Chú thích:

1,2: hai câu trong bài Đằng Vương Các tự của Vương Bột, bản dịch của Trần Trọng San

3: hai câu trong bài Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt của Lý Bạch, bản dịch của Mailang
Bạn cần đăng nhập để bình luận