Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình
Chương 297: Đàm Lôi
Nhưng nếu như nghĩ biện pháp khiến cho Ngũ Cửu và bản thân tăng lên cấp 10, rời khỏi phiến khu vực này, có lẽ chuỗi sức mạnh cũng sẽ được cải thiện đáng kể?
"Ồ, các ngươi đã không còn tiền, vậy thì, lần sau ta sẽ xuất hiện vào thời điểm thích hợp, hi vọng các ngươi đã chuẩn bị đủ tiền vàng."
"Đợi một chút, ngươi có biết Thông Hành Giả không?"
"Đáp án cho câu hỏi cũng là một loại hàng hóa, việc buôn bán chính là việc buôn bán, chẳng qua ta có thể phá lệ một lần, đúng vậy, ta biết nó."
Nói xong câu đó, dưới chân bạch tuộc xuất hiện một đống mực nước, chất lượng hình ảnh của loại mực này rất cao, hiện ra ở trong mắt Bạch Vụ, chi tiết hơn nhiều so với những hoàn cảnh khối vuông khác, rất nhanh, cả người nó chìm vào trong mực, biến mất.
Ngũ Cửu nói: "Ngươi dường như biết con quái vật này?"
"Bên trong Ác Đọa, cũng có một số nhân vật rất kỳ quái, chúng có trí tuệ giống như chúng ta, có tổ chức của mình, cũng có được bí mật đặc biệt."
Vừa vặn nói đến đây, Bạch Vụ cũng không có vội vã đi đến toà nhà trụ sở, mà là nói với Ngũ Cửu: "Lần trước đội trưởng cũng ở trang viên, thương nhân, chính là người cung cấp hàng hóa cho Tử La, Tử La hấp thu nỗi sợ hãi của người khác, dùng để giao dịch với thương nhân, những nỗi sợ hãi này có thể đổi được rất nhiều vật phẩm, ví dụ như đồ ăn của chúng ta "
Ngũ Cửu gật gật đầu, lúc ấy y nghe Bạch Vụ cùng với Tử La đối thoại như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn nhớ kỹ toàn bộ.
Bạch Vụ nói: "Thông Hành Giả, thì là lần kia chúng ta đi đến khu vực sương mù dày đặc nghĩ cách cứu viện thợ mỏ, ta gặp được. Ta cảm thấy có bọn chúng có liên quan, là bởi vì bọn chúng đều có danh hiệu thuộc về mình."
"Thông Hành Giả cũng có năng lực rất đặc thù sao?"
"Đại khái là…" Bạch Vụ dừng lại ở chỗ này một chút, sau khi trầm mặc mấy giây, hắn quyết định nói thẳng: "Vào ngày hai quân diễn võ, quái vật vây khốn các ngươi, chính là Thông Hành Giả."
Ngũ Cửu ngơ ngẩn, tay không tự chủ nắm chặt. cho dù với tạo hình phong cách pixel, cái gọi là nắm tay chính là khối lập phương, ngay cả ngón tay cũng đều không có.
"Thương nhân có thể giao dịch rất nhiều đồ vật kỳ quái, mà Thông Hành Giả danh như ý nghĩa, đó là có thể vượt qua hạn chế khu vực, có thể di chuyển tự do ngoài tháp."
"Cho nên muốn tìm được nó…là rất khó?"
Ở mảnh đầm lầy kỳ quái kia, sau khi sự kiện diễn võ chấm dứt, tất cả mọi người rút lui, chỉ có Lưu Mộ đang quyết đấu cùng với Nhiếp Trọng Sơn.
Về biến cố hai quân diễn võ, Bạch Vụ là từ trong miệng Lâm Vô Nhu còn có Doãn Sương biết được.
Nhưng rất nhiều chi tiết hắn cũng không rõ ràng lắm, hắn cho đến bây giờ còn không biết, Thông Hành Giả ban đầu, ở dưới sự liên thủ của Hồng Ân cùng với Ác Đoạ mỹ nhân còn có Nhiếp Trọng Sơn, đã bị thôn phệ.
Thông Hành Giả mới, chính là Ác Đọa Ác Ma – một chiến sĩ vật lý thuần túy.
"Tuỳ thuộc vào vận khí, Thông Hành Giả sở dĩ được gọi là Thông Hành Giả, là bởi vì nó nắm giữ mảnh vỡ tận thế, cho nên ta suy đoán, trong tay thương nhân cũng có đồ vật tương tự. Như vậy Ác Đọa nắm giữ mảnh vỡ tận thế đặc thù, có lẽ không chỉ có hai bọn nó, nói không chừng liền có thẩm phán, đồ tể, bác sĩ vân vân, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta."
"Mảnh vỡ tận thế? Đây là vật gì? Có liên quan đến việc giải cứu Lưu Mộ sao?" Trong mắt Ngũ Cửu bỗng nhiên có thần thái.
"Đội trưởng rất thông minh." Bạch Vụ cười đáp lại, lập tức bổ sung: "Vật này rất trọng yếu, nói một cách đầy đủ, gọi là mảnh vỡ ghép hình tận thế, ta không biết tại sao nó lại tồn tại, nhưng hiện tại có thể xác định, khu vực màu xanh hoặc là từ màu xanh trở lên, trên cơ bản đều có thể tìm được mảnh vỡ ghép hình tận thế."
"Năng lực của mảnh vỡ là gì?"
"Ngoại trừ mảnh vỡ đặc thù mà Thông Hành Giả và thương nhân nắm giữ, năng lực mảnh vỡ ghép hình tận thế thể hiện ra trước mắt, chính là có thể khôi phục."
"Khôi phục?"
"Đúng vậy, chính là khôi phục các quy tắc kỳ lạ bên ngoài tháp, bao gồm cả Ác Đọa, trở lại trạng thái trước kỷ nguyên Toà Tháp."
Bạch Vụ nói lời này cũng không quá thấu đáo.
Nhưng cả người Ngũ Cửu run lên, kinh hô nói: "Ý tứ của ngươi chẳng lẽ là tinh lọc tận thế, khiến cho mọi thứ trở lại như cũ?"
"Đúng vậy, về mặt lý thuyết, nếu thu thập mảnh vỡ tận thế trong toàn bộ khu vực, chúng ta có thể làm cho nhân loại đi ra khỏi Tòa Tháp. Mọi người sẽ trở lại thời đại trước kỷ nguyên Toà Tháp."
Ngũ Cửu không tin theo bản năng, giống như là một thứ gì đó vốn dĩ rất khó nắm bắt và không thể giải thích được, thậm chí không chắc nó có thực sự tồn tại hay không, đột nhiên lộ ra trước mặt mình.
Nhưng thần sắc của Bạch Vụ rất chân thành: "Hiện tại trong tay của ta có hai khối mảnh vỡ ghép hình tận thế, một khối đến từ sở thú thành phố Bách Hà, mảnh vỡ này, có thể làm cho Ác Đọa biến trở về bộ dáng trước khi biến thành Ác Đọa."
Nhìn vẻ mặt kích động và kinh ngạc của đội trưởng, Bạch Vụ nhanh chóng dội một gáo nước lạnh:
"Đội trưởng đừng có cao hứng. Ta phải nói cho ngươi biết một sự kiện, còn nhớ rõ ta ở trên chuyến bay đã xảy ra chuyện gì không? Lúc ấy ta đã biến thành Ác Đọa."
"Nhớ rõ, là bởi vì đồng hồ của ngươi Ký Linh. Coi như là thủ bút của thần, bằng không thì chúng ta có thể không có cách nào thoát thân."
Biểu tình của Bạch Vụ vẫn luôn rất bình tĩnh, bởi vì hắn cho rằng sự tình mình chuẩn bị nói cho Ngũ Cửu, kỳ thật là tương đối tàn nhẫn :
"Sau khi trở thành Ác Đọa, cũng coi như biết được một số đồ vật mà chỉ có Ác Đọa mới biết, ở trong trí nhớ của ta, liền có một chuỗi con số, chuỗi con số này, chính là toạ độ khu vực. Cho nên ta suy đoán, từng Ác Đọa, đều có được toạ độ khu vực đối ứng; toạ độ sẽ hạn chế Ác Đọa rời khỏi khu vực của mình."
Chương 297: Đàm Lôi
Nhìn Ngũ Cửu như có điều suy nghĩ, Bạch Vụ nói chậm lại: "Cho nên Lưu Đội hẳn là không thể rời khỏi khu vực diễn võ, sẽ bị mắc kẹt ở đó mãi mãi, mà mảnh vỡ tận thế của ta, chỉ có thể tinh lọc Ác Đọa trong khu vực sở thú."
Cho Ngũ Cửu hi vọng, lại dập tắt hi vọng trong chớp mắt, đây không thể nghi ngờ là một kiện sự tình tàn nhẫn.
Nhưng Ngũ Cửu cũng không có uể oải: "Cám ơn ngươi đã nói cho ta chuyện này, ít nhất cũng để cho ta biết, có một số việc không phải là không có khả năng, chỉ là rất xa xôi."
Bạch Vụ gật gật đầu.
Biện pháp giải cứu Lưu Mộ, chính là tinh lọc Lưu Mộ, trước đó, nhất định phải tìm được khu vực của Lưu Mộ cùng với khu vực gần đó. Nhưng phải làm như thế nào để đi đến chỗ khu vực của Lưu Mộ? Khu vực diễn võ hiện giờ chỉ có hai người biết, đó chính là Thông Hành Giả cùng với Gia ẩn.
Bạch Vụ không cho rằng Gia ẩn sẽ nói cho mình manh mối.
Cho nên hắn mới hỏi thương nhân, có biết Thông Hành Giả hay không.
"Chúng ta nên đi." Ngũ Cửu đi về phía trước.
Trời tối đen.
Cả thành phố đều ở bên trong một loại bầu không khí nóng nảy. Dường như tất cả Ác Đọa cũng bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.
Cuộc hành trình đến toà nhà trụ sở dài hơn so với Bạch Vụ tưởng tượng.
Ở khu vực phía tây thành phố Đăng Lâm, chỗ căn hộ của Mạc Thừa xem như là khu vực an toàn, rời khỏi khu vực an toàn, gần như khắp nơi đều có Ác Đọa.
Con đường mà Bạch Vụ lựa chọn là tương đối quanh co, sẽ không đi qua những con đường có nhiều kiến trúc, bởi vì những kiến trúc này bây giờ giống như những tổ ong, Ác Đọa chính là ong mật ở bên trong.
Vì vậy, hắn chọn những con đường càng ít kiến trúc càng tốt, nếu phát hiện loại chướng ngại vật một người là đủ trấn giữ kia, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu sẽ chiếm giữ chướng ngại vật, sau đó lợi dụng tiếng hét để hấp dẫn Ác Đọa xung quanh.
Nhưng dù vậy, Bạch Vụ cũng không có tìm đường chết hét to, mà là tăng âm lượng lên từng chút một.
Loại cử động này khiến cho Ngũ Cửu có chút không thích ứng, nhưng y phải thừa nhận, cách làm của Bạch Vụ rất chính xác.
Những chướng ngại vật tạo thành từ kiến trúc này, cũng không phải là cảnh tượng không thể bị tổn hại, nếu như Ác Đọa xuất hiện quá nhiều, tiền phục sinh trong ba lô của bọn họ, hơn phân nửa liền không giữ được.
Hai giờ sau, cả hai đã giết gần một trăm Ác Đọa, Ngũ Cửu hiện giờ là lv 7, lực công kích 8, Bạch Vụ lv 3, lực công kích 5.
Hai người liên thủ, có thể lần lượt miễu sát từng con Ác Đọa.
Cử động của bọn họ giống như một cái bẫy chuột, chuẩn xác thu hút một con chuột, sau đó đánh chết con chuột này, lại thu hút một con chuột khác, sau đó đánh chết con chuột này, lặp đi lặp lại.
Dựa vào không gian thu hẹp của một ít kiến trúc, cả hai luôn đảm bảo rằng xung quanh không có Ác Đọa, chỉ đối mặt với một con Ác Đọa ở trước mặt.
Nếu như gặp được Ác Đọa cấp ba, vậy liền sử dụng vũ khí, coi như hao tổn độ bền, cũng tuyệt đối không thể làm hao hụt giá trị sinh mệnh.
Sau một thời gian, dựa vào loại biện pháp buồn tẻ đơn điệu này, bọn họ góp nhặt được 55 tiền vàng.
Bởi vì cảm giác đói bụng, cũng bởi vì trạng thái tiêu cực, khiến cho Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu kinh ngạc, khu vực này không giống như trang viên, ở chỗ này cũng sẽ thừa nhận trạng thái tiêu cực.
Chỉ chẳng qua trạng thái tiêu cực không còn là đủ loại, mà thống nhất là cắt giảm thuộc tính. Vận khí của Ngũ Cửu tốt hơn so với Bạch Vụ, hạn mức cao nhất của giá trị sinh mệnh - 2.
Vận khí của Bạch Vụ rất tệ, tốc độ di chuyển - 1.
Điều này có nghĩa là nếu ngay từ đầu hắn không có lựa chọn giày chạy đua, tốc độ di chuyển của hắn sẽ là 0, không thể di chuyển được.
Trạng thái tiêu cực tồn tại, khiến cho hai người phải tiến về phía trước một cách đều đặn, không thể tiếp tục ở một chỗ đánh quái.
Chỉ là biến cố phát sinh sau đó, khiến cho bọn họ ngay cả tiến về phía trước một cách đều đặn cũng không làm được.
"Biến đi, đồ quái vật!"
Tiếng gào thét tuyệt vọng của nữ nhân truyền đến từ quảng trường gần đó, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu nghe được, chú thích rất nhanh liền bắn ra:
[Nhiệm vụ phụ, nghĩ cách cứu viện nhà khoa học Đàm Lôi, ban thưởng nhiệm vụ không biết. Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Đàm Lôi tử vong, ghi chú: Nếu như mục tiêu nhiệm vụ Đàm Lôi tử vong, thì nhiệm vụ chính cũng sẽ thất bại. Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?]
"Cứu không?" Mặc dù Ngũ Cửu đang hỏi, nhưng Bạch Vụ có thể nghe ra Ngũ Cửu là muốn cứu người.
"Cứu!"
Bạch Vụ không chần chờ, ban thưởng kỳ thật không quan trọng, mấu chốt là người bên trong khu vực này đều có khả năng còn sống. Nhất là Đàm Lôi còn là nhà khoa học. Nữ nhân này có lẽ biết được một ít tin tức về sự thất thủ của thành phố Đăng Lâm.
Nhưng cứu người trong quảng trường, còn nguy hiểm hơn nhiều so với cứu người trong tòa nhà.
Vào thời điểm Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu đi đến, có một vòng lửa bên ngoài Đàm Lôi.
Vòng lửa này khiến cho nhóm Ác Đọa không thể đến gần.
Mà Đàm Lôi cũng không có cách nào đi ra.
Ngọn lửa sẽ không tồn tại lâu và một khi nó bị dập tắt, chờ đợi nhà khoa học này, chính là đám Ác Đọa cắn xé.
Ngũ Cửu cùng với Bạch Vụ đều không có hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ trốn ở trong góc phía xa.
Nhờ ánh lửa, Bạch Vụ có thể thấy rõ tình thế —— nhất định phải khiến cho Ác Đọa rời đi toàn bộ, hoặc là đánh chết toàn bộ, bằng không sẽ không có khả năng cứu Đàm Lôi.
Tiếng la khóc của Đàm Lôi càng trở nên thê lương.
Nếu như là hiện thực, như vậy sẽ chỉ làm cho nhóm Ác Đọa càng thêm điên cuồng.
Chương 298: Thần côn
Bạn cần đăng nhập để bình luận