Thập Niên 80: Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp

Chuong 192: Phien Ngoai 3

Chuong 192: Phien Ngoai 3Chuong 192: Phien Ngoai 3
Chuong 192: Phien Ngoai 3
Lăng Nghị vừa hận vừa hối tiếc hận bọn súc sinh kia thấy chết mà không cứu, hối tiếc anh do dự không quyết đoán.
Nếu như, nếu như anh không cần quan tâm gì cả mà trực tiếp cướp cô về, không để cô và Trần Viễn kết hôn... Cho dù cô hận anh cả đời cũng chẳng sợ, bởi vì ít nhất cô có thể sống yên ổn, sẽ không phải chết.
Chỉ cần cô cười với anh một cái, thẹn thùng và dịu dàng, như vậy là anh đã thấy đủ rồi.
Lăng Nghị ôm Phó Lê, anh ngồi đó cả một đêm.
Ngày hôm sau, anh mang Phó Lê đến lò hỏa táng trong huyện, sau khi hỏa táng cô thành tro cốt xong anh liền đeo nó trên người, dù cho cô ở dưới đất biết anh làm như vậy sẽ chán ghét, sẽ tức giận. Nhưng Lăng Nghị đã không quan tâm nhiều như thế nữa, đây là thứ duy nhất của cô mà anh có thể giữ lại.
Lúc đó, Lăng Nghị đã được Tần gia nhận về, do bác sĩ xem bệnh cho Lăng Trạch ở bệnh viện thấy anh lớn lên giống anh trai bà, nên hỏi nhiêu thêm mấy câu, nhờ đó mà anh trai bà có thể tìm lại đứa con đã biệt tăm mười mấy năm.
Không còn Phó Lê vướng bận, Lăng Nghị dẫn theo hai đứa em trở lại tỉnh, một bên huấn luyện khắc nghiệt, một bên báo thù.
Về phần tên Trân Viễn đó, Lăng Nghị nghĩ cách làm cho hắn dính vào cờ bạc, đánh bạc thua hết số tiên hắn có, sau đó Trần Viễn đi ăn trộm, cướp bóc, trở thành kẻ tội ác chồng chất trong thôn.
Cuối cùng có một lần, Trần Viễn trộm hoa tai bằng bạc của bà Trần, sau đó bị bà phát hiện, hai người liền đánh nhau.
Trần Viễn vô tình bóp chết bà Trân, hắn bị bắt vào tù. Với lại có Lăng Nghị quan tâm đặc biệt, nên hắn sống ở nhà giam vô cùng thống khổ, chưa được mấy năm đã chết đi.
Những người nhà họ Phó đối xử lạnh nhạt với Phó Lê, Lăng Nghị cũng không làm gì nhiều, anh chỉ chặt đứt con đường tài vận của cả nhà họ. Bất kể bọn họ làm gì, đều sẽ bị một thế lực nào đó ngăn cản cho hỏng hết, không thể kiếm được tiền.
Lúc Phó Du hơn bốn mươi tuổi, hắn vẫn ở đó bán đậu hũ, không lập gia đình, cứ thế mà chăm sóc hai người già trong nhà.
Có một lần tình cờ, Phó Dụ thấy trên TV đen trắng có một thượng tướng đang được phỏng vấn, tuổi tác của vị thượng tướng không khác hắn cho lắm, nhìn khá giống một một người trong trí nhớ của hắn. Phó Dụ uống rượu đã được pha chế, hắn nhớ tới tên vô công rồi nghề ở trong thôn nhiêu năm trước, hắn cười một tiếng: "Giống thì sao chứ, số mệnh lại khác biệt..."
Nhiều năm sau, bệnh tình của Lăng Trạch vẫn không tiến triển tốt, cậu miễn cưỡng sống đến năm ba mươi lăm tuổi thì đã kiên trì không nổi nữa rồi.
Lăng Tuệ cũng đã lập gia đình, cô dẫn theo già trẻ tiễn đưa Lăng Trạch một đoạn đường, khóc đến sưng cả mắt.
Lăng Nghị nhìn hai bé gái đi theo sau cô, và cái bụng còn đang nhô lên kia thì nhíu mày.
Lăng Tuệ vẫn có hơi sợ hãi người anh trai này, ngay cả thưa dạ cũng không dám, cuối cùng cô nhỏ giọng nói: "Anh... Em biết mình đang sống như thế nào."
Cô cười gượng một cái, cố gắng làm cho mình không chật vật như vậy nữa.
Dù sao cô và Lăng Nghị không phải anh em ruột thịt, nhưng dựa vào thân phận của anh thì cho dù không thi đại học, cô vẫn có công việc để làm, ngay cả chồng cô vì cưới cô mà cũng được thăng chức.
Chỉ là cô không thể sinh được con trai mà thôi, cô không thể phiền anh trai chuyện nhỏ như vậy, tình cảm không thể vì chuyện này mà sụt giảm.
Lăng Tuệ không nói gì nhiều, Lăng Nghị cũng không tiện hỏi thêm, mấy năm này anh càng thêm trầm mặc ít nói, lúc anh không nói lời nào trông cứ như một hình người được điêu khắc, nhìn bất kỳ ai cũng giống như không khí.
Qua mấy năm nữa, lúc Lăng Tuệ trốn đi sinh đứa thứ tư, cô vì khó sinh mà chết, bé trai vừa mới ra đời cũng không cứu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận