Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 459: Người trưởng thành phải muốn hết!


Chương 459: Người trưởng thành phải muốn hết!
Thật ra thì Phùng Nhạc cũng không hồ đồ.
Ông ta cũng đã cân nhấc đến những vấn đề Giang Chu vừa nói.
Nhưng ông ta vẫn cảm thấy lĩnh vực chợ thương mại này không thích hợp với bản thân mình.
Bởi vì, khác với lĩnh vực xã giao và âm nhạc giải trí, chợ thương mại online là một lĩnh vực hoàn toàn mới lạ.
Mặc dù lợi ích trong đó khá cao, nhưng khoản đầu tư ban đầu cũng rất cao.
Vì sao?
Bởi vì nền tảng thương mại điện tử sẽ không có tính giải trí.
Nó phải dùng rất nhiều rất rất nhiều quảng cáo để hấp dẫn người tiêu thụ.
Thậm chí giai đoạn đầu còn phải chịu lỗ vốn, làm các loại thẻ giảm giá để cho mọi người có thể mua sản phẩm tốt với giá cả thấp.
Làm như vậy mới có thể hấp dẫn và giữ người tiêu thụ ở lại, cũng chuyển hóa thành tiền mặt.
Nhưng lần đầu hợp tác mà đã muốn đầu tư nhiều như vậy.
Phùng Nhạc không lo lắng là không thể nào.
Hiện giờ, Phi Độ đã bán hơn 60% nghiệp vụ internet truyền thống, nó đang cần gấp một hạng mục tốt để chống đỡ công ty.
Theo Phùng Nhạc, đầu tư lớn, hiệu quả chậm, không phải là một lựa chọn tốt.
“Phùng tổng, tôi lại cho ngài một cái đảm bảo, thế nào?”
Phùng Nhạc ngẩng đầu lên: “Là cái gì?”
Giang Chu trầm ngâm một lát: “TaoBao và Kinh Đông đều là nền tảng chợ thương mại online bán toàn bộ các loại sản phẩm, mà chúng ta thì khác với bọn họ.”
“Khác ở chỗ nào.”
“Giai đoạn đầu, chúng ta không bán tất cả sản phẩm, mà chúng ta chỉ tập trung một lĩnh vực thôi.”
Phùng Nhạc bắt đầu thấy hơi hứng thú: “Lĩnh vực gì?”
Giang Chu mỉm cười: “Chính là mỹ phẩm, đồ làm đẹp chính hãng.”
“Mỹ phẩm? Đồ chơi này có thị trường sao?”
“Tiêu phí online, đại đa số đều là phụ nữ, mà thứ hấp dẫn phụ nữ nhất là cái gì?”
Phùng Nhạc suy nghĩ một chút: “Kim cương, đồ trang sức và các mặt hàng xa xỉ quý giá.”
Khóe miệng Giang Chu co quáp một cái: “Ngài nói là những người có tiền rồi, loại phụ nữ này được gọi chung là phú bà.”
“Vậy thì là cái gì?”
“Đương nhiên là đồ trang điểm, ngài có thể điều tra báo cáo cuối năm của nước ta, xem xem lĩnh vực đồ trang điểm và mỹ phẩm này có thể tạo ra bao nhiêu lượng tiêu thụ trong một năm?”
“Ý của cậu là, chúng ta sẽ độc quyền về mỹ phẩm . . .?”
“Đúng thế, hơn nữa đây chỉ là giai đoạn đầu, sau khi chúng ta có lượng lớn người tiêu thụ, chúng ta sẽ bắt đầu gia tăng các loại sản phẩm. Như vậy thì hoàn toàn có thể tránh cạnh tranh, mà lại rất nhanh sẽ thấy hiệu quả.”
Hai mắt Phùng Nhạc sáng lên khi nghe thấy có hiệu quả nhanh.
Thật ra thì đây chính là thứ ông ta theo đuổi.
Bởi vì ông ta đã đáp ứng với cha mình, là nhất định sẽ có thành tích vào cuối năm.
Đây chính là cơ hội để ông ta thể hiện thực lực của một người con trai có thành tựu, một người thừa kế của gia tộc.
Phùng Nhạc suy tư một lát, rồi quyết định tin tưởng ánh mắt của Giang Chu.
Dù sao, trước kia không có bất cứ ai coi trọng Giang Chu đầu tư cả.
Nhưng kết quả thì sao, còn không phải kiếm đầy bồn đầy bát sao?
“Được, vậy tôi sẽ làm cái hạng mục mỹ phẩm và đồ trang điểm này!”
Giang Chu mỉm cười: “Phùng tổng, đây sẽ là quyết định chính xác nhất của ngài.”
Phùng Nhạc cũng nở nụ cười: “Vẫn là nhờ phúc của Giang tổng thôi.”
“Nào có nào có.”
“Nếu vậy, chúng ta đi công ty ký hợp đồng chứ.”
Giang Chu nhìn thời gian: “Có lẽ đêm nay hơi muộn rồi, hay là để sáng mai đi.”
Phùng Nhạc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Như vậy cũng được, tôi sẽ về phân phó người đi tuyển một nhóm nhân viên kỹ thuật.”
“Vậy. . . Phùng tổng, tôi sẽ không quấy rầy nữa.”
“Được, cảm ơn Giang tổng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Giang Chu đứng lên, rốt cuộc bàn tay ở dưới bàn cũng lộ ra ngoài.
Mà lúc này, hai tay của hắn đang phân biệt mà nắm tay nhỏ của Phùng Tư Nhược và Phùng Y Nhất.
Chẳng trách hắn vẫn luôn giấu tay ở dưới bàn.
Thì ra là bởi vì đang sờ tay hai cháu gái của mình?!
Phùng Nhạc lộ ra vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này.
Sao có thể như thế được?
Không nói đến cháu gái lớn còn đang mắc bệnh, mà coi như là một cô gái bình thường thì cũng sẽ không để người ta nắm tay trong buổi gặp mặt đầu tiên chứ.
Chẳng lẽ đây chính là một bộ phận thực lực mà Giang Chu vẫn luôn ẩn giấu?!
Giang Chu thật sự có thể đến gần mọi người nhanh như vậy sao?
Chẳng trách Giang Chu lại có thể kéo được nhiều tài chính để chống đỡ sự điên cuồng trong kế hoạch đầu tư đó.
Nhưng mà không đúng?!
Nội tâm của Phùng Nhạc bắt đầu run rẩy.
Đây chính là hai cô cháu gái của ông ta đấy!
Chẳng lẽ thật sự bị Giang Chu bắt sạch rồi sao?!
Nếu anh cả biết chuyện này, vậy mình sẽ chết không có chỗ chôn!
Mặc dù giữa hai người họ không có tình cảm gì đáng nói.
Nhưng dù sao Phùng Y Nhất và Phùng Tư Nhược cũng là hai công chúa của Phùng gia đấy!
Theo Phùng Nhạc, mặc dù ông ta đồng ý giới thiệu cháu gái cho Giang Chu quen, nhưng là công chúa của Phùng gia, các nàng nhất định sẽ chướng mắt Giang Chu.
Tối đa thì cũng chỉ kết giao bạn bè mà thôi!
Đến khi đó, mình đã nể mặt rồi, mà cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Đây không phải là kết quả một mũi tên hạ hai con chim sao?
Nhưng tình huống bây giờ là sao?!
Các nàng dĩ nhiên lại tình nguyện nắm tay với một tên con trai mới gặp lần đầu?!
Hơn nữa. . . chuyện này còn là do chính bản thân mình thúc đẩy!
Nếu cha mà biết chuyện này, thì mình sẽ ra sao?
Mình sẽ chết!
Giang Chu cũng cmn quá khốn nạn!
Một người còn không được, nhất định phải chơi trò người trưởng thành phải muốn hết nữa?!
Chương 460: Nàng xứng đáng với điều tốt đẹp nhất thế giới này!
“Phùng tổng, vậy tôi đưa các cô ấy đi trước nhé.”
“À. . . hả??”
Giang Chu kéo tay hai chị em, mỉm cười nói: “Chúc công việc làm ăn phát đạt, hẹn gặp lại sau.”
Phùng Nhạc há hốc mồm, bỗng nhiên đứng lên: “Giang tổng, chờ một chút đã.”
“Phùng tổng, có chuyện gì sao?”
“Các cậu muốn đi đâu?”
“Bọn tôi là bạn cùng trường, đương nhiên là trở về trường học rồi.”
Phùng Nhạc yên lặng một lát, hình như là có chút ý kiến.
Nhưng cuối cùng thì ông ta vẫn không ngăn cản, trái lại còn lộ ra một nụ cười.
“Vậy. . . vậy thì đi thong thả.”
“Ừm!”
Giang Chu gật đầu, kéo hai chị em ra khỏi nhà hàng tây.
Chỉ là vẻ mặt của hắn rất khó coi, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
Phẫn nộ đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, hai nắm đấm đã siết chặt lại.
Hắn cảm thấy mình lại phải đổi mới quan điểm rồi.
Đây cmn gọi là người nhà à?
Vì lợi ích của mình mà giới thiệu cháu gái cho đồng bạn làm ăn thì đã thái quá rồi.
Đồng bạn hợp tác muốn mang cháu gái mình đi, thế mà lại còn không ngăn cản.
Chẳng lẽ đây chính là hành động của những gia tộc lớn?
Chưa nói đến quan hệ tốt hay không tốt, nhưng ít nhất Phùng Nhạc cũng là chú ruột của bọn họ mà.
Cháu gái bị người đàn ông gặp mặt lần đầu dẫn đi, thế mà Phùng Nhạc lại thờ ơ như không?
Nhà tư bản thật sự vô tình như vậy sao?
Hắn cảm thấy, e rằng cả đời này mình cũng không tu luyện được đến mức đó.
Nói thật, nếu vừa rồi Phùng Nhạc ngăn cản hắn.
Nói không cần hắn làm phiền, ông ta có thể đưa cháu gái mình về.
Vậy có lẽ Giang Chu đã có chút thiện cảm đối với ông ta.
Sau này cũng sẽ không thật sự gài bẫy ông ta đến cùng.
Bởi vì khi đang theo đuổi lợi ích, đồng thời ông ta vẫn còn chưa mất hết nhân tính, vẫn còn biết lo lắng cho an toàn của cháu gái, vẫn còn suy nghĩ đến tình thần.
Nhưng Phùng Nhạc lại không có, thật sự là không có.
Mặc dù ông ta cũng nghĩ đến, cũng muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu đó.
Vậy chứng tỏ, trong lòng ông ta thì lợi ích là cao hơn tất cả.
Hơn nữa, Giang Chu cho rằng, Phùng Nhạc vừa do dự không phải vì muốn hoàn thành trách nhiệm của một người chú, mà là vì ông ta sợ chuyện bị bại lộ, truyền đến tai người trong gia tộc.
Giang Chu đi đến trước cửa, nhìn thoáng qua Phùng Nhạc ở bên trong thông qua lớp cửa thủy tinh.
Lúc này, trong mắt hắn đã không còn vui cười, mà chỉ có lạnh nhạt vô tận.
Đối với hắn mà nói, Phùng Tư Nhược là một tồn tại như vẩy ngược.
Tuy cái từ này tương đối Chuunibyou, nghe có vẻ giống như Long Vương miệng méo.
Nhưng đúng là không có từ nào khác càng chính xác hơn nó.
Hắn cảm thấy, Phùng Tư Nhược xứng đáng được sở hữu những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Hắn chỉ hận không thể mang tất cả mọi thứ không tốt đẹp rời xa khỏi nàng.
Mà giờ phút này, Phùng Nhạc chính là thứ không tốt ở gần Phùng Tư Nhược nhất.
Dường như Phùng Tư Nhược đã cảm nhận được cảm xúc của Giang Chu.
“Anh. . . anh làm sao vậy nha?”
Nàng thấy hơi bối rối, thậm chí còn ôm chặt cánh tay của Giang Chu.
Ánh sáng rực rỡ trong mắt đã không còn, thay vào đó là một vẻ ảm đạm.
Ngay cả biểu cảm cũng có chút ủy khuất, bởi vì nàng tưởng rằng mình đã làm điều gì sai.
Nàng luôn mơ mơ màng màng với chuyện tình cảm, nhưng cũng chính bởi vậy, mà Giang Chu vui vẻ thì nàng cũng thấy vui vẻ.
Nếu như Giang Chu không vui, thì nàng sẽ rất khủng hoảng.
Giống như cuộc đối thoại của nàng và Khúc Tiểu Nhã trong thị trấn suối nước nóng.
Thế giới của nàng chỉ có Giang Chu.
Như vậy, Giang Chu chính là cả thế giới.
“Không có gì, anh đang nghĩ xem nên đi ăn lẩu gì thôi.”
Phùng Tư Nhược có chút không tin: “Thật sao?”
Giang Chu xoa xoa tóc của nàng: “Không phải em muốn ăn lẩu sao?”
“Ừm!”
“Thế nhưng ở Thượng Kinh có nhiều hàng lẩu lắm, ta có chứng khó khăn khi lựa chọn.”
Phùng Y Nhất bỗng nhiên mạnh mẽ chen ngang: “Anh rê, nhưng em muốn ăn bò bít tết!”
Giang Chu chép miệng một cái: “Tính cách không giống nhau, ngay cả khẩu vị cũng không giống nhau, không phải em được nhặt về chứ?”
“Mới không phải.”
“Hình như vậy.”
Phùng Y Nhất thở phì phò: “Vì sao anh không nói chị em là nhặt được?”
Giang Chu liếc nhìn Phùng Tư Nhược: “Bảo bối đáng yêu như vậy, sao có thể là hàng nhặt được?”
“. . .”
Gò má Phùng Tư Nhược đỏ lên, không dám đối mắt với hắn.
Mà Phùng Y Nhất thì nuốt nước miếng, vẻ mặt như đã ăn quá nhiều thức ăn cho chó rồi.
Sau đó, bọn họ liền lên xe, đi đến một nhà hàng buffet.
Nhà hàng này rất thú vị, mua bò bít tết liền tặng lẩu.
Bò bít tết là mua riêng, sau đó thì ăn lẩu thoải mái.
Một lần thỏa mãn yêu cầu của hai cô bé, quả nhiên thương nhân là biết kiếm tiền.
Chẳng mấy chốc, bò bít tết tươi non và lẩu nóng hổi đã được đưa lên bàn.
Giang Chu và Phùng Y Nhất bắt đầu tranh nhau cướp đoạt thịt.
Nhưng Tiểu Nhị Tử làm sao có thể đấu lại lão hồ ly như Giang Chu.
Khi nàng muốn gắp thì Giang Chu trực cầm muôi lên múc.
Chỉ một lát, bát của Giang Chu và Phùng Tư Nhược đã đầy.
Mà trong bát của Phùng Y Nhất thì chỉ có chút rau xanh chìm chìm nổi nổi.
Chương 461: Nàng xứng đáng với điều tốt đẹp nhất thế giới này! (2)
“Không công bằng, không công bằng, hai người bắt nạt em.”
Giang Chu nhìn Phùng Y Nhất: “Tiểu Nhị Tử, em đừng quên, em đến đây để ăn bò bít tết đấy.”
Phùng Tư Nhược gật đầu: “Chị muốn ăn lẩu.”
“Nhưng em cũng muốn nếm thử mà.”
“Quá tham lam không phải là chuyện tốt.”
Phùng Y Nhất hừ hừ: “Anh rể, lần trước anh mời em làm gián điệp thì đã nói là sau này sẽ thương em!”
Giang Chu lập tức vung đũa lên, gắp hai cọng rau thơm vào bát của Phùng Y Nhất.
“Thương em nhưng chưa chắc đã cho em ăn thịt.”
“Nhưng em ghét ăn rau thơm!”
Hai lớn một nhỏ bắt đầu vừa ăn vừa đùa, một bữa tối cũng từ từ kết thúc.
Sau khi trở lại trường học, Giang Chu đưa hai cô bé trở về ký túc xá.
Sau đó liền dừng xe, đi bộ đến phòng làm việc ở trường học.
Bởi vì đám quản lý đã chuyển đến công ty ở trung tâm thành phố, hơn nữa công việc chia sẻ và đề cử món ngon cũng đã có người phụ trách.
Cho nên trong phòng làm việc lúc này không có một bóng người.
Giang Chu không mở đèn, mà dựa vào cảm giác để đi vào.
Hắn ngồi trong bóng tối, dựa vào lưng ghế sa lon ở phía sau.
Loại cảm giác yên ắng và tĩnh lặng này làm cho hắn cảm nhận được linh hồn của mình.
Hiện giờ, nền tảng Món ngon đã thành thục rồi.
Hơn nữa điều lệ và chế độ cũng đã gần hoàn thiện rồi.
Cho nên nghiệp vụ đưa thức ăn ngoài đã không cần hắn quan tâm quá nhiều nữa.
Hắn chỉ cần ngồi trên ghế sa lon, nhìn tiền vào sổ là ok.
Loại ông chủ không phải làm gì này thật sự rất thoải mái.
Nếu như không phải có mục tiêu cần hoàn thành, hắn thật sự muốn về hưu luôn từ bây giờ.
Dù sao linh hồn của hắn cũng đã sống hơn 30 năm rồi.
Trên người còn mang theo vẻ uể oải của người trưởng thành, trong xương lại tràn ngập nhiệt huyết của người trẻ tuổi.
Chuyện này làm cho hắn có một loại cảm giác dùng thiết bị không phù hợp, làm cho một ông già như hắn sản sinh ra ý nghĩ lười biếng.
Đúng lúc này, QQ của hắn bỗng nhiên vang lên.
Tinh tinh!
Ảnh chân dung của Sở Ngữ Vi đang nhảy lên không ngừng.
“Giang Chu, bạn bận xong chưa?”
Giang Chu bỗng nhiên ngồi dậy: “Ừm, làm sao vậy?”
“Rất lâu rồi không được gặp bạn.”
“Dạo này rất bận, có rất nhiều chuyện cần xử lý.”
Sở Ngữ Vi gửi một icon hoa hồng: “Được rồi, vậy mình không quấy rầy bạn nữa.”
Giang Chu có chút bất ngờ: “Tìm mình chỉ vì chuyện này??”
“Đúng vậy, chính quân tâm bạn nha.”
“Còn gì nữa không?”
“Không có chuyện khác.”
“Thật sao?”
“Ừm, mình đi tắm đây!”
Sở Ngữ Vi gửi tin cuối cùng xong, liền biểu hiện offline.
Mình đi tắm!
Câu nói quen thuộc đến mức nào chứ.
Giang Chu cảm thấy linh hồn 18 tuổi của mình đã tỉnh lại.
Đây chính là lời kết của Nữ Thần dành cho liếm cẩu.
Vừa nghe thì khiến cho người ta ma màng, nhưng trên thực tế lại thê thê thảm thảm.
Bởi vì mỗi lần Nữ Thần đi tắm, sẽ có vô số liếm cẩu ngồi chờ đợi.
Hơn nữa, còn là sự chờ đợi không có kết quả gì.
Nhưng mà chắc chắn Giang Chu không nằm trong số đó, bởi vì hắn biết, Sở Ngữ Vi vẫn luôn hướng về phía mình.
Chỉ là. . . giọng điệu hôm nay của nàng có chút là lạ.
Bởi vì dựa theo ngày thường, cô bé này chắc chắn sẽ quấn lấy mình rồi đòi nói chuyện đến nửa đêm.
Tại sao hôm nay lại bỗng nhiên offline sớm như vậy chứ?
Dường như nàng còn đang rất buồn.
Hắn còn có thể cảm nhận được loại tâm trạng này của nàng xuyên qua màn hình điện tử.
Hơn nữa, dường như Giang Chu cũng có loại suy đoán.
Câu hỏi thăm kia không phải vì muốn hỏi thăm mình, mà là nàng nuốn nghe thấy giọng nói của mình.
“Kỳ lạ, cô bé này buồn về chuyện gì chứ?”
“Dạo này có chuyện gì sao?”
Giang Chu nhíu mày suy nghĩ một lát, nhưng thủy chung vẫn không tìm được đáp án.
Sở Ngữ Vi có tính cách không buồn không lo, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn được mọi người hoanh nghênh và ưu ái.
Cho nên nàng sống rất thoải mái, hầu như không bao giờ có tâm tình tiêu cực gì.
Nói cách khác, nàng sống rất vui vẻ và vô tư.
Cho nên rất khó có thể tưởng tượng ra điều gì có thể làm cho nàng buồn.
Giang Chu càng suy nghĩ trong bóng đêm, lại càng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Vì vậy, hắn đứng dậy, đi ra ngoài rồi khóa cửa, sau đó trực tiếp đi qua đại học Thanh Bắc.
Gió buổi tối nhẹ nhàng mềm mại, lại mang theo hơi ấm áp của mùa hè.
Trên đường đều là những cặp tình nhân đang nắm tay nhau, đi tản bội không có mục đích trong sân trường.
Hơi thở thanh xuân vườn quanh thao trường, làm cho ngôi sao trở nên sảng sủa hơn nhiều.
Giang Chu liền đi đến dưới ký túc xá của Sở Ngữ Vi.
Kết quả bác gái quản lý ký túc xá nói Sở Ngữ Vi đã đi ra ngoài, hơn nữa còn là đi ra ngoài với bạn cùng phòng.
Giang Chu nghe thấy thế, lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Nếu như đi ra ngoài với bạn cùng phòng, vậy có gì mà buồn chứ?
Chẳng lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi?
Chương 462: Tâm sự của thiếu nữ Sở Ngữ Vi!
Giang Chu yên lặng một lát, rồi quay người rời khỏi ký túc xá.
Nhưng khi đi ngang qua một mặt khác của thao trường, Giang Chu chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng choi mắt ở phía trước.
Dường như chung quanh còn có rất nhiều sinh viên.
Bầu không khí tràn đầy hương vị Hormone của tuổi trẻ.
Hơn nữa, còn có âm nhạc đi kèm, quả thực là cực kỳ sôi nổi và náo nhiệt.
Một cô bé sôi nổi và hoạt bát như Sở Ngữ Vi sẽ không bỏ qua loại chuyện này.
Giang Chu suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Sở Ngữ Vi.
Ngay sau đó, Sở Ngữ Vi đã nghe máy.
Tiếng ầm ĩ trong tai nghe trong khác gì với những tiếng động ầm ĩ mà hắn đang nghe thấy.
“A, nhảy nhót ở đâu rồi? Không phải nói là đi tắm sao?”
Sở Ngữ Vi ủy khuất mở miệng: “Không có, mình sợ bạn chê mình phiền, cho nên mới nói như vậy.”
Giang Chu nhìn ánh đèn ở đối diện: “Vậy bên chỗ bạn đang có gì à? Dạo này đại học Thanh Bắc có hoạt động gì à?”
“Ừm, có một hội Hữu Nghị do hội học sinh tổ chức.”
“Chơi vui không?”
Sở Ngữ Vi yên lặng một lát: “Mình thấy được có rất nhiều người đang tỏ tình.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Thảo nào mình cảm thấy bạn hơi buồn, thì ra là không có ai tỏ tình với bạn nên mới không vui à?”
“Ai bảo thế, có rất nhiều người tỏ tình với mình, biết chưa?!”
“Ồ, cho nên bạn gạt mình, nói là đi tắm nhưng thật ra là đang tiếp nhận người khác tỏ tình à.”
“Là từ chối, từ chối người khác tỏ tình.”
“Vậy tại sao lại nhắn tin cho mình khi đang nghe người khác tỏ tình?”
Sở Ngữ Vi rơi vào yên lặng.
lúc này, trong ống nghe chỉ còn tiếng thở dốc.
Rất nhẹ, cộng thêm tiếng nhạc, gần nhưu không thể nghe thấy.
“Giang Chu. . .”
Giang Chu nuốt một ngụm nước miếng: “Làm sao vậy?”
Sở Ngữ Vi hít sâu một hơi: “Bạn biết không, mình còn chưa được tỏ tình bao giờ.”
“Không phải hồi cấp ba có một đám người tỏ tình với bạn rồi sao, hơn nữa bạn cũng nói, vừa rồi có rất nhiều người tỏ tình với bạn cơ mà.”
“Cái này không giống nhau, không phải do người mình thích nói ra thì sao có thể gọi là tỏ tình chứ?”
“Nếu những lời này của bạn bị truyền ra ngoài, mình đoán là sẽ có vô số người đau lòng đến chết đấy.”
“Ngay cả mình cũng rất buồn đây, nào có hơi đâu mà để ý đến bọn họ có buồn hay không.”
Giang Chu dựa vào bồn hoa bên cạnh: “Bạn buồn cái gì?”
Sở Ngữ Vi cố gắng làm cho giọng nói của mình hoạt bát hơn: “Bởi vì mình thích một người rất khó tính, thậm chí mình còn không biết, đời này có thể nghe lời tỏ tình đó không.”
“Vì vậy mà bạn buồn?”
“Chỉ là thấy những người khác hạnh phục như vậy, đột nhiên lại cảm thấy hâm mộ và ước ao.”
Giang Chu ừ một tiếng: “Bạn hâm mộ người nào nhất?”
Sở Ngữ Vi suy nghĩ một chút: “Chính là người đang chơi ghi ta.”
“Ca hát?”
“Ừm, chính là bài ‘viết thơ vì em’ của Ngô Khắc Quần.”
( đúng là Quần đấy, chứ không phải viết sai đâu nhé.)
Giang Chu nghe thấy câu này, bỗng nhiên cất bước đi dedens.
Thật ra thì tỏ tình cũng chỉ có vài loại như vậy.
Hát, bày nến, thả pháo hoa. . .
Những sinh viên này vốn rất nghèo, nên cũng không chơi được mấy trò sang chảnh gì.
Cho nên giờ phút này, khắp thao trường đều là ca hát tỏ tình.
Nếu như Sở Ngữ Vi chỉ nói là hát thì chắc chắn hắn đã tìm được vị trí của Sở Ngữ Vi bây giờ.
Nhưng nếu nói hát bài ‘viết thơ vì em’, vậy thì cũng không khó tìm..
“Vì em làm thơ, vì em yên tĩnh. . .”
“Vì em làm những điều không thể xảy ra. . .”
“Vì em, anh bắt đầu học đánh đàn và sáng tác. . .”
“Vì em mà đánh mất lý trí của mình. . .”
Giang Chu men theo âm thanh để tìm kiếm.
Nhưng ông anh đang hát này hơi cùi bắp.
Giọng hát không hay, kỹ thuật cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng trong mắt đám con gái trong trường học, thì đây chính là khoảnh khắc lãng mạn nhất.
Lúc này, Sở Ngữ Vi đang đứng ở phía sau đoàn người.
Hai tay nắm chặt lấy nhau, đặt ở trước ngực.
Những ngọn nến lung linh trong thao trường soi sáng gương mặt tinh khiết của nàng.
Xinh đẹp, ngây thơ mà u buồn.
Thật ra thì Giang Chu cũng không quá hiểu rõ về nàng.
Nàng không phải là một người con gái bất cẩn và vô tâm.
Chỉ là có chút thời điểm lại cảm thấy đau buồn mà chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vì buồn cũng không thay đổi được bất kỳ thứ gì cả.
Trái lại còn sẽ để cho mình càng khổ sở hơn.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy có người tỏ tình, thì nàng lại nhớ đến người mà mình thích.
Sau đó sẽ cảm thấy, sợ rằng bỏ lỡ một lần, liền sẽ không chờ được đến lần sau.
Lúc này mới là lúc nàng buồn nhất.
Bởi vì không cách nào hối hận, cũng không cách nào sửa chữa.
Dù sao chính nàng mới là người từ chối lời tỏ tình đó.
Giống như khi nàng nói chuyện với mẹ nàng vậy.
Khi đó, con không biết cái gì gọi là thích, gọi là yêu.
Sau khi con biết rồi, thì người ấy đã thích người khác.
Cùng lúc đó, Giang Chu đi đến phía sau Sở Ngữ Vi.
Hắn lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng trong ánh nến lúc sáng lúc tối.
Chương 463: Nàng chỉ muốn ôm một cái!
Nhìn thấy thái độ mất mát và thất vọng của Sở Ngữ Vi, tâm trạng của Giang Chu cũng hơi khó chịu.
Trước kia, cô bé này vốn không buồn không lo.
Bây giờ, lại biến thành đa sầu đa cảm rồi.
Hơn nữa, dường như tất cả tâm trạng tiêu cực của nàng đều liên quan dến mình.
Nhưng đúng lúc này, ba người bạn cùng phòng của Sở Ngữ Vi bỗng nhiên chen đến.
Sau khi đi vào thao trường thì mấy người bọn họ đã tách ra.
Dù sao cũng là hoạt động hữu nghị, nên cũng không có ai dẫn chị em của mình đi tìm con trai cả.
Lúc này, mọi người đi dạo một vòng, vẫn không thấy có tên con trai nào chất lượng cao.
Bởi vậy, ba người liền trở về chỗ cũ.
Cũng chính là nơi ông anh đang ôm đàn ghi ta hát bài‘viết thơ vì em’.
Lý Nghệ Phỉ liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi, trong mắt viết đầy trào phúng: “Hâm mộ không?”
Trước kia, Lý Nghệ Phỉ từng thấy Giang Chu có tiền, nên muốn làm tiểu tam.
Vì vậy đã móc tất cả vốn liếng ra để tán tỉnh Giang Chu trên internet.
Thật sự không ngờ Giang Chu lại không bị mình đẩy vòng vòng.
Khiến cho Lý Nghệ Phỉ vừa phiền muộn lại vừa đố kị.
Phiền muộn là vì tên Giang Chu này quá không hiểu phong tình.
Đố vì là vì Sở Ngữ Vi có thể được Giang Chu yêu thích.
Theo Lý Nghệ Phỉ, tuy nhan sắc của mình căn bản không thể so sánh với Sở Ngữ Vi, nhưng mình rất hiểu sinh vật có tên là nam giới này.
Dù cho mình không xinh đẹp bằng Sở Ngữ Vi, nhưng hoa nhà làm sao mà thơm bằng hoa dại chứ?
Lý Nghệ Phỉ không tin trên thế giới này sẽ có người đàn ông nào không thích hoa dại.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Giang Chu lại làm được.
Đây chính là lý do mà Lý Nghệ Phỉ phiền muộn và đố kỵ.
Nhất là chuyện dùng kem đắp chân kia, làm cho tâm linh của Lý Nghệ Phỉ bị tổn thương rất nặng.
Cơn tức giận trong lòng vẫn chưa được phát tiết.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Lý Nghệ Phỉ lại cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì dường như Sở Ngữ Vi cũng không quá vui vẻ.
Thậm chí thỉnh thoảng còn ngồi ngơ ngác bên cửa sổ, mà toát ra vẻ u buồn.
Điều này khiến cho Lý Nghệ Phỉ thấy hết sức khó hiểu.
Bạn trai nhiều tiền như vậy, lại còn biết cưng chiều nhưu vậy, tại sao lại còn không vui chứ?
Sau này Lý Nghệ Phỉ mới biết được, thì ra bên cạnh Giang Chu có rất nhiều cô gái.
Cũng không biết Sở Ngữ Vi là hoa nhà hay là hoa dại nữa.
Sau khi biết chuyện này, Lý Nghệ Phỉ lập tức cảm thấy khá hơn nhiều.
Vì vậy, mấy ngày hôm nay Lý Nghệ Phỉ thường xuyên dùng các loại ngôn từ khiêu khích như thế.
Lúc này, Sở Ngữ Vi chỉ yên lặng chứ không nói gì.
“Không nói lời nào liền tưởng người khác không biết mình hâm mộ và ước ao sao?”
“Tại sao Giang Chu không chạy đến đây đánh ghi ta cho cô chứ?”
“Tôi còn chưa thấy Giang Chu ôm cô chứ đừng nói là đánh đàn cho cô nghe.”
“Trời ạ, chẳng lẽ hai người con chưa nắm tay nhau sao? Vậy chắc cũng chưa hôn môi đâu nhỉ?”
Lông mi Sở Ngữ Vi hơi run lên: “Giang Chu quá bận rộn.”
Lý Nghệ Phỉ hừ hừ hai tiếng: “Thật hay giả thì tự mình rõ ràng thôi.”
“Đương nhiên là thật, dù sao Giang Chu cũng phải kinh doanh làm ăn.”
“Vậy khi chưa làm ăn, vì sao không thấy Giang Chu đến tìm cô?”
Sở Ngữ Vi cắn môi: “Tôi chê Giang Chu phiền, không muốn để Giang Chu đến.”
Lý Nghệ Phỉ lập tức cười khẩy một tiếng: “Lừa mình dối người, thú vị không?”
“Sở Ngữ Vi tôi là ai, tôi không cần chờ đợi người khác.”
“Nhưng cô không lừa được bản thân mình, cô vẫn luôn chờ đợi đấy thôi.”
Sở Ngữ Vi bỗng nhiên không nói gì nữa.
Bởi vì nàng biết Lý Nghệ Phỉ nói đúng.
Nàng không thể phản bác được, thậm chí khi phản bác thì sẽ cảm thấy chột dạ.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay xuyên qua cánh tay của nàng.
Bàn tay kia dán vào bụng dưới bằng phẳng của nàng, rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Sở Ngữ Vi cảm thấy như đang chìm trong một mảnh ấm áp.
Hai đôi bàn tay đang ôm bụng nàng này, vừa ấm áp lại vừa mạnh mẽ.
Ngay sau đó, nàng cảm giác được một cái cằm đặt lên bả vai của mình.
Sau đó, một cái gò má ấm áp lại nhẹ nhàng quệt lên tai của nàng.
Đây chính là tư thế của các cặp tình nhân mới có thể sử dụng.
Nhưng giờ phút này, Sở Ngữ Vi bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Nàng chưa bao giờ bị người khác ôm như vậy cả.
Cho nên mặc kệ là ai, thì nàng đều thấy rất lạ lẫm.
Mà nàng cũng không biết ai đang ôm mình.
Nàng còn tưởng rằng có người nhân dịp hỗn loạn mà chiếm tiện nghi của nàng.
Cho nên, Sở Ngữ Vi sợ hãi đến gần khóc.
Đời này, nàng chỉ muốn nằm trong ngực của một người, mà người đó chính là Giang Chu.
Coi như Giang Chu sẽ không ôm nàng, thì nàng cũng nghĩ như vậy.
Bởi vậy, ngoài trừ Giang Chu ra thì người khác chạm vào người nàng chính là đang tìm chết.
Lúc này, trong tiếng hét chói tai, Sở Ngữ Vi liền quay đầu lại.
Hốc mắt của nàng đã hơi đỏ lên, cả người đều run rẩy.
Gương mặt vốn đã rất xinh đẹp, giờ lại càng điềm đạm đáng yêu.
Nhưng trong ánh mắt của nàng lại tràn đầy phẫn nộ và uất ức.
Chương 464: Nàng chỉ muốn ôm một cái! (2)
Sở Ngữ Vi muốn mắng người, Sở Ngữ Vi muốn rống giận.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy mặt Giang Chu.
“Khá lắm, học Sư Tử Hống à?”
“Cũng bởi vì mình quá bận rộn, không có thời gian tìm bạn, nên bạn liền đối xử với mình như vậy?”
“Suýt nữa thì điếc rồi.”
Giang Chu xoa xoa lỗ tai của mình, giả bộ như đang rất đau đớn.
Sở Ngữ Vi nhất thời choáng váng tại chỗ khi nhìn thấy một màn này.
Nàng hoàn toàn không ngờ Giang Chu sẽ xuất hiện trong thao trường của đại học Thanh Bắc.
Thậm chí lại có thể tìm được chính xác vị trí của mình.
Giang Chu đến đây từ bao giờ vậy?
Tại sao lại đến?
“Giang. . . Giang Chu.”
Bởi vì vừa mới bị ôm, hơn nữa còn phát hiện người ôm mình chính là Giang Chu.
Cho nên bây giờ cả người Sở Ngữ Vi đều tê tê dại dại.
Bởi vậy nên giọng nói của nàng mới yêu kiều và yếu ớt như vậy.
“Qua đây.”
“Làm. . . làm gì nha?”
“Qua đây để ôm ôm hôn hôn nâng thật cao chứ làm gì.”
Cùng lúc đó, có vô số sánh mắt trong thao trường đều hội tụ qua bên này.
Mọi người đều phát hiện Sở Ngữ Vi đang ở đây.
Nhưng bọn họ chưa kịp thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ của nàng, thì bọn họ đã thấy Sở Ngữ Vi lao ra ngoài, sau đó chui thẳng vào lòng của một người đàn ông, toàn thân đều trở nên mềm mại đáng yêu không gì sánh được.
Cho đến nay, trên người Sở Ngữ Vi vẫn mang theo một mùi thơm rất dễ ngửi.
Giống như một loại hương thơm nhàn nhạt của hoa Lan.
Thậm chí ngay cả mùi hương trong gió cũng lộ ra một cỗ men say.
“Có phải bạn nhớ mình rồi không?”
“Ừm. . .”
Gò má Sở Ngữ Vi hơi đỏ ửng lên, gật đầu.
Tối hôm nay là một bất ngờ, cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nàng vẫn luôn chạy theo bóng lưng của Giang Chu, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được Giang Chu ôm.
Cảm giác hoàn toàn khác biệt với những gì nàng từng ảo tưởng qua.
Bởi vì nàng cảm thấy giờ phút này là thoải mát nhất, cũng là ôn nhu dịu dàng nhất.
Giang Chu ôm nàng vào trong ngực, nhịn không được mà hơi nhíu mày.
“Mình vừa nghe nói, có người cảm thấy khổ sở muốn khóc vì không được ôm à?”
Sở Ngữ Vi hừ hừ hai tiếng, cũng không nguyện ý phản bác.
Nàng không để bụng.
Nàng chỉ muốn được ôm.
Giống như một con gấu bông, sứ mệnh của nó chính là được người khác ôm.
“Nhớ mình thì phải nói.”
“Mình sợ quấy rầy bạn. . .”
Giang Chu nhịn không được mà cười một tiếng: “Vì không muốn quấy rầy mình, cho nên bạn liền bắt cóc Phùng Tư Nhược, dẫn cô ấy ra ngoài ăn lẩu, mà không thèm gọi mình.”
Sở Ngữ Vi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Bọn mình có chuyện cần bàn.”
“Chuyện gì?”
“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho bạn biết được.”
“Vậy. . .”
“Đừng nói nữa, ôm mình là được rồi.”
Giang Chu im lặng, để bàn tay dán lại trên lưng của nàng.
Sau đó dùng ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt để nhìn về phía Lý Nghệ Phỉ.
Sắc mặt Lý Nghệ Phỉ lập tức thay đổi khi chạm vào ánh mắt kia.
Sau đó, cô ta cắn răng, lại có chút không cam lòng mà rời khỏi thao trường.
Lúc này, trong thao trường có rất nhiều người.
Dùng một từ để hình dung, thì chính là tiếng người ồn ào huyên náo.
Nhưng đối với Sở Ngữ Vi mà nói, giờ phút này nàng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả.
Bởi vì bên tai của nàng chỉ có nhịp tim của Giang Chu.
Thình thịch, thình thịch giống như là tiếng trống.
Sở Ngữ Vi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút ủy khuất: “Vì sao tim bạn lại đập nhanh như vậy?”
Khóe miệng Giang Chu hơi cong lên: “Ông đây là tâm lặng như nước.”
“Bạn có bản lĩnh thì đừng chọc vào mình. . .”
“Vậy thì không được, ông đây còn trẻ, tinh lực tràn trề!”
Gò má Sở Ngữ Vi đỏ bừng lên, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ Giang Chu.
Hoa khôi cao ngạo, trong trẻo, lạnh lùng có cả một đội quân liếm cẩu, nàng muốn cái gì mà không được chứ?
Nhưng không ngờ, nàng muốn chỉ là một cái ôm.
Thậm chí còn bởi vì không được ôm mà còn khó chịu đến suýt khóc.
Loại cảm giác này, thật là đáng yêu.
Giang Chu nghĩ đến đây, nhịn không được mà ôm nàng chặt hơn.
Sau đó, hắn liền nghe thấy tiếng hừ hừ của Sở Ngữ Vi, có vẻ như nàng đang rất hưởng thụ.
Một lúc lâu sau, hội Hữu Nghị này cũng kết thúc.
Người bốn phía cũng bắt đầu rời đi.
Trong thao trường chỉ còn lại người của hội sinh viên đang dọn dẹp.
Có một cô gái còn muốn chạy qua gọi Sở Ngữ Vi.
Kết quả lại bị Giang Chu nhìn chằm chằm vào một lúc, liền xấu hổ mà dừng bước lại.
Cô gái cũng biết là nên gọi hay là không gọi nữa, liền đứng ngây ngốc nhìn hai người ôm nhau.
“Nhìn cái gì vậy?”
Cô gái bị Giang Chu dọa sợ: “Cái này. . . cái kia. . . em. . . em gọi đàn chị đi thu dọn.”
Sở Ngữ Vi lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện ra đó là một em gái năm nhất: “Bạn mắng em ấy làm gì?”
Giang Chu lập tức phủ nhận: “Đâu có, mình có mắng sao?”
“Đàn chị, anh ấy mắng em.”
“Không sao đâu, cậu ấy chính là người xấu như vậy đấy.”
Cô gái ồ một tiếng: “Hội trưởng bảo em thông báo cho chị, mang các thiết bị về trung tâm.”
Sở Ngữ Vi nhẹ nhàng gật đầu: “Ồ, chị biết rồi.”
“Vậy. . .vậy hai người ôm tiếp đi.” Cô gái nói xong liền bỏ chạy.
Mặt Sở Ngữ Vi liền đỏ bừng lên.
“Mình phải đi làm việc.”
“Không ôm ôm nữa à?”
“Mình . . . không phải không thể tách ra.”
Chương 465: Nàng chỉ muốn ôm một cái! (3)
Giang Chu nhìn bốn phía chung quanh, liền phát hiện có rất nhiều thùng chứa đèn đóm ở trong thao trường.
Cánh tay nhỏ của Sở Ngữ Vi lại vừa mềm vừa non.
Nếu thật sự bê những cái thùng này, chẳng phải là mệt gãy tay sao?
Cho nên Giang Chu không cho phép nàng làm, mà hắn bắt đầu dọn dẹp thay nàng.
Dưới ánh đèn còn chưa tắt của thao trường, Sở Ngữ Vi ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Giang Chu vừa làm việc vừa chửi bới, khóe miệng của nàng không khỏi cong lên.
Cái từ ‘ngày tốt và cảnh đẹp’ không nằm ở thời tiết, cũng không phải chỉ hoàn cảnh, lại càng không phải phong cảnh và thời gian.
Nó phụ thuộc vào chuyện bạn có đang nhìn thấy người mình thích hay không.
Nếu như đúng, vậy dù là mưa to gió lớn thì đó vẫn là ‘ngày tốt cảnh đẹp’.
Giang Chu đặt các thùng đèn đóm lên xe đẩy, lại nhịn không được mà thở phào một hơi.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy Sở Ngữ Vi đang cười ngọt ngào.
Sóng mắt lưu chuyển, và một vệt ửng hồng dễ thương đã xuất hiện trên gò má.
“Cười ngây ngốc ở đó làm gì?”
Sở Ngữ Vi lắc đầu, lon ton chạy đến gần, đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn.
Sau đó, hai người rời khỏi thao trường, đi đến vườn hoa nhỏ bên cạnh ký túc xá.
Mặc dù đã là 10 giờ đêm.
Nhưng có vài khoảnh khắc cần được đặc biệt trân trọng.
Cho nên Sở Ngữ Vi vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Giang Chu, nàng sợ Giang Chu sẽ nói phải về trường học.
Trước kia, Giang Chu vẫn luôn nói mấy lời như vậy, gì gì mình về trước, phải ngoan . . .
Sau đó, mười ngày nửa tháng cũng không thấy xuất hiện.
Nếu như là lúc trước, thì nàng cũng không dám ép Giang Chu ở lại thêm một lúc, bởi vì nàng cảm thấy, dường như mình không có tư cách đó.
Nhưng ngày hôm nay thì lại khác.
Ngày hôm nay nàng được ôm.
Nếu là như vậy, làm nũng một chút cũng được nha.
Hình như Giang Chu cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng.
Vì vậy, hắn lôi kéo cảnh tay nhỏ bé của nàng, ngồi xuống ghế dài trước ký túc xá.
Hai người ngồi yên lặng trên ghế dài một lúc lâu.
“Ngụy Lão Đại sao rồi?”
“Tình hình không khả quan lắm, bác sĩ nói là miễn cưỡng có thể chống đỡ đến tết.”
Sở Ngữ Vi nhẹ nhàng dựa vào vai Giang Chu: “Hy vọng thầy có thể vượt qua một năm mới hạnh phúc.”
Giang Chu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời: “Đúng là trăng có khi tròn khi khuyết, người có họa có phúc.”
Sở Ngữ Vi: “Đây cũng là chuyện bất khả kháng.”
“Chỉ là nghĩ đến chuyện này, liền không nhịn được mà đau buồn.”
Sở Ngữ Vi bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Giang Chu, thật ra mình vẫn muốn làm một chuyện.”
Giang Chu biến sắc: “Ngữ Vi, chúng ta không thể làm vậy. . .”
“Không được, mình muốn làm. . .”
“Ngoan, chúng ta vẫn còn nhỏ mà.”
Sở Ngữ Vi mờ mịt: “Có liên quan gì với lớn nhỏ chứ?”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Chuyện quan trọng như vậy, vẫn nên suy nghĩ thêm một chút đi.”
“Không được, mình muốn làm.”
“Vậy. . .vậy nếu bạn đã ép buộc mình, mình cũng không thể phản kháng.”
Giang Chu tựa vào ghế dài, bày ra dáng vẻ mặc người làm thịt.
Lúc này, mặt Sở Ngữ Vi lại đỏ lên.
Sai đó, nàng liền ngồi lên đùi Giang Chu, hai tay ôm chặt cổ Giang Chu, rồi rúc vào lòng của hắn.
Tuy rằng toàn bộ trọng lượng cơ thể của nàng đều đè lên người Giang Chu, nhưng trên thực tế vẫn rất nhẹ.
Hai người cứ ngồi ôm nhau như vậy, không ai lên tiếng nữa.
Sau đó, rất ăn ý mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau.
Chỉ cái này?
Khóe miệng Giang Chu co quắp một cái.
Đây chính là chuyện Sở Ngữ Vi muốn làm?
Ngồi ở trong lòng của mình?
Loại chuyện này mà cần nói nghiêm túc như vậy sao?
Uổng công mình chờ mong.
“Giang Chu.”
“Ừm?”
“Em rất thích anh.”
Cánh tay đang vuốt ve của Giang Chu bỗng nhiên hơi cứng lại: “Em. . . rất có ánh mắt đấy.”
Sở Ngữ Vi rúc vào bên tai của hắn: “Em thật sự rất thích anh.”
“Nghe thấy rồi, anh cũng không điếc.”
“Vậy vì sao anh không có phản ứng gì?”
Giang Chu ngửi mùi hương trên mái tóc của nàng: “Vậy anh phải có phản ứng gì?”
Sở Ngữ Vi hừ hừ hai tiếng: “Đây chính là lần đâu tiên em tỏ tình với con trai đấy!”
Giang Chu yên lặng một chút: “Cho nên bây giờ anh phải kêu to sao?”
“Cút!”
“Vậy anh chút nhé? Đúng lúc buồn ngủ rồi, trở về ngủ một giấc thôi.”
Sở Ngữ Vi bỗng nhiên ôm lấy Giang Chu: “Không muốn, em không muốn anh đi!”
Giang Chu có chút dở khóc dở cười: “Có phải anh đi chết đâu.”
“Nhưng mà mỗi lần anh đi, phải rất lâu sau mới có thể đến thăm em.”
“Vậy anh mua cho em cại bị, rồi buộc em lên lưng anh nhé?”
Sở Ngữ Vi gật đầu, hai mắt tỏa sáng: “Thật sự có thể sao?”
Giang Chu không khỏi cười một tiếng: “Em quá nặng, chờ em giảm cân rồi tính sao.”
“Đáng ghét, người ta nói thật lòng, anh có thể nghiêm túc một chút không.”
“Đầu năm nay, có ai yêu đương nghiêm túc sao?”
Sở Ngữ Vi hận không thể cắn Giang Chu một cái: “Anh và Phùng Tư Nhược cũng là thế này sao?”
Giang Chu mỉm cười: “Em đoán xem?”
Chương 466: Tôi là Giang Chu, tôi đại diện cho chính mình!
Chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua gần hết.
Nền tảng chợ thương mại bán mỹ phẩm chính hãng của Phi Độ đã chính thức login.
Phùng Nhạc thật sự đặt tất cả tinh khí thần của mình vào trong đó.
Ông ta đã dùng tất cả mạng lưới quan hệ của mình.
Làm cho từng nhân viên đi bàn bạc với từng công ty một, cuối cùng cũng có thể ký hợp đồng với các công ty mỹ phẩm và đồ trang điểm.
Sau đó, lại không keo kiệt tiền quảng cáo và tuyên truyền, có thể nói là đâu đâu cũng nhìn thấy.
Cùng lúc đó, bên phía công ty Kinh Nam cũng đã tuyển đủ nhân viên.
Bọn họ thành lập một đoàn đội, bắt đầu phát triển một hạng mục tên là Pinxixi.
Đây cũng là một hạng mục chợ thương mại điện tử.
Thế nhưng hạng mục này không làm hàng cao cấp, mà chỉ làm hàng cấp thấp.
Cái gì rẻ thì bán cái đó, có thể mua trực tiếp từ nhà máy luôn.
Từ khi bắt đầu khởi động thì Pinxixi vẫn rất khiêm tốn, thậm chí có thể nói là không có cảm giác tồn tại.
Bởi vì Tụ Mỹ(Jumei) đã quảng cáo và tuyên truyền quá điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Tụ Mỹ của Phi Độ, thế cho nên không có ai chú ý đến Pinxixi cả.
Thật ra đây cũng là hiệu quả mà Giang Chu muốn.
Bây giờ, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Mọi người đều biết, chỉ cần là hạng mục Giang Chu coi trọng, vậy nhất định có thể kiếm tiền.
Trong loại hoàn cảnh áp lực lớn như vậy, Giang Chu muốn làm cái gì thì cũng rất khó khăn.
Bởi vì nếu không hắn ra tay, nhất định sẽ có người coi trọng.
Nói không chừng mình vừa làm một cái hạng mục mới, ngày hôm sau đã xuất hiện một cái hạng mục giống y như đúc luôn.
Mặc dù Giang Chu cho rằng, hạng mục của mình sẽ không bị người khác làm nhái đơn giản như vậy.
Nhưng loại cảm giác này thật sự không quá dễ chịu.
Giống như Món ngon và Món ăn ngon ngày trước, mặc dù không tạo thành ảnh hưởng gì cho hắn, nhưng cũng giống như có một cái gai đâm vào đáy giày của hắn vậy.
Tuy nó không tạo thành cảm giác đau nhức, nhưng bạn nhất định sẽ nghĩ cái rút nó ra.
Cho nên, hiện giờ Giang Chu cần dùng danh nghĩa của mình để làm một hạng mục ở ngoài sáng, để thu hút ánh mắt của mọi người.
Sau đó, lại làm một hạng mục ở ở trong tối, hèn mọn phát triển.
Tụ Mỹ chính là hạng mục thu hút ánh mắt đó.
Đầu tiên, nền tảng này là một trong số ít nền tảng khá thú vị, bởi ban đầu nó rất hot, nhưng lại tan thành mây khói với tốc độ rất nhanh.
Công ty Phi Độ làm hạng mục này sẽ không chiếm được lợi lộc gì.
Thế nhưng mà, giai đoạn đầu của nó lại rất phù hợp với mong muốn của Phùng Nhạc.
Không phải ông ta muốn có thành tích càng nhanh càng tốt sao?
Vậy thì Tụ Mỹ cất bước cực nhanh này rất thích hợp với ông ta.
Chẳng qua là, cuối cùng sẽ ra sao thì Giang Chu cũng không chịu trách nghiệm.
Hơn nữa, Giang Chu cũng chẳng có chút thiện cảm gì với con người của Phùng Nhạc cả.
Thậm chí bởi vì có quan hệ với Phùng Tư Nhược, cho nên hắn còn rất chán ghét người này.
Dưới tình huống như vậy, hắn liền để Pinxixi ẩn núp dưới cía bóng của Tụ Mỹ, lại chậm rãi hấp thu dinh dưỡng.
Đầu tiên sẽ lung lạc một nhóm thương gia bán mặt hàng cấp thấp giá rẻ, sau đó làm vài quảng cáo và tuyên truyền vớ vẩn.
Chờ đến khi Tụ Mỹ thật sự không chống nổi nữa, khi đó Pinxixi sẽ bắt đầu tuyên truyền với quy mô lớn.
Ví dụ như mấy chiêu trò, chém một đao nhận bao lì xì. . . như vậy có thể hấp dẫn đại đa số lưu lượng qua.
Một tuần sau.
Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Phùng Nhạc phấn khởi mà hẹn gặp mặt Giang Chu.
Hai người ngồi trước bàn cà phê, bắt đầu trò chuyện về tình hình hiện tại của Tụ Mỹ.
Phùng Nhạc cảm thấy hết sức hài lòng với tình hình trước mắt.
“Giang tổng, phương án của cậu đúng là không tệ, không ngờ người tiêu dùng chủ yếu của chợ online đúng là phụ nữ thật.”
“Dĩ nhiên, bởi vì bình thường thì đàn ông sẽ có lý tính hơn, còn phị nữ sẽ cảm tính hơn, bọn họ không quan tâm mình cần cái gì, mà chỉ quan tâm mình muốn cái gì thôi.”
Hiện giờ Phùng Nhạc rất bội phục với kế hoạch kinh doanh của Giang Chu.
“Bây giờ quảng cáo và tuyên truyền rồi, nền tảng và app cũng đã xong, cậu thấy chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Chờ một thời gian đã.”
“Chờ?”
“Hiện giờ, chúng ta vừa mới quảng cáo và tuyên truyền, vẫn chưa tiếp cận bão hòa.”
“Tôi đang muốn hỏi cái này, chờ tuyên truyền bão hòa rồi thì phải làm gì tiếp?”
Giang Chu hơi ngẩng đầu lên: “Phùng tổng, tôi cảm thấy, các ngài quảng cáo và tuyên truyền vẫn chưa đủ lớn.”
Phùng Nhạc trợn tròn mắt lên: “Vậy mà còn chưa đủ lớn á? Hiện giờ toàn bộ internet đều là quảng cáo và tuyên truyền rồi.”
“Nhưng bây giờ, quảng cáo vẫn chưa đủ để nhảy ra khỏi vòng.”
“Không đủ nhảy ra khỏi vòng? Là sao?”
“Tuy hạng mục của chúng ta chủ yếu là đánh vào mặt hàng mỹ phẩm chính hãng. . . nhưng ngài không muốn nếm thử miếng bánh ga to của những lĩnh vực còn lại sao?”
Chương 467: Tôi là Giang Chu, tôi đại diện cho chính mình! (2)
“Dĩ nhiên là muốn rồi!” Phùng Nhạc vỗ đùi: “TaoBao của Lão Mã, còn cả Kinh Đông (JD.com) của cậu, cả hai đều hoạt động rất tốt, tôi chỉ làm mỹ phẩm thì luôn cảm thấy thua thiệt nữa kìa.”
Giang Chu rất hài lòng với câu trả lời của Phùng Nhạc: “Nếu là như vậy, ngài không thể chỉ hấp dẫn những người chuyên sử dụng mỹ phẩm và đồ trang điểm được.”
“Nhưng mà nền tảng của chúng ta bây giờ chỉ có mỗi mỹ phẩm, phải làm gì để hấp dẫn người sử dụng khác?”
“Cái này cần một loại tiếp thị, vận doanh để nhảy ra khỏi vòng.”
“Cậu nói tỉ mỉ xem nào.”
“Như vậy đi, ngài tìm một người trẻ tuổi, để cho người này đóng vai ngài.”
Phùng Nhạc khẽ nhúy mày: “Đóng vai tôi?”
Giang Chu gật đầu: “Tạo cho người này một câu chuyện hư cấu, cái gì mà khởi nghiệp từ năm 20 tuổi, năm 23 tuổi đã trở thành ông chủ lớn có giá trị con người lên đến chục tỷ, lại là nhân sĩ cao cấp, lại là du học nước ngoài trở về quê hương, một người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng có thành tựu như bây giờ.”
“Đó không phải là thành công học và cảm hứng sao? Làm vậy thì có lợi ích gì?”
Giang Chu không cho là đúng: “Một nhân vật tốt, luôn sẽ có chỗ dùng đến.”
Sau khi nghe xong, Phùng Nhạc hơi suy nghĩ một chút: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó lại để cho người này đi quay quảng cáo.”
“Quảng cáo gì?”
“Tôi là Trần u, tôi đại diện cho chính tôi.”
“Trần u là ai?”
Giang Chu tằng hắng một cái: “Nói bừa thôi.’
Phùng Nhạc hơi cau mày: “Tôi không hiểu.”
“. . .”
Giang Chu vẫy tay, muộn một cái micro, nhưng hắn cũng không bật lên, mà chỉ đặt ở bên mép.
“Bạn chỉ ngửi thấy mùi nước hoa của tôi, lại không thấy mồ hôi của tôi.”
“Bạn có quy tắc của bạn, tôi có sự lựa chọn của tôi.”
“Bạn phủ định hiện tại của tôi, tôi quyết định tương lai của tôi.”
“Bạn cười nhạo tôi vì hai bàn tay trắng, không xứng được yêu, tôi thương hại bạn vì luôn chờ đợi.”
“Bạn có thể coi thường đám người trẻ tuổi chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ chứng minh đây là thời đại của người nào.”
“Ước mơ, đã định trước là con đường cô độc, trên đường sẽ không thiếu nghi ngờ và cười nhạo.”
“Nhưng, vậy thì thế nào?”
“Dù cho thương tích đầy người, cũng muốn sống đẹp.”
“Tôi là Giang Chu, tôi đại diện chính tôi!”
Giang Chu nói xong, liền giơ tay lên cầm một tờ quảng cáo.
Mặt trên có in mấy chữ to màu đỏ: Tụ Mỹ, chỉ bán hàng chính hãng.
Phùng Nhạc trợn tròn mắt nhìn cảnh này.
Chỉ cái này?
Cái này cmn mà tính là quảng cáo à?
Những câu súp gà cho tâm hồn này, hoàn toàn không liên quan gì đến mỹ phẩm và Tụ Mỹ cả.
“Như vậy có thể hot thật sao?”
“Chắc chắn là có thể hot, tôi đã tận mắt nhìn thấy.”
Phùng Nhạc chép miệng một cái, nhưng vẫn tin tưởng phán đoán của Giang Chu.
Ông ta nào biết Giang Chu là người trọng sinh trở về, hắn muốn kinh doanh, chỉ cần dựa theo quỹ tích lịch sử là được rồi.
Năm đó, một câu nói “Tôi đại diện cho chính tôi” đã hot khắp cả khắp!
Đến tận bây giờ, vẫn không có bất kỳ loại quảng cáo nào có thể so sánh với độ mạnh của cái quảng cáo đó!
Chẳng qua là, hot rất nhanh, nhưng chết còn nhanh hơn.
Nhưng đến khi đó, có lẽ Phùng Nhạc đã không thể thoát thân rồi.
Nói không chừng năm công ty của Phùng gia sẽ biến thành bốn công ty luôn.
Như vậy, Phùng Nhạc sẽ làm cho Phùng Viễn Sơn rất thất vọng.
Vậy người thừa kế của Phùng gia sẽ là ai?
Là lão cha vợ Phùng Sùng của mình?
Hay là em trai của Phùng Nhạc, là Phùng Long?
Giang Chu cảm thấy rất chờ mong với sự rung chuyển của Phùng gia.
. . .
Cuối tháng chín, Giang Chu bay đến Bắc Hải một chuyến.
Sau khi rời khỏi sân bay, hắn gọi taxi đi đến vùng ngoại ô.
Nơi đó có một quán cà phê.
Đây là lần thứ hai Giang Chu đến đây.
Lần đầu tiên là ông anh tài xế gọi đến để bàn luận chuyện hợp tác với quỹ Y Nhất.
Lần này hai người đều không mưu mà hợp, cả hai đều muốn gặp mặt đối phương một lần.
Lúc này, trong quán cà phê.
Giang Chu ngồi đối diện với Phùng Sùng.
Hai người bọn họ, một người uống cà phê, một người uống nước lọc.
Cả hai đều không vội vàng mở miệng nói chuyện, mà là đang quan sát đối phương.
Khi Phùng Sùng quan sát Giang Chu thì lại có một loại tâm trạng như đang quan sát con rể.
Không quá vừa mắt, nhưng đúng là có chút gần gũi thân thiết.
Theo bản năng, ông so sánh một chút, có phải tên nhóc thối này đen hơn rồi không?
Có phải những hoạt động thương nghiệp gần đây đã để cho tên nhóc này quá mệt mỏi không?
Dù sao đây cũng coi như một nửa con rể của ông mà.
Đại khái thì Phùng Sùng có một loại cảm giác vừa tức lại vừa thương.
Mà Giang Chu thì lại khác.
Hắn không quan sát tâm trạng và thái độ của Phùng Sùng, mà là đang quan sát ngũ quan, khuôn mặt của Phùng Sùng.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phùng Sùng là ở cửa của Minh Tiềm Sơn Trang.
Khi đó, trời chạng trạng tối, cho nên Giang Chu cũng không nhìn thấy rõ lắm.
Dù sao Phùng Sùng cũng nói mình là một tài xế, cho nên Giang Chu đã bỏ quên tướng mạo của ông.
Chương 468: Gặp lại cha vợ!
Mà lần thứ hai, là Phùng Sùng đưa Phùng Tư Nhược đến trường.
Khi đó, hắn đã không được gặp cô công chúa nhà mình trong một tháng trời rồi.
Dưới loại hoàn cảnh đó, làm sao hắn có thể đi chú ý đến một người đàn ông trung niên chứ?
Mà lần thứ ba, lại là ở trong quán cà phê này.
Khi đó, tập đoàn khống chế cổ phần Chu Tinh còn chưa đổi tên, mà vẫn là đầu tư Chu Tinh.
Khi đó, hắn làm rất nhiều hoạt động thương nghiệp, tài sản gần như không còn.
Ngay lúc đó, công ty sắp phải đối mặt với vấn đề thiếu hụt tài chính.
Nếu như giải quyết trễ, mấy công ty mà hắn đầu tư sẽ có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Dưới loại tình huống đó, hắn chỉ quan tâm đến hợp tác và tiền.
Cho nên, hắn cũng không quá quan tâm đến tướng mạo của Phùng Tư Nhược.
Nhưng lần này thì khác.
Đầu tư Chu Tinh đã đổi tên thành khồng chế cổ phần Chu Tinh.
Đã nắm trong tay hơn mười công ty.
Hắn đã không thiếu tiền bạc, cả tháng nay đều yêu đương với Phùng Tư Nhược cho nên cũng không thấy nhớ nhung.
Vì vậy, rốt cuộc hắn cũng có thể tĩnh tâm, quan sát ông anh tài xế này một phen.
Từ khi Chu Tinh hợp tác với quỹ Y Nhất, Giang Chu đã có rất nhiều suy đoán với người sáng lập cái quỹ đầu tư này.
Ban đầu, hắn cho rằng người sáng lập cái quỹ này là cô cô Phùng Y Vân, nhưng trong tay cô cô sẽ không có nhiều tài chính như vậy.
Nếu như có, thì hắn đã không gặp vấn đề thiếu thốn tài chính rồi.
Như vậy, nói một cách khác, rất có thể là cha của Phùng Tư Nhược đã sáng lập cái quỹ đầu tư này.
Ông anh tài xế này không phải đại biểu cho cô cô Phùng Y Vân?
Mà là đại biểu cho cha vợ của mình sao?
Nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ, Giang Chu chợt hít một hơi khí lạnh.
Hắn phát hiện ngũ quan của ông anh tài xế này có rất nhiều chỗ tương tự với cô cô Phùng Y Vân.
Nhất là hình dáng lỗ tai thì gần như là đúc ra từ một khuôn.
Hơn nữa, cái miệng của ông anh tài xế này cũng giống hệt Phùng Y Nhất.
Thậm chí khuôn mặt cũng hơi cùng loại với Phùng Y Vân.
Nhưng điều quan trọng nhất là, hắn phát hiện một chiếc trên trên ngón tay của ông anh tài xế này.
Cái nhẫn này rất bình thường, không có gì chói mắt cả.
Chỉ là trên chiếc nhẫn vàng, còn có một viên đá quý màu xanh lam.
Mà hắn từng nhìn thấy một chiếc nhẫn giống như vậy ở trên tay của Phùng Nhạc.
Bởi vậy, chuyện này có rất nhiều điều đáng ngờ.
Dung mạo rất giống với những người trong dòng chính.
Thậm chí còn đeo một cái nhẫn không khác gì của chú hai của Phùng Tư Nhược.
Người này thật sự chỉ là một tài xế của Phùng gia sao?
Giang Chu nghĩ đến đây, trái tim bỗng nhiên nhảy một cái.
Ngay sau đó, một loại suy đoán liền vờn quanh đầu óc của hắn.
Lúc này, Phùng Sùng đặt chén cà phê xuống: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Sau đó lại dùng một câu hỏi để kéo Giang Chu về với thực tế.
Giang Chu nhe răng cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi lại cảm thấy ngài rất đẹp trai.”
Phùng Sùng lạnh lùng liếc nhìn Giang Chu một cái: “Khi tôi còn trẻ, dung mạo của tôi có thể bỏ xa cậu đến 18 con phố.”
“Tôi đang khen ngài, sao ngài lại nhân cơ hội để nói xấu tôi chứ?”
“A, lần này lại còn gọi tôi là ngài cơ à?”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Ông anh, tôi vẫn rất tôn trọng ngài mà!”
Phùng Sùng có chút hăng hái mà nhìn Giang Chu: “Cậu tôn trọng tôi, chính là cố tình che biển số của tôi, để cho tôi bị giữ bằng lái?”
“Biển số cái gì, tôi hoàn toàn không biết.”
“Giả vờ đi, diễn tiếp đi.”
Giang Chu nuốt nước miếng: “Dù sao tôi cũng không biết, ngài đừng hòng lừa tôi.”
Phùng Sùng cười nhạt: “Lần trước, sau khi rời khỏi đây thì tôi đã bị cảnh sát giao thông chặn lại, mà tờ giấy dán trên biển số xe của tôi không phải là tờ giấy trên va li của cậu sao?”
“Trùng họ trùng tên thôi.”
“Bắc Hải rất rộng lớn, quán cà phê này lại không hề có chút cảm giác tồn tại nào, tên của cậu lại khó nghe như vậy, thật sự có trùng hợp như vậy sao?”
Khóe miệng Giang Chu co quắp một cái.
Ông anh này, nói một câu lại nói xấu mình hai câu.
Móa!
Tên mình khó nghe sao?
Khó nghe thì cũng là vấn đề của cha ruột và mẹ ruột mà!
Phùng Sùng thấy Giang Chu không nói gì, vì vậy mở miệng: “Được rồi, để lát nữa rồi nói chuyện tính sổ, bây giờ cậu nói cho tôi nghe về Phi Độ đi.”
Giang Chu lấy lại tinh thần: “Phi Độ làm sao vậy?”
“Hai công ty các cậu đang hợp tác à?”
“Đúng thế, bọn tôi hợp tác phát triển một hạng mục có tên là Tụ Mỹ, là một nền tảng chợ thương mại online chuyên bán đồ mỹ phẩm và đồ trang điểm chính hãng.”
Sắc mặt Phùng Sùng có chút không tốt: “Cậu cũng biết quan hệ của Phùng Nhạc và bên chúng ta rất kém mà.”
Giang Chu gật đầu: “Đương nhiên là biết, không phải Phùng Nhạc đang tranh đoạt quyền thừa kế với cha của Tư Nhược sao?”
“Vậy mà cậu lại vẫn giúp Phùng Nhạc? Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?”
“Tôi giúp Phùng Nhạc là vì tôi có mục đích của tôi, nhưng khẳng định không phải vì Phùng Nhạc là người của Phùng gia.”
Chương 469: Gặp lại cha vợ! (2)
Phùng Sùng yên lặng một lát: “Cậu phải biết rằng, Phùng Nhạc càng biểu hiện tốt, thì bên phái chúng ta càng nguy hiểm hơn.”
Giang Chu đặt ly nước của mình xuống: “Ông anh, thật ra thì tốt và không tốt, không thể phán đoán từ bề ngoài được.”
“Có ý gì?”
“Giai đoạn đầu của Tụ Mỹ đúng là biết tròn biết máo, thậm chí còn đáng giá khen ngợi, nhưng chuyện này không đại biểu cho chuyện Phùng Nhạc có thể thành công.”
Phùng Sùng hơi ngẩn ra: “Ý của cậu là, cái nền tảng này không có tương lai?”
Giang Chu do dự một chút, rồi gật đầu: “Giai đoạn đầu của Tụ Mỹ càng phong cách bao nhiêu, vậy giai đoạn sau sẽ càng ngã thảm bấy nhiêu.”
“Cậu đang đùa với lửa đấy, nếu Phùng Nhạc biết chuyện này thì sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Ông anh, ngài sai rồi, tôi sẽ không âm thầm làm mấy chuyện xấu đó đâu, trái lại thì tôi còn cố gắng hết sức để giúp Phùng Nhạc nữa.”
Phùng Sùng có chút mờ mịt: “Vậy vì sao cái nền tảng này lại không có tương lai?”
Giang Chu mỉm cười: “Bởi vì. . .đây chính là vận mệnh của nó.”
“Vận mệnh? Cậu tin mấy thứ này?”
“Không tin, nhưng tôi tin tưởng vào những gì bản thân mình đã thấy.”
Phùng Sùng không hiểu lắm.
Bởi vì ông căn bản không ngờ trên thế giới này lại có loại chuyện như trọng sinh hay sống lại.
Cho nên ông vẫn không thể hiểu được ý của Giang Chu.
Nhưng mà ông cũng không cần phải hiểu rõ ràng.
Ông chỉ cần biết Giang Chu không bị Phùng Nhạc lôi kéo là được rồi.
“Ngoài ra, tôi còn muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Ừm?”
“Cuộc sống trường học của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư thế nào?”
Giang Chu nghe thấy câu này, lập tức trở nên như có điều suy nghĩ.
Người làm có quan tâm đến cuộc sống của các đại tiểu thư sao?
Hiển nhiên là sẽ không.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là người làm công, nhận tiền làm việc mà thôi.
Nhưng hết lần này đến lần khác, ông anh tài xế này lại quan tâm.
Như vậy, chắc chắn thân phận của người này có vấn đề.
Nói cách khác, ông anh này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một tài xế.
Giang Chu điều chỉnh tư thế ngồi, cố gắng để cho mình ngồi thoải mái hơn một chút.
Sau đó lại suy tư giây lát, chuẩn bị mở miệng nói.
“Dạo này Phùng Tư Nhược và Phùng Y Nhất rất tốt.”
Phùng Sùng gật đầu: “Vậy đại tiểu thư có kết bạn mới không?”
“Ừm, đúng là có vài người bạn mới, hơn nữa cô ấy đã sáng sủa hơn ngày xưa nhiều rồi.”
Sắc mặt Phùng Sùng khá hơn nhiều: “Vậy nhị tiểu thư thì sao, đã thích nghi với cuộc sống đại học chưa?”
Giang Chu mỉm cười: “Cô bé này rất tinh quái, có thể hòa mình với bất cứ ai, mấy hôm trước còn kéo tôi đi nói chuyện với đám bạn cùng phòng nữa.”
“Tốt lắm, vậy là tốt rồi.”
Phùng Sùng gật đầu, ông cũng thấy yên tâm hơn
Hiện giờ, thứ ông quan tâm nhất chính là hai cô con gái đó.
Bởi vì ông đã không còn cố chấp với nguyện vọng của người mẹ đã mất nữa.
Tương lai, ông hy vọng có thể đem tất cả tinh lực của mình đặt lên gia đình của mình.
Mặc kệ là với vợ hay là với hai đứa con gái, ông đều hy vọng có thể bù đắp những thiếu sót trước kia của mình.
Có điều, rất đáng tiếc là Phùng Tư Nhược đã học đại học năm hai rồi.
Phùng Y Nhất cũng đến Thượng Kinh học đại học rồi.
Trước kia, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới có thể bầu bạn với con gái, nhưng bây giờ muốn bầu bạn với con gái thì con gái đã rời đi rồi.
Đái khái thì trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể trọn vẹn cả đôi đường đi.
Có những khoảnh khắc mà đã bỏ lỡ thì không thể quay đầu lại.
Phùng Sùng nghĩ đến vấn đề này thì lại cảm thấy buồn phiền.
Thế cho nên những năm phấn đấu trước kia lại trở nên nực cười như vậy.
Nhất là những gì ông đã nợ em gái Phùng Y Vân của mình.
Đến bây giờ ông vẫn không thể tìm được biện pháp thích hợp để bù đắp.
Đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên mở miệng.
“À đúng rồi, ông anh, tôi cảm thấy phải báo với ngài một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Con bé Phùng Y Nhất kia nói là muốn yêu đương.”
Phùng Sùng đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gì cơ?!!”
Giang Chu rât nghiêm túc mà nhìn Phùng Sùng: “Con bé nói là chị gái đã có bạn trai rồi, mình cũng không thể thua kém.”
“Tên đó là ai? Gia đình thế nào?!’
“Ngài đừng kích động như vậy, Y Nhất chỉ nói là muốn thôi, không phải là còn chưa tìm sao?”
Phùng Sùng hít sâu một hơi, bỗng nhiên lại nhìn Giang Chu: “Giang Chu, cậu chính là anh rể của con bé đấy.”
Giang Chu gật đầu: “Chuyện này thì tôi biết.”
“Con bé không có kinh nghiệm xã hội, rất dễ bị lừa gạt, cậu phải chăm sóc con bé thật tốt mới được.”
“Nhưng mà. . . Y Nhất không ngoan như Tư Nhược, con bé sẽ nghe lời tôi sao?”
Phùng Sùng khoát tay: “Không sao, tôi sẽ tự mình. . .ah, tôi sẽ tự mình báo cáo chuyện này, để cha tiểu thư gọi điện thoại cho tiểu thư.”
Giang Chu uống một hớp: “Vậy nếu tôi dạy quá nghiêm, cha vợ tôi sẽ không mắng tôi chứ?”
“Đương nhiên là không, dù sao cậu cũng đang bảo vệ Y Nhất, tôi. . . ah không, ông ấy sẽ hiểu cho cậu thôi.”
Chương 470: Gặp lại cha vợ! (3)
Giang Chu nghe đến đây, trong lòng cũng đã xác định.
Một người đại diện cho cha vợ, hơn nữa luôn vô tình hay cố ý để lộ ra sự quan tâm và thân thiết với Phùng Tư Nhược và Phùng Y Nhất.
Người như vậy sẽ là tài xế sao?
Vậy thì cảm tình của Phùng gia và người làm không khỏi quá thân thiết rồi chứ?
Giang Chu cảm thấy, ít nhất thì cũng phải xác định 60% rồi.
Vì vậy, hắn chuyển đề tài câu chuyện, tiếp tục mở miệng nói: “Ông anh, ngài có thời gian thì có thể đi Thượng Kinh nhiều một chút.”
Phùng Sùng thản nhiên như không, ngước mắt lên: “Tôi? Tôi đi Thượng Kinh làm gì? Tôi còn có công việc của mình.”
Giang Chu cũng không đồng ý với câu trả lời này: “Lái xe đi qua đó cũng không bao lâu, bằng không thì ngồi máy bay cho nhanh cũng được.”
“Vẫn là thôi đi, cái tuổi này không còn thích du lịch chơi bời nữa rồi.”
“Xem ra ngài và cha vợ của tôi đều là một loại người nhỉ.”
Phùng Sùng hơi sững sờ: “Là sao?”
Giang Chu bỗng nhiên thở dài: “Thật ra thì Tư Nhược vẫn nói với tôi là, cô ấy rất muốn ăn một bữa cơm với cha mẹ ở trong trường, nhưng vẫn không có cơ hội. Có lẽ Phùng Y Nhất cũng có ý nghĩ này!”
“. . .”
Giang Chu đổi tư thế ngồi: “Hai cô con gái đều lên đại học, cha mẹ lại không đến trường bao giờ, chắc là hai người bọn họ sẽ thấy mất mát làm.”
Phùng Sùng hơi siết tay lại: “Có. . .có chuyện như vậy sao?”
“Đương nhiên, là một người con gái, chuyện hạnh phúc nhất là giới thiệu trường đại học của mình cho cha mẹ.”
“Nhưng . . . nhưng đại tiểu thư chưa từng nói như vậy mà.”
“Ngài không phải tài xế sao? Cô ấy nói với tài xế làm gì?”
Phùng Sùng lập tức đổi giọng: “Cũng bởi vì là tài xế, cho nên cả ngày tôi đều ở chung với Phùng tổng, nhưng chưa bao giờ nghe thấy đại tiểu thư đề cập đến chuyện này.”
Giang Chu ồ một tiếng: “Nhưng mà Tư Nhược vẫn luôn chờ cái cơ hội này, kết quả là càng chờ càng thất vọng.”
“. . . “
Giang Chu vừa nói chuyện, vừa quan sát biểu cảm của Phùng Sùng.
Rõ ràng là Phùng Sùng đang rất hổ thẹn, hổ thẹn đến mức không giấu nổi!
Giang Chu nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại âm thầm xác định suy đoán của mình.
Ông anh này tuyệt đối không phải là tài xế.
Mà chính là Phùng Sùng.
Con trưởng của Phùng gia.
Người nắm giữ công ty bất động sản Thế Hào của Phùng gia.
Khá lắm, cái ông già này thật là xấu!
Thế mà lại lừa gạt mình lâu như vậy!
Giang Chu nghĩ đến đây, tim không khỏi run lên.
Thì ra lần đầu tiên mình đến Phùng gia, thì mình đã bị cha vợ theo dõi rồi.
Cha vợ lại còn lừa mình, nói là tài xế nữa.
Mẹ nó, mình cũng quá ngu xuẩn, thế mà còn không biết hỏi vài câu?
Ban đầu, khi ở Minh Tiềm Sơn Trang, mình còn mắng cha vợ luôn.
Còn nói cha vợ mình là một người cha vô trách nhiệm.
Thậm chí còn tranh luận kịch liệt với cha vợ, cuối cùng tranh luận cho cha vợ của mình quỳ xuống đất xin tha.
Bây giờ, sau khi biết thân phận thật của ông anh tài xế này, Giang Chu không khỏi thầm nói một tiếng kích thích.
Dĩ nhiên, hắn cũng làm không ít những chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Ví dụ như lần trước, khi đến quán cà phê này thì Giang Chu cảm thấy ông anh tài xế này quá vất vả.
Cho nên sau khi bàn chuyện hợp tác xong, hắn còn mặt dày mời ông anh tài xế đi đến phố mát xa để trải nghiệm một phen.
May mà khi đó hắn không nói nhiều, cũng không mời quá mãnh liệt, bằng không thì với thân phận cha vợ kia, có lẽ sẽ thật sự đánh gãy chân chó của hắn.
Giờ phút này, Phùng Sùng nhìn thấy thái độ không ngừng biến ảo của Giang Chu, đột nhiên ông lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Tên nhóc này làm sao vậy?
Làm sao biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc rồi?
“Cậu đang nghĩ cái gì?”
Giang Chu nuốt nước miếng: “Tôi đang nghĩ xem cha vợ mình là người như thế nào?”
Phùng Sùng lập tức mỉm cười: “Đương nhiên là một người đẹp trai tiêu sai, thành thục chững chạc rồi.”
“Ồ? Vậy sao?”
“Tôi chính là tài xế của Phùng tổng, tôi đánh giá còn không đủ chuẩn xác à? Mà đây cũng không phải bí mật gì, nên có gì phải nghi ngờ?”
Giang Chu nhịn không được mà liếc nhìn Phùng Sùng một cái.
Con bà nó, cha vợ của mình cũng quá không biết xấu hổ.
Thế mà lại tâng bốc và khoác lác về bản thân mình như vậy sao?
May mà mình hiểu mấy chiêu trò này rất sâu.
Bằng không thì phải chờ đến đời nào cha vợ mới nói cho mình biết sự thật chứ?
Sau một lúc lâu, chuyện nên nói cũng đã nói xong.
Giang Chu và Phùng Sùng rời khỏi quán cà phê.
Hai người đứng chung một chỗ, đồng thời đeo kính râm lên.
Hiện giờ đã khác với người xưa, bây giờ Giang Chu đã là ngôi sao mới trong ngành internet, mà Phùng Sùng thì là con trưởng của Phùng gia.
Nếu như chuyện bọn họ gặp mặt bị lộ ra ngoài, vậy sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng.
Hơn nữa, đối với Giang Chu mà nói, thì những ảnh hưởng này đều là ảnh hưởng xấu.
Vì sao?
Bởi vì ngoài mặt thì hắn đang hợp tác với Phi Độ, nhưng sau lưng lại có sản phẩm riêng của mình.
Huống hồ, nếu quan hệ của hắn và cha vợ nổi lên mặt nước, nhất định sẽ khiến cho Phùng Nhạc cảnh giác.
Đến khi đó, quan hệ của hắn và Phùng Tư Nhược cũng sẽ không giấu nổi.
Vì vậy, vẫn cần đeo kính râm để che một chút.
Chương 471: Em lại muốn ngồi trong lòng anh đúng không?
“Thời tiết không tệ nhỉ!”
Giang Chu đứng duỗi người ở trước cửa quán cà phê.
Lúc này, trên trời là một mảnh xanh thẳm.
Vô số đám mây hình vẩy đang khảm nảm ở phía chân trời, làm cho tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Phùng Sùng cũng ngẩng đầu lên nhìn: “Đúng là thời tiết ở Bắc Hải tốt hơn Thượng Kinh nhiều.”
“Ông anh, thời gian không còn sớm, hay là chúng ta đi mát xa đi?”
Phùng Sùng hơi nheo mắt lại: “Lần nào cậu cũng nói vậy, lẽ nào cậu thường xuyên đi mát xa?”
Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Thật ra tôi chỉ muốn tìm kích thích thôi.”
“Cậu đừng để tôi bắt được, biết không? Bằng không thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”
“Ông anh, ngài chỉ là một tài xế, ngài quan tâm nhiều như vậy mà không thấy phiền sao?”
“Tôi. . .”
Giang Chu hơi nheo mắt lại: “Trừ phi ngài không chỉ là một tài xế.”
Phùng Sùng hơi hoảng hốt, nhưng ẩn giấu rất nhanh: “Nói bậy, tôi chính là tài xế.”
“Tôi chỉ nói đùa thôi mà, ông anh đừng khẩn trương thế chứ.”
“Nhưng chuyện tôi nói sẽ đánh gãy chân cậu thì không phải nói đùa đâu.”
Giang Chu nhịn không được mà duỗi người: “Nếu như ngài là cha vợ của tôi, vậy thì đúng là rất vui.”
Phùng Sùng nuốt nước miếng: “Chuyện. . . chuyện này thì có gì vui?”
“Tôi gọi ngài là ông anh, ngài gọi tôi là con rể, hì hì, thú vị.”
Tên con rể chó má này, thật sự là dẻo mỏ.
Phùng Sùng cảm thấy mình đánh gãy chân vẫn là nhẹ.
Nhưng mà mình cũng không cần tiết lộ thân phân thật của mình.
Như vậy mới có thể quan sát xem. . . tên khốn này có làm gì có lỗi với con gái mình không.
“Được rồi, ông anh, tôi phải về đây, hẹn gặp lại ở Thượng Kinh.”
“Hình như lần nào cậu cũng bay qua bay lại trong một ngày nhỉ?”
Giang Chu nhẹ giọng cười: “Tôi không trở về thì Phùng Tư Nhược sẽ không ăn cơm đâu.”
Biểu cảm của Phùng Sùng không khỏi dịu đi vài phần: “Con bé này, từ nhỏ đã sợ ăn cơm một mình rồi.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế, khi con bé lên đại học thì cả nhà đều lo lắng, sợ con bé ăn không ngon ngủ không yên, may mà có Đinh Duyệt giúp đỡ.”
Ánh mắt Giang Chu cũng mềm mại hơn: “Bây giờ thì không còn gì phải sợ, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô ấy.”
Phùng Sùng gật đầu: “Cậu nói vậy thì tôi cũng có thể yên tâm.”
“. . .”
Lúc này, hai người nhìn vào mắt nhau.
Ánh mắt của Giang Chu có chút nghiền ngẫm.
Mà ánh mắt của Phùng Sùng thì lại hơi bối rối.
Đậu xanh, bại lộ rồi.
Mình không nên nghe theo nhịp điệu trò chuyện của tên nhóc Giang Chu này, trong lời nói của tên nhóc này tràn đầy âm mưu và quỷ kế.
Tên nhóc này luôn có thể dựa vào nói chuyện trời đất để lừa gạt người khác nói ra những thứ mà mình cần nghe.
“Ngài nói ngài là một tài xế, vậy ngài quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Giang Chu cũng không chọc thủng, mà chỉ cười hai tiếng, rồi đưa tay đón một chiếc taxi.
. . .
Chớp mắt, thời gian đã đến hoàng hôn.
Giang Chu bắt xe từ sân bay Thượng Kinh về trường học.
Lúc này, Phùng Tư Nhược đang đứng chờ ở bụi cây xanh trước cửa.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng và một chiếc váy bò.
Mái tóc dài tung bay trong gió, trở thành một phong cảnh rất xinh đẹp.
Từ sau khi Giang Chu bắt đầu bận rộn hơn, ngày nào Phùng Tư Nhược cũng sẽ hỏi hắn là có muốn cùng nhau ăn cơm không.
Nếu như Giang Chu trả lời là có, vậy nàng sẽ chờ ở cửa từ sớm.
Sau đó chờ Giang Chu trở lại trường liền chạy đến bên hắn, được hắn sờ đầu một cái, hoặc được hắn ôm lên rồi quay hai vòng.
Đối với Phùng Tư Nhược mà nói, có lẽ đây chính là thời gian tốt đẹp nhất của nàng.
Cuộc sống đại học của nàng vốn không có gì thú vì, nhưng bởi vì có sự xuất hiện của Giang Chu, mà nó trở nên đặc sắc không gì sánh được.
Đây chính là niềm vui nho nhỏ của nàng.
Cũng chính là thời khắc nàng quý trọng nhất.
Nhưng cũng không phải ngày nào Giang Chu cũng có thời gian đi ăn cơm với nàng.
Như là đoạn thời gian trước, Giang Chu quá bận rộn công việc, nên đừng nói là trở về trường ăn cơm, có đôi khi hắn còn quên ăn cơm luôn.
Khi đó, Phùng Tư Nhược chỉ có thì đi ăn cơm với Đinh Duyệt.
Sau khi ăn đơn giản xong, nàng liền trở về ký túc xá, rồi không đi đâu hết.
Điều này làm cho Đinh Duyệt có cảm giác như mình chỉ là hàng tặng kèm.
Nhưng khi nhìn thấy chị em tốt của mình càng ngày càng vui vẻ và sáng sủa, thì Đinh Duyệt cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Lúc này, Giang Chu đi vào cổng trường, vẫy tay với Phùng Tư Nhược.
Cô bé xinh đẹp thấy thế, liền nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh Giang Chu.
Nàng ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Giang Chu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Trong đôi mắt viết đầy hoan hô và vui vẻ, nhưng biểu cảm trên mặt lại khá bình tĩnh.
“Anh về rồi?”
“Về rồi, nhưng mới chưa được nửa ngày, mà em đã nhớ anh rồi à?”
“Hơi nhớ thôi. . .”
“Vậy ôm trước một cái rồi tính.”
Chương 472: Phùng Tư Nhược thích Giang Chu từ bao giờ?
Giang Chu giang hai tay ra.
Phùng Tư Nhược thấy thế, sắc mặt hơi đỏ lên, lại mềm mại đáng yêu mà đi vào trong ngực của Giang Chu.
Sau đó cúi đầu vào trong ngực của hắn, lại đứng yên một lúc như vậy.
“Tối hôm nay muốn ăn gì? Ăn ở trường hay ra ngoài ăn?”
Phùng Tư Nhược suy nghĩ một chút: “Ăn gì cũng được, em không kén chọn.”
Giang Chu xoa xoa mái tóc của nàng: “Hay là hôm nay ăn ở trường đi, cuối tuần anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn.”
“Ừm.”
“Vậy ăn cơm tối xong thì em muốn làm gì?”
Phùng Tư Nhược suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại hơi xấu hổ: “Muốn. . . muốn đi dạo bên ven hồ.”
Giang Chu nhìn ánh mắt của nàng thì lập tức hiểu ra: “Em lại muốn ngồi trong lòng anh đúng không? Giống như lần trước ý.”
“Không cần nói ra. . .”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng, lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Nàng thật sự rất thích nằm trong ngực của Giang Chu.
Nhất là khi ngồi ở bên ven hồ, có gió mát mẻ, bốn vắng lặng.
Sau đó, Giang Chu ngồi ở trên ghế, còn nàng thì núp vào trong lòng Giang Chu.
Loại cảm giác đó rất gây nghiện.
Thậm chí còn gây nghiện hơn cả chơi xe bay QQ.
“Được rồi, vậy ăn cơm xong anh liền dẫn em đi dạo ở bên hồ.”
“Ừm.”
Giang Chu giơ tay đến trước mặt nàng, Phùng Tư Nhược liền nắm chặt bàn tay của hắn.
Bọn họ đã làm động tác này vô số lần.
Phùng Tư Nhược cảm thấy, kể cả mình nhắm mắt thì cũng có thể nắm tay Giang Chu.
Nhưng vừa đi đến nhà ăn, hai người liền nhìn thấy Phùng Y Nhất.
Cô bé này đang ăn cơm, bên cạnh còn có vài người bạn cùng phùng.
Nét mặt của nàng không quá tốt, hình như đang có chuyện buồn bực nào đó.
Có đôi khi lại ngoác miệng ra mà thở phì phò.
Nhưng khi Giang Chu và Phùng Tư Nhược đi vào, ánh mắt của Phùng Y Nhất lập tức sáng lên.
“Chị, anh rể, bên này!!!”
Giang Chu lôi kéo Phùng Tư Nhược đi qua: “Ăn món gì thế?”
Phùng Y Nhất ngoác miệng ra: “Ăn cái gì chứ, em tức đến no cả bụng rồi.”
Nghe thấy câu trả lời của Phùng Y Nhất, Giang Chu và Phùng Tư Nhược không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Còn có thể tức giận đến mức không cần ăn cơm?
Đã xảy ra chuyện gì sao?
“Vì sao em lại tức giận như vậy?”
Phùng Y Nhất lại ngoác miệng ra: “Cha em mới gọi điện thoại cho em, cảnh cáo em không được phép yêu đương.”
Phùng Tư Nhược hơi trợn tròn mắt lên: “Em yêu đương rồi?”
“không có, cũng không biết cha nghe tin đồn từ đâu nữa.”
Giang Chu thì hiểu ngay, trong lòng lại thấy hơi vui vẻ.
Hôm nay, vì thăm dò Phùng Sùng, nên hắn đã bán đứng Tiểu Nhị Tử.
Nói nàng cũng muốn yêu đương ở trường học.
Không ngờ ông anh này lại hành động nhanh như vậy.
Mình vừa trở về từ Bắc Hải, ông ấy đã cảnh báo Phùng Y Nhất rồi.
“Tiểu Nhị Tử, cha em đã nói gì với em?”
Phùng Y Nhất ủy khuất mà ngước mặt lên: “Ông ấy nói trong trường học không có người tốt, để em chờ tốt nghiệp rồi mới tìm bạn trai.”
Giang Chu tằng hắng một cái: “Bây giờ em còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều lắm, nhìn người không chuẩn, cha em nói cũng có đạo lý đấy.”
“Vậy vì sao chị lại có thể yêu đương? Hai chị em em đều là cô bé ngốc như nhau mà.”
“Không có nhiều người biết chăm sóc, yêu thương người khác và biết kiếm tiền như anh rể em đâu, em cho rằng có thể kiếm được người thứ hai à?”
Phùng Y Nhất có chút mờ mịt: “Nhưng nếu không tiếp xúc, thì làm sao biết đối phương là người thế nào?”
Giang Chu nhìn về phía Phùng Tư Nhược: “Chị em cũng không chủ động tiếp xúc với anh.”
“Vậy là thế nào?”
“Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã ép chị em vào vách tường, sau đó bắt chị em gọi anh là ông xã.”
Phùng Tư Nhược ở bên cạnh nghe thấy thế, mặt liền đỏ lên, nhịn không được mà đánh Giang Chu một cái.
Mà Phùng Y Nhất nghe thấy thế thì linh hồn hóng hớt lập tức thức tỉnh.
“Vậy chị em có gọi không?”
“Không gọi, khi đó chị em còn sợ đến mức không nói thành lời.”
Phùng Y Nhất cảm thấy kỳ lạ: “Anh hành động như một tên lưu manh vậy, làm sao có thể theo đuổi được chị em thế?”
Giang Chu quay người nhìn Phùng Tư Nhược: “Đúng vậy, không phải em sợ anh sao? Tại sao cuối cùng vẫn rơi vào tay anh?”
“Em thích thế.”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng, lại không muốn tiếp xúc với ánh mắt của Giang Chu.
Nhưng trên thực tế là nàng đang xấu hổ, không dám đối diện với hắn.
Nàng vẫn nhớ lần gặp mặt đầu tiên ở phòng luyện múa đó.
Đúng là nàng rất sợ Giang Chu, bởi vì hành động của Giang Chu rất giống lưu mạnh nên nàng cảm thấy mình bị bắt nạt.
Nhưng sau đó, Giang Chu giúp nàng dạy dỗ vị đàn chị của học viện múa, còn tặng nàng một ca khúc nữa.
Cho nên, dù hơi sợ hãi nhưng nàng sản sinh ra một loại cảm giá tò mò vô hạn với Giang Chu.
Thậm chí khi trở về ký túc xá, nàng còn vụng trộm nghĩ lại những cảnh tượng khi đó.
Thời điểm đó, nàng đã nhận ra rằng tâm trạng của mình hơi khác thường.
Dường như có một thứ gì đó mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được đang lặng lẽ lan tràn khắp đáy lòng của nàng.
Để cho nàng cảm thấy vui vẻ, lại cảm thấy hơi khẩn trương và lo lắng.
Chương 473: Phùng Tư Nhược thích Giang Chu từ bao giờ? (2)
Sau đó, ngày nào nàng cũng bị Giang Chu bắt nạt.
Khi đi học còn đuổi Đinh Duyệt đi, nhất định đòi ngồi cạnh mình.
Khi ăn cơm cũng phải đi đến nhà ăn với Giang Chu.
Hắn nữa, Giang Chu còn tự ý mua váy cho nàng, nếu nàng không mặc thì Giang Chu liền hù dọa nàng.
Khi đó, Phùng Tư Nhược cho rằng, nhất định mình sẽ rất ghét Giang Chu.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại không có.
Thậm chí nàng còn phát hiện ra, mình đã hơi ỷ lại Giang Chu.
Dù sao nàng cũng có chứng sợ đám đông và xã giao, nên chỉ có một người bạn là Đinh Duyệt.
Khi Giang Chu trần truồng xông vào thế giới của nàng như vậy, nàng khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa. . .tuy Giang Chu thích hù dọa nàng, nhưng chưa bao giờ thật sự bắt nạt nàng.
Mà Giang Chu luôn rất tốt với nàng.
Trời mưa thì che ô cho nàng, khi nàng đau bụng vì kinh nguyệt thì không ngại vất vả mà đi lấy nước cho nàng.
Ngay cả Đinh Duyệt cũng nói, Giang Chu chỉ xấu miệng thôi, trên thực tế thì Giang Chu vẫn luôn bảo vệ nàng.
Điều quan trọng nhất là, Giang Chu chưa bao giờ động tay động chân với nàng cả.
Ngay cả Đinh Duyệt cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Một tên lưu manh như Giang Chu, thế mà lại nhịn được mà không chạm vào Phùng Tư Nhược.
Dù sao thì Phùng Tư Nhược cũng có gương mặt của thiên sứ và dáng người như ma quỷ.
Có đôi khi chính Đinh Duyệt cũng không nhịn được mà chiếm tiện nghi của nàng.
Vì vậy, Phùng Tư Nhược dần dần bớt sợ Giang Chu hơn.
Mãi cho đến bữa tiệc tối đón sinh viên mới đó, nàng phát hiện mình không những không sợ Giang Chu, mà còn rất yêu thích Giang Chu.
Nàng muốn ở cùng Giang Chu, muốn cho Giang Chu tất cả những thứ mình có.
Có đôi khi, Giang Chu có ý giả vờ tức giận, Phùng Tư Nhược còn có thể sợ Giang Chu sẽ không cần mình nữa.
Thật đúng là từng bước từng bước, từ cảnh giác cho đến dính người.
“Chị, tại sao chị không nói gì? Rốt cuộc anh rể đã theo đuổi chị ra sao?”
Phùng Tư Nhược trầm tư một chút, nhăn mũi lại: “Ngày nào anh ấy cũng bắt nạt chị.”
Phùng Y Nhất trợn tròn mắt lên: “Thật hay giả? Làm như vậy mà cũng được à?”
“Ừm!”
“Anh rể!”
Giang Chu ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
Phùng Y Nhất tằng hắng một cái: “Anh có thể cũng bắt nạt em một cái không, để cho em tìm cảm giác đó?”
“Em cho rằng muốn được anh bắt nạt là dễ à? Anh rất kén chọn đấy.”
“Hừ, em cũng ăn no cơm chó rồi.”
Giang Chu gõ đầu của nàng một cái: “Bây giờ em là học sinh, nhiệm vụ chủ yếu là học tập. . .”
Phùng Y Nhất che đầu: “Em cũng không muốn yêu đương mà, ai bảo cha em cảnh cáo em chứ.”
“Người làm cha đều là như vậy.”
“Ah, không phải anh nói cha em là người vô trách nhiệm sao, tại sao còn nói giúp ông ấy rồi?”
Giang Chu trầm ngâm một chút: “Anh cũng thấy bất ngờ khi bản thân lại cảm thấy cha em không tệ.”
Hai chị em nghe thấy câu này, bỗng nhiên liếc mắt nhìn nhau.
Bởi vì trong ấn tượng của hai người, Giang Chu không thể nào tiếp xúc với cha bọn họ được.
Vậy vì sao lại cảm thấy không tệ được?
Phùng Tư Nhược hơi khẩn trương mà nhìn Giang Chu: “Anh đã gặp ông ấy rồi à?”
“Không có, anh tưởng tượng ra thôi.”
Một lúc sau, cơm tối kết thúc.
Sắc trời đã tối mù.
Dường như bầu trời đêm có một đám mây, thỉnh thoảng lại che mất ánh trăng.
Ba người rời khỏi nhà ăn, đứng ở cửa một lúc.
Màn đêm trong trường đại học rất đẹp.
Ngoài trừ phong cảnh ra thì còn có rất nhiều hơi thở thanh xuân.
“Anh rể, chúng ta đi đâu chơi đây?”
Giang Chu mỉm cười: “Đưa em về ký túc xá.”
Phùng Y Nhất liền cảm thấy ủy khuất: “Về ký túc xá rất nhàm chán.”
“Vậy cũng hết cách, bọn anh muốn đi hẹn hò.”
“Hai người dẫn em đi theo không được sao?”
Giang Chu hơi kinh ngạc: “Dẫn em đi làm gì?”
Phùng Y Nhất suy nghĩ một chút: “Hai người chui vào rừng cây nhỏ, em ở ngoài canh chừng cho hai người.”
“Cút đi, anh thấy em là muốn làm bóng đèn thì có.”
Phùng Y Nhất căn bản không muốn trở về, nàng vẫn muốn đi chơi với hai người.
Bởi vì nàng cũng là một cô bé trong sáng không hiểu gì cả.
Lại bởi vì xem ti vi và tiểu thuyết nên còn ôm ảo tưởng với tình yêu.
Cho nên nàng rất muốn hóng hớt chuyện yêu đương của anh rể và chị gái.
Nhưng rất tiếc, cuối cùng nàng vẫn bị Giang Chu đưa về ký túc xá.
Khá lắm, ông đây đi hẹn hò mà còn muốn làm bóng đèn?
Vậy thì làm sao mà ôm ôm hôn hôn được?
Lúc này, ánh trăng lặng lẽ bao phủ toàn bộ đại học Thượng Kinh.
Bên ven hồ vừa yên tĩnh và vừa thanh bình, thỉnh thoảng còn có những cơn gió nhẹ thổi qua.
Trong rừng cây u ám kia còn ẩn giấu rất nhiều cặp tình nhân.
Bọn họ đứng rất gần nhau, ôm hôn rất ngọt ngào.
Giang Chu đưa Phùng Y Nhất về ký túc xá xong, liền nắm tay Phùng Tư Nhược, đi đến một góc vắng vẻ.
Nơi này là nơi sâu nhất trong rừng cây.
Ngọn đèn đường gần nhất cũng cách bọn họ năm mét.
Cho nên rất an tĩnh, và cũng tối tăm.
Ngoài trừ hai người bọn họ, thì chỉ còn những cơn gió dịu dàng.
Chương 474: Đi dạo xong, miệng liền sưng lên?
Giang Chu dừng bước chân, ngồi xuống ghế dài.
Sau đó kéo bàn tay nhỏ của Phùng Tư Nhược: “Qua đây ngồi một lát.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt người sau đỏ lên.
Nhưng sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Phùng Tư Nhược lại giang chân, ngồi lên đùi của Giang Chu.
Sau đó lại núp vòa trong ngực của hắn như một con mèo, trong mắt của nàng tràn đầy hân hoan.
Giang Chu cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy liền điều chỉnh tư thế một chút, sau đó liền ôm nàng vào ngực.
Lúc này hắn không nhìn thấy mặt Phùng Tư Nhược, chỉ có thể ngửi mùi dầu gọi đầu ở trên mái tóc của nàng.
“Bé con, dạo này em lại tăng cân à?”
Phùng Tư Nhược bỗng nhiên ngồi thẳng lên, phồng má nói: “Không có!”
Giang Chu thuận thế nắm gương mặt của nàng: “Vậy tại sao anh lại có cảm giác như em nặng hơn trước rồi?”
“Là. . . là do vừa ăn cơm xong.”
“Rõ ràng là chỉ ăn được vài miếng, thì có thể nặng bao nhiêu chứ?”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng: “Không mập nha!”
Giang Chu rất cưng chiều nàng: “Được được được, không mập không mập, chờ bao giờ đè chết anh rồi hãy tính.”
“Phi phi phi!”
“Phi phi là ý gì?”
“Không tính lời vừa rồi!”
Giang Chu không nhịn được mà cười, phi phi hai cái liền có thể hóa giải lời nguyền?
Đúng là Phùng ngốc nghếch mà, người bình thường nào tin chuyện này chứ.
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng, lại chợt phát hiện đôi chân dài của mình không có chỗ để, vì vậy nàng liền đổi tư thế, quay sang ngồi nghiêng trên đùi Giang Chu.
Đồng thời, nàng ngửa đầu ra sau, gối lên vai của Giang Chu, cái trán sáng bóng tiếp xúc với tóc của Giang Chu.
Trong tay nàng cầm một cái vỏ kẹo, đôi chân nhỏ quơ qua quơ lại.
Giang Chu nhìn đến đây, không khỏi cảm thấy hơi nghi ngờ.
Vì sao các cô gái đều thích được ôm kiểu này nhỉ?
Chẳng lẽ bởi vì rất thoải mái sao?
Không nhất thiết chứ?
Giang Chu không béo, hơn nữa khung xương còn khá lớn.
Mặc dù cũng có đệm thịt, nhưng ngồi lên vẫn có thể cảm thấy toàn xương.
Phùng Tư Nhược ngồi trên người hắn, chưa chắc đã thoải mái hơn ngồi trên ghế.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô bé này lại rất thích ngồi như vậy.
Từ lần đầu tiên ngồi ôm nhau như vậy, thì chỉ cần không có người là nàng sẽ chọn tư thế này.
Giang Chu tằng hắng một cái: “Ngồi trong lòng anh như vậy, rất thoải mái sao?”
Phùng Tư Nhược nhét viên kẹo vào trong miệng Giang Chu: “Rất an tâm!”
“An tâm là cảm giác gì?”
“Không sợ cái gì cả.”
Phùng Tư Nhược sóng mắt lưu chuyển, đồng tử trong suốt như mặt hồ.
Giang Chu hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn mà các cô gái vẫn luôn nhấn mạnh đi.
“Lẽ nào là vì nguyên do này, nên em mới luôn bám lấy anh?”
Phùng Tư Nhược lắc đầu, nàng không đồng ý cách nói này.
“Vậy thì là vì cái gì?”
“Thích đi cùng anh nha!’
Giang Chu nhìn nàng, đột nhiên lại cảm thấy động lòng không gì sánh được.
Hắn tự đánh giá một chút, liền quyết định nói chuyện mình đi Bắc Hải.
“Tư Nhược.”
“Ừm!”
Giang Chu ôm chặt lấy nàng: “Có thể anh đã gặp cha em rồi.”
Phùng Tư Nhược hơi trợn tròn mắt: “Ở Bắc Hải?”
“Ừm, thật ra thì trước kia anh đã gặp nhiều lần rồi, chỉ là không nhận ra thôi.”
“Anh đi gặp ông ấy à?”
“Ừm, lần trước là ông ấy hẹn anh, lần này là anh hẹn ông ấy.”
Phùng Tư Nhược bỗng nhiên thấy hơi khẩn trương: “Nói chuyện gì nha?”
Giang Chu mỉm cười: “Ông ấy nói muốn gả em cho anh, để em sinh con cho anh.”
“Phi!”
“Sao vậy? Những lời này cũng không tính à?”
Phùng Tư Nhược cười khanh khách một tiếng: “Anh gạt người, em không tin!”
Giang Chu từ chối cho ý kiến: “Nhưng chuyện anh gặp cha của em là thật, em có nhớ lần trước anh nói là có người đầu tư cho anh không?”
“Nói ở thư viện sao?”
“Ừm, đúng thế, người đầu tư cho anh chính là ông ấy!”
Phùng Tư Nhược hơi kinh ngạc: “Cha em đầu tư cho anh á?”
Giang Chu xoa tóc của nàng: “Ban đầu anh vẫn chưa xác định, nhưng lần này đã tám chín phần mười rồi.”
“Ông ấy nói muốn 100 tỷ lễ hỏi. . .”
“Anh cho rằng, ông ấy sợ anh không kiếm được, cho nên phải giúp anh một tay.”
Những lời này làm cho Phùng Tư Nhược sửng sốt một chút.
Nàng không hiểu lắm, cho nên phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Trước kia, cha nàng nói là, khi nào giá trị con người của Giang Chu đạt 100 tỷ thì mới có thể cưới nàng.
Nhưng 100 tỷ thật sự là quá lớn.
Cho nên ý của cha không phải là muốn Giang Chu cố gắng kiếm tiền, mà là để cho Giang Chu biết khó mà lui.
Nhưng bây giờ cha lại đầu tư cho công ty của Giang Chu.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Phùng Tư Nhược há cái miệng nhỏ nhắn, có chút ngoài ý muốn mà nhìn Giang Chu.
“Em đoán không sai, cha em không phản đối chuyện em gả cho anh.”
Phùng Tư Nhược ôm cổ Giang Chu: “Vậy 100 tỷ thì sao?”
Giang Chu yên lặng một chút: “Anh sẽ giúp cha em lấy được quyền thừa kế của Phùng gia.”
“Em không hiểu!”
“n oán của hào môn thôi, em không cần hiểu nhiều, em chỉ cần hiểu một chuyện là được.”
“Chuyện gì?”
“Tận hưởng cuộc sống yêu đương đại học của em thôi!”
Chương 475: Đi dạo xong, miệng liền sưng lên? (2)
Phùng Tư Nhược nhẹ nhàng dựa vào người Giang Chu, lại đưa tay cù cù Giang Chu.
Nàng vui vẻ nên mới nghịch ngợm, cô bé này thật dễ hiểu.
Nhưng còn một chuyện mà Giang Chu vẫn chưa nghĩ ra.
“Tư Nhược, rốt cuộc Ngữ Vi đã nói gì với em?”
Phùng Tư Nhược lắc đầu: “Không thể nói!”
Giang Chu chép miệng một cái: “Vẫn không thể nói?”
“Bí mật!”
“Lúc nào có thể nói?”
Phùng Tư Nhược suy nghĩ một chút: “Em chưa nghĩ ra.”
Giang Chu nghe thế liền trợn tròn mắt: “Em nói là, chuyện bí mật của các em, là do em nắm quyền quyết định á?”
“Ừm!”
Giang Chu cảm thấy rất kinh ngạc khi nhận được câu trả lời chắc chắn.
Phùng Tư Nhược và Sở Ngữ Vi đang mưu đồ thứ gì đó, điều này không cần phải nghi ngờ.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, Phùng Tư Nhược lại là người nắm quyền chủ động.
Bởi vì theo Giang Chu, Phùng Tư Nhược còn lâu mới có chủ kiến bằng Sở Ngữ Vi.
Coi như hai người cùng thương lượng một chuyện, nhưng người quyết định sẽ là Sở Ngữ Vi.
Phùng ngốc nghếch đáng yêu nhà ta chỉ biết lắc đầu hoặc gật đầu thôi.
Thật sự không ngờ, Sở Ngữ Vi lại nghe theo Phùng Tư Nhược.
Lúc này, cơn gió nhẹ lướt qua, mặt hồ liền nhộn nhạo, gợn sóng.
Cuối tháng chín rồi, trời tối liền bắt đầu lạnh.
Giang Chu ôm chặt Phùng Tư Nhược theo bản năng, liền thấy nàng đang nhìn mình.
Ngũ quan tinh xảo được ánh trắng chiếu rọi, trở nên xinh đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt trong suốt của nàng cũng không kém gì ánh trăng cả.
“Tư Nhược.”
“Ừm?”
“Ánh trăng này đều không đẹp bằng em!”
Mặt Phùng Tư Nhược liền đỏ lên, nàng thấy hơi ngượng ngùng khi được khen.
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó chậm rãi tiến lại gần. . .
Phùng Tư Nhược nhìn Giang Chu một lát, sau đó khẩn trương mà nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, hai người mới từ từ tách ra.
Phùng Tư Nhược xoa xoa miệng, nàng cảm thấy hơi đau rồi.
“Thế mà lại không tránh?”
“Em đã chuẩn bị xong rồi!”
“Vậy lại thêm một lần?”
Phùng Tư Nhược tựa trong ngực Giang Chu, nàng không muốn trở lời vấn đề này.
Cứ như vậy, hai người kết thúc nụ hôn đầu tiên trong vui vẻ, lại ngồi bên hồ thêm một lúc lâu.
Giang Chu thấy trời càng ngày càng muộn, đành phải đưa Phùng Tư Nhược trở về ký túc xá.
Phùng Tư Nhược vừa vào cửa, Đinh Duyệt đang ngồi xem tiểu thuyết trên máy tính đã ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên lại cảm thấy kinh ngạc.
“Tư Nhược, bạn vừa đi đâu thế?”
Phùng Tư Nhược hơi mờ mịt: “Đi dạo nha.”
Đinh Duyệt lập tức cau mày: “Mình còn tưởng bạn đi nhổ răng, bằng không thì sao miệng lại sưng lên rồi?”
Đinh Duyệt nói xong câu đó, đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm.
Vì vậy bắt đầu suy tư một chút, rồi không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đi dạo về, miệng lại sưng lên?
Khá lắm!
Đây cmn là đi dạo sao?
Khinh thường người chưa từng yêu đương à?
Ánh mắt Đinh Duyệt đã có chút bi phẫn.
Mình cũng muốn yêu đương ngọt ngào mà!
Trường học không phát đối tượng đã là quá đáng lắm rồi.
Nhưng điều tồi tệ nhất là gì?
Là trường học sắp xếp cho bạn ở chung phòng với người có đối tượng!
Mỗi sáng sớm, Phùng Tư Nhược và Giang Chu cùng đi học, cùng ngồi chung một chỗ, cùng thì thầm trao đổi.
Không sao, Đinh Duyệt có thể giả vờ không nhìn thấy.
Mỗi buổi trưa, hai người tay trong tay, ăn cơm cũng dính vào một chỗ, còn đút qua đút lại!
Không sao, Đinh Duyệt có thể vờ như không thấy.
Mỗi buổi tối, Phùng Tư Nhược đều trốn trong chăn, đọc tin nhắn của Giang Chu mà cười khanh khách.
Không sao, Đinh Duyệt có thể vờ như không thấy.
Nhưng mà thật sự là không nghe không thấy gì sao?
Hơn một năm nay, Đinh Duyệt đã ăn thức ăn cho chó nhiều đến mức muốn nôn ra rồi, chỗ đó cũng đủ để mở trạm thu nhận chó hoang rồi.
“Hôn rồi?”
Gò má Phùng Tư Nhược đột nhiên đỏ lên, sau đó hơi gật đầu.
Nàng không biết nói dối, nên căn bản là không gạt được, nên thà thừa nhận luôn còn hơn, dù sao cũng không phải chuyện xấu xa gì.
“Hai người đã hẹn hò một năm rồi đúng không? Thế mà bây giờ mới hôn?”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng: “Mình vừa mới bằng lòng cách đây không lâu.”
Đinh Duyệt bĩu môi một cái: “Đừng gạt người, tuy rằng trước đó bạn chưa đồng ý, nhưng ngày nào mà chẳng bám lấy Giang Chu?”
“Ồ. . .”
“Hai người ngây thơ thật đấy, chờ một năm mà mới hôn môi thôi à?”
Phùng Tư Nhược xấu hổ, liền lấy con búp bê ở trên giường để đánh Đinh Duyệt.
Nhưng động tác của nàng rất nhẹ, căn bản là không thể nào đau được.
Nàng chỉ muốn dùng hành động này để tuyên báo sự bất mãn của mình.
Nàng không thích bị trêu chọc như vậy.
Bởi vì nó sẽ làm cho gò má của nàng nóng lên như bị thiêu đốt vậy.
Đinh Duyệt vừa cười hì hì vừa né tránh, sau đó liền phát hiện ra vẻ hạnh phúc trong ánh mắt của chị em tốt.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời khá u ám.
Giang Chu rời khỏi đại học Thượng Kinh, đi đến tòa nhà Song Tinh.
Hiện giờ, công ty Kinh Nam xem như đã chính thức kinh doanh.
Nhân viên cũng đã đủ, hạng mục Pinxixi cũng bắt đầu được đưa vào sử dụng.
Giang Chu ngồi thang máy lên tầng tám, liếc mắt nhìn vào bên trong qua lớp cửa kính.
Trong phòng làm việc đã có rất nhiều nhân viên.
Một người lại một người, tất cả đều có vẻ rất nghiêm túc.
Chương 476: Tôi là ai à? Tôi là bạn trai của Tiểu Nam Nhi!
Đây là lần thứ hai Giang Chu đến công ty này.
Lần trước là giúp Tô Nam chuyển đồ qua, khi đó thì nơi này vẫn chưa có nhân viên nào.
Lần này, cuối cùng Kinh Nam cũng ra dáng một công ty đàng hoàng rồi.
Đúng lúc này, nhân viên tiếp tân trước quầy ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Chu.
“Xin chào tiên xinh, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”
Giang Chu mỉm cười: “Tôi tìm Tiểu Nam Nhi nhà tôi!”
Nhân viên tiếp tân hơi sững sờ: “Ngài nói ai cơ?”
“Tô Nam.”
“Ồ, ngài tìm Tô tổng sao, vậy mời ngài ký vào đơn đăng ký.”
Giang Chu tiếp nhận bút, ký tên mình vào trên đó.
Theo đạo lý mà nói, thì lúc này hắn có thể đi vào rồi.
Nhưng Giang Chu chưa kịp cất bước, lại bị nữ nhân viên tiếp tân gọi.
“Tiên sinh! Rất xin lỗi, ngài tên là Giang Chu?”
Giang Chu gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Giang Chu.”
Nữ nhân viên tiếp tân nhìn Giang Chu: “Tô tổng đã thông báo, ngài không thể vào công ty được.”
“Hả? Vì sao?”
“Tôi cũng không biết nguyên nhân cụ thể, tôi chỉ làm việc theo lời cấp trên thôi.”
Giang Chu dở khóc dở cười.
Khá lắm, Tô Nam lại đang chơi trò gì đây.
Thế mà lại còn không cho mình vào công ty luôn?
“Tiên sinh, hay là ngài chờ ở ngoài một lát nhé, tôi sẽ đi lấy ghế cho ngài.”
Giang Chu có chút hăng hái mà nhìn thoáng qua bên trong: “Cô biết tôi là ai không?”
Nữ nhân viên tiếp tân hơi sững sờ: “Không phải ngài là Giang Chu sao?”
“Đúng thế, nhưng tôi còn một thân phân khác nữa.”
“Vậy. . . xin hỏi ngài là. . .?”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Thật ra thì tôi là bạn trai của Tiểu Nam Nhi!”
Nữ nhân viên tiếp tân sợ hết hồn: “Ngài là bạn trai của Tô tổng?”
“Ừm!”
Cùng lúc đó, cuộc đối thoại này đã truyền vào trong phòng làm việc.
Đám nhân viên bên trong đều dồn dập ngẩng đầu lên.
Bạn trai của bà chủ nha, làm sao bọn họ có thể không tò mò được?
“Giang tiên sinh, rất xin lỗi, bọn tôi không biết chuyện này.”
Giang Chu rất rộng lượng mà khoát tay: “Chủ yếu là vì mấy hôm nay bọn tôi đang cãi nhau, cho nên cô ấy ngăn tôi ở ngoài cũng là chuyện bình thường.”
Nữ nhân viên tiếp tân lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là đang cãi nhau, chẳng trách Tô tổng lại phân phó tôi không cho ngài vào.”
“Như vậy đi, tôi không vào nữa, cô cứ làm việc của mình đi.”
“Vậy ngài muốn rời đi sao? Có cần tôi nói với Tô tổng một tiếng không?”
“Không cần, tôi không đi, tôi chỉ đứng ở ngoài cửa công ty một lúc thôi.”
Giang Chu vừa nói xong, liền mở app Món ngon ra.
Hắn nhìn một chút, rồi chọn tiệm trà sữa gần đây nhất, nó chỉ cách nơi này một ngã tư.
Sau đó, hắn liền đặt hơn 50 cốc trà sữa ở tiệm này, rồi viết địa chỉ công ty Kinh Nam lên.
Cũng không lâu, một ông anh mặc đồng phục giao hàng liền lao ra khỏi thang máy.
Đậu xanh, điên rồi sao?
Gọi 50 cốc trà sữa, không sợ bị tiểu đường à?
Tay anh ta suýt nữa thì gãy vì mệt rồi.
Nhưng vừa đến cửa, ông anh giao hàng này liền ngây ngẩn cả người.
Anh ta biết người đặt trà sữa, chính là ông chủ của bọn họ chứ không phải ai khác.
Trước kia, khi đi huấn luyện nghiệp vụ thì bọn họ từng được gặp Giang Chu rồi.
Ông anh giao hàng vừa nghĩ đến đây, lập tức không dám miệng phun hương thơm nữa.
“Tiên. . . tiên sinh, chào ngài, đây là đồ của ngài.”
“Ừm, vất vả rồi, anh đặt ở chỗ này là được.”
Ông anh giao hàng gật đầu, rồi đặt trà sữa ngay ngắn ở đó.
Sau đó, Giang Chu vẫy tay gọi nữ nhân viên tiếp tân đến gần.
“Giang tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?”
“Tôi không biết mọi người có thích uống cà phê hay không, cho nên thống nhất mua trà sữa, cô mang vào chia cho mọi người đi.”
Hai mắt nữ nhân viên tiếp tân lập tức sáng lên: Cảm ơn Giang tiên sinh, vậy tôi liền gọi người qua, mỗi người đều có một phân sao?”
Giang Chu gật đầu: “Đi thôi, à đúng rồi, cô giúp tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cô đi vào, vừa chia cho mọi người vừa kêu lên, đây là bạn trai của Tô tổng mời mọi người uống trà sữa.”
Nữ nhân viên tiếp tân hơi sững sờ: “Tại sao phải làm như vậy?”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Không phải bọn tôi đang cãi nhau sao, cô ấy không muốn gặp tôi, còn không cho tôi đi vào, cô mà nói như vậy, có thể cô ấy sẽ đi ra ngoài.”
“Ồ ồ, tôi hiểu rồi, dương đông kích tây đúng không?”
“Không sai, cô thật thông minh.”
Nữ nhân viên tiếp tân cười hì hì, rồi lập tức gọi hai đồng nghiệp nam qua.
Ba người bê trà sữa vào trong, rồi bắt đầu phân phát cho mọi người.
“Mọi người tới đây một chút.”
“Vì cảm ơn mọi người làm việc vất vả, nên bạn trai của Tô tổng mời chúng ta uống trà sữa.”
“Mỗi người một cốc, nếu ai có khẩu vị đặc biệt thì có thể đi lên chọn một cốc khác.”
Vừa dứt lời, tất cả người trong phòng đều ồn ào lên.
Mọi người xếp thành một hàng, sau khi tất cả đều nhận được trà sữa, liền nghe sự chỉ huy của nữ nhân viên tiếp tân mà kêu lên một câu.
“Cảm ơn trà sữa của bạn trai Tô tổng.”
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc của Tô Nam bỗng nhiên mở ra.
Chương 477: Tiểu Nam Nhi rất để ý chuyện hôn gián tiếp!
Cộc cộc cộc!
Tiếng giày cao gót vang lên.
Tô Nam mặc áo sơ mi trắng liền đi ra.
Mái tóc dài của nàng được buộc bằng chiếc nơ con bướm màu đen và trắng.
Cộng thêm một đôi khuyên tai vàng.
Bên dưới là váy zip màu đen, đồng phục văn phòng tiêu chuẩn.
Dường như nàng còn hơi trang điểm một chút.
Kẻ mi màu đen làm cho đôi mắt đep long lanh ngập nước trở nên nổi bật hơn.
Đây là Giang Chu đặc biệt yêu cầu nàng trang điểm thành thục như vậy.
Dù sao Kinh Nam cũng chính thức được thành lập, là bà chủ thì không thể có dáng vẻ của học sinh được.
Nhưng hiệu quả này quả thật là làm cho Giang Chu bất ngờ.
Đây chính là cô bé dễ thương mọi khi sao?
Đây rõ ràng chính là nữ cường nhân mà.
Cô bé Tô Nam này, ỷ vào dáng người đẹp, thật sự là có thể ngự tỷ mà cung có thể ngọt ngào.
Cùng lúc đó, Tô Nam đi đến khu làm việc.
Nàng híp mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Chu.
Lúc này, nét mặt của nàng có chút xấu hổ, răng mèo trong miệng đang rục rịch.
Tên Boss chó má này!
Thế mà lại dám chiếm tiện nghi của mình, còn tự xưng là bạn trai của mình nữa.
Chỉ dám nói ngoài miệng, có giỏi thì đến đây đi!
Trước kia, khi còn ở Chu Tinh thì nàng chỉ là một nhân viên nhỏ, yếu yếu ớt ớt, không có bối cảnh và quyền lực, nhưng dù sao đó cũng là địa bàn của Giang Chu, nên bị bắt nạt thì cũng đành chịu.
Nhưng bây giờ, chỗ này chính là Kinh Nam.
Trên danh nghĩa thì nàng mới là Boss ở chỗ này!
Không ngờ tên này lại còn chạy đến đây để chiếm tiện nghi của nàng nữa!
Thật sự muốn cắn chết tên này mà!
“Tô tổng, Giang. . . Giang tiên sinh đến.”
“Ừm, tôi biết rồi, cô trở về chỗ đi!”
Nữ nhân viên tiếp tân nghe thấy câu này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô luôn cảm thấy sắc mặt của Tô tổng không đúng lắm, cho nên thấy hơi luống cuống một chút.
Bởi vì chuyện bạn trai kia, chỉ có một mình Giang Chu nói mà thôi, cô cũng không suy nghĩ nhiều, cho nên đã tin luôn.
Nhưng Tô tổng tức giận như vậy, chẳng lẽ chuyện bạn trai là giả sao?
Cô thật sự có thể là có mục đích tốt nhưng lại làm chuyện xấu.
Nhưng ngay vừa rồi, cô lại nhìn thấy một tia mừng rỡ ở trong mắt Tô tổng, như vậy chứng tỏ, Tô tổng thật sự rất muốn gặp Giang tiên sinh.
Tô tổng bảo mình chặn Giang tiên sinh ở bên ngoài, giống như là bạn gái đang làm nũng với bạn trai khi đang giận dỗi vậy.
Vậy thì không thành vấn đề rồi.
Đây chính là trạng thái bình thường của mấy người đang chìm trong tình yêu nha.
Nữ nhân viên tiếp tân cũng rất có kinh nghiệm, cho nên cũng rất hiểu những thứ này.
Lúc này, Tô Nam đi đến trước mặt Giang Chu.
“Boss khốn khiếp, ai cho anh nói bậy bạ?”
“Nói bậy bạ cái gì?”
“Tôi mới không có bạn trai chó má gì đó.”
“Tôi không nói như vậy thì đi vào kiểu gì? Cô cũng to gan thật đấy nhỉ, ngay cả tôi mà cũng dám cản?”
Giang Chu nhịn không được mà gõ đầu nàng một cái.
Đây chính là hành động hắn thường xuyên làm.
Trước kia, dù ở văn phòng bên Chu Tinh hay là văn phòng ở trường học thì đều như vậy.
Lần nào hắn bắt nạt Tiểu Nam nhi, cũng sẽ thấy nàng lộ cái răng nanh vừa hung vừa dễ thương kia.
Mà lần này, Tô Nam vẫn vừa hung vừa dễ thương như vậy.
“Tôi đã là bà chủ rồi, anh đừng đánh đầu tôi!”
Giang Chu nhướn mày lên: “Dù cho cô có là hoàng thượng, thì cũng là nhân viên nhỏ của tôi.”
“Phi, anh đi vào cho tôi!”
Tô Nam thấy hơi xấu hổ khi làm trò này ở trước mặt nhân viên của mình.
Nàng cảm thấy, giọng điệu của mình bây giờ giống như đang làm nũng vậy.
Chuyện này sẽ không có ích cho chuyện quản lý sau này.
Vì vậy, nàng liền vội vã kéo tay Giang Chu đi về phía phòng làm việc của mình.
Sau khi đi vảo trong, Giang Chu không khách khí mà ngồi xuống ghế của Tô Nam.
Hắn phát hiện cách trang trí và nội thất của văn phòng này rất quen thuộc.
Lại quan sát một chút.
Tranh chữ, giá sách, bàn máy tính và chậu cây cảnh. . .
Đây không phải là giống hệt phòng làm việc ở công ty Chu Tinh sao?
Nơi khác biệt duy nhất là, trong phòng làm việc này còn có một cái giá áo.
Trên đó còn treo một chiếc váy lolita màu trắng.
Hình như chiếc váy này chính là chiếc váy mà Giang Chu đã mua cho nàng.
“Tiểu Nam Nhi, dạo gần đây thế nào rồi?”
“Cũng được, công ty kinh doanh rất thuận lợi.”
“Chuyện học hành thì sao?”
“Thi qua rồi, trong khoảng thời gian này cũng không có quá nhiều tiết học.”
Tô Nam ngoan ngoãn báo cáo một lần, sau đó lại cảm thấy không đúng.
Công ty này là của mình mà, mình mới là chủ ở đây mà.
Vì sao vừa nhìn thấy Giang Chu thì mình lại nhịn không được mà bắt đầu trở nên nghe lời nhỉ!
Bởi vậy, nàng bắt đầu thở phì phò mà nhìn Giang Chu, răng ngà đã cắn chặt lại.
“Thái độ của cô là gì, muốn ăn tôi à?”
Tô Nam hừ hừ hai tiếng: “Một tháng, anh mới đến đây một lần.”
Giang Chu khẽ thở dài một cái: “Chu Tinh và Phi Độ đã chính thức hợp tác rồi, tôi cũng rất bận rộn.”
“Nhưng công ty này cũng là của anh, anh không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.”
“Nơi này có cô rồi, nên tôi rất yên tâm.”
“Rất yên tâm à? Vậy anh sẽ mất hết tiền!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận