Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
Chương 732: Cái gì? Người thừa kế Phùng gia là một người khác?
Chương 732: Cái gì? Người thừa kế Phùng gia là một người khác?
Thật ra thì tất cả kinh ngạc của Giang Chu đều là giả vờ.
Nhưng mà lần này thì đúng là hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc thật.
Gia sản của Phùng gia thì liên quan móe gì đến một người như mình?
Đúng là mình cũng muốn.
Nhưng mà cái lão đầu tử hỏng bét Phùng Viễn Sơn kia có thể đồng ý sao?
“Phùng tổng nói như vậy là có ý gì?”
Phùng Nhạc cầm thìa khuấy đều ly cà phê: “Cha tôi vẫn luôn dạy dỗ tôi rằng, thành công vĩnh viễn không phải là một chuyện riêng, ông ấy có thể đưa Phùng gia lên đến trình độ này, thật ra là vì có rất nhiều quý nhân tương trợ.”
Giang Chu gật đầu: “Câu này không sai chút nào, trên con đường tôi đi cũng gặp được rất nhiều quý nhân.”
“Giang Chu, ý của cha tôi là, cậu chính là quý nhân của tôi.”
“Tôi á?”
Phùng Nhạc gật đầu: “Thời gian qua, ông ấy vẫn luôn xem cuốn sách kia của cậu.”
Giang Chu ngước mắt lên: “Chiến tranh Internet?”
“Đúng thế, hơn nữa ông ấy còn khen nội dung trong đó rất nhiều, có thể nói là khen không dứt miệng.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện ngài thừa kế Phùng gia?”
Phùng Nhạc mỉm cười: “Ông ấy nói, nếu như tôi có thể được cậu trợ giúp, thì ông ấy sẽ yên tâm mà giao Phùng gia cho tôi.”
Giang Chu hơi giật mình: “Thì ra Phùng lão gia tử coi trọng tôi như vậy.”
“Điều này chứng tỏ Giang Chu cậu là một kỳ tài!”
Giang Chu nhìn biểu cảm của Phùng Nhạc, liền cảm thấy Phùng Nhạc không giống như là đang nói đùa.
Nhưng hắn lại cảm thấy hết sức khó hiểu.
Bữa dạ tiệc từ thiện này xuất hiện rất quỷ dị.
Rõ ràng là Phùng Viễn Sơn có âm mưu gì đó ở chuyện người thừa kế này.
Hơn nữa, chuyện ở tòa lầu các yến hội cũng đã chứng minh điểm này.
Vậy tại sao Phùng Viễn Sơn còn hứa hẹn sẽ giao quyền thừa kế cho Phùng Nhạc chứ?
Hơn nữa, hình như Phùng Nhạc không nghi ngờ một chút nào, thậm chí còn thấy hơi hưng phấn.
Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều?
Phùng Viễn Sơn muốn tổ chức dạ tiệc từ thiện chỉ là vì tuyên bố Phùng Nhạc là người thừa kế ở trước mặt tất cả mọi người?
Vậy ý nghĩa của buổi dạ tiệc từ thiện này ở nơi nào?
Hưởng thụ náo nhiệt lần cuối trước khi chết?
Không đúng.
Đôi mắt Giang Chu từng bước trở nên thâm thúy hơn.
Hắn luôn có một loại dự cảm, buổi dạ tiệc từ thiện này tuyệt đối sẽ là bước ngoặt của Phùng gia.
Nhưng mà vì sao Phùng Nhạc lại không phát hiện ra?
Lẽ nào Phùng Nhạc là loại người lúc nên thông minh thì không thông minh, lúc nên ngu ngốc thì lại không ngu sao?
“Phùng tổng.”
“Ừm? Làm sao vậy?”
Giang Chu sờ cằm một cái: “Ngài về Bắc Hải từ bao giờ vậy?”
Phùng Nhạc cảm thấy hơi khó hiểu với vấn đề này của Giang Chu: “Tôi vừa mới trở về thôi, làm sao vậy?”
“Vậy ngài đã trở về Phùng gia chưa?”
“Đúng là chưa về nhà, nhưng mà sao?”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nhắc đến thôi, có lẽ cái kia chỉ là một làn đồn nhảm thôi.”
Sau khi nghe xong, Phùng Nhạc không khỏi cau mày: “Lời đồn gì? Sao tôi lại không nghe thấy?”
“Có người nói, người thừa kế Phùng gia không phải ngài!”
“???” Mặt Phùng Nhạc đầy vẻ mờ mịt: “Chuyện này quá bất hợp lý, cậu nghe được từ đâu?”
Giang Chu khuấy đều ly cà phê: “Nghe được từ đâu cũng không quan trọng, chỉ là tôi cảm thấy người ta nói có sách mách có chứng, nói không chừng là thật.”
“Bọn họ nói như thế nào?”
“Theo như người kia nói, người thừa kế của Phùng gia sẽ không nằm trong Phùng gia, mà là một người thần bí khác.”
Sau khi nghe xong, Phùng Nhạc liền cười ha ha: “Giang Chu, hóa ra cậu không hiểu cha tôi, thảo nào cậu lại bị người khác lừa gạt.”
Giang Chu thản nhiên như không mà nhìn Phùng Nhạc: “Chẳng lẽ trong này có hiểu lầm gì à?”
“Đơn giản chính là sai lầm, cha tôi là một người cực kỳ bảo thủ, ông ấy còn không tin cả con gái ruột của mình, thì làm sao có thể giao tài sản cho người ngoài được chứ.”
“Thì ra là như vậy!”
“Cho nên. . . người thừa kế Phùng gia chỉ có thể là tôi.”
Giang Chu nhìn thoáng qua Phùng Tư Nhược đang cúi đầu ăn uống: “Vậy cha của Tư Nhược thì sao?”
Phùng Nhạc yên lặng một chút: “Đúng là anh cả rất có thực lực, thế nhưng ở trong một gia tộc, luôn có người được yêu quý hơn, cái này thì cậu hiểu chứ?”
“Ừm, tôi hiểu!”
“Cho nên, chuyện người thừa kế này, gần như là đã xác định rồi, cậu không cần để ý đến mấy lời đồn đó.”
“Vậy thì tôi yên tâm.”
Phùng Nhạc gật đầu, thuận miệng nói: “Đúng rồi, những tin đồn kia còn nói gì khác không?”
Giang Chu mỉm cười: “Bọn họ nói là, người thần bí kia đang ở trong Phùng gia, đồng thời đã tiếp quản toàn bộ sự vụ của Phùng gia, hiện giờ, tất cả người hầu bên cạnh Phùng lão gia tử đã bị thay đổi hết rồi.”
Phùng Nhạc kinh ngạc nhìn Giang Chu, sau đó tay phải ông ta liền run lên, suýt nữa thì làm đổ ly cà phê.
Tiếp quản toàn bộ sự vụ của Phùng gia, người bên cạnh cha đều bị thay đổi hết rồi?
Không. . . không thể nào.
Chuyện hoang đường như vậy, đơn giản là làm trò cười cho thiên hạ thôi!
Thế nhưng mà. . . thời điểm mấu chốt này, không thể có bất cứ nguy hiểm nào được!
Chương 733: Cái gì? Người thừa kế Phùng gia là một người khác? (2)
Phùng Nhạc hít sâu một hơi, liền lấy điện thoại di động của mình ra.
Giang Chu cũng không biết Phùng Nhạc đang nhắn tin cho ai, chỉ là Phùng Nhạc đánh chữ rất nhanh.
Một lát sau, điện thoại di động liền vang lên một tiếng.
Tinh tinh.
Hình như là đối phương đã trả lời rồi.
Phùng Nhạc nhìn hai lần, thần sắc bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
Dáng vẻ vẫn đang hăng hái và phấn chấn kia đã biến mất không còn xót lại chút nào.
“Hai người. . . hai người cứ ngồi đi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, thanh toán thì báo tên tôi là được.”
Phùng Nhạc ném lại câu nói này, rồi không để ý Giang Chu có đồng ý hay không, mà trực tiếp đứng lên rời đi luôn.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Chu còn nhìn thấy gò má của Phùng Nhạc viết bốn chữ.
Không thể tin nổi.
Giang Chu cầm ly cà phê lên uống một hớp, lại nhịn không được mà thở dài.
Hắn còn tưởng rằng Phùng Nhạc biết cái gì đó.
Dù cho không biết nhiều thì cũng phải biết một chút.
Nhưng không ngờ Phùng Nhạc lại trì độn như vậy.
Đến thời điểm mấu chốt như vậy, mà Phùng Nhạc vẫn cứ nằm mơ về giấc mơ người thừa kế.
Giang Chu nghĩ đến đây, bỗng nhiên lại sửng sốt.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao Phùng Viễn Sơn lại hứa hẹn cho Phùng Nhạc làm người thừa kế Phùng gia rồi.
Chính là vì ổn định Phùng Nhạc, làm cho Phùng Nhạc đắm chìm trong vui sướng, làm cho Phùng Nhạc mất đi cảm giác nguy cơ nhạy bén.
Sự thực đã chứng minh, Phùng Viễn Sơn đã đạt được mong muốn.
Phùng Nhạc vẫn luôn đắm chìm trong vui sướng khi được cha hứa hẹn, điều này cũng là cho Phùng Nhạc mất lòng cảnh giác.
Thế cho nên, bên trong Minh Tiềm Sơn Trang xảy ra chuyện lớn như vậy mà Phùng Nhạc vẫn không biết.
“Mẹ nó, sự thực chứng minh, chỉ có mình mình là người thông minh!” Giang Chu đưa tay chấm vào kem trên bánh ga to, rồi bôi lên mũi của Phùng Tư Nhược: “Đã ăn no chưa?”
Phùng Tư Nhược nhăn mũi một cái: “Quá ngọt, không thích!”
“Vậy em còn ăn?”
“Em chỉ phụ trách ăn nha, em muốn làm tốt nhiệm vụ của mình.”
Giang Chu sờ sờ tóc của Phùng Tư Nhược: “Được rồi, đừng ăn cái này nữa, anh dẫn em đi ăn đồ ngon.”
Phùng Tư Nhược ném cái thìa xuống: “Em muốn ăn lẩu.”
“Được, anh dẫn em đi ăn lẩu.”
Trên đường đi từ quán cà phê đến quán lẩu.
Giang Chu vừa lái xe vừa suy tính tất cả những chuyện có thể xảy ra vào tối mai.
Người thừa kế là Phùng Nhạc thì sao?
Người thừa kế là cha vợ thì sao?
Người thừa kế là người thần bí bỗng nhiên xuất hiện thì sao?
Giang Chu nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên lại cảm thấy manh mối của mình cũng không hoàn chỉnh.
Hơn nữa, bộ phận thiếu sót kia, nhất định là bộ phận có tác dụng mấu chốt nhất.
Bởi vì mặc kệ là chọn Phùng Nhạc hay là Phùng Sùng, thì buổi dạ tiệc từ thiện này đều là điều dư thừa.
Nếu quả thực muốn gióng trống khua chiêng, thì thà tổ chức một buổi họp báo còn tốt hơn nhiều.
Nhưng nếu như Phùng Viễn Sơn muốn giao gia sản cho một người ngoài.
Chuyện này hoàn toàn xung đột với tính cách của Phùng Viễn Sơn, căn bản là không có chút logic nào.
Cho nên, bộ phận mình không biết mới là mấu chốt của toàn bộ sự việc.
Sau khi đến trung tâm thương mại để kiếm nồi lẩu ở Haidilao.
Đũng quần của Giang Chu bỗng nhiên chấn động kịch liệt.
Ong ong ong, ong ong ong.
Hắn mở điện thoại di động ra xem, là Phùng Sùng gửi tin nhắn đến.
Ông cha vợ này không hổ danh là nhân vật có mánh khóe thông thiên ở Bắc Hải, ông và Phùng Y Vân lại tìm được một đại sư đọc khẩu hình thật.
Người này từng là một nhân viên hàn điện, sau đó bị vụn hàn lọt vào tai, làm tổn thương màng nhĩ, tạo thành thính lực bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng khi Thượng Đế đóng một cánh cửa này của bạn, tất nhiên sẽ để lại một cái cửa sổ.
Sau nhiều năm vất vả rèn luyện, người này lại học được bản lĩnh đọc khẩu hình.
Hơn nữa, năng lực đọc khẩu hình này còn được cơ cấu chuyên nghiệp kiểm tra và đo lường, tỷ lệ chính xác cao đến 76%.
Phải biết rằng, trong tiếng Hán có rất nhiều từ ngữ trùng âm.
Có thể đạt độ chính xác cao như vậy là rất khó rồi.
Giang Chu rời khỏi logo tin nhắn, trực tiếp gọi điện thoại cho Phùng Nhạc.
“Alo, cha vợ, người ngài tìm có đáng tin cậy không?”
“Tương đối đáng tin, chú vừa mới thử xong, ngay cả tiếng địa phương mà cũng đọc được.”
Giang Chu nhịn không được mà cảm thán: “Chú tìm loại võ lâm cao thủ này ở đâu ra vậy?”
Phùng Nhạc ho khan một tiếng: “Nhắc đến cũng trùng hợp, chú có một người bạn mở công ty thám tử tư.”
“Thám tử tư? Cái này không hợp pháp ở trong nước đúng không?”
“Nghiệp vụ chủ yếu của công ty này là thu thập chứng cứ đối tượng vượt quá giới hạn trong hôn nhân, mà người này là một thám tử tư xuất sắc của công ty, dựa vào bản lĩnh đọc khẩu hình kia, người này có thể dùng ống nhòm để nhìn từ xa mà vẫn biết mục tiêu đang nói cái gì.”
“Đậu xanh rau muống. . . mạnh như vậy cơ á?!”
“Đúng là rất ghê gớm!”
Giang Chu hít hai tiếng: “Vậy hai người dẫn người đó đến Haidilao ở trung tâm thương mại Bắc Hải đi, bọn cháu chờ hai người ở chỗ này.”
Chương 734: Cái gì? Người thừa kế Phùng gia là một người khác? (3)
Phùng Sùng không đồng y: “Tới tiệm lẩu làm gì? Nhiều người lắm mắt, muốn bàn chuyện cũng không bàn được, cháu đến đây đi.”
“Nhưng mà. . . con gái của chú rất muốn ăn lẩu.”
“Ừm? Thật không? Vậy hai đứa chờ ở đây, chú đến ngay đây.”
Giang Chu cúp điện thoại di động, nhịn không được mà xì một tiếng khinh thường.
Bưng cái giá trưởng bối để ra lệnh cho mình, nhưng kết quả là vừa nghe thấy con gái muốn ăn lẩu, liền lập tức chạy như điên đến đây.
“Anh ăn chân vịt không?” Phùng Tư Nhược bỗng nhiên lên tiếng: “Cái này ăn ngon lắm.”
Giang Chu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: “Anh chỉ thích ăn em.”
Phùng Tư Nhược cúi đầu nhìn xuống chân của mình, sắc mặt nàng đã đỏ hồng: “Em không thích để cho anh ăn!”
Giang Chu hơi nheo mắt lại: “Anh không cần em thích, anh chỉ cần anh thích!”
“Hừ!”
Nửa tiếng sau.
Phùng Sùng lái xe đưa cô cô Phùng Y Vân và vị đại sư đọc khẩu hình kia đến.
Ba người đi vào tiệm lẩu đang ồn ào náo nhiệt, lượn vài vòng mới tìm được chỗ của Giang Chu.
Lúc này, Phùng Tư Nhược đang thở hổn hển mà gặm chân vịt.
Chân vịt bị ninh trong nồi rất mềm dẻo, nhưng lại rất khó cắn đứt.
Ăn cái đồ chơi này, chắc chắn là không thể thục nữ được rồi.
Nhưng Phùng Tư Nhược lại rất thích ăn cái món này, hơn nữa còn ăn hoài mà không chán.
Có điều, khi nàng nhìn thấy cô cô Phùng Y Vân, thì lực chú ý của nàng đã bị chuyển qua bên đó.
“Cô cô!’
Phùng Y Vân vừa nhìn thấy Phùng Tư Nhược, lập tức tươi cười rạng rõ: “Cháu còn nhớ rõ người cô cô này à?”
Phùng Tư Nhược có chút ngượng ngùng: “Ngày nào cháu cũng nhớ cô cô nha.”
“Nói bậy, lần trước cô đến Thượng Kinh tìm cháu, cháu lại vì Giang Chu mà trực tiếp ném cô cô lại, đúng chưa?”
“A. . .Cô biết rồi à?”
Phùng Y Vân nhịn không được mà chọc vào cái trán của Phùng Tư Nhược một cái: “Cái đồ không có lương tâm, cùi trỏ chĩa ra ngoài.”
Phùng Tư Nhược có chút ủy khuất: “Lần đó là ngoài ý muốn, cháu tưởng là Giang Chu tức giận.”
“Cái gì? Tên chó chết này còn dám giận dỗi?!” Phùng Sùng nghe xong, lập tức trừng mắt lên với Giang Chu.
Giang Chu nghe thấy thế thì vội vàng xua tay: “Ai ai ai, nói chuyện phiếm liền nói chuyện phiếm, đừng mắng chửi người mà!”
“Cậu còn dám bắt nạt con gái tôi, tôi sẽ vặn đầu chó của cậu xuống.”
“Thôi đi, ngài muốn vặn đầu chó của cháu thì phải đi xếp hàng lấy số đi thôi!”
“???”
Cô cô Phùng Y Vân tằng hắng một cái: “Được rồi, hai người đừng đấu võ mồm nữa, nói chuyện chính trước đi.”
Lúc này Phùng Sùng mới lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, giới thiệu một chút, vị này là đại sư đọc khẩu hình, gọi là Trương Đại Giang là được!”
“Trương Đại Giang. . .”
Giang Chu quay đầu, quan sát người đàn ông bên cạnh Phùng Sùng.
Người này có dáng người cực kỳ nhỏ gầy, nhìn qua thì chắc chưa được 60 kg.
Trên người mặc một cái áo Jacket màu xanh đen, còn đội mũ lưỡi trai.
Nhìn tuổi tác thì khoảng chừng hơn 30. . .
Dung mạo khá bình thường, nếu vứt vào đám đông thì sẽ không có ai để ý, nhưng má ánh mắt thì rất sắc bén.
Giang Chu hơi gật đầu, lòng thầm nói không hổ là thám tử tư.
Nếu như vứt vào trong đám người thì căn bản là không thấy được, nhưng cặp mắt này lại cực kỳ khôn khéo.
“Trương tiên sinh, chào ngài!”
Trương Đại Giang gật đầu: “Chào ngài!”
Giang Chu nhìn về phía Phùng Sùng: “Anh ta thật sự không nghe thấy gì sao?”
“Ừm, tất cả giao lưu của anh ta đều dựa vào đọc khẩu hình môi của đối phương.”
“Thật cmn bật hack mà, có nhận đồ đệ không?”
Phùng Sùng lườm Giang Chu một cái: “Đừng lảm nhảm mấy lời vô dụng này nữa, mau để cho người ta xem đi!”
Giang Chu gật đầu, sau đó bắt đầu thể hiện ra những gì mình đã ghi nhớ.
Trương Đại Giang suy tính một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không biết.”
Giang Chu nhịn không được mà trợn tròn mắt: “Con bà nó, không phải đã nói là đại sư đọc khẩu hình sao?”
“Tôi cần phải hợp những từ ngữ đơn âm tiết thành một câu nói thì mới có thể đọc được, nhưng hai chữ thì có rất nhiều khả năng.”
“Một câu nói à. . .”
Phùng Sùng nhìn về phía Giang Chu: “Cháu nhờ được câu nào không?”
Giang Chu suy tư một lúc, sau đó lại làm ra khẩu hình như muốn phát âm.
Trương Đại Giang sờ cằm một cái, do dự một lúc lâu rồi mới nói ra một câu: “Tên của ngài là Phùng Ngạo, ừm, chắc là như vậy rồi!”
Trương Đại Giang vừa nói xong, mấy người trên bàn ăn lập tức sửng sốt, trừ Phùng ngốc manh ra.
Sau đó, ba người hít sâu một hơi, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn nhau.
Người thần bí bỗng nhiên xuất hiện kia, vậy mà lại họ Phùng á?
Phùng Ngạo!
Sau khi Trương Đại Giang nói ra cái tên này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nín thở.
Người này cũng họ Phùng!
Còn đột nhiên xuất hiện ở trong Minh Tiềm Sơn Trang.
Thư ký riêng của Phùng Viễn Sơn rất tôn kính người này.
Hai người họ đi kiểm tra công tác trước buổi dạ tiệc từ thiện. . .
Sau khi tất cả những manh mối này được ghép lại trong đầu, sắc mặt Phùng Sùng bỗng nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Ngay cả gân xanh cũng không nhịn được mà nổi lên, hai bàn tay siết chặt lại.
Chương 735: Nhà bị trộm rồi, mà vẫn còn tự cảm thấy hài lòng?
Đúng là gia sản của Phùng gia sẽ không giao cho người ngoài.
Nhưng mà. . . nếu như bọn họ còn có một người thân mà không ai biết thì sao?
Mà người này còn xuất hiện ở giai đoạn mấu chốt nhất này, thậm chí còn được thư ký riêng của Phùng Viễn Sơn tự đón tiếp.
Chuyện này vốn là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng cộng thêm việc người kia cũng họ Phùng.
Hơn nữa, từ tuổi tác đến xem, thì người này có thể là cùng một đời với mình.
Kết quả này vượt xa khỏi những gì mà bọn họ từng tưởng tượng.
Nhưng mà sau khi biết cái khả năng này, Giang Chu lại cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thông suốt, rộng mở trong sáng.
Manh mối vẫn thiếu sót kia, giờ đã đầy đủ rồi.
Không sai, nếu như Phùng Viễn Sơn còn có một đứa con khác.
Như vậy thì vì sao người này không thể là người thừa kế chứ?
Hiện giờ, mặc kệ là ngoại giới hay là nội bộ Phùng gia, tất cả đều cho rằng người thừa kế Phùng gia là Phùng Nhạc hoặc là Phùng Sùng.
Nhưng nếu như Phùng Viễn Sơn đã chọn xong từ lâu rồi thì sao?
Phùng Viễn Sơn chỉ không muốn người thừa kế mình lộ diện, nhưng cũng không phải là không tồn tại.
So sánh ra, vậy thì Phùng Sùng và Phùng Nhạc đều là công cụ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Hai người họ tranh đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại có khả năng là may áo cho người khác mặc!
“Không thể nào!” Phùng Sùng nhìn Phùng Y Vân với ánh mắt hoảng sợ: “Chuyện này quá bất hợp lý rồi!”
Phùng Y Vân hít sâu một hơi: “Anh cả, anh đừng nóng vội, chuyện này chưa chắc đã giống như những gì chúng ta đang nghĩ đâu.”
“Không được, anh nhất định phải làm rõ xem người này từ đâu ra.”
“Chúng ta chỉ còn một buổi sáng ngày mai thôi, điều tra kiểu gì chứ?”
Giang Chu lấy lại tinh thần, nhìn về phía cha vợ mình: “Cha vợ, cô cô nói rất đúng, việc quan trọng bây giờ là ngăn cản buổi dạ tiệc từ thiện kia, không thể để nó diễn ra được, còn những chuyện khác thì để tính sau cũng được!”
Phùng Sùng hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại: “Phùng gia cất bước, không thể bỏ qua công lao của mẹ, Phùng gia phát triển đến bây giờ, không thể bỏ qua công lao của tôi, không thể bỏ qua Y Vân, cũng không thể bỏ qua Phùng Nhạc, ông ấy dựa vào cái gì mà có thể giao gia sản cho người khác?”
“Nhưng mà dựa theo huyết thống mà nói, thì người này cũng không phải người ngoài.”
“Đây chỉ là ý muốn của một mình Phùng Viễn Sơn mà thôi!”
Phùng Y Vân thở dài: “Anh cả, em tưởng rằng anh đã buông tha rồi mà.”
Phùng Sùng nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là anh đã buông tha rồi, nhưng anh vẫn muốn đòi một câu công bằng với Phùng Viễn Sơn.”
“Cháu cảm thấy. . . có thể Phùng Nhạc cũng đã muốn đòi công bằng.”
“Cái gì?”
Giang Chu ngẩng đầu lên: “Lúc cháu gặp Phùng Nhạc, cháu cũng đã nói bóng nói gió chuyện này cho ông ta biết.”
Phùng Sùng hơi cau mày: “Ý của cậu là, lúc trước Phùng Nhạc căn bản là không phát hiện ra cái gì?”
Giang Chu gật đầu: “Phùng Viễn Sơn từng hứa hẹn là sẽ để Phùng Nhạc làm người thừa kế, có thể Phùng Nhạc cho rằng chuyện này đã nằm trong túi mình rồi, cho nên mới thả lỏng cảnh giác.”
“Nực cười, đám người chúng ta lại bị đùa giỡn thành ra như vậy sao?”
Giang Chu hít sâu một hơi, lòng thầm nói tranh đấu nội bộ gia tộc thật sự là quá phức tạp.
Mà đây còn chỉ là cuộc tranh đấu nội bộ của một gia tộc kinh doanh buôn bán thôi đấy.
Nếu như đặt ở nhà đế vương cổ đại, vậy thì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ đáng sợ đến trình độ nào chứ.
Khoan đã. . .
Bản thân mình cũng coi như là một hào môn quý tộc đi, nếu như sau này có rất nhiều đứa bé. . .
Những đứa bé này còn chưa chắc là có cùng một mẹ. . .
Má ơi, xong đời.
Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy đầu sắp nổ tung rồi.
Mình không có thể không chọn người thừa kế, chờ mình chết liền chia đều tài sản đi.
Đúng lúc này, đũng quần của Giang Chu lại chấn động lần nữa.
Hắn mở điện thoại di động ra xem, trên màn hình có hai chữ rất to: Phùng Nhạc.
“Alo?”
“Giang Chu, cậu đang ở chỗ nào?”
Giọng nói của Phùng Nhạc có vẻ hơi uể oải, rồi lại lộ ra một tia vội vàng luống cuống.
Giang Chu không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Không phải Phùng Nhạc nên đi Phùng Viễn Sơn sao?
Làm sao còn có thời gian gọi điện thoại cho mình?
“Tôi và Tư Nhược đang ăn cơm, Phùng tổng, có chuyện gì sao?”
“Tôi có chuyện cần cậu giúp một tôi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi đi đón cậu.”
“Tôi ở quán lẩu Haidilao, tầng năm khu trung tâm thương mại Bắc Hải!”
“Được, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Chu nhìn về phía Phùng Sùng và Phùng Y Vân.
Lúc này, hai người bọn họ cũng đang nhìn Giang Chu, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
“Phùng Nhạc muốn gặp cháu, nói là có chuyện cần cháu giúp đỡ.”
Hai mươi phút sau, Giang Chu nhìn thấy Phùng Nhạc ở cửa khu trung tâm thương mại Bắc Hải.
Đối phương không nói hai lời mà trực tiếp kéo Giang Chu lên xe.
“Tiểu Thôi, đi Minh Tiềm Sơn Trang!”
“Vâng ông chủ!”
Mặt Giang Chu đầy dấu chấm hỏi: “Phùng tổng, ngài dẫn tôi đi đến nhà ngài làm gì?”
Phùng Nhạc hít sâu một hơi: “Giang Chu, cha tôi muốn gặp cậu.”
Chương 736: Nhà bị trộm rồi, mà vẫn còn tự cảm thấy hài lòng? (2)
Giang Chu rất kinh ngạc: “Gặp tôi?”
Phùng Nhạc khẳng định lại: “Ừm, tuy rằng tôi không biết vì sao, nhưng cậu phải nói giúp tôi vài câu đấy.”
“Ngài đã hỏi chuyện ngừa thừa kế chưa?”
Phùng Nhạc nghiến răng: “Tôi còn chưa kịp hỏi, nhưng ông ấy đã biết là tôi đến vì chuyện này.”
Giang Chu kinh ngạc mà trợn tròn mắt lên: “Vậy Phùng lão gia tử nói thế nào?”
“Ông ấy không giải thích, chỉ bảo tôi mời cậu qua mà thôi.”
“???”
Rốt cuộc thì chuyện này là thế nào?
Giang Chu thật sự có một loại cảm giác mê man và mờ mịt.
Mình chưa từng gặp mặt lão đầu tư hỏng bét của Phùng gia này mà.
Mình cũng không có quá nhiều hứng thú với tài sản của Phùng gia.
Phùng gia lựa chọn người thừa kế thì liên quan móe gì đến mình?
Cha vợ tìm mình thì đã đành, dù sao mình cũng là con rể của ông.
Dù sao hai người thương lượng cũng tốt hơn một người.
Phùng Nhạc tìm mình thì cũng xong, dù sao mình cũng là khách của Phùng Nhạc mời đến.
Nhưng mà Phùng Viễn Sơn có lý do gì để tìm mình?
Thật sự là do đọc sách của mình rồi thấy đặc sắc quá, muốn gọi thần tượng đến để xin mình ký tên à?
Vô nghĩa.
Nào có khả năng hoang đường như vậy chứ?
“Phùng tổng, rốt cuộc thì vì sao cha ngài lại muốn gặp tôi?”
Phùng Nhạc yên lặng một lát: “Tôi cũng không rõ ràng.”
Giang Chu há hốc mồm: “Ngay cả cái này mà ngài cũng không biết, vậy mà ngài còn đến đón tôi?”
Phùng Nhạc nói: “Cha tôi nói là chỉ tâm sự vài chuyện đơn giản thôi, còn có thể giải đáp một ít nghi ngờ của cậu.”
“Nghi ngờ của tôi?”
Phùng Nhạc gật đầu hết sức nghiêm túc: “Cậu có nghi ngờ gì sao?”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Nghi ngờ lớn nhất của tôi bây giờ là, cha của ngài cho rằng tôi có nghi vấn gì?”
“Thì ra cậu cũng không biết.”
“Tôi mà biết thì mới là lạ, tôi căn bản không quen biết ông ấy mà.”
Phùng Nhạc hút sâu một hơi: “Cha tôi nói cậu là quý nhân của tôi, tôi cho rằng ông ấy muốn gặp cậu vì vẫn muốn giao quyền thừa kế cho tôi.”
Giang Chu kinh ngạc mà liếc nhìn Phùng Nhạc một cái.
Người có biết nhà của ngài đã bị trộm rồi hay không?
Mà ngài còn tự cảm thấy hài lòng về bản thân à?
Phùng Nhạc căn bản không biết Giang Chu đang suy nghĩ gì trong lòng.
Đầu óc của ông ta bây giờ đã loạn cào cào, chỉ tập trung được vào mấy chữ quyền thừa kế mà thôi.
Còn những chuyện còn lại, đối với ông ta bây giờ thì căn bản là không quan trọng nữa.
Hoặc là có thể nói. . . những chuyện này chờ ông ta nắm được quyền thừa kế rồi mới xử lý.
Một lúc sau, chiếc Mercedes màu đen chậm rãi lái vào Minh Tiềm Sơn Trang.
Sau đó, dọc theo con đường chính, chậm rãi đi đến tòa biệt thự màu xám lạnh ở trung tâm của khuôn viên.
Căn biệt thự này rất khiêm tốn, căn bản là khó có thể phát hiện ra nó vào ban đêm.
Nhưng khi đến gần một chút, thì lại có thể cảm nhận được cách trang trí và thiết kế ở bên trong rất có khí thế.
Sau khi xe dừng lại, Giang Chu đẩy cửa bước xuống xe.
Phùng Nhạc đã đi đến trước cổng trước một bước, đẩy tay đẩy cửa ra.
Những ngọn đèn trong căn biệt thự này rất mờ.
Đây đại khái chính là thói quen của người cao tuổi đi.
Bọn họ không thích quá sáng sủa, cũng không thích quá ồn ào náo nhiệt.
Giang Chu đi theo Phùng Nhạc vào trong.
Sau đó leo lên một cái cầu thang rộng lớn, đi đến một căn phòng màu tro ở tầng hai.
Tầng này cũng không có gian phòng nào khác, chỉ có một cái cửa gỗ màu rám nắng rất lớn.
Có hai người đàn ông mặc tây trang đang canh giữ ở trước cửa.
Mỗi người đều mặt không biểu cảm, nhìn qua có vẻ rất nghiêm túc.
Phùng Nhạc tiến lại gần, vươn tay gõ cửa gỗ.
Cốc cốc cốc.
“Cha, Giang Chu đến rồi!”
Không lâu sau, cánh cửa gỗ nặng nề đã bị kéo ra.
Ở cạnh một cái cửa sổ khổng lồ sát mặt đất, có một bóng dáng gầy nhom đang nằm trên một chiếc ghế dựa cũ nát.
Giang Chu đi vào nhìn quanh, xác định đây là một thư phòng.
Chỉ là căn phòng này không bật đèn chùm trên đỉnh đầu, mà chỉ mở một cái đèn bàn tối tăm ở trên bàn sách.
Ngoài ra, thiết bị và nội thất của gian phòng này rất xoa hoa.
Giữa giá sách bên đối diện còn có nạm một cái sừng hươu.
Đố chơi này có thật có giả, nhưng xuất hiện ở trong thư phòng của Phùng lão gia tử, thì không cần nói cũng biết là thật hay giả.
Chỉ là có một chuyện rất kỳ lạ, chiếc ghế nằm cũ nát kia hoàn toàn không liên quan gì đến nội thất xa hoa của căn phòng này cả, thậm chí còn có chút không hợp nhau.
Nó giống như là một chiếc ghế nằm của một ông chủ bán dưa hấu vậy.
“Giang Chu, cậu vào đi thôi, tôi sẽ chờ ở bên ngoài!”
Giang Chu có chút bất ngờ: “Phùng tổng, ngài không vào cùng tôi sao?”
Phùng Nhạc lắc đầu, hạ giọng nói: “Cha tôi cũng không nói là muốn gặp tôi, nên tôi không thể đi vào, đây chính là quy củ.”
“Đậu xanh, quy củ nhà ngài thật cmn nhiều, chắc là ngài không được cha làm ngựa cho để cưỡi khi còn nhỏ nhỉ?”
“Giang Chu, không nên nói lung tung!”
Phùng Nhạc bị dọa đến nhảy dựng lên, suýt nữa thì vươn tay ra để chặn miệng Giang Chu lại.
Chương 737: Mẹ kiếp, Phùng gia căn bản là ổ hồ ly!
“Được rồi được rồi, tôi sẽ có chừng mực!”
Giang Chu khoát khoát tay, bước vào bên trong thư phòng.
Lúc này, hầu như tất cả người hầu trong phòng đều đi ra ngoài, trước khi ra còn đóng cửa lại.
Toàn bộ không gian này chỉ còn Giang Chu mà một ông già.
“. . .”
Giang Chu đứng yên lặng ở trên mặt thảm thủ công một lát, hắn phát hiện đối phương cũng không nói lời nào.
Vì vậy, hắn cũng không sốt ruột, cất bước đi đến trước kệ sách.
Hắn đi dọc theo kệ sách, phát hiện tất cả sách trên này đều là sách cổ.
Có Bình Pháp Tôn Tử bản đóng buộc chỉ, có Tư Trì Thông Giám bản đóng buộc chỉ.
Trừ cái đó ra, còn có một số sách văn học nước ngoài.
Những thứ liên quan đến kinh doanh và buôn bán thì lại không có nhiều.
Trong lúc Giang Chu đang tập trung xem giá sách.
Một tiếng nói già nua ở phía sau bỗng nhiên vang lên.
“Tìm cái gì vậy?”
“Tôi đang tìm xem có Kim Bình Mai bản có tranh minh họa không.”
Giang Chu nói xong, bầu không khí trong phòng liền đọng lại.
Lúc này Giang Chu mới ý thức được, người vừa nói chuyện là Phùng Viễn Sơn.
Lúc này, chiếc ghế nằm cũ nát kia bỗng nhiên phát ra một âm thanh nặng nề.
Két một tiếng.
Khi Giang Chu quay đầu nhìn qua, Phùng Viễn Sơn đã đứng lên, cũng đang nhìn hắn.
Khi khuôn mặt của Phùng Viễn Sơn xuất hiện ở trước mặt Giang Chu, trong lòng hắn bỗng nhiên căng lên.
Ông già này. . . rất giống với người thần bí bỗng nhiên xuất hiện kia.
Ngũ quan cũng rất nhỏ hẹp, khóe miệng hơi chếch xuống dưới.
Đường nét khuôn mặt hiện lên vẻ trung hậu thật thà, nhưng ánh mắt lại thâm sâu như biển.
“Tôi không xem loại sách đó!”
Giang Chu gật đầu: “Không biết Phùng lão gia tử ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Phùng Viễn Sơn ho khan hay tiếng, cười khẽ: “Thời gian gần đây đọc cuốn sách của cậu, cảm thấy nó rất thú vị, lại nghe nói cậu và Phùng Nhạc là bạn, cho nên mới muốn tâm sự với cậu.”
“Cuốn sách kia chỉ viết vớ vẩn mà thôi.”
“Tôi thấy chưa chắc đâu.”
Giang Chu ngồi xuống trước mặt Phùng Viễn Sơn, nhìn ông ta móc một bao thuốc lá ở trong túi ra.
Sau đó dùng ngón tay khô gầy để rút một điếu thuốc, rồi nhét vào trong miệng.
“Cậu có muốn làm một điếu không?”
“Không cần, tôi không biết hút.”
Giang Chu xua tay từ chối.
Phùng Viễn Sơn nhìn thoáng qua ngón giữa đã ố vàng của Giang Chu, cũng không nói thì thêm, mà tự châm lửa.
“Cậu đã viết ở trong sách là, tất cả việc buôn bán của tương lai đều phụ thuộc vào internet, cũng cấu thành một hệ thống nghiệp vụ hoàn toàn mới, còn có thể giáo dục online, bán đấu giá online, xem nhà online, cùng với cả thần tượng ảo . . .”
“Tôi cảm thấy những thứ này rất thú vị, nhưng lại không đồng ý với cái nhìn của cậu.”
“Tôi muốn tìm ra một ví dụ để phản bác lại cậu, phủ định quan điểm của cậu, nhưng kết quả là, tôi phát hiện ra mình căn bản không tìm được.”
Phùng Viễn Sơn nhìn thoáng qua Giang Chu: “Hiện giờ tôi đã 78 tuổi, cậu là người đầu tiên để cho tôi sản sinh ra loại cảm giác thất bại này.”
Giang Chu sờ mũi một cái, ánh mắt có hơi mờ mịt.
Lão già này đang chơi trò gì đây?
Vừa vào đã khen cuốn sách của mình một trận, lại khen đến khi mình mờ mịt luôn.
Chẳng lẽ Phùng Viễn Sơn thật sự thưởng thức mình, cho nên mới muốn gặp mình?
Fan gặp thần tượng à?
“Thật ra thì những nội dung trong sách đều là vớ vẩn, cũng bởi vì xem không hiểu cho nên mới có thể dọa người khác.”
Phùng Viễn Sơn cười ha ha: “Thật sao? Tôi còn tưởng rằng cậu thực sự nhìn thấy cái tương lai bao la và hùng vĩ đó nữa chứ.”
Nụ cười của Giang Chu cứng đờ, nội tâm nhất thời run lên: “Làm. . . làm sao có thể chứ.”
“Người già rồi, thỉnh thoảng lại có vài ý tưởng hoa đường!”
“Phùng lão gia tử, ngài gọi tôi đến đây là để nói chuyện về cuốn sách đó?”
Phùng Viễn Sơn lắc đầu: “Sách của cậu, để cho tôi phát hiện cậu là một người rất có ý tưởng, cho nên tôi cũng muốn tâm sự với cậu về vài chuyện.”
Giang Chu gật đầu: “Không biết ngài muốn trò chuyện cái gì?”
“Tôi muốn hỏi cậu là, cậu cho rằng ai là người thích hợp làm người thừa kế của tôi nhất.”
Trong lòng Giang Chu hơi động, ánh mắt hiện lên một tia thăm dò: “Tôi cảm thấy. . . Phùng Sùng rất thích hợp!”
Phùng Viễn Sơn nhếch mép lên: “Phùng Sùng quả thực không tệ, làm người kiên định, làm việc cẩn thận, rất thích hợp để thừa kế tôi, nhưng Phùng Sùng lại không có tinh thần mạo hiểm của một thương nhân, nếu giao sản nghiệp của Phùng gia cho Phùng Sùng, có lẽ nó sẽ không xấu đi, nhưng chắc chắn nó sẽ không thể tốt hơn được.”
“. . .”
Mẹ kiếp, lão hồ ly 78 tuổi!
Phùng gia này căn bản là ổ hồ ly!
Trên mặt Giang Chu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi sóng gió mãnh liệt.
Bản thân mình là khách mà Phùng Nhạc mời đến.
Theo logic bình thường, mình phải nói là Phùng Nhạc thích hợp làm người thừa kế Phùng gia mới đúng.
Nhưng hắn cố tình nói Phùng Sùng, mà ông lão này căn bản là không kinh ngạc một chút nào.
Chẳng lẽ Phùng Viễn Sơn biết chuyện gian díu của mình và Phùng Sùng?
A phi!
không phải gian díu, là cấu kết với nhau làm việc xấu!
Chương 738: Không hài lòng với ba người con trai, vậy ông chọn Phùng Y Vân đi!
Trong thư phòng của Phùng Viễn Sơn có một cái đồng hồ treo tường phục cổ.
Toàn thân chiếc đồng hồ đều có nhan sắc của gỗ lim.
Ở giữa có một con lắc màu vàng kim đang đua đưa trái phái, phát sinh ra những âm thanh tích tắc.
Âm thanh này tồn này, lại cho bầu không khí yên lặng giữa hai người không quá xấu hổ.
Cùng lúc đó, hai hồ ly tinh nhìn chằm chằm vào nhau, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười với hàm răng lóe sáng.
“Nếu Phùng Sùng không được, vậy thì Phùng Nhạc nha, dù sao ngoại giới cũng tương đối coi trọng Phùng Nhạc, hơn nữa, dựa theo biểu hiện của Phùng Nhạc, chắc hẳn đó là người mà ngài hài lòng nhất.”
“Đúng là Phùng Nhạc rất có tinh thần mạo hiểm, nhưng đáng tiếc là, nơi này của Phùng Nhạc không tốt lắm.” Phùng Viễn Sơn giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào đầu của mình.
Giang Chu thấy thế thì hơi sững sờ.
“Con bà nó, đầu óc Phùng Nhạc có bệnh? Vậy mà tôi không phát hiện ra!”
“Ý của tôi là ý thức buôn bán và kinh doanh của Phùng Nhạc không được tốt, cố gắng thì đúng là có cố gắng, nhưng mà thiên phú quá kém, không liên quan gì đến đầu óc cả.”
Phùng Viễn Sơn vẫn nói với giọng nhẹ nhàng, giống như đang nói đến con cái của người khác vậy.
Trong giọng nói của Phùng Viễn Sơn cũng không có cảm giác nuối tiếc gì cả, giống như căn bản là không quá coi trọng đứa con trai trong miệng mình vậy.
Cũng chính bởi vì không coi trọng, cho nên mới mặc kệ là thông minh hay vẫn là ngu xuẩn, tất cả đều không quan trọng.
Nói cách khác, có vẻ như Phùng Viễn Sơn đã loại bỏ Phùng Nhạc khỏi vị trí người thừa kế này từ rất lâu rồi.
Phùng Viễn Sơn nói xong, hay tay Giang Chu chậm rãi rời khỏi mặt bàn, tựa lưng vào sau ghế.
Hắn cảm thấy mình vẫn không thể nào đoán được mục đích của Phùng Viễn Sơn.
Ông lão này đang thật sự nghiêm túc với mình về vấn đề thương lượng chuyện người thừa kế sao?
Nhưng mà hắn có thể thương lượng chuyện này sao?
Đương nhiên là không!
Đừng nói đến một gia tộc tài phiệt như Phùng gia này, mà dù cho là gia đình bình thường muốn ở riêng, thì chắc chắn cũng sẽ không thương lượng với một người ngoài không có quan hệ gì.
Nhưng mà Giang Chu lại xác định được một chuyện khác.
Có lẽ Phùng Viễn Sơn đã biết chuyện gián điệp hay mặt của mình và Phùng Nhạc và Phùng Sùng rồi.
Tụ Mỹ cũng được, phong ba hàng giả cũng tốt.
Hay là quỹ Y Nhất cũng vậy, hoặc là yêu đương với Phùng Tư Nhược cũng thế.
Dường như Phùng Viễn Sơn đã biết tất cả những chuyện này, giống như mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay ông ta vậy.
“Hai người này không được rồi, vậy còn có thể chọn ai? Phùng Long sao?”
Phùng Viễn Sơn nhấp một ngụm trà: “Cậu không hiểu đứa con trai thứ ba của tôi, Phùng Long chỉ thích sống phóng túng chứ không ôm chí lớn.”
Giang Chu thản nhiên như không mà nhìn Phùng Viễn Sơn: “Phùng lão gia tử, thật ra tôi cũng không hiểu Phùng Nhạc và Phùng Sùng.”
“Thật sao?”
“Bằng không thì sao?”
Phùng Viễn Sơn gẩy tàn thuốc một cái: “Thật ra thì chuyện Phùng Sùng trợ giúp cậu về mặt tài chính là không sai, cậu và Tư Nhược ở cùng một chỗ, cũng coi như là nửa cái người Phùng gia rồi.”
Giang Chu giơ tay lên, ngắt lời Phùng Viễn Sơn: “Tôi biết rồi, Phùng lão gia tử quá trâu bò, quả nhiên là không có chuyện gì gạt được ngài.”
“Ha hả, dù sao đó cũng là gia sản của tôi mà, luôn luôn phải nắm chắc nó chứ.”
“Vậy nếu ngài đã không hài lòng với ba người con trai của mình, không bằng giao gia sản cho cô cô Phùng Y Vân đi.”
Phùng Viễn Sơn dập tàn thuốc vào gạt tàn: “Y Vân đúng là một cô gái tốt, nếu như con bé là con trai, thì hoàn toàn chính xác là rất thích hợp làm người thừa kế của tôi.”
Giang Chu liếm bờ môi khô khốc của mình: “Nhưng bởi vì Phùng Y Vân là con gái, cho nên mặc kệ là có lấy chồng hay không, thì trong lòng ngài đều là người ngoài à.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Tôi không biết, ngài vẫn nên nói ý tưởng của mình ra đi thì hơn.”
Phùng Viễn Sơn ho khan vài cắn, màu môi đã trở nên hơi trắng: “Nếu như tôi chỉ có bốn đứa con này, thì có lẽ tôi đã thật sự chọn một trong số đó rồi.”
Giang Chu yên lặng một lát: “Nhưng may là ngài vẫn còn một sự lựa chọn khác, đúng không?”
“. . .” Phùng Viễn Sơn nhìn Giang Chu: “Quả nhiên là cậu đã nhìn thấy.”
“Cái gì? Tôi không thấy được gì mà, ngài đừng oan uổng người tốt.”
Phùng Viễn Sơn cười khẽ hai tiếng: “Nghe trộm ở trong Phùng gia của tôi, lá gan của cậu lớn thật đấy, cực kỳ giống với dáng vẻ kiếm tiền không chừa thủ đoạn nào của tôi khi còn trẻ.”
Giang Chu khẽ nhíu mày: “Chuyện này mà ngài cũng biết? Chẳng lẽ vị thư ký kia đã phát hiện ra tôi từ trước rồi à?”
“Cái đó thì không có, nhưng trên thế giới này còn có một thứ gọi là camera giám sát.”
“Con bà nó, là tôi khinh thường, biết thế thì đã dịch dung rồi.”
Phùng Viễn Sơn không để hắn nói tiếp, mà tự mình mở miệng: “Chắc hẳn Phùng Nhạc và Phùng Sùng đều rất nghi ngờ và khó hiểu, vì sao tôi lại còn có một đứa con trai nữa, đúng không?”
Giang Chu suy tư một lúc, liền lắc đầu : “Không phải, đến bây giờ mà Phùng Nhạc vẫn chưa biết chuyện này, thậm chí còn tự cho rằng mình có khả năng rất lớn sẽ được tiếp quản Phùng gia.”
“Cho nên tôi mới nói, Phùng Nhạc hoàn toàn không có ý thức kinh doanh, bởi vì bản thân chuyện kinh doanh và buôn bán này, luôn tồn tại cơ hội và cạm bẫy.”
“Chia gia sản mà cũng có thể gọi là kinh doanh buôn bán làm ăn à?”
“Bản chất quan hệ giữa người và người là một loại làm ăn rồi.”
Chương 739: Đúng thế, không sai, tôi chính là không biết xấu hổ!
Giang Chu sờ cằm một cái: “Vẫn là nên nói đề tài trước đó đi, tôi cũng rất tò mò, vì sao ngài lại có thêm một người con trai?”
Phùng Viễn Sơn không tự chủ được mà lại bắt đầu sờ điếu thuốc: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, hầu như phải nói đến từ nửa đời trước của tôi, cậu có hứng thú nghe không?”
“Có chuyện xưa để nghe thì nghe thôi, dù sao cũng không có chuyện gì khác mà.”
“Được, nếu cậu đã có hứng thú, vậy tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa.”
Phùng Viễn Sơn ho khan hai tiếng, hình như là đang muốn dứt bỏ miếng đờm trong cổ họng ra ngoài.
Sau đó, để cho dây thanh quản của mình sẵn sàng, kể một câu chuyện xưa bằng một cách nước chảy mây trôi.
Tại rất lâu, rất lâu về trước, đây gần như là mở đầu tiêu chuẩn của các câu chuyện xưa rồi.
Thời điểm đó, quốc gia mới giành được thắng lợi, chiến tranh hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng bởi vì chiến tranh nhiều năm, nên hầu như mỗi một nơi trên quốc gia đều mất mùa.
Khắp nơi trên đường cái đều là những đứa trẻ ăn xin, mỗi một đứa đều mặc quần áo rách tả tơi.
Tại thời đại đó, những đứa trẻ đi ăn trộm đồ ăn mà đi đánh chết có ở khắp nơi.
Bây giờ Phùng Viễn Sơn nhớ lại vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, trên người bắt đầu nổi da gà.
Nhưng mà cuộc sống như vậy duy trì thời gian không lâu, quốc gia liền thành lập.
Mặc vù cơm no áo ấm vẫn là vấn đề, nhưng người chết thì đã ít đi rất nhiều.
Chính vào lúc Phùng Viễn Sơn vẫn còn thiếu niên, liền bị cha mẹ đưa vào một nhà máy cán thép để học viện.
Tài thời đại đó, có thể đi vào nhà máy cán thép là một chuyện rất khó.
Bởi vì người có thể vào nơi đó, thì tương tương với bước nửa bước chân vào giai cấp công nhân rồi, sau này có thể ăn cơm của quốc gia, bát cơm vẫn là bát cơm bằng sắt.
Thiếu niên Phùng Viễn Sơn tiến vào nhà máy cán thép thì vẫn rất chịu khó, đầu óc cũng rất linh hoạt, nhưng lại rất nghe lời.
Sư phụ rất yêu thích tên học đồ như ông ta, gần như là truyền dạy tất cả tay nghề cho ông ta.
Sư phụ của Phùng Viễn Sơn họ Tiêu.
Phùng Viễn Sơn nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ chỉ về phía trước cửa sổ.
“Khi sư phụ còn sống thì rất thích chiếc ghế nằm cũ nát này.” Phùng Viễn Sơn lải nhải như đang nói chuyện bình thường.
“Chiếc ghế nằm kia của sư phụ giống hệt như chiếc ghế này của tôi.”
“Tôi chính là để người ta làm chiếc ghế này dựa theo ký ức của mình, coi như là một loại hoài niệm với quá khứ đi!”
Phùng Viễn Sơn vừa kể chuyện xưa, thỉnh thoảng lại nhắc đến vài cái tên xa lạ.
Cái ghế mà Phùng Viễn Sơn nói đến, chính là cái ghế không hợp nhau mà Giang Chu vừa bước vào phòng đã nhìn thấy.
Giang Chu liếc mắt một cái, gật đầu, sau đó nhịn không được mà bắt đầu lầu bầu.
Má ơi, hiện giờ đã rạng sáng rồi.
Mình không đi ngủ mà lại ngồi đây nghe chuyện hồi ức thanh xuân à?
Còn kể từ khi học nghề lúc mười mấy tuổi.
Mẹ nó, sao ông không bắt đầu kể từ khi ông mới sinh ra luôn đi?
Kể từ Bàn Cổ khai thiên tích địa luôn đi!
Miệng của ông là đi thuê bằng tiền à?
Không nói nhiều liền cảm thấy thua thiệt?
Tay nghề của Tiêu sư phụ rất tốt, cộng thêm chuyện thiếu niên Phùng Viễn Sơn chịu khó học tập.
Chưa đến hai năm, Phùng Viễn Sơn đã trở thành một gã thợ nguội xuất sắc của nhà máy.
Lại trùng hợp gặp được một cơ hội mà nhà máy phái thanh niên đi Đông Bắc để học tập.
Nhờ Tiêu sư phụ đề cử, Phùng Viễn Sơn thuận lợi thu được một vị trí đi học tập.
Sau khi học tập một năm và trở về, Phùng Viễn Sơn liền trở thành nhân tài chạm tay có thể bỏng của nhà máy.
Thanh niên trẻ tuổi, tính cách trưởng thành, hơn nữa vẻ ngoài còn không tệ, lại còn hiếu học.
Đây nhất định là tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của các nữ tính độc thân trong nhà máy.
Cái gì mà MC trạm radio, kế toán nhỏ tuổi trong phòng tài chính. . .
Tóm lại, đối với những cô gái ở thời đại đó, quả thực là bọn họ không muốn quá nhiều, chỉ cần là thanh niên trẻ tuổi, vẻ ngoài không tệ, lại biết chăm chỉ làm ăn và chăm lo gia đình là được.
Còn có mấy cô gái tự xưng là công nhân của nhà máy hoa, vừa nhìn thấy Phùng Viễn Sơn, hai mắt liền sáng rực như sao.
Nhưng đáng tiếc là, tất cả những người này đều bị Phùng Viễn Sơn từ chối, không có ai là ngoại lệ.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Phùng Viễn Sơn đang yêu đương với con gái Tiêu Bồi Bồi của Tiêu sư phụ.
Tiêu Bồi Bồi là một cô gái rất tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại biết lễ phép, lớn lên cũng rất xinh đẹp.
Ngày nào cũng gọi “Viễn Sơn ca ca” “Viễn Sơn ca ca.”
Đừng nói là Phùng Viễn Sơn, coi như là Lý Liên Anh cũng không đỡ nổi.
Hơn nữa, Tiêu sư phụ cũng đối xử với Phùng Viễn Sơn như con rể của mình, bằng không thì cũng không dốc lòng truyền nghề cho Phùng Viễn Sơn.
Phùng Viễn Sơn cảm thấy, nếu như không có Tiêu sư phụ, thì ông ta căn bản không có ngày hôm nay.
Cho nên Phùng Viễn Sơn cũng rất cưng chiều Tiêu Bồi Bồi, quả thực là quý như Trân Bảo.
Hơn nữa, tại thời đại đó, thanh niên thường kết hôn rất sớm.
Hai người vừa trưởng thành liền bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Mặc dù không tổ chức quá lớn, mà chỉ làm vài mâm cỗ, nhưng sau đó vẫn thuận lý thành chương mà ở với nhau.
Nhưng không được bao lâu, Tiêu sư phụ qua đời vì ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tiêu Bồi Bồi đáng thương chỉ còn lại một mình Phùng Viễn Sơn là người thân.
Chương 740: Đúng thế, không sai, tôi chính là không biết xấu hổ! (2)
“Nếu như câu chuyện cứ tiếp tục như vậy, thì e rằng người ngồi trước mặt cậu sẽ là Phùng lão đầu, nhân viên về hưu của nhà máy cán thép.”
Phùng Viễn Sơn rít mạnh một hơi thuốc lá, lại bị sắc đến không ngừng ho khan.
Khóe miệng còn lộ một nụ cười vừa tang thương vừa đau khổ.
Giang Chu nghe đến đây, nhịn không được mà đổi tư thế.
Không còn ngồi vắt chéo chân nữa, mà đặt hai tay lên đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước.
“Sau đó thì sao?”
Phùng Viễn Sơn gẩy tàn thuốc: “Sau đó. . . xảy ra một chuyện làm thay đổi cả đời tôi.”
“AH?” Giang Chu không nhịn được mà vươn tay ra, móc điếu thuốc ở trong bao ra: “Là chuyện gì?”
“Tôi phản bội Tiêu Bồi Bồi!”
“. . .”
Sau đó, Phùng Viễn Sơn và Tiêu Bồi Bồi sống một cuộc sống thoải mái và nhẹ nhàng với nhau.
Chẳng qua là, bởi vì chưa đến tuổi kết hôn theo luật pháp, cho nên vẫn chưa đi đăng ký được.
Nhưng hai người đều không quan tâm đến chuyện này chút nào.
Tình đầu ý hợp, lại ý hợp tâm đầu. . .
Giấy đơn ký gì gì đó, không còn quan trọng nữa.
Cộng thêm việc Tiêu sư phụ có mối quan hệ rất tốt ở trong nhà mấy, cho nên không có ai sẽ gây rắc rối cho bọn họ khi chưa kết hôn mà vẫn sống chung với nhau.
Nửa năm sau, nhà máy cán thép nhận được một đơn đặt hàng từ Bắc Hải.
Bởi vì đơn đặt hàng quá lớn, hơn nữa lại là hợp tác với nhà xưởng dân doanh, cho nên có khá nhiều chuyện rắc rối.
Bởi vậy, nhà máy bên Bắc Hải chuyên môn phái một đoàn đội đến thường trú ở nhà máy cán thép.
Bởi vì Phùng Viễn Sơn là một người thật thà hiền lành, làm người không tệ, cho nên được lãnh đạo của nhà máy phái đi giao tiếp và câu thông với đoàn đội đến từ Bắc Hải anfy.
Lúc đó, trong đoàn đội này có một cô gái rất có khí chất.
Tuổi tác cũng tương tự với Phùng Viễn Sơn.
Da dẻ trắng như tuyết, hai mắt linh động.
Rất thích hất cằm lên khi nói chuyện, rất là kiêu ngạo.
Nàng gọi là Tôn Nhã Khiết, nghe nói là thiên kim tiểu thư của bên hợp tác.
Hai người có tuổi tác tương đương, lại ở chung với nhau lâu, cho nên chẳng mấy chốc đã trở thành bạn bè.
Nhưng Phùng Viễn Sơn cũng không có ý gì với Tôn Nhã Khiết.
Phùng Viễn Sơn không phải loại người dễ thay lòng đổi dạ như vậy.
Dù sao thì trong lòng Phùng Viễn Sơn, Tiêu Bồi Bồi vẫn là một tồn tại như tiên nữ.
Mãi cho đến nửa năm sau, đơn đặt hàng của Bắc Hải cũng đã xong.
Phùng Viễn Sơn cần đi theo đoàn đội kia đến Bắc Hải, trong ba tháng đến Bắc Hải đó, tất cả những ảo tưởng về tương lai của Phùng Viễn Sơn đã bị thay đổi.
“Ngài và Tôn Nhã Khiết đến với nhau?”
Phùng Viễn Sơn mỉm cười: “Khi đó tôi còn trẻ tuổi nóng tính, bị sự phồn hoa của Bắc Hải làm cho u mê, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy giống như là bị trúng tà vậy.”
Giang Chu gẩy tàn thuốc, nhe răng cười: “Nơi phồn hoa là sao, nói tỉ mỉ xem nào.”
“Đám thanh niên các cậu bây giờ, không phải đều thích đi chơi bar gì gì đó sao?”
“Ngài và Tôn Nhã Khiết đi quán bar?”
Phùng Viễn Sơn lắc đầu: “Khi đó không có khái niệm quán bar này, chúng tôi gọi nó là phòng khiêu vũ.”
Giang Chu gật đầu: “Cũng như nhau cả.”
“Ừm, cũng như nhau cả.”
“Đi kiểu gì?”
“Chính là có một hôm, tôi nói là mình chưa từng đi mấy chỗ đó bao giờ, Tôn Nhã Khiết liền quyết định dẫn tôi đi thưởng thức một phen.”
“Kết quả là thưởng thức xong liền xảy ra chuyện?”
Phùng Viễn Sơn ho khan một lát, sau đó gật đầu: “Hôm đó chúng tôi uống rất nhiều rượu, vừa mở mắt ra đã thấy hai người nằm chung một chỗ, lại còn không mặc quần áo, ai cũng không nhớ ra là đã có chuyện gì.”
Giang Chu nhịn không được mà nhướn mày lên: “Nói tỉ mỉ xem.”
“Thực sự là không nhớ rõ.”
“Vậy sau đó thì sao?”
Phùng Viễn Sơn hít sâu một hơi: “Sau khi gặp phải loại chuyện này, tôi đã rất hoảng sợ, bởi vì tại thời đại đó, con gái rất coi trọng danh tiết của mình, hơn nữa thế lực của Tôn gia tương đối lớn.”
Giang Chu nhịn không được mà cười một tiếng: “Cái suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của ông, lại không phải là đau lòng vì đã phản bội lại Tiêu Bồi Bồi?”
“Cũng có, nhưng không có nhiều mà thôi!”
“Cho nên ông lựa chọn rời bỏ Tiêu Bồi Bồi? Quả thực là nói nhảm, danh tiết của Tôn Nhã Khiết quan trọng, lẽ nào danh tiết của Tiêu Bồi Bồi người ta không quan trọng? Mẹ nó, ông là lão già khốn nạn!”
Phùng Viễn Sơn híp mắt lại, trán nổi gân xanh, giống như là đang tức giận.
Nhưng một lúc sau, ông ta bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.
“Nhiều năm rồi mà vẫn có người chịu nói chuyện thay cho Bồi Bồi, cậu thực sự là một người rất khá.”
Thần sắc Giang Chu trở nên táo báo: “Nói nhảm ít thôi, nói tiếp đi!”
Phùng Viễn Sơn dập tắt tàn thuốc lá, lại tiếp tục rút một điếu nữa ra: “Ban đầu tôi vẫn chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Bồi Bồi, nhưng Tôn gia nói là có thể mở một nhà máy cho tôi, một nhà máy thuộc về riêng tôi, vào thời địa đó, cậu có hiểu một nhà máy có ý nghĩa như nào không? Mà việc tôi cần làm, chỉ là kết hôn với Tôn Nhã Khiết thôi!”
“Tôi không biết một nhà máy có ý nghĩa thế nào, nhưng tôi biết chỉ cần ông đáp ứng thì ông chính là đồ không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ.”
“Đúng thế, không sai, tôi là đồ không biết liêm sỉ, bởi vì tôi đã động lòng!”
Khụ khụ.
Bởi vì Phùng Viễn Sơn có chút kích động, cho nên ho khan không ngừng.
Cuối cùng, mở khăn tay ra, liền nhìn thấy một vết máu.
Giang Chu nhất thời thấy hơi hoảng sợ.
Lão già này, tuy rằng con người ông thực sự không tốt lắm, nhưng mà ông đừng có lăn ra chết ngay bây giờ nha.
Căn phòng này chỉ có hai người chúng ta thôi đấy.
Ông mà ợ ra rắm thì tôi không biết giải thích thế nào đâu!
Chương 741: Phùng Viễn Sơn suýt nữa bị mắng chết!
“Sau khi về nhà, tôi đã nói rõ toàn bộ cho Bồi Bồi!”
“Sau đó, tôi liền đến Bắc Hải, kết hôn với Nhã Khiết, thuận lợi lấy được một nhà máy.”
“Tôi cũng từ một công nhân kỹ thuật cao, biến thành một xưởng trưởng tuổi trẻ tài cao.”
Phùng Viễn Sơn ho khan một lúc, sau đó liền chậm rãi kể nốt phần cuối của câu chuyện.
Tâm trạng của ông ta đã không còn kích động như lúc nãy nữa.
Bởi vì dù sao chuyện này cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Lại tăng thêm trí nhớ của người cao tuổi không được tốt lắm.
Nếu như Phùng Viễn Sơn không nhìn ảnh chụp, thậm chí còn không nhớ nổi hình dáng của Tiêu Bồi Bồi.
Đối với một người không nhớ nổi hình dáng, cái loại cảm giác áy náy này đã có thể bị giảm đi nhiều.
“Chẳng qua là tôi không ngờ, Bồi Bồi lại có một đứa con của tôi, cô ấy không nói cho tôi biết, mà lại lựa chọn lén lút sinh con, mãi cho đến khi cô ấy qua đời thì mới dùng thư tín để báo cho tôi biết mọi chuyện.”
Giang Chu liếm môi dưới, xem như là đã hiểu rõ: “Bởi vậy. . .mẹ của cha vợ và cô cô là Tôn Nhã Khiết, mà Phùng Ngạo kia là con trai của ông và Tiêu Bồi Bồi.”
Phùng Viễn Sơn nheo mắt lại: “Thậm chí cậu còn biết cả tên của Phùng Ngạo?”
“Chẳng lẽ tôi phải nói cho ông biết chuyện tôi biết cả đọc khẩu hình sao?”
“Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là đa tài đa nghệ.”
“Quá khen quá khen.”
Lời này vừa dứt, trong thư phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Phùng Viễn Sơn đã kể hết câu chuyện xưa.
Chỉ lác đác vài câu, nhưng đã khái quát cả nửa cuộc đời máu chó của ông ta.
Trong đó có phản bội, hổ thẹn, cùng với thấy lợi quên nghĩa và lòng lang dạ sói.
Giang Chu không thể tiến hành đánh giá gì với chuyện này, bởi vì đó là chuyện của Diêm Vương Gia.
“Ông giao Phùng gia cho Phùng Ngạo, là xuất phát từ tâm lý hổ thẹn và áy náy với Tiêu Bồi Bồi sao?”
Phùng Viễn Sơn hít sâu một hơi: “Tôi chưa từng có tình cảm với Tôn Nhã Khiết, Bồi Bồi mới là tình yêu chân thành của đời tôi.”
Khóe miệng Giang Chu nổi lên một nụ cười lạnh lùng: “Ông mượn thế lực của Tôn gia để làm giàu, nhưng lại đem gia sản cho con trai của người khác.”
“Cậu không cho rằng đây chính là thứ tôi phải bù đắp cho Bồi Bồi sao?”
“Phi!”
Giang Chu nhổ một bãi nước bọt, nhổ ngay lên bàn làm việc.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ khinh vẻ và ghê tởm.
“Con mẹ nó, chuyện ông nên làm là trở lại bên người Tiêu Bồi Bồi vào 50 năm trước, mà không phải giả vợ tình sâu và hối hận ở đây.”
“Đem gia sản cho con trai của Tiêu Bồi Bồi là đền bù? Lão già, ông nằm mơ đi thôi!”
“Chẳng qua là ông cảm thấy mình sắp chết, nỗi hổ thẹn trong lòng bộc phát nghiêm trọng, lại sợ sau khi chết không có mặt mũi gặp Tiêu Bồi Bồi mà thôi!”
“Nhưng mà ông làm như vậy, ông có mặt mũi đi gặp Tôn Nhã Khiết sao?”
“Hơn nữa, ông nói ông không thích Tôn Nhã Khiết, Tiêu Bồi Bồi mới là tình yêu cả đời của ông, vậy cmn không phải ông đã cưới vợ bé rồi sinh thêm Phùng Nhạc và Phùng Long sao?”
“Ông căn bản là một tên tiểu nhân ích kỷ, ông rời khỏi Tiêu Bồi Bồi là bởi vì người ta cho ông quá nhiều.”
“Sau khi Tôn Nhã Khiết chết, ông lại không chịu cô đơn mà cưới thêm một người trẻ tuổi hơn.”
“Bây giờ ông lại muốn giao tài sản cho con trai của Tiêu Bồi Bồi, cũng là bởi vì muốn đạt được thoải mái trước khi chết mà thôi.”
“Ông thừa nhận đi, từ xưa đến nay ông chỉ vì bản thân mình ông mà thôi.”
“Người phải có ‘chân thiện mỹ’, nhưng ông cmn lại không có một cái nào.”
“Ông cũng sống gần 80 năm rồi, thậm chí còn không biết bản thân mình ích kỷ, có quan hệ mẹ gì đến hổ thẹn và ân hận chứ?”
Phùng Viễn Sơn trợn tròn đôi mắt đục ngầu, nhìn chằm chằm vào Giang Chu.
Những lời này giống như một con dao nhỏ, từ từ đâm sâu vào trái tim già nua của ông ta.
Lúc này, mặt Phùng Viễn Sơn đỏ bừng lên, biểu cảm như là muốn giết chết Giang Chu.
Nhưng Giang Chu căn bản không quan tâm chuyện này, mà mở miệng bồi thêm một câu.
“Ông bù đắp cho Phùng Ngạo là vì ông nợ Phùng Ngạo, nhưng ông vĩnh viễn cũng không có cơ hội bù đắp cho Tiêu Bồi Bồi.”
“Khụ khụ. . .”
Phùng Viễn Sơn ho khan kịch liệt, tay giữ chặt cái bàn, cố gắng lắm mới giữ được thân thể.
Cuối cùng, Phùng Viễn Sơn ho khan xong, liền rên rỉ một tiếng, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
“. . .”
Giang Chu sửng sốt một lát, hai mắt trợn tròn, chết rồi???
Trời ạ, quên không xem luật trước khi đến rồi.
Mắng chết người có bị xử phạt gì không?
Giang Chu đang nghĩ ngợi, Phùng Viễn Sơn bỗng nhiên mở mắt ra.
Trên mặt ông ta tản ra một vệt đỏ ửng không khỏe mạnh.
Yết hầu cũng có chút ngọt, hiển nhiên là có máu xông lên.
“Ha ha, năm mươi bước cười một trăm bước.”
Giang Chu hơi cau mày: “Ông có ý gì? Ông cảm thấy tôi và ông là cá mè một lứa?”
Phùng Viễn Sơn hơi rướn người về phía trước: “Ngoại trừ cháu gái của tôi ra, cậu cũng không thiếu hồng nhan tri kỷ nhỉ?”
“Không sai, nhưng tôi chưa bao giờ sống thấp thỏm lo âu như ông cả.”
“Đó là bởi vì cậu càng vô liêm sỉ và không biết xấu hổ hơn tôi.”
Giang Chu yên lặng một lát: “Không phải, tôi dùng tiền tôi kiếm được để nuôi người con gái tôi yêu, tôi yên tâm, tôi thoải mái, nhưng ông thì khác, ông là người trộm tiền của vợ đi nuôi người phụ nữ khác, còn muốn dùng số tiền còn lại để cho con của người phụ nữ khác.”
Phùng Viễn Sơn cắn răng: “Không phải như vậy!”
“Chính là như vậy!”
“Không phải!”
“Ông lừa gạt được bản thân mình sao?” Giang Chu khinh bỉ liếc mắt nhìn Phùng Viễn Sơn một cái: “Ông bây giờ thật đáng thương, nhưng cái chữ đáng thương này dùng ở trên người ông, lại là làm nhục với cái từ đáng thương này.”
Chương 742: Phùng Viễn Sơn suýt nữa bị mắng chết! (2)
Phùng Viễn Sơn bỗng nhiên cười hai tiếng: “Không sao, chỉ cần tôi cảm thấy yên tâm thoải mái là được rồi.”
“Giao Phùng gia cho Phùng Ngạo là có thể yên tâm thoải mái?”
“Không sai.”
Khóe miệng Giang Chu co quắp một cái: “Ông có tin không, sau khi ông chết, đi qua cầu Nại Hạ, chắc chắn Tiêu sư phụ sẽ chờ ông ở đó, sau đó sẽ đánh cho ông ợ ra rắm, còn Tiêu Bồi Bồi và Tôn Nhã Khiết thì đứng ở bên cạnh vỗ tay, tất cả yêu ma quỷ quái ở dưới đó đều sẽ nhìn thấy ông nực cười ra sao.”
“. . .”
“Ông có lỗi của con gái của Tiêu sư phụ, cũng có lỗi với Tôn Nhã Khiết.”
Giang Chu vừa nói xong liền đứng lên, sau đó nhìn quanh bốn phía, tìm tòi một phen.
Cuối cùng, hắn cầm một cái gậy golf dùng để trang trí ở trên tường lên.
Ừm, cái này rất thích hợp.
Giang Chu không thèm để ý đến ánh mắt của Phùng Viễn Sơn, hắn đi qua cầm cái golf lên rồi quay lại.
Sau đó vung tay, hướng về cái ghế nằm cũ nát ở trước cửa sổ kia mà đập mạnh.
“Cái này là ông xin lỗi Tiêu sư phụ!”
“Cái này là ông xin lỗi Tiêu Bồi Bồi.”
“Cái này là ông xin lỗi Tôn Nhã Khiết.”
“Cái này là ông xin lỗi những đứa con của ông.”
Phùng Viễn Sơn nghe thấy những tiếng loảng xoảng, nhìn thấy những mảnh trúc tan tành, ông ta ngây ngốc một lúc lâu, rồi nhất thời phát sinh ra những tiếng rít gào cuồng loạn.
“Dừng tay!”
Giang Chu nhất thời dừng động tác ở giữa không trung, quay đầu nói: “Ông có tư cách gì mà cmn đòi hoài niệm Tiêu sư phụ? Ông có tư cách gì mà đòi ngồi cái ghế này?”
Phùng Viễn Sơn nâng bàn tay run rẩy lên: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài cho tôi!”
Giang Chu đập thêm vài gậy.
Cuối cùng, cái ghế nằm cũ nát kia đã tan tành, không còn nhìn thấy hình dạng cái ghế nữa.
“Gậy dùng rất tốt, hôm nào mua trả ông một cái khác.”
Giang Chu ném cái gậy golf qua một bên, quay người đi về phía cửa thư phòng.
Giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Phùng Viễn Sơn lại gọi mình đến đây.
Không phải Phùng Viễn Sơn muốn gặp mình, cũng không phải Phùng Viễn Sơn muốn thương lượng chuyện người thừa kế.
Mà là Phùng Viễn Sơn hy vọng mượn miệng của mình, để nói những chuyện này cho Phùng Nhạc và Phùng Sùng biết.
Hy vọng mấy đứa con trai đó có thể hiểu cho mình.
Giống như là Phùng Viễn Sơn cho rằng Giang Chu có thể hiểu cho mình vậy.
Dĩ nhiên, nếu như Phùng Sùng và Phùng Nhạc không hiểu cũng không sao.
Dù sao chuyện này cũng là Giang Chu nói thay cho ông ta mà.
Coi như bọn họ không hiểu, cũng không gặp được mình, càng không thể phản kháng được.
Chờ đến tối mai, tất cả đều sẽ kết thúc.
Tất cả mọi người trong giới thương nghiệp của Bắc Hải đều biết, người thừa kế của Phùng gia chính là Phùng Ngạo.
Đến khi đó, ông ta có thể an tâm mà chết rồi.
Mẹ kiếp, thật sự là tính toán rất hay.
Sau khi đi ra khỏi thư phòng, Giang Chu lau mồ hôi trên trán, bắt đầu chỉnh sửa quần áo của mình.
Động tác vung gậy golf vừa rồi, thật sự là quá mạnh, làm cho cúc áo của bộ tây trang bị đứt.
Bây giờ nghĩ lại, tràng cảnh vừa rồi thật sự là quá kinh người.
Cùng lúc đó, hành lang bên ngoài thư phòng đã tụ tập một đám người.
Đứng ở hàng đầu tiên chính là vị thư ký riêng của Phùng Viễn Sơn, cùng với Phùng Ngạo đã nhìn thấy kia.
Phía sau bọn họ là năm sau vị vệ sĩ mặc tây trang màu đen.
Còn có những nhân viên y tế mặc áo choàng trắng, cầm theo một số dụng cụ kiểm tra.
Lúc này, biểu cảm của tất cả bọn họ đều rất là khiếp sợ.
Còn dùng một ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Giang Chu đi đến.
Mà biểu cảm của Giang Chu lại rất bình tĩnh, tư thế đi bộ cũng rất thong dong, bọn họ thấy thế lại càng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Ngay tại nửa tiếng trước, mấy vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa đã nghe thấy âm thanh cãi vã ở trong phòng, khi đó bọn họ cũng có dự cảm không ổn.
Vì vậy liền vội vàng thông báo cho thư ký Hồng chuyên phụ trách mọi chuyện này.
Nhưng không có lão gia đồng ý, vị thư ký Hồng này cũng không dám tự ý đi vào thư phòng.
Hơn nữa, thỉnh thoảng giọng nói của lão gia lại vang lên, cho nên chắc hẳn là cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Mãi cho đến vừa rồi, trong thư phòng bỗng nhiên truyền ra những âm thanh đánh đập điên cuồng.
Khi đó bọn họ mới phát giác được, cái thế giới này quá hoang đường.
Đã rất nhiều năm rồi, mặc kệ là ai đứng ở trước mặt lão gia cũng không dám thở mạnh, làm sao có thể có người dám mắng lão gia chứ?
Lại làm sao có người dám đập phá ở trong thư phòng của lão gia?
Gia chủ của Phùng gia, đây chính là một trong những người giàu có nhất cả nước.
Tuy rằng lão gia không vào bảng xếp hạng tỷ phú kia, nhưng đó là vì lão gia khinh thường cái loại hư danh đó.
Những người từng đến Minh Tiềm Sơn Trang này, có ai mà không tôn thờ lão gia chứ.
Thậm chí có người phải xếp hàng một năm mà còn chưa chắc đã có cơ hội gặp mặt lão gia.
Nhưng bây giờ, lại có người dám mắng nhiếc lão gia.
“Chẳng lẽ người này không biết, chỉ cần một câu nói của lão gia, là tiền đồ của cậu ta sẽ bị hủy diệt sao?”
“Đứng lại cho tôi!” Thư ký Hồng dẫn dầu đi qua, nổi giận đùng đùng mà nói: “Cậu đã làm cái gì ở trong thư phòng của lão gia?!”
Chương 743: Phùng Viễn Sơn suýt nữa bị mắng chết! (3)
Giang Chu hơi ngước mắt lên: “Ngại quá, anh đang nói chuyện với tôi à?”
“Bây giờ là tôi đang hỏi cậu, trả lời vấn đề của tôi?!”
“Giọng điệu của anh hung dữ thật đấy? Dựa vào cái gì?”
“Bởi vì đây là Phùng gia!”
“Tôi cmn một là không dựa vào Phùng gia của các người để kiếm cơm, hai là tôi là khách của người Phùng gia mời đến, anh đang dựng râu trừng mắt với ai vậy?”
“Cậu. . .!”
“Một thư ký mà thôi, còn thật sự cho rằng mình là người của Phùng gia rồi à?” Giang Chu cất bước đi về phía trước, lướt qua người thư ký Hồng: “Vào trong xem đi, chậm nữa là lão già kia sẽ chết đấy.”
“. . .”
Thư ký Hồng nghe thấy câu này, liền không để ý đến Giang Chu nữa, mà vội vàng mang người lao vào trong phòng.
Lúc này, Phùng Viễn Sơn đã ngã ngồi trên mặt đất, nhìn những mảnh nhỏ của chiếc ghế nằm kia, hai tay ông ta ôm ngực, hô hấp càng ngày càng khó khăn.
“Mau, mau cho lão gia thở oxy, nhanh cmn lên!”
Trong âm thanh hỗn loạn, đám nhân viên y tế bắt đầu hành động.
Người thì đeo mặt nạ thở oxy lên cho Phùng Viễn Sơn, người thì bắt đầu lắp đặt các loại thiết bị.
Trải qua một series nỗ lực và cố gắng, cuối cùng thì Phùng Viễn Sơn cũng đã khôi phục bình tĩnh.
Cùng lúc đó, Giang Chu đã đi đến cuối hành lang.
Hắn vừa mới đinh bước chân xuống cầu thang, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đó.
Vì vậy, Giang Chu liền quay đầu, bước nhanh về phía thư phòng của Phùng Viễn Sơn.
Sau khi đi vào cửa, Giang Chu nhìn thoáng qua bên trong.
Lúc này, Phùng Viễn Sơn đang ngồi ở trên ghế dựa, hai mắt nhắm chặt, tham lam hít dưỡng khí.
Đám nhân viên y tế thì vội vàng tất bật quanh người ông ta, bắt đầu làm các loại kiểm tra cho ông ta.
mà thư ký Hồng và Phùng Ngạo thì đứng trước kệ sách, vội vàng và cuống cuồng mà nhìn chằm chằm vào những chuyện đang diễn ra.
Nhưng đến khi Giang Chu tiến vào phòng, vị thư ký Hồng này lại bắt đầu căng thẳng.
“Cậu muốn làm gì?!”
Giang Chu nhìn thư ký Hồng một cái: “Thả lỏng đi, chẳng lẽ tôi còn có thể đánh ông ta một trận ở trước mặt mọi người à?”
Thư ký Hồng nhìn về phía Phùng Viễn Sơn, sau khi nhìn thấy đối phương gật đầu thì mới lùi về vị trí của mình.
Giang Chu thấy thế, liền đi đến bên cạnh một vị bác sĩ trong số đó.
“Các người chính là bác sĩ giỏi nhất ở Bắc Hải đúng không?”
Bác sĩ tràn đầy mờ mịt: “???”
Thư ký Hồng nhịn không được mà mở miệng: “Có thể có tư cách gia nhập đoàn đội chữa bệnh cho lão gia, đương nhiên phải là bác sĩ giỏi nhất, hơn nữa còn là bác sĩ giỏi nhất cả nước.”
Giang Chu gật đầu, liếc mắt nhìn Phùng Viễn Sơn: “Rất tốt, vô cùng tốt, như vậy thì ông có thể sống lâu hơn một chút.”
“Tôi sống lâu thì cậu có chỗ tốt gì sao?”
“Tôi sẽ thử xem có thể phá đổ Phùng gia trước khi ông chết hay không, chẳng may không chết rồi, thì không phải là sẽ không nhìn thấy ngày đó sao?”
Phùng Viễn Sơn thở khò khè như là muốn cười: “Cậu đang nói đùa à? Hay là cậu căn bản không biết mình có bao nhiêu năng lượng?”
Giang Chu lấy điện thoại di động của mình ra, giơ lên trước mặt Phùng Viễn Sơn: “Đã đi qua quốc gia này chưa?”
“. . .”
Phùng Viễn Sơn nhíu mày một cái, không biết Giang Chu muốn làm gì.
Giang Chu hơi nhớ lại trí nhớ kiếp trước của mình: “Ba giờ sáng ngày mai, nơi này sẽ phát sinh động đất cấp 5 cấp 6, đồng thời sẽ khiến cho nhà máy hóa chất nổ tung, tạo thành cháy rừng, ông có tin không?”
“Cậu đang nói chuyện ma quỷ gì?”
“Cố gắng dưỡng bệnh đi, tối mai nhớ xem thời sự.”
Giang Chu nhét điện thoại di động vào trong túi, quay người rời khỏi thư phòng của Phùng Viễn Sơn.
Thật ra thì Phùng Viễn Sơn nói rất đúng.
Hiện giờ hắn không có năng lực để tạo thành uy hiếp đến Phùng gia.
Nhưng mà hắn là người trọng sinh.
Trong đầu hắn có rất nhiều ký ức lung tung và vớ vẩn.
Có thứ có thể dùng, có thứ lại vô dụng.
Nhưng mặc kệ có có hữu dụng hay không, một khi hắn nói ra thì chắc chắn là rất đáng sợ.
Nếu như không chơi chết được Phùng Viễn Sơn, vậy hù họa ông ta một phen cũng rất thoải mái, đúng không?
Hai giờ sáng, sau khi Giang Chu về khách sạn.
Hắn tắm rửa một cái, thay quần áo ngủ, rồi leo lên giường.
Lúc này Phùng Tư Nhược ăn no uống đủ đã chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Cái tay non mịn bị gối lên, tạo thành một dấu ấn đỏ tươi.
Giang Chu đưa tay vào trong chăn, bóp vài cái, làm cho Phùng Tư Nhược tỉnh giấc.
Lúc này, Phùng ngốc manh đang ngủ mơ mơ màng màng lại nhịn không được mà chuyển mông một cái, trên mặt đầy vẻ bất mãn.
Nhưng đến khi nhìn thấy Giang Chu thì nàng lại rất vui mừng, thế là trên mặt lại lộ nụ cười ngọt ngào.
“Một ngày ngủ hai lần, ngủ đủ chưa?”
“Bình thường. . .” Phùng Tư Nhược xoa xoa con mắt, gò má bỗng nhiên đỏ lên: “Hơi. . . hơi ngứa nha.”
Giang Chu phát tay, ném quần ngủ của nàng xuống đất: “Hỏi em một vấn đề được không?”
“Ừm?”
“Nếu như anh có con với người con gái khác thì làm sao bây giờ?”
Phùng Tư Nhược trợn tròn mắt lên: “Em. . . em không biết.”
Giang Chu yên lặng một chút: “Nếu như đây đã là sự thật, em có chấp nhận được không?”
“Em không biết. . .”
“Nếu như anh giao gia sản cho con của người khác mà không cho con của em thì sao?”
Biểu cảm của Phùng Tư Nhược càng ngày càng ủy khuất: “Em. . . em thật sự không biết.”
“Ngu ngốc!”
Giang Chu mắng một tiếng, làm cho Phùng Tư Nhược nhịn không được mà hừ nhẹ.
Chương 744: Váy dạ hội bị Giang Chu xé!
“Vậy anh đổi một cách nói khác.”
“Ừm. . .” Giọng nói của Phùng Tư Nhược mềm mại mà run rẩy.
“Nếu như bây giờ anh không cần em nữa, nhưng có thể để lại toàn bộ gia sản cho em và con cái, em có đồng ý không?”
“Không làm như vậy có được không nha!”
Giang Chu hút sâu một hơi: “Vậy em chỉ có thể tiếp nhận chuyện anh có con với người con gái khác, em chọn thế nào?”
Phùng Tư Nhược lui về phía sau, hơi đổi tư thế: “Em. . . em sẽ không rời khỏi anh. . .Ừm. . .”
“. . .”
Quả nhiên.
Nếu như Tiêu Bồi Bồi rất yêu Phùng Viễn Sơn.
Như vậy Tiêu Bồi Bồi căn bản là không quan tâm gia sản với không gia sản gì cả.
Tiêu Bồi Bồi chỉ muốn không bị vứt bỏ, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người mình yêu mà thôi.
Phùng Viễn Sơn căn bản là đang lừa mình dối người.
“Ừm. . .”
“Làm sao vậy?”
“Không. . . không để ý đến anh nữa.”
Bên trong phòng khách sạn ồn ào và náo động một lát.
Tiếng hừ nhẹ mềm mại của Phùng Tư Nhược vẫn chưa dừng lại.
Cuối cùng, mọi thứ trong chăn đều trở lại bình tĩnh như sau cơn bão.
Chỉ còn lại những tiếng thở dốc ướt át.
Bởi vì khi Giang Chu trở về đã là ba giờ sáng.
Hiện giờ lại bần thần ở trên giường hơn một tiếng.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng.
Phùng Tư Nhược đã ngủ đủ rồi.
Mà Giang Chu thì bị câu chuyện của Phùng Viễn Sơn làm cho không buồn ngủ.
“Nếu như anh dẫn em ra khỏi Phùng gia, không trở về nữa, em có đồng ý không?”
“Phải bỏ trốn thật sao?”
“Không phải bỏ trốn, cũng không phải là không cho em gặp cha mẹ, mà là tất cả mọi người cùng dọn ra ngoài.”
“Vậy thì được, em thích căn nhà ở Thượng Kinh.”
“Em nói là căn biệt thự kia của chúng ta?”
“Ừm nha!”
Phùng Tư Nhược mồ hôi nhễ nhại rúc vào trong ngực của Giang Chu, trong tròng mắt vẫn còn sóng nước nhộn nhạo.
Giang Chu hít sâu một hơi, nhìn hoa văn mà màu sắc ở trên trần nhà mà rơi vào trầm tư.
Dựa vào những tin tức đã có, chắc hẳn Phùng Viễn Sơn đã quyết tâm giao tất cả gia sản cho Phùng Ngạo rồi.
Mặc kệ là vì hổ thẹn với Tiêu Bồi Bồi, hay là vì muốn yên tâm thoải mái trước khi chết, thì chuyện này đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Cha vợ vất vả kinh doanh nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể là giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
Trong chiến đấu của thương nhân, âm mưu và dương mưu đều là chuyện rất đơn giản.
Nhưng thay đổi lòng người thì là một chuyện rất khó.
Buổi dạ tiệc từ thiện ngày mai, có lẽ sẽ xuất hiện tình hình mà mọi người không muốn nhìn thấy.
Hiện giờ Giang Chu cũng chưa xác định xem là mình có nên nói câu chuyện này cho cha vợ mình và Phùng Nhạc nghe không.
Chỉ có thể đi một bước tình một bước.
“Em là đại tiểu thư của Phùng gia, ngày mai em cũng phải tham gia dạ tiệc từ thiện đúng không?”
Phùng Tư Nhược gật đầu: “Cô cô vừa mới đưa quần áo đến.”
Giang Chu nghe thấy hai chữa quần áo, lập tức tỉnh táo lại.
Đây đại khái là phản xạ có điều kiện do Tô Nam đã bồi dưỡng.
“Là cái gì, thay cho anh xem nào.”
“Váy!”
Ánh mắt Giang Chu đảo qua phòng: “Ở đâu?”
Phùng Tư Nhược ngồi dậy từ trên giường, chỉ về phía ngăn tủ ở phía trước: “Bên trong có một cái rương màu đen.”
“Đã bốn giờ hơn rồi, dù sao cũng không có thời gian ngủ, thay cho em xem đi.”
“Không muốn.”
“Nghe lời.”
“Hừ!”
Phùng ngốc manh xoa xoa con mắt, ngoan ngoãn xuống giường, đi thẳng đến góc tủ quần áo.
Sau đó, nàng lấy chiếc váy dạ hội ra, rồi chạy vào trong phòng vệ sinh.
“Mặc khó quá.”
“Không sao, không cần vội, cứ từ từ là được, bây giờ anh đang rất có tinh thần.”
“Phần tử xấu. . .”
Giọng nói mềm mại đáng yêu của Phùng ngốc manh truyền ra từ phòng vệ sinh.
Ngay sau đó, có vài tiếng sột soạt vang lên.
Một lát sau, cái chân nhỏ trắng nõn và sáng bóng của nàng xuất hiện.
Đây là một chiếc váy dạ hội màu đen trắng.
Trên thân là một cái nơ con bướm màu đen, kết hợp với tay áo đèn lồng, đến eo thì màu sắc thay đổi dần dần, bên dưới là làn váy nhiều tầng có màu trắng thuần.
Những sợi tơ dài màu đen rủ xuống dưới làn váy.
Mặc dù màu sắc khá đơn giản, kiểu dáng cũng không quá hiếm lạ.
Nhưng toàn bộ chiếc váy này lại có một loại mỹ cảm giao hòa giữa lạnh lẽo và dịu dàng.
Còn làm cho làn da trắng mịn như ngọc của Phùng ngốc manh nổi bật hơn, quả thực là đẹp đến cực hạn.
Cô bé này, ngày thường đã rất đáng yêu rồi, lại còn hơi ngây ngốc.
Nhưng bây giờ, lại làm cho người ta có một loại cảm giác nữ thần cao ngạo và lạnh lùng.
“Xong, hiện giờ anh muốn ngủ cũng không ngủ được rồi.” Giang Chu xoa tay: “Nào, lên giường.”
Sáng sớm hôm sau.
Một chiếc Maybach màu đen chậm rãi đi đến trước cửa khách sạn.
Phùng Y Vân đi thang máy lên tầng ba, gõ cửa phòng của Phùng Tư Nhược và Giang Chu.
Tuy rằng buổi dạ tiệc từ thiện sẽ cử hành vào buổi tối.
Nhưng khách khứa đã đến trình diện từ sáng sớm rồi.
Cho nên Phùng gia đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm.
Chẳng những phải nghênh đón khách khứa, mà còn phải dẫn mọi người đi dạo Minh Tiềm Sơn Trang một chút.
Trong loại hoàn cảnh này, đại tiểu thư của Phùng gia không thể không xuất hiện được.
Đây chính là quy củ của gia tộc lớn.
Cũng là một loại lễ phép đối với toàn bộ đại lão giới kinh doanh của Bắc Hải.
Chương 745: Váy dạ hội bị Giang Chu xé! (2)
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Cửa phòng 306 bị gõ.
Một phút đồng hồ sau, khuôn mặt nhỏ nhăn và mềm mại của Phùng Tư Nhược xuất hiện từ sau cánh cửa, khẽ gọi một tiếng cô cô.
“Giang Chu đâu?”
“Tối qua về quá muộn, đang ngủ.”
Phùng Y Vân gật đầu, lại quan sát cháu gái mình một chút: “Tư Nhược, đã mấy giờ rồi mà cháu còn chưa thay quần áo?”
Phùng Tư Nhược ấp úng, đáng thương nhìn cô cô mình: “Hay là đổi một cái khác được không nha?”
“Hả?”
“Váy hỏng rồi.”
Phùng Y Vân hơi sững sờ, trong mắt viết đầy mờ mịt.
Phùng Y Vân đã chuẩn bị một chiếc váy đặt làm riêng cho Phùng Tư Nhược, hơn nữa còn tốn vài trăm ngàn, chất lượng là có thể đảm bảo.
Hơn nữa, chiếc váy kia vẫn luôn được đặt ở trong rương mà.
Lúc này mới qua một buổi tối, làm sao lại hỏng rồi?
Phùng Tư Nhược nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của cô cô, liền thấy hơi ngượng ngùng.
“Là. . . là tối hôm qua Giang Chu bảo cháu mặc cho anh ấy xem.”
“Bị hỏng khi mặc vào à?”
“Không phải. . . là . . . là chơi đùa làm hỏng.”
Phùng ngốc manh ủy ủy khuất khuất, đưa tay mở cái rương ra.
Lúc này, chiếc váy dạ hội được đặt riêng đã vô cùng thê thảm.
Ba cái cúc áo ở trên cổ đã biến mất, nhìn qua như đã phải chịu bạo lực nghiêm trọng, làn váy bên dưới đã bị xé thành từng miếng vải vụn, nhìn qua thấy rất mất trật tự.
Phùng Y Vân nhìn một lát, bỗng nhiên nhếch mép nhìn cháu gái mình: “Tiểu Tư Nhược?”
Phùng Tư Nhược ngẩng đầu lên: “Cô cô, làm sao vậy?”
“Thanh niên là phải biết tiết chế.”
“Nha?”
Phùng Y Vân sờ sờ đầu của nàng: “Chớp mắt một cái, tiểu Tư Nhược đã trưởng thành rồi.”
Phùng Tư Nhược có hơi xấu hổ: “Vậy váy phải làm sao bây giờ nha?”
“May mà cô đã chuẩn bị cho cháu một cái khác làm dự phòng, theo cô về Sơn Trang trước đi!”
Phùng Tư Nhược ngoái đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ: “Vậy Giang Chu thì sao? Giang Chu không đi cùng luôn à?”
Phùng Y Vân gỡ vài sợi tóc trên mặt Phùng Tư Nhược: “Thân phận của Giang Chu bây giờ là khách, lát nữa sẽ dùng thân phận khách mời để vào.”
“Ồ, vậy cháu muốn đi cùng Giang Chu.”
“A, hóa ra cháu lại dính Giang Chu thế cơ à?”
“Không có. . . không có nha.”
Mặt Phùng Y Vân đầy vẻ cưng chiều: “Nếu như là ngày bình thường thì cô cô sẽ đồng ý với cháu, nhưng hôm nay thì không được.”
Phùng Tư Nhược thấy hơi mờ mịt: “Vì sao nha?”
“Mẹ cháu vừa trở về từ nước ngoài, bà ấy vẫn chưa biết chuyện của cháu với Giang Chu, chúng ta phải về nói qua một chút, cho mẹ cháu chuẩn bị tư tưởng trước.”
“Vậy cháu đi thay quần áo.”
Phùng Tư Nhược chạy vào trong phòng vệ sinh.
Mẹ đã bay ra nước ngoài từ tháng năm năm ngoái.
Mình vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện của Giang Chu cho mẹ biết.
Hiện giờ, cuối cùng cũng đã chờ được đến lúc mẹ về rồi.
Mình nhất định phải nói cho mẹ biết là Giang Chu tốt đến mức nào.
Sau khi Phùng Tư Nhược rời khỏi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hai tiếng sau, ánh mặt trời ấm áp liền lọt vào trong phòng, chiếu lên giường.
Giang Chu đang ngủ say liền chậm rãi mở mắt ra, sau đó liếc nhìn thời gian.
“A, đã mười giờ hơn rồi à.”
Giang Chu ngồi dậy từ trên giường, ngáp một cái, gãi mái tóc như ổ gà.
Trạng thái của hắn bây giờ hơi mê man và mờ mịt, giống như là một kẻ ngu xi cởi truồng phơi nắng trong ngày hè ấm áp vậy.
Đôi môi trắng bệch, trong mắt tràn đầy tơ máu, vành mắt còn có một màu đen xì.
Hình tượng này, quả thực là giống mấy tên trộm chuyên đi làm việc vào ban đêm vậy.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Giang Chu.
Dù sao hôm qua ngồi mấy giờ máy bay, lại nghe cái lão già hỏng bét Phùng Viễn Sơn kia kể chuyện đến nửa đêm.
Khi trở về còn dày vò Phùng Tư Nhược hai lần.
Thân thể tiêu hao nghiêm trọng như vậy, nên mê man mờ mịt cũng là rất bình thường.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, ý thức của Giang Chu đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh phòng.
“Phùng Tư Nhược?”
“Sáng sớm ngày ra mà đã đi đâu rồi.”
“Tư Nhược??!”
Giang Chu xuống giường, đi dạo một vòng trong phòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của bạn gái mình đâu.
Hắn chỉ nhìn thấy những miếng vải vụn của chiếc váy bị xé đêm qua, còn có một ít giấy vệ sinh.
Trừ những cái đó ra, thì không thấy cái rương và chiếc váy rách nát kia đâu.
Kỳ lạ thật.
Sáng sớm ngày ra, Phùng ngốc manh mang cái váy rách nát đó đi đâu rồi?
Giang Chu tìm tới tìm lui, cuối cùng nhìn thấy một tờ giấy bị đè dưới điều khiển điều hòa ở trên tủ đầu giường.
“Em đi rồi, hẹn gặp ở nhà.”
Đúng là giọng điệu vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu của Phùng ngốc manh.
Giang Chu gấp tờ giấy lại, rồi nhét vào ví tiền, sau đó bắt đầu đi rửa mặt.
Tiếng nước chảy liên miên bất tuyệt.
Giang Chu gội đầu xong liền sấy khô, liền phát hiện kiểu tóc của mình vẫn rất đẹp trai, chỉ là sắc môi hơi tái nhợt, giống như là bị thận hư quanh năm vậy.
Có điều, chuyện này cũng không có gì, chờ đến Minh Tiềm Sơn Trang tìm Phùng Tư Nhược hôn môi là được rồi.
Nhưng vành mắt đen do thức đêm thì không dễ tiêu tan.
Chờ đến Phùng gia rồi tính đi, thật sự không được thì bảo Phùng đần độn trang điểm cho một chút, dùng chút phấn lót hay là cái gì gì đó che tì vết là được.
Chương 746: Thư mời? Gói khoai nướng rồi, làm sao bây giờ?
Sau khi chuẩn bị xong, Giang Chu rút thẻ mở cửa phòng ra, rồi quay người rời khỏi khách sạn.
Lúc này, đã là mười một giờ trưa.
Nắng gắt treo cao, chỉ là không khí mùa đông vẫn lạnh giá và khô ráo như cũ.
Giang Chu lái chiếc Ferrari màu bạc của Tiết Mạn Ny, lái từ đường cái đi đến Minh Tiềm Sơn Trang.
Tình trạng giao thông của Bắc Hải cũng không khá hơn Thượng Kinh là bao.
Cho nên khi đi qua những khu vực có trường học vẫn bị tắc đường một chút.
Nhưng mà tắc đường cũng có chỗ tốt của tắc đường, bởi vì trong quá trình này, Giang Chu nhận được không ít ánh mắt mị hoặc của các mỹ nữ phụ huynh học sinh.
Nhưng Giang Chu không có hứng thú làm Tào Tặc, nên cũng không ưa vợ người ta.
Hai mười phút sau, chiếc Ferrari màu bạc chậm rãi đi đến Minh Tiềm Sơn Trang.
Lúc này, bãi đỗ xe bên trong Sơn Trang đã gần đầy rồi.
Phóng mắt nhìn qua, các loại xe sang trọng đã xếp đầy ở bên trong.
Nếu như không phải biết mục đích của chuyến này, chưa chắc đã không có người cho rằng đầy là hội triển lãm xe sang trọng.
Có điều, khi Giang Chu đi đến cánh cổng sắt màu đen kia, lại bị một nhân viên bảo vệ chặn xe lại.
“Xin chào tiên sinh, xin ngài cho xem thư mời.”
Giang Chu mò vào trong túi, móc ra một tờ giấy nhăn nhăn nhúm nhúm: “Là cái này sao?”
Bảo vệ nuốt nước miếng, nhìn nửa tờ thư mời trên tay một lát: “Đúng thì là đúng, nhưng mà. . . nửa còn lại đâu?”
“Hôm qua Phùng Tư Nhược mua khoai nướng ăn, nóng quá nên tiện tay xé một nửa.”
“Phùng. . . Ngài nói là đại tiểu thư?”
Giang Chu gật đầu: “Làm sao vậy, chỉ có một nửa là không được à?”
Bảo vệ ấp úng: “Tiên sinh, thật ra thì dấu hiệu đề phòng làm giả ở nửa còn lại của thư mời.”
“Gì cơ? Thứ này còn có đề phòng hàng giả á?”
“Đúng vậy, nếu như ngài không thể nghiệm chứng, thì tôi thật sự không thể để cho ngài đi vào dược.”
“Nhưng mà nửa kia đã bị đại tiểu thư nhà anh ném vào sọt rác rồi.”
Bảo vệ yên lặng một lát, do dự nói: “Chúng tôi không có biện pháp chứng thực lời ngài nói, rất xin lỗi.”
Giang Chu chép miệng một cái: “Thôi quên đi, tôi gọi điện cho người ra đón cũng được.”
“Vậy cũng được.”
“Ừm, mời chờ một chút.”
Giang Chu móc điện thoại di động từ trong đũng quần ra, vừa định gọi điện thoại.
Đúng lúc này, một chiếc Lamborghini ở phía sau bỗng nhiên nhấn còi inh ỏi.
Dường như là chủ xe phía sau đã không chờ nổi nữa, còn ngó ra ngoài cửa sổ xe mà rống giận một câu.
“Tên ngu xuẩn trước mặt kia, rốt cuộc là có thư mời hay không, không có thì mau cút sang một bên.”
Giang Chu nhìn lại, là một tên trẻ trâu mặc quần áo rất sành điệu, có lẽ là một thiếu gia nhà giàu nào đó.
Tóc còn dài hơn cả cái gái, trên tai còn có một cái khuyên tai kim cương xanh.
“Cút cmm đi, ông đây đứng ở đây, cản trở mày ra đời à?”
“Mày nói cái gì cơ?”
Hai người vừa định xuống xe tâm sự, liền bị mấy bảo vệ ngăn cản.
Vị bảo vệ kia tỏ vẻ xin lỗi với Giang Chu, rồi lặng lẽ nói nhỏ: “Tiên sinh, hay là ngài đánh xe qua một bên rồi hãy gọi điện thoại, để cho khách ở phía sau vào trước, ngài xem, lãnh đạo của chúng tôi đến rồi, ngài chặn ở đây thì chúng tôi sẽ bị mắng mất.”
Bảo vệ vừa nói chuyện vừa đưa tay chỉ về phía sau.
Giang Chu nhìn qua theo phương hướng đó, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bởi vì lãnh đạo mà ông anh bảo vệ này nói không phải là ai khác, mà chính là vị thư ký Hồng đã bị hắn mắng một trận vào tối qua.
Lúc này, vị thư ký Hồng kia đang đứng ở trước bãi đỗ xe, dò xét tình hình của khách khứa đã trình diện.
Cùng lúc đó, thư ký Hồng vô thức ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Giang Chu ở trước cổng.
“Thư ký Hồng, qua đây một lát.”
Thư ký Hồng nhìn Giang Chu, thần sắc bỗng nhiên trở nên rất phức tạp.
Nhưng sau khi do dự một lúc, thư ký Hồng cũng không giả bộ không nhìn thấy, mà là đi về phía Giang Chu.
“Giang tiên sinh, đã lâu không gặp, sao ngài chưa vào?”
Giang Chu lấy nửa lá thư mời của mình ra: “Bảo vệ nói trên này không có dấu đề phòng làm giả, không thể cho tôi đi vào.”
Rõ ràng là thư ký Hồng rất sửng sốt: ‘Cái này. . .sao cái thư mời này chỉ còn một nửa?”
“Khoai nướng quá nóng, tiện tay xé một nửa, tôi cũng không biết thư mời của các anh còn có hàng giả mà.”
“Gói. . . gói khoai nướng?”
Khóe miệng thư ký Hồng co quắp một cái, biểu cảm rõ ràng là âm trầm hơn một chút.
Đây chính là buổi dạ tiệc từ thiện do Phùng gia tổ chức.
Nếu như không phải nhân sĩ giới thượng lưu, căn bản là không có tư cách chạm vào loại thư mời này.
Thế mà người này lại mang ra gói khoai nướng?
Chẳng lẽ Phùng gia không có giá trị gì trong mắt cậu ta sao?
“Thư ký Hồng? Anh làm sao vậy?”
Thư ký Hồng lấy lại tinh thần, quay người nhìn về phía bảo vệ: “Giang tiên sinh là khách quý của nhà chúng ta, mau để cho cậu ấy vào đi!”
Bảo vệ liền gật đầu như giã tỏi, lập tức mở cánh cổng chạy bằng điện ra.
“Cảm ơn.”
Thư ký Hồng thản nhiên trả lại nửa lá thư mời cho Giang Chu: “Giang tiên sinh, tôi cảm thấy ngài cần phải có chút tôn trọng với Phùng gia.”
“BIết rồi, tôi sẽ cố gắng.”
Giang Chu đạp chân ga, lái xe vào trong Sơn Trang.
Chương 747: Thì ra trên thế giới này có Long Ngạo Thiên thật!
Sau khi đi vào Minh Tiềm Sơn Trang.
Giang Chu đánh vô lăng, thuận lợi tiến vào bãi đỗ xe.
Sau đó nhắm ngay vào một chỗ đỗ xe trong đó, rồi chậm rãi đi đến.
Nhưng đúng lúc này, không ngờ chiếc xe phía sau bỗng nhiên vang lên những tiếng động cơ giòn giã.
Theo sát nó là chiếc Lamborghini kia bỗng nhiên tăng tốc, rồi lao mạnh lên.
Sau đó, nó lướt qua đầu xe Ferrari, trực tiếp cướp lấy chỗ đỗ xe của Giang Chu.
Cùng lúc đó, cửa sổ xe Lamborghini hạ xuống, để lộ ra một gương mặt dương dương đắc ý, ánh mắt còn tràn đầy vẻ trào phúng và giễu cợt.
“Đậu xanh rau muống??”
“Tên này cmn chạy đi đầu thai à, vừa rồi mình chặn cửa đã không cho tên này ra đời đúng không?”
Giang Chu đạp mạnh phanh xe, sắc mặt lập tức âm trầm như nước.
Lúc này, cửa xe Lamborghini phía trước từ từ mở ra.
Tên trẻ trâu vừa ấn còi inh ỏi kia đi xuống, còn nhìn Giang Chu với vẻ khiêu khích.
“Chậm như một con rùa vậy, chết cười!”
“Cười cái cmm!”
Tên trẻ trâu liền biến sắc: “Nói cho anh biết, ăn nói cẩn thận một chút!”
Giang Chu siết tay, nhìn tên này: “Chiếm vị trí đỗ của người khác, còn không muốn bị mắng?”
“Vị trí đỗ của anh? Nào nào nào, anh qua đây xem có chỗ nào viết tên anh không hả?”
“Cút đi, ông đây không rảnh để khua môi múa mép với một tên trẻ trâu!”
Giang Chu lái xe đến một chỗ đỗ xe khác, đẩy cửa bước xuống xe.
Lúc này, phía đối diện lại có hai chiếc xe đi đến.
Một chiếc Bugatti màu tro, một chiếc khác là McLaren màu cà phê.
Chủ của hai chiếc xe này đều là hai thanh niên có vẻ mặt kiêu căng khó thuần.
Nhuộm tóc, đeo khuyên tai, không khác tên trẻ trâu lái Lamborghini kia là mấy.
Ba người bu lại một chỗ mà lảm nhảm, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía Giang Chu.
Lúc này, Giang Chu đã bước xuống xe, nghênh đón ba người kia đi đến.
“Làm sao? Không phục à? Lái chiếc Ferrari rách mà giả vờ cái gì?”
Giang Chu hơi cau mày, ánh mắt có vẻ hơi kỳ quái: “Mặt của cậu bị làm sao vậy?”
Tên trẻ trâu kia hơi sững sờ, nhìn về phía đồng bạn: “Sao thế? Trên mặt tôi dính cái gì à?”
“Không có.”
“Đúng thế, rất sạch sẽ mà?”
Ba người không hiểu ra sao mà nhìn về phía Giang Chu.
Giang Chu thấy thế liền nhe răng cười: “Sao mặt cậu giống mấy cô nàng hot girl trên mạng thế? Là công hay là thụ vậy?”
“Móa, anh thật sự muốn gây sự đúng không?”
“Gây sự thì thế nào?”
“Mẹ kiếp, anh đừng cho rằng dựa vào quan hệ với thư ký Hồng để đi vào đây thì ngon nhé? Nói cho anh biết, chúng tôi chính là khách khứa chân chính của Phùng gia đấy.”
Giang Chu không rảnh để lảm nhảm với mấy tên này, thế là hắn cất bước đi luôn.
Mẹ nó, không ngờ trên thế này giới có loại ngu xuẩn như Long Ngạo Thiên này thật, còn một lần xuất hiện ba cái luôn.
Hắn còn tưởng rằng đám tác giả tiểu thuyết mạng ngu xuẩn kia bịa đặt ra loại người này nữa chứ.
Xem ra nghệ thuật sáng tác là bắt nguồn từ cuộc sống mà.
Đám thiếu gia công tử nhà giàu ngu xuẩn này, thực sự là quá phiền.
“Khoan đã, anh đừng đi, lấy thư mời ra cho tôi xem một chút.”
“Liên quan đéo gì đến cậu?”
Tên trẻ trâu kia bĩu môi một cái: “Nói cho anh biết, nữ chủ nhân của nhà này là cô họ của tôi, tôi cũng coi như là một nữa cái người Phùng gia rồi, tôi nghi ngờ anh vào đây bằng cửa sau.”
Giang Chu giang hai tay ra: “Không có thư mời, cậu định làm gì nào?”
“Không có thư mời, thì đương nhiên là muốn mời anh ra ngoài rồi.”
“Đúng là tôi không có thư mời đấy, nhưng hôm nay tôi cmn cứ vô lại mà ở chỗ này, các cậu có giỏi thì ra tay đi, thử đuổi tôi ra ngoài xem nào?”
Tên trẻ trâu kia nhìn thoáng qua đồng bạn, phát hiện hai tên đồng bạn đều hơi lắc đầu một cái.
Nơi này chính là Phùng gia, chứ không phải là nơi nào khác.
Bọn họ còn chưa có can đảm để ra tay ở Phùng gia.
Chẳng may người này phản kháng lại, vậy liền biến thành đánh nhau.
Dám đánh nhau khi Phùng gia tổ chức dạ tiệc?
Trừ phi là bọn họ điên rồi thì mới làm như vậy.
“Anh đừng có kiêu ngạo, có giỏi thì chờ buổi dạ tiệc này kết thúc, rồi chúng ta tìm một chỗ hẹn gặp mặt?”
“Có nữ không?”
“Nữ cái gì?”
“Không có con gái thì hẹn cái mịa gì?”
“Tôi nói chính là hẹn đua xe, anh có dám không?”
“Ông đây nửa phút kiếm vài triệu, không có vội vàng đi gặp Diêm Vương như vậy.”
Giang Chu lướt qua người bọn họ, đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Diện tích Minh Tiềm Sơn Trang rất rộng lớn, chỉ là một mặt cỏ cũng đã bằng một cái quảng trường trong công viên rồi.
Liếc mắt nhìn qua, rộng lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Đây chính là thành phố Bắc Hải tấc đất tấc vàng đấy.
Chi cần khai phát cái bãi cổ kia thôi, cũng có thể trở thành tỷ phú rồi.
Lần trước, Giang Chu đến đây là vào mùa đông.
Phùng Tư Nhược nhìn ngồi vẽ vời ở chỗ kia.
Hai người bọn họ còn đi dạo cả một buổi chiều, bây giờ nhớ lại, mọi thứ vẫn rõ mồn một như ở trước mắt.
Có điều, hôm nay trên bãi cỏ này được bày rất nhiều bàn ghế dài màu trắng.
Chung quanh đều là đám người cười cười nói nói, trên tay còn cầm ly thủy tinh, vừa ăn uống linh đình vừa trò chuyện vui vẻ.
Bởi vì buổi tối mới bắt đầu dạ tiệc từ thiện.
Cho nên bãi cỏ này đã bị trưng dụng làm khu đón khách khứa ngoài trời.
Tính chất có chút giống Party, người đến tham gia đều là đại gia, đều là người giới thượng lưu.
Chương 748: Phùng đại tiểu thư rất cao ngạo và lạnh lùng, Phùng Tư Nhược: ???
Giang Chu bước vào, dạo qua một vòng quanh hội trường ngoài trời này.
Hắn là thương nhiên trong vòng tròn Thượng Kinh, nên không quen biết với bên Bắc Hải này.
Đi tới đi lui cũng không nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nào.
Vì vậy, hắn liền cầm một ly Champagne, đứng ở ngoài rìa giống như một người ngoài cuộc.
Đám đại lão giới kinh doanh kia đều đang trò chuyện vui vẻ, không ai để ý đến Giang Chu.
Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, Giang Chu còn quá trẻ.
Đại đa số người ở cái tuổi này, đều là công tử hoặc thiếu gia nhà giàu mà thôi.
Bọn họ sẽ không hạ thấp thân phận của mình, để đi bắt chuyện với một nhân vật hậu bối.
Không lâu sau, Giang Chu chợt phát hiện đoàn người bắt đầu di chuyển về hướng Đông Bắc.
Hơn nữa, những ánh mắt phân tán cũng đã thống nhất lại, tất cả đều ăn ý mà nhìn về cùng một chỗ.
Trong lòng Giang Chu hơi động, cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Thì ra là người của Phùng gia đến.
Đi đầu là Phùng Sùng, Phùng Nhạc và Phùng Long.
Bọn họ mặc tây trang được đặt làm riêng, đi đến bắt chuyện và bắt tay khách khứa.
Phùng Y Vân và Phùng Tư Nhược đi ở phía sau, trên mặt đều lộ nụ cười nhạt.
Ngoài ra, bên cạnh hai người còn có một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, người này còn nắm tay Phùng Y Nhất.
Những người còn lại thì không biết, nhưng chắc là người nhà của Phùng Nhạc và Phùng Long.
“Đổi váy rồi à!”
Giang Chu nhếch mép lên, đánh giá bạn gái nhà mình từ phía xa.
Chiếc váy dạ hội nàng đang mặc cũng không khác biệt quá nhiều với chiếc váy bị hắn chơi hỏng đêm qua.
Chỉ là thiết kế hơi khác biệt một chút.
Ví dụ như hình thức cổ tròn thì đổi thành lộ vai, để lộ cái xương quai xanh non mịn và bóng loáng.
Làn váy bên dưới hơi ngắn một chút, chỉ dài đến đầu gối.
Để lộ ra hai bên đầu gối vẫn còn hơi hồng hồng.
Chắc là do đêm qua nằm sấp bị ép, đến giờ vẫn chưa rút đi.
Nơi eo cũng rộng rãi hơn, làn váy cũng được thiết kế nhiều tầng như chiếc váy hôm qua.
Trong lòng Giang Chu không khỏi ảo tưởng một phen.
Thật tốt quá, đêm nay lại có thể xé thêm một lần.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Phùng Tư Nhược cũng bắt đầu quét qua bốn phía.
Khi ánh mắt của nàng chạm vào Giang Chu, liền bắt đầu nhăn mũi lại.
Trong hội trường ngoài trời có rất nhiều người.
Nhưng tiêu điểm của đoàn người vĩnh viễn là vị trí của người Phùng gia.
Ví dụ như các ông chủ tuổi trung niên, tất cả bọn họ đều vây quanh Phùng Sùng, Phùng Nhạc và Phùng Long.
Bọn họ nói về các chuyện trên phương diện làm ăn, tâm sự về thế cục phát triển của tương lai.
Mà các phú bà và phu nhân thì đứng chung một chỗ với Phùng Y Vân, nói nhà thẩm mỹ viện nào có hiệu quả tốt, chia sẻ cái túi xách mới mua gần đây.
Coi đám công tử và tiểu thư trẻ tuổi thì đương nhiên là vây quanh hai người Phùng Tư Nhược và Phùng Y Nhất.
Hai vị đại tiểu thư của Phùng gia, là thiên kim chân chính của Bắc Hải.
Thân phận của các nàng cao quý, lớn lên lại xuất trần thoát tục.
Nhất là Phùng đại tiểu thư, hồn nhiên ngây thơ như một tấm giấy trắng.
Mắt ngọc mày ngài, dáng người cao gầy, da thịt trắng như tuyết.
Minh tinh điện ảnh, ngôi sao thần tượng gì gì đó, tất cả đều phải phai mờ và ảm đảm khi đứng trước mặt nàng.
Thậm chí có rất nhiều người sẽ thấy nghi ngờ thì lần đầu tiên nhìn thấy Phùng đại tiểu thư.
Tại sao trên thế giới này lại có một cô gái đẹp như vậy?
Rốt cuộc Thượng Đế đã đóng cánh cửa sổ nào của nàng?
“Nghe nói Phùng đại tiểu thư rất cao ngạo và lạnh lùng, có đúng không?”
“Đương nhiên là thật, năm ngoái tôi đi tham gia thọ yến của Phùng lão gia, khi đó không thấy Phùng đại tiểu thư nói chuyện với bất cứ ai.”
“Cậu cũng thế à?”
“Tôi đương nhiên là khác với người khác, tôi hàn huyên rất nhiều với cô ấy.”
“Thôi đi, đừng có khoác lác, tưởng lần trước tôi không đến à?”
Tên trẻ trâu lái Lamborghini có hơi xấu hổ: “Được rồi, tuy rằng chưa hề nói chuyện, nhưng khi đó tôi đứng rất gần Phùng đại tiểu thư.”
Bạn bè bên cạnh liền cười nhạo một phen: “Biết ngay là lại trang bức mà.”
“Móa, mấy ông khinh thường tôi đúng không?”
“Là cậu trang bức, ai khinh thường cậu?”
Tên trẻ trâu cảm thấy hơi mất mặt: “Yên tâm, ngày hôm nay nhìn thấy Phùng đại tiểu thư rồi, chắc chắn tôi sẽ xin được phương phức liên lạc.”
Mấy tên bạn bè liếc mắt nhìn nhau: “Nếu ông có thể xin được phương thức liên lạc, chúng tôi sẽ bao hết tiêu phí trong một tháng tiếp theo.”
“Đây chính là các ông nói đấy nhé?”
“Nếu nói ông không xin được thì sao?”
“Không có khả năng này, các ông chờ tin tốt của tôi đi.”
Cùng lúc đó, ở phía tây bắc của hội trường.
Phùng Y Vân kéo tay cháu gái, đứng chung một chỗ với đám phú bà của Bắc Hải.
Nội dung cuộc trò chuyện của mọi người vẫn giống như trước đây, hoàn toàn không thể rời bỏ quần áo, túi xách, mỹ phẩm và làm đẹp.
“Nghe nói bên phía xxx mới mở một tiệm spa, hôm nào chúng ta rảnh liền qua đó thử đi.”
“Cũng được, khi đó tôi sẽ mang cháu gái tôi theo.”
“Còn có một quán trà tên là Mede cũng rất tốt.”
“Tôi đã đi qua chỗ đó rồi, công nhận là rất phong cách.”
Chương 749: Phùng đại tiểu thư rất cao ngạo và lạnh lùng, Phùng Tư Nhược: ??? (2)
Khi Phùng Y Vân đang nói chuyện với một đám phú bà, bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị giật mình cái.
Quay đầu lại, liền phát hiện Phùng Tư Nhược đang nhìn về phía nam, ánh mắt vẫn luôn nhìn về nơi xa xa.
“Tư Nhược, làm sao vậy?”
Phùng Tư Nhược nhẹ nhàng quay đầu, có hơi xấu hổ mà phồng má lên: “Cô cô, Giang Chu đang ở bên kia, cháu muốn qua bên đó.”
Phùng Y Vân nhịn không được mà cười khẽ: “Cháu không thể rời bỏ Giang Chu một chốc một lát à?”
“Nơi này quá nhiều người, không có Giang Chu ở bên cạnh là cháu không thở được.”
Phùng Y Vân nghe đến đây, mới nhớ ra chuyện cháu gái mình mắc hội chứng sợ xã hội.
Chuyện này vốn là một chuyện rất quan trọng, nhưng không biết vì sao Phùng Y Vân lại quên mất chuyện này.
Nghĩ đến nghĩ lui, có lẽ là bởi vì Phùng Tư Nhược rất hoạt bát khi ở cùng với Giang Chu.
Biết khóc biết cười, còn có thể làm nũng.
Có nhiều khi thấy bất mãn còn túm lấy cánh tay của Giang Chu mà véo mà cấu.
Điều này làm cho Phùng Y Vân nghĩ rằng chứng sợ xã hội của cháu gái mình đã tốt, đã không khác với những cô gái bình thường khác.
Nhưng cho đến bây giờ Phùng Y Vân mới hiểu.
Thì ra chỉ khi nào Phùng Tư Nhược ở bên cạnh Giang Chu, thì con bé mới không sợ hãi với những thứ chung quanh.
Nhưng một khi cách quá xa, con bé sẽ quay lại thành một cô bé luôn thấp thỏm và lo âu kia.
Nói một cách khác, trên thế giới này chỉ có một mình Giang Chu mới có thể đem lại cảm giác an toàn cho Phùng Tư Nhược.
Để cho Phùng Tư Nhược tin tưởng rằng, mặc dù thế giới có phức tạp ra sao thì nàng cũng không bao giờ bị tổn thương.
Điều này chứng tỏ Giang Chu thật sự rất cưng chiều Phùng Tư Nhược.
“Được rồi, cô biết rồi, cháu đi tìm Giang Chu đi.”
“Cám ơn cô cô.”
Phùng Tư Nhược lộ nụ cười xinh đẹp, rồi lập tức đi về phía Giang Chu.
Hôm nay nàng mặc chiếc váy dạ hội mới.
Mới, có nghĩa là Giang Chu chưa từng nhìn thấy.
Cho nên bây giờ nàng rất chờ mong, chờ mong Giang Chu khen nàng và chiếc váy này xinh đẹp.
Nói không chừng. . . còn muốn xé một lần nữa.
Nhưng mà Phùng Tư Nhược mới đi được vài bước.
Đám công tử nhà giàu đến tham gia yên hội đã đi về phía bên này.
“Phùng tiểu thư, lần đầu gặp mặt, có thể nhảy một điệu không?”
“Phùng tiểu thư, chúng ta từng gặp mặt trong bữa tiệc thọ yếu của Phùng lão gia tử, cô có nhớ không?”
“Đã nghe nói Phùng đại tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên, khi đó tôi còn không tin, nhưng bây giờ tôi đã hiểu mấy lời này rồi.”
“Phùng đại tiểu thư, cô có sở thích gì không? Tôi quen biết rất rộng ở Bắc Hải này, nếu như Phùng tiểu thư không chế, chúng ta có thể kết bạn với nhau.”
“. . .”
Phùng Tư Nhược chỉ thấy bên tai ông ông, tâm trạng của nàng đã bắt đầu căng thẳng và khẩn trương.
Vì vậy, nàng vô thức bước nhanh hơn, đi thẳng đến chỗ của Giang Chu.
Lúc này, Giang Chu cầm ly rượu mà nhìn nàng, hắn cũng không tiến lên đón.
Hắn cho rằng, Phùng Tư Nhược không phải là một vật phẩm, không phải là trang sức mà mình vẫn treo ở trên người.
Nàng là một tiểu mỹ nhân sống sờ sờ.
Mình có thể vĩnh viễn bảo vệ nàng, nhưng không thể ở bên cạnh nàng từng giây từng phút được.
Cho nên Giang Chu hy vọng Phùng Tư Nhược sẽ can đảm hơn một chút.
Can đảm đến mức vượt qua muôn trùng vây, chạy đến bên cạnh mình rồi muốn ôm một cái.
Có điều, đám công tử nhà giàu chung quanh lại hoàn toàn không nhận ra Phùng Tư Nhược đang khẩn trương.
Bọn họ vẫn cho rằng Phùng đại tiểu thư quá cao ngạo và lạnh lùng, cho nên mới hoàn toàn không có hứng thú mở miệng nói chuyện với bọn họ.
Thế là bọn họ càng nhiệt tình hơn, cố gắng thể hiện sự khác biệt của mình với người thường, hy vọng nhận được sự tán thành của Phùng đại tiểu thư.
“Phùng tiểu thư, cô thích cưỡi ngựa không? Tôi là quán quân cuộc thì cưỡi ngựa toàn quốc.”
“Cưỡi ngựa có gì vui, đua xe mới kích thích, Phùng đại tiểu thư, cô có hứng thú thì có thể cho tôi phương thức liên lạc.”
“Đua xe là ngại mạng quá dài à? Vừa nhìn đã biết Phùng đại tiểu thư là một người thích nghệ thuật, tôi có mở một nhà sách, cô có muốn qua đó ngồi một chút không?”
Phùng Tư Nhược cắn chặt môi mỏng, khi thấy càng ngày càng gần Giang Chu, tâm trạng căng thẳng cũng giảm bớt.
Sắp đến rồi, chỉ vài bước nữa thôi.
Nàng muốn đi ôm ôm một cái, một cái ôm để cho nàng an tâm.
Phùng Tư Nhược di chuyển, đám công tử thiếu gia nhà giàu kia cũng di chuyển theo.
Cùng lúc đó, tên trẻ trâu kia cũng chen lấn đi lên.
“Phùng tiểu thư, có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”
Phùng Tư Nhược hít sâu một hơi, dứt khoát phun ra một chữ: “Không!”
Sau đó, rốt cuộc nàng cũng đi đến trước người Giang Chu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, nhìn vào Giang Chu.
“Em vất vả rồi!”
Giang Chu đưa tay, cưng chiều mà xoa xoa tóc của nàng.
Hắn biết, bắt Phùng Tư Nhược đi qua nhiều người như vậy là một chuyện rất chật vật.
Mặc dù là giữa mùa đông, nhưng hắn vẫn nhìn thấy cái trán của Phùng ngốc manh đã đầy mồ hôi hột.
Nhưng điều bất ngờ là, Phùng Tư Nhược lại gạt tay của Giang Chu ra, biểu cảm có chút bất mãn.
“Làm sao vậy?”
“Em muốn anh ôm em.”
Chương 750: Đó là người dám chỉ vào mũi Phùng Viễn Sơn mà mắng!
Phùng Tư Nhược rất ít khi từ chối Giang Chu.
Chủ động yêu cầu thì càng gần như là không có.
Những trải qua hai năm này, rất rõ ràng là nàng đã bắt đầu khai khiếu.
Nàng có thể từ chối với yêu cầu vô lý của Khúc Tiểu Nhã.
Còn có thể yêu cầu mình ôm ôm nàng, rồi nâng thật cao.
Những hành động này đã chứng minh hội chứng sợ xã hội của nàng đã giảm bớt nhiều.
Điều này làm cho Giang Chu cảm thấy rất vui mừng.
Có một cô bạn gái tốt như Phùng ngốc manh là rất tốt, giờ lại còn có thể chơi nuôi dưỡng trưởng thành nữa.
Bản thân nàng giống như một tờ giấy trắng, gần như là không có cá tính đặc biệt nào cả.
Trở thành bạn trai của nàng, liền có thể bồi dưỡng nàng thành dáng vẻ mà mình muốn.
Là bạn gái, nhưng lại bị nuôi dưỡng giống như con gái.
Như một đống bột nhão mềm mềm thơm thơm, muốn nặn thành hình gì thì nặn thành hình đó.
“Không muốn xoa đầu, mà muốn anh ôm?”
“Ừm!”
“Em bây giờ còn học được cả chọn ba lấy bốn rồi cơ à?”
“Muốn nha.”
“Loại trời đất quay cuồng có được không?”
“Ừm?”
Giang Chu đưa tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, rồi bế nàng lên quay một vòng.
Phùng ngốc manh sợ đến kêu lên một tiếng, rồi ôm chặt lấy cổ của Giang Chu.
Đợi đến khi hai chân nàng chạm xuống mặt đất, thì nàng lại bắt đầu cười khanh khách.
Hai người bọn họ đã làm động tác ôm ôm rất nhiều lần.
Nhưng ôm lên rồi quanh thì không nhiều lắm.
Một lần là ở bên hồ trong trường học, đó là lần đầu tiên hai người hôn nhau.
Một lần là mùa đông năm ngoái, Giang Chu đến Bắc Hải tìm nàng.
Nàng thật sự rất thích cái cảm giác đó, trái tim nhỏ như được bay lên vậy.
“Mới mua váy khác?”
“Là cô cô chuẩn bị để dự phòng.”
“Vậy thì tốt quá rồi, tối về lại có thể xé một lần nữa.”
Phùng Tư Nhược lầu bầu hai tiếng, biểu cảm có chút bất mãn.
Váy là để mặc, chứ không phải để xé nha.
Cô cô đã bảo bọn họ phải biết tiết chế. . .
Cùng lúc đó, hội trường là một mảnh yên lặng.
Rất nhiều công tử và thiếu gia nhà giàu đều dùng ánh mắt khó tin để nhìn một màn trước mắt.
Sau đó, bọn họ lại liếc mắt nhìn nhau, cảm giác cả người đều tê dại.
Đây chính là công chúa của Phùng gia đây.
Chưa nói đến chuyện Phùng đại tiểu thư cao ngạo và lạnh lùng, hoàn toàn không thèm để ý đến bất cứ người đàn ông nào.
Mà chỉ nói đến thân phận của nàng, thì cũng không thể tùy tiện để một người đàn ông ôm rồi xoay quanh ở trước mặt mọi người.
Đây chính là một trường hợp rất trang trọng.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là người có danh tiếng ở Bắc Hải.
Làm như vậy thì rõ ràng là không thích hợp lắm.
Trừ phi trong lòng của Phùng đại tiểu thư, người này còn quan trọng hơn cả cái gọi là danh dự của gia tộc.
Khiến cho Phùng đại tiểu thư có thể không quan tâm chuyện gì khác, mà chỉ muốn được người này ôm một cái.
Mẹ kiếp, hóa ra Phùng đại tiểu thư cao ngạo và lạnh lùng là với bọn họ mà thôi.
Nhưng khi đối mặt với người nào đó, Phùng đại tiểu thư lại trở nên đáng yêu như vậy.
Nhất là cái câu nói “Em muốn anh ôm em” kia, quả thật là đến thái giám cũng phải động lòng.
“Là tên lái Ferrari kia!”
“Móa, tên này là bạn trai của Phùng đại tiểu thư?!”
Lúc này, tên trẻ trâu kia và đám bạn đều trố mắt ra nhìn.
Trước khi vào cổng, bọn họ nhìn thấy Giang Chu bị bảo vệ cản lại, thẳng cho đến khi thư ký Hồng xuất hiện thì mới được đi vào.
Thế là bọn họ liền suy đoán, người này nhất định là không có thư mời.
Mặc dù người này có thể đi vào, nhưng mà dựa vào đi cửa sau của thư ký Hồng.
Nhưng bây giờ xem ra, tình huống chân thật hoàn toàn không như những gì bọn họ nghĩ.
Vị Phùng đại tiểu thư cao ngạo và lạnh lùng kia đi về phía trước mà không thèm chớp mắt, chính là vì tìm người này.
Hiện giờ, Phùng đại tiểu thư lại ngoan ngoãn giống như một con thỏ nhỏ bị đối phương ôm ở trong ngực.
Nói cách khác. . . cái tên ngu xuẩn này là con rể Phùng gia?!
Đậu xanh rau muống!
May mà người này không chấp nhặt với bọn họ.
Nếu như thật sự có xung đột, vậy người bị đuổi ra ngoài tuyệt đối sẽ là bọn họ.
Con bà nó. . .
Nội tâm của người này cũng quá cmn bẩn rồi.
“Y Vân, người kia là ai vậy?”
“Đúng vậy, không phải Tư Nhược rất nhát gan sao, sao bây giờ lại như biến thành người khác rồi?”
Phùng Y Vân mỉm cười nhìn hai người ở phía xa xa: “Đó là bạn trai của Tư Nhược, con bé này rất dính cậu ấy.”
Đám phú bà đều tỏ vẻ kinh ngạc: “Mọi người đều đồng ý à?”
“Đúng vậy, Giang Chu là một người trẻ tuổi rất ưu tú, tuy Tư Nhược rất nhát gan, nhưng con bé biết ai là người tốt với mình.”
“Là như vậy à. . .”
Đám phú bà nghe thấy thế liền lộ ra vẻ trầm tư, rồi lại không khỏi nghĩ đến những lời đồn đã từng nghe được.
Nghe nói Phùng Viễn Sơn không hề thích người ngoài.
Nếu như con gái trong Phùng gia muốn yêu đương, nhất định phải ký một bản hợp đồng bỏ quyền thừa kế gia sản.
Chẳng lẽ chuyện này là giả?
Nhưng mà Phùng Y Vân là một ví dụ cơ mà?
Cả đời này Phùng Y Vân đều không thể kết hôn.
Nhưng nếu như Phùng Tư Nhược đã ký rồi, thì tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trong yến hội của Phùng gia?
“Y Vân, lão gia tử nhà cô không có ý kiến gì à?”
“Ông ấy có ý kiến cũng vô dụng, đó là người dám chỉ thẳng vào mũi ông ấy mà mắng đấy!”
Phùng Y Vân nhẹ nhàng mở miệng, nhớ đến tin đồn mới nghe được sáng nay, trong lòng vẫn cảm thấy không thể tin nổi như cũ.
Một người giống như cha, làm sao có thể cho phép một người khác chỉ vào mũi mình mà mắng. . .
Cũng không biết Giang Chu đã nói chuyện gì với cha nữa, thật sự là quá khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận