Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba
Chương 155
Trong thung lũng trường phong phần phật.
Đàm Ma La Già đứng ngây ra kinh ngạc.
Dao Anh níu tay áo chàng, ho khan vài tiếng, khuôn mặt hiện lên nụ cười yếu ớt.
"Lúc trước, em kính ngưỡng tin tưởng Pháp sư, đối với Pháp sư lúc là Nhϊếp Chính Vương cũng thế, chưa hề nghĩ khác."
Dù cho chàng là La Già hay là Tô Đan Cổ, luôn tỉnh táo trầm ổn, chưa từng có cảm xúc dư thừa, càng không biểu hiện du͙🇨 vọиɠ đàn ông.
Thêm lần nàng không cẩn thận nhìn thấy chàng trần trụi, chàng vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn không có cảm xúc gì khác, trong lạnh như ngọc.
Dao Anh còn cho là, Đàm Ma La Già xem nàng là một tiểu cô nương còn chưa lớn.
Cộng thêm nỗi lo cho an nguy Lý Trọng Kiền và thế cục các châu Tây Vực, nàng càng không có thời gian rảnh rỗi mà phân tâm nghĩ mấy chuyện này.
"Sau đó, lúc Pháp sư bị bệnh, Tất Sa lần lượt mời em bầu bạn với Pháp sư, khi đó dù lòng em đầy nghi hoặc, cũng không suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ vì em hiểu rõ bệnh tình Pháp sư và sẽ giữ bí mật của chàng, nên Tất Sa mới tìm em. Mãi cho đến lần trước, em mới bắt đầu nghi ngờ..."
Dao Anh nhìn sườn mặt của Đàm Ma La Già.
"Đêm đó, Pháp sư thừa dịp em ngủ, đắp chăn lại giúp em, muốn... chạm vào em..."
Lúc ấy, chàng nhìn nàng rất lâu, lâu đến mức nàng nghi ngờ có phải chàng định làm gì.
Nghe nàng nhắc lại chuyện đêm hôm ấy, Đàm Ma La Già không lên tiếng, gió lồng ống tay áo nhẹ phồng.
Dao Anh c.h.é.m đinh chặt sắt nói: "Em biết, đấy không phải là mơ."
...
Đàm Ma La Già là vị hòa thượng, không thể nào chỉ vì đồng tình thương tiếc mà muốn đụng chạm nàng.
Đêm hôm ấy, nghi ngờ của Dao Anh được xác minh, như ngũ lôi oanh đỉnh, tim đập loạn, trợn mắt không thể tin được.
Nàng thấy rất may là Đàm Ma La Già đang bệnh, không thì hẳn đã nghe được nhịp tim như nổi trống của nàng.
Trong mắt nàng, Đàm Ma La Già hiểu thấu vạn sự vạn vật, chính là vì gì cũng nhìn thấu, cũng sẽ không quan tâm, thậm chí đôi khi ngài lý trí tỉnh táo đến gần như lạnh lùng, dạng người như ngài, sao có thể động tình với một nữ tử? Thế mà ngài ấy lại thích mình? Còn muốn giữ lại mình?
Dao Anh cả đêm không ngủ, trong đầu rối như tơ vò, suy nghĩ như sóng triều, khó mà hình dung.
Rất nhiều chuyện trước đây lờ mờ thấy không thích hợp giờ đã có giải thích hợp lý, hôm chàng đưa nàng đi Phật tháp cầu phúc, mời y giả Thiên Trúc bắt mạch lại không nói thật cho nàng, cái ôm trong mưa, Tất Sa nói tâm tình chàng uất ức khó giải, chàng thường xuyên không nói một lời chăm chú nhìn nàng, trong mơ nói muốn nàng ở lại bên cạnh mình...
Từng dòng hồi ức xông lên đầu, Dao Anh trở mình, nhìn La Già nằm nghiêng trên trường tháp, lòng ê ẩm căng lên, nặng nề như vạn quân.
Chấn động, kinh ngạc, mờ mịt, mâu thuẫn, lo sợ nghi hoặc, chua xót...
Duy chỉ không có nỗi tức giận vì bị che giấu.
Cũng không có niềm sợ hãi ở chung phòng với chàng.
Nếu đổi thành một người đàn ông khác đêm hôm khuya khoắt thừa dịp nàng ngủ say đưa tay đụng chạm nàng, nàng đã sớm cuốn chăn kiếm cớ rời đi.
Thế nhưng đổi lại thành Đàm Ma La Già, nàng không sợ một tẹo.
Dao Anh rất khó chịu.
Không phải vì mình, mà là vì Đàm Ma La Già.
Chàng là người xuất gia, trong sách đến c.h.ế.t chàng vẫn kiên trì tín ngưỡng của mình, chàng đã động lòng với nàng, còn giữ nàng bên cạnh, chắc chắn chịu rất nhiều dày vò trong lòng.
Còn nàng chẳng biết gì, rất có thể đã vô tình mà tổn thương đến chàng.
Mỗi một lần nàng gần gũi sà tới, với chàng mà nói, đều là một lần khảo nghiệm.
Nàng lại còn nhiều lần vô cùng cao hứng mà nhắc chuyện hồi hương...
Dao Anh ngắm nhìn chàng, suy nghĩ rất nhiều chuyện, suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ từ từ trở nên rõ ràng.
...
Mặt trời đã treo lên vách núi, từng đợt gió mát thổi qua, tiếng gào cổ quái quanh quẩn trong khe thung lũng.
Dao Anh ngẩng đầu.
"Pháp sư, lúc Tất Sa vào phòng sáng hôm đó, em đã tỉnh, đã ra một quyết định. Chàng có biết quyết định của em là gì không?"
Đàm Ma La Già mặc nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo mình, không đáp.
Dao Anh nói: "Em đã hiểu tâm tư của Pháp sư, cẩn thận nghĩ lại, rõ ràng ra rất nhiều chuyện, cho nên em quyết định trịnh trọng gặp chàng chứng thực."
Nếu chàng phủ nhận, nàng liền rời đi.
"Pháp sư là người tu hành, em hiểu niềm tin của người có bao nhiêu kiên định, cũng biết Pháp sư thân là Phật Tử gánh đầy trách nhiệm, Pháp sư đã chưa bao giờ biểu hiện tình ý ở trước mặt em, rồi ngay mấy lần em thăm dò đều thề thốt phủ nhận, cho thấy ý chí Pháp sư kiên định, tình yêu nam nữ chỉ là rúng động thoảng qua. Pháp sư Phật pháp cao thâm, chắc chắn sẽ tìm hiểu thấu đáo, sẽ không nhiễu phiền vì tình yêu nam nữ."
"Lúc trước, em không biết tâm tư của Pháp sư, vô tình gây thêm phiền phức. Đã biết rồi thì sao có thể tiếp tục dựa vào Thánh Thành, quấy rầy Pháp sư được nữa?"
"Đã là lựa chọn của Pháp sư, em sẽ không buộc Pháp sư thừa nhận chuyện động lòng nam nữ với em, làm như vậy sẽ chỉ để hai ta đều không thoải mái, tăng thêm muộn phiền."
"Em muốn cùng Pháp sư vui vẻ mà từ biệt."
Cứ như vậy, sau này khi nhớ lại đối phương, trong lòng sẽ chỉ nhớ những chỗ tốt của đối phương.
Khi đó Dao Anh nghĩ thầm: dù cho Đàm Ma La Già có động lòng với nàng, nhưng chàng đã không có ý định nói, việc gì phải đeo đuổi hỏi đến cùng?
Chàng đã không muốn, nàng tuyệt đối không dây dưa.
Thế là, nàng rời đi.
Dao Anh đón ánh nắng rực rỡ trút xuống, nhẹ nhàng nói: "Pháp sư, chàng biết không, lần trước khi em rời Thánh Thành đã hạ quyết tâm —— đời này, em sẽ không lại gặp chàng."
Giọng nàng mang ý cười, lơ đãng.
Đàm Ma La Già nhắm mắt.
"Em sẽ không lấy danh nghĩa riêng viết thư cho chàng, sẽ không quay lại Thánh Thành."
"Cả đời này, em và chàng sẽ không còn bất cứ thứ gì liên quan."
"Sống c.h.ế.t không còn gặp nhau."
Dao Anh từng chữ nói, ngữ khí bình tĩnh.
Đàm Ma La Già không nói, gió thổi tới trên mặt lạnh buốt.
Dao Anh cười cười: "Pháp sư, lúc ấy em nghĩ, mình có thể nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không quay lại quấy rầy chàng."
Nàng đã tính toán vậy, hơn nữa nàng cũng đã làm như vậy.
Sau khi rời Vương Đình, nàng không còn viết thư cho chàng, không nghe ngóng tin tức của chàng, cho dù đụng phải Duyên Giác thân binh của chàng ở Cao Xương, một câu nàng cũng không nhắc tới chàng, chỉ thảo luận quân tình Vương Đình tí chút.
Họ chia cách như thế, trong thâm tâm nàng cảm kích chàng, chàng yên lặng quan tâm nàng, từ đây mỗi người một nơi, mỗi bên sống vui vẻ.
Vạn dặm xa, rạch trời vô bờ bến.
Dao Anh thở một hơi thật dài, ánh mắt quay lại trên mặt Đàm Ma La Già.
Chàng vừa mới xé mở mặt nạ, trên mặt còn tí vết tích, ngũ quan tái nhợt như được bút phác họa đường nét sâu sắc, lông mày như sông núi tụ về, cặp mắt như lưu ly.
"Đây chính là kết quả mà Pháp sư muốn thấy, đúng không?"
Đàm Ma La Già lặng thinh.
Đúng thế, đây chính là kết quả tốt nhất giữa họ.
"Chàng muốn hoàn toàn cắt đứt với em, dù hôm nay chàng không cẩn thận để lộ tâm sự trước em, để em biết tâm tư của chàng thì người cũng sẽ không thay đổi ý chí. Chàng tình nguyện bại lộ thân phận, trực tiếp nói cho em mình chính là Tô Đan Cổ, cũng không muốn để em có bất kỳ nhớ nhung gì với chàng... Cho dù là thân phận ngụy trang, người cũng không cho phép mình có chút buông lỏng."
Đàm Ma La Già không nhúc nhích.
Chàng không dám buông lỏng, nàng thích Tô Đan Cổ, chàng buộc phải nói cho nàng sự thật, bởi vì chàng biết, dùng thân phận Tô Đan Cổ đáp lại nàng, chàng sẽ từng bước một phóng túng mình, thật không công bằng cho nàng.
Biết mình muốn gì, thì càng muốn cắt đứt khả năng kia.
"Chàng thanh tỉnh lý trí, mọi chuyện đều nghĩ đến thông suốt..."
Dao Anh nói, trên mặt lướt qua một tia cười, thở dài, vừa vui vừa buồn.
"La Già, thế sao chàng lại muốn tới Cao Xương chứ?"
Câu vừa thốt ra, chung quanh yên tĩnh lại.
Đàm Ma La Già yên lặng, đáy mắt có ánh sáng vỡ vụn trôi lững lờ.
Dao Anh nhìn chàng: "Pháp sư là cao tăng, nên càng quyết đoán hơn em, càng có nghị lực hơn em, Pháp sư đã có thể khắc chế được, tại sao muốn tự mình đến Cao Xương cứu anh trai em chứ?"
"La Già, chàng không bỏ em xuống được, dù cho em rời Thánh Thành, chàng vẫn không bỏ xuống được, đúng không?"
"Lúc bệnh tình chàng nặng nề, có em giúp chàng, chàng sẽ dễ chịu hơn tí, đúng không?"
"La Già, người xuất gia không nói dối."
Dao Anh từng câu nói, giọng nghẹn ngào, đối mặt với ánh mắt chàng.
"La Già, chàng đừng gạt em nữa."
"Chàng có biết em sẽ lo lắng cho thân thể của chàng hay không? Có biết khi em phát hiện A Bì là chàng, chàng ngàn dặm chạy suốt, rồi lại một mình mang thương tích rời đi, trong lòng em có bao nhiêu khó chịu hay không? Chàng có biết em quyết định quên chàng, không quấy rầy chàng tu hành, chàng lại lần lượt đến quan tâm em, em cũng sẽ khổ sở hay không? Chàng có rất nhiều lo lắng và tâm sự, chàng buồn bực một mình, không nói gì với em, em coi mình là kiếp nạn trên con đường tu hành của chàng, thêm phiền phức cho chàng nên quyết định rời xa chàng, vậy mà chàng lại cứ đến trêu chọc em."
"Em thích một người, mặc kệ thân phận người đó là gì, đều sẽ vô cùng thích hắn, nếu hắn không cần em thích, vậy em liền rời đi."
Sắc mặt nàng lạnh xuống.
"Còn chàng?"
"Chàng nói chàng thích em, chuyện không liên quan đến em, bảo em đừng để ý... Được, em không thèm để ý, em rời xa chàng, sau này không còn gặp lại chàng... Chàng thật sự có thể buông xuống được sao?"
"Lần tới, có phải chàng định sẽ tiếp tục giấu em, lặng lẽ đi đến bên cạnh em, rồi sau đó lặng lẽ rời đi?"
Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn Dao Anh, ngón tay sờ lên Phật châu, trên mặt lờ mờ hiện nụ cười khổ.
Thì ra nàng đều đã biết.
Lần trước ly biệt, đúng là đã chia xa.
"Công chúa, ta là người xuất gia."
"Em biết Pháp sư là người xuất gia, cũng biết lựa chọn của Pháp sư, em tôn trọng chàng."
Dao Anh nhìn thẳng Đàm Ma La Già, chuyển lời, "Như vậy mong Pháp sư cũng không can thiệp lựa chọn của em."
Tiếng gió im ắng lại, mấy con chim đêm không ngủ thu cánh vút trên trời không bay qua đỉnh đầu bọn họ.
Ánh mắt Đàm Ma La Già dừng trên mặt nàng: "Lựa chọn của công chúa là gì?"
Dao Anh nghiêng người sang, đối mặt với nắng vàng óng ánh, ngóng nhìn núi đá xa xa đan xen tinh tế vào nhau, khuôn mặt như phát quang.
"Giờ bệnh tình chàng nặng nề, tâm ma của chàng là em, em muốn giúp chàng vượt qua tâm ma."
"Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, đây là lựa chọn của em. Đến khi chàng nghĩ thông suốt, em tự sẽ rời đi, sẽ không dây dưa với chàng."
"Em hiểu rõ ràng, chàng là Phật Tử Vương Đình, chàng không chỉ có tín ngưỡng kiên định, còn là Phật Tử trong suy nghĩ của vô số tín đồ, đời này chàng cũng không thể hoàn tục."
"Không hoàn tục thì không hoàn tục."
Dao Anh cười nhạt, ho khan vài tiếng, phất tay, trên mặt như gió thoảng mây trôi.
"Em không quan tâm chàng là hòa thượng."
"La Già, em không ép chàng bỏ xuống trách nhiệm và tín ngưỡng của chàng, em chỉ muốn được quan tâm chàng. Sau này, đừng giấu em nữa."
Cho tới giờ nàng chưa hề để ý thứ gọi là thanh danh.
Gió núi cuộn thổi, tóc mai nàng bên mặt bị thổi đến rối tung, đôi mắt trong trẻo có thần, nói: "Em là kiếp nạn trên con đường tu hành của chàng, hãy để cho em cùng chàng vượt qua cửa ải khó khăn này."
Đàm Ma La Già đứng không nhúc nhích, gió thổi mây bay, một chùm sáng vừa lúc rơi xuống khuôn mặt anh tuấn của chàng, chiếu lên đường nét tươi sáng, tia sáng nhỏ lung linh dồn dập trong mắt chàng.
Nàng nguyện vì chàng vượt qua tâm ma, còn chính nàng thì sao?
Chàng ngẩn ra nhìn nàng một lát, xoay người rời đi, tay áo phất nhẹ.
Khóe môi Dao Anh nhẹ vểnh, nhấc chân đuổi theo chàng, mới mấy bước đã choáng váng, chậm rãi từng bước bước đi trên đống đá vụn loạn xị.
Bóng người bước phía trước dừng lại, chần chừ, đưa lưng về phía nàng nâng cánh tay lên.
Dao Anh trề môi, trong lòng nhấm vị chua, nhẹ nhàng níu cánh tay chàng.
Chàng không đành lòng nhìn nàng ngã, lại lần nữa muốn đưa nàng rời đi.
Nàng dựa vào chàng, trong lòng yên ổn, mệt mỏi dần dần xông tới, nhẹ nhàng ho khan.
...
Đống lửa đã cháy hết từ lâu.
Đàm Ma La Già xốc cái hũ, nước bên trong vẫn còn nóng. Chàng rót chén nước, đưa tới bên môi Dao Anh.
Dao Anh nói quá nhiều, cuống họng như lửa đốt, mỗi một tiếng ho khan nghe đến tê tim liệt phổi, uống ngay mấy ngụm nước trên tay chàng.
Chỉ sau chốc lát, Đàm Ma La Già cảm giác lực trên ống tay áo lỏng đi. Dao Anh buông thõng tay, nhắm mắt, mệt mỏi ngủ thϊếp đi, khuôn mặt tiều tụy.
Vừa rồi dốc hết sức liều mạng, chính là vì muốn nói hết tất cả cho chàng, không cho chàng cơ hội trốn tránh.
Giờ sức kiệt, toàn thân đau nhức, mê man.
Đàm Ma La Già nhặt lên tấm thảm, bọc Dao Anh lại lần nữa, khẽ cau mày.
Chỗ bầm tím trên mặt, trên gáy nàng đã rõ ràng hơn.
Chàng ngắm nàng một lúc, đắp kín lại thảm nỉ.
Người Dao Anh dần thấy ấm áp hơn, nhịn không được dụi vào trong n.g.ự.c chàng, hơi thở xuyên qua quần áo, phả vào trước n.g.ự.c chàng.
Người La Già hơi cứng đờ, nhắm mắt lại, để nàng tựa sát mình, thế thì nàng có thể ngủ thoải mái hơn tí.
Khe núi yên tĩnh, bỗng có tiếng bước chân.
Đàm Ma La Già mang lại mặt nạ rồi khăn trùm đầu.
Tất Sa nắm ba con ngựa tìm tới, thò đầu ra nhìn, bước lên mấy bước, hạ giọng nói: "Nhϊếp Chính Vương, thân binh Văn Chiêu công chúa tìm tới, cả đêm công chúa chưa về... Bọn hắn lo công chúa xảy ra chuyện mới tìm tới đại doanh hỏi công chúa đâu, tôi đã tìm đại cái cớ rồi. Đại quân sắp xuất phát... Ngài cũng nên di chuyển."
Đàm Ma La Già ôm lấy Dao Anh, "Ta đưa công chúa về Cao Xương."
Tất Sa nhíu mày, không khỏi cao giọng: "Thân thể ngài... Nhất định phải chạy nhanh về Thánh Thành tán công..."
Mỗi lần tán công hoàn toàn, đều phải mấy ngày không thể đi lại, luôn dựa vào uống thuốc áp chế.
"Đưa nàng đến Cao Xương, ta chạy về ngay lập tức."
Đàm Ma La Già thản nhiên nói, che kín Dao Anh, ôm nàng lên lưng ngựa.
Động tĩnh lần này đã đánh thức Dao Anh, tấm lông cừu giật giật, một cánh tay duỗi ra, tiếp đó, khuôn mặt mỏi mệt của nàng chìa ra khỏi lớp lông cừu, ánh mắt mê man dần tỉnh táo, chau mày, ánh mắt chậm rãi nhìn một vòng, dừng lại trên người Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già đứng cạnh con ngựa đen, lặng thinh.
Dao Anh nhắm hai mắt lại, tựa như đang tự hỏi.
"Nhϊếp Chính Vương, đề nghị của tôi, ngài thấy thế nào?"
Đàm Ma La Già không trả lời.
Tất Sa nhạy bén ngửi thấy mùi không khí cổ quái giữa hai người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhúc nhích.
Gió mát quét qua, Dao Anh ho khan một tiếng, nhìn Đàm Ma La Già, hỏi: "Ngài mới vừa bảo đưa tôi đi đâu?"
Tất Sa không dám lên tiếng.
Đàm Ma La Già đỡ Dao Anh ngồi vững vàng, thản nhiên nói: "Đưa người về Cao Xương."
Dao Anh cười khì, nàng liền biết chàng sẽ trả lời thế này.
Giọng nàng khàn khàn: "Không làm phiền Nhϊếp Chính Vương tiễn tôi về, tôi không về Cao Xương, Ngụy triều thu phục đất mất, tôi muốn đi Thánh Thành yết kiến Phật Tử, dâng quốc thư và tạ lễ đến ngài ấy. Đây là quan hệ ngoại giao đại sự, không thể khinh thường."
Da mặt Tất Sa nhẹ giãn ra.
Lâu nay không phát hiện nhỉ, Văn Chiêu công chúa mở miệng với Nhϊếp Chính Vương một tiếng, có thứ tự hơn nhiều so với anh ta và Duyên Giác.
Đàm Ma La Già nâng tầm mắt.
"Chúng ta có tiện đường không nhỉ?" Dao Anh che kín lông cừu, giật dây cương, "Vừa vặn gặp được hai người, giờ loạn phỉ hoành hành, tôi chỉ dẫn theo mười mấy thân binh, đi theo sau đại quân an toàn hơn. Giờ tôi rất mệt, khó chịu khắp người, muốn về trong xe ngựa doanh trại ngủ ngon một giấc, đi nhanh đi."
Nàng nói, cũng không hề nhìn lấy Đàm Ma La Già một cái, chỉ nhìn Tất Sa, ánh mắt thúc giục anh ta. "Đi thôi." Giọng đầy vẻ rã rời.
Tất Sa không biết nên nói gì, liếc sang Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già nhìn ra xa xa, nơi khóe mắt còn thấy cái trán bầm tím của Dao Anh càng thêm rõ ràng.
Chàng cố ý tránh khỏi đường lớn, chọn hẻm núi ít ai lui tới, nàng không biết võ, đội mưa một đường tìm đến, chắc chắn sơ sơ không chỉ có mấy chỗ mình thấy.
Nàng vẫn cứ luôn ho khan, càng kéo dài sẽ tổn thương đến thân thể, lúc này cần nghỉ ngơi và uống thuốc.
Chàng lên ngựa, kéo dây cương.
Tất Sa một bên lặng lẽ thở phào.
Về Thánh Thành vẫn tốt.
Có công chúa ở đây, đoạn đường này La Già không cần tránh người màn trời chiếu đất nữa.
Mấy người trở về đại doanh, quả nhiên thân binh Dao Anh tìm tới, thấy Đàm Ma La Già thân phận không rõ, mặt che lại, không hỏi nhiều, đánh chiếc xe lớn đến.
Tất Sa kiểm kê binh mã, dẫn đại quân tiếp tục đi đường, thân binh Dao Anh vây quanh xe ngựa xa xa theo sau.
Dao Anh xem mấy bức thư về quân tình, viết hồi âm rồi ngủ thật say, khi tỉnh lại, nằm trong xe ngựa chao đảo, người đắp lớp mền gấm mềm mại.
Nàng ngồi dậy, xoa bả vai buốt nhức, vén rèm định gọi người, chợt sửng sốt.
Một bóng người quen thuộc cưỡi ngựa đi trước xe ngựa, áo tay hẹp bào trắng che phủ kín lớp lớp, bóng lưng cô tuyệt.
Còn được, lần này không lặng lẽ chạy mất.
Một trận gió mát từ đối diện thốc vào mặt, Dao Anh dựa vào cửa sổ xe ho khan, người nam tử cách đó không xa nghe tiếng, quay lại, ánh mắt rơi trên mặt nàng.
Cách bão cát, hai người bốn mắt đụng nhau, trên mặt chàng mang lớp mặt nạ chắn gió, không nhìn rõ thần sắc.
Dao Anh ho đến mặt đỏ bừng, vẫy tay với chàng.
"Ngài qua đây." Nàng khàn khàn.
Đàm Ma La Già nhìn nàng một lúc, thúc ngựa quay người.
Chờ chàng đến gần, Dao Anh vén rèm xe, "Lên đây, tôi có lời nói với ngài."
Nàng đưa mắt ra hiệu thân binh khác. Thân binh lập tức ruổi ngựa tới, ánh mắt sáng rực, chờ dắt ngựa Đàm Ma La Già.
Dao Anh một tay vén màn xe, rồi ho khan, bả vai nhẹ rung rung.
Đàm Ma La Già quét chân dài qua, tung người xuống ngựa, lên xe ngựa.
Màn xe buông xuống, Dao Anh ôm mền gấm ngồi dựa vào cạnh xe, trong không gian chật chội tràn ngập mùi hương ngọt như có như không, Đàm Ma La Già xoay người, ngồi xuống một góc cách nàng xa nhất.
"Thương thế của chàng còn chưa tốt, cũng không thể ra mặt, đừng cưỡi ngựa, ngồi xe với em đi." Dao Anh nói.
Đàm Ma La Già không nói gì. Dao Anh không cần nghe chàng trả lời, ôm mền gấm nằm xuống, nàng lo bị đuổi hụt chàng, không biết ngày đêm đuổi theo mấy ngày đường, đêm qua phải bò lên đường núi lâu như vậy mới tìm được chàng, cả người nhức nhối, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thật khoẻ.
Nàng nằm giữa thảm mềm, ngước mắt liếc sang Đàm Ma La Già.
Chàng ngồi nghiêm chỉnh, không nhìn nàng.
Dao Anh thở dài trong lòng, buông mền gấm, dùng cả tay chân chồm đến trước mặt chàng, cùng đối mặt.
Đàm Ma La Già không nhúc nhích một tẹo.
Dao Anh giơ tay lên, kéo mặt nạ chàng ra: "Trong xe đừng mang cái này, ngợp lắm. Chàng yên tâm, không có lời em dặn, thân binh sẽ không vén rèm vào đâu, họ sẽ không phát hiện thân phận chàng."
Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn Dao Anh, ánh mắt dừng lại thật lâu trên trán nàng.
"Sao thế?" Dao Anh cảm giác ánh mắt chàng hơi cổ quái, hỏi.
Đàm Ma La Già nhẹ nói: "Nên bôi ít thuốc."
Dao Anh mờ mịt ngồi dậy, cầm chiếc gương đồng khảm trai nhỏ soi mặt mình, nhẹ nhàng á lên.
Tối hôm qua cả đường va va chạm chạm, ngã nhiều lần, da trên mặt hơi bị trầy trụa, trên trán u một cục lớn.
Dao Anh giật khóe miệng.
Hèn gì Tất Sa nhìn nàng với ánh mắt là lạ.
Nàng lắc đầu bật cười, sáng nay nàng ôm cục u to trên đầu như Ông Thọ nói chuyện với La Già lâu vậy, ngữ khí còn rất nghiêm túc, chắc dáng vẻ rất buồn cười.
Làm khó cho chàng nhịn cười.
Dao Anh ngước mắt nhìn Đàm Ma La Già.
"Chàng xem —— "
Nàng chỉ cục u trên trán mình. "Cũng là bởi vì chàng sau khi chạy ngàn dặm lại không từ mà biệt, em lo lắng cho chàng, một đường tìm đến, mới biến thành dạng này. Nếu chàng kể cho em, em sẽ không bị đau khổ như này."
Đàm Ma La Già không phản bác được.
Dao Anh nhét gương đồng nhỏ vào trong tay chàng: "Cầm giùm em đi."
Nàng cúi đầu, tìm thuốc cao, mở hộp vỏ sò, ngồi xếp bằng trước mặt Đàm Ma La Già, quẹt ít thuốc cao, ngẩng lên, soi gương đồng thoa thuốc.
Chỗ sưng đỏ đau rát, nàng nhẹ ui da xuýt xoa.
Đàm Ma La Già cầm gương đồng, mặt không lộ vẻ.
Dao Anh xoa trán kỹ mấy ngày vẫn chưa thấy bớt.
Mỗi sáng sớm nàng đều lấy gương soi mình, nhìn xem vết bầm tím có tốt hơn chút nào không, lúc nào muốn xuống xe ngựa lập tức đeo mạng, che khuất cả khuôn mặt.
Trong quãng thời gian này, nàng yêu cầu Đàm Ma La Già đợi trong xe dưỡng thương, mỗi khi chàng có dấu hiệu muốn một mình rời đi, nàng liền tháo mạng che mặt để chàng xem cục u trên đầu.
"Chàng là vì cứu anh trai em mới bị thương, em phải chăm sóc chàng cho tốt, chàng mà không từ mà biệt, em sẽ vẫn đi tìm chàng, mãi đến chừng nào chàng chữa khỏi vết thương mới thôi."
Đàm Ma La Già nói: "Vết thương da thịt nhỏ thôi."
Dao Anh mỉm cười: "Em thấy em trầy da có tí, ho có tí, chàng đã căn dặn em bôi thuốc uống thuốc, sao đến lượt chàng thì không giống vậy đi?"
Đàm Ma La Già dời mắt, nhìn màn xe lắc lư, thần sắc bình tĩnh.
"Ta với công chúa không giống." Chàng im lặng một lúc, nói.
Dao Anh lắc đầu: "Cũng như nhau cả, chúng ta đều là người cõi trần, bị thương sẽ đau, ngã bệnh sẽ khó chịu."
Đàm Ma La Già nhớ đến đêm mưa nàng ngã trong khe núi đến thương tích đầy người, không nói gì.
Chả mấy chốc đã đến biên thành, đại quân khải hoàn, tướng thủ thành dẫn quân dân cả thành ra khỏi thành nghênh đón, hoa tươi bay lả tả, rượu ngon say lòng người.
Tất Sa đối phó xong một bữa yến hội long trọng, biết sứ giả Ngụy triều ở dịch quán trong thành, định đi hiến tạ lễ cho Thánh Thành, rất kinh ngạc – công chúa không nói dối, quả nhiên Ngụy triều phái sứ giả đến, chỉ là chính sứ kia cũng không phải là Văn Chiêu công chúa.
Chính sứ nghe nói đoàn Dao Anh theo đại quân vào thành, lập tức tìm tới dịch xá chỗ họ ngủ, đẩy cửa vào.
Trong phòng đốt đèn, trên bàn bày đầy sổ sách, Dao Anh đang ngồi bàn viết, nghe thân binh bẩm báo, cười đứng dậy. "Anh, em đang muốn phái người đi dịch quán nghe ngóng mấy anh đã tới chưa."
Chính sứ là Lý Trọng Kiền, Dao Anh hẹn hắn cùng đi Thánh Thành, hắn xuất phát sớm, cứ nghĩ nàng còn đến sau, không ngờ đã đuổi tới nhanh thế này.
"Ta đến từ sáng." Lý Trọng Kiền nói, mắt phượng tùy ý liếc một vòng, thấy một bóng người ngồi trong phòng, chau mày, ánh mắt như chớp xẹt.
Một bóng người cao lớn xếp bằng trên nệm nỉ trong buồng, như đang vận công điều tức, trong đó không đốt đèn, lại cách màn lụa, người kia mang khăn che mặt, không nhìn rõ khuôn mặt.
Mắt Lý Trọng Kiền lộ vẻ cảnh giác.
Đã trễ thế này, sao còn có tên đàn ông nào đợi ở phòng của Minh Nguyệt Nô hửm?
-------------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận