Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm
Chương 41: Mộc Mị (1)
Mà trong mắt, hắn nhìn thấy Lâu Cận Thần một bước nhảy vọt ra, đúng là đã đến trước mặt mình, một vệt bạch quang từ trên tay hắn phất lên.
Trong tai nghe được kiếm bay, theo đó lại một cỗ nguyên khí va chạm mà hình thành gào thét.
Hắn cảm giác mình bay lên, nhìn thấy một bộ thân thể không đầu phun máu tươi, ngã xuống bên trong suối nước bên cạnh.
“Chuyện gì xảy ra?”
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu hắn, theo đó là một mảnh đen xì xông lên, bao phủ tất cả của hắn.
Lâu Cận Thần có chút thở dốc, tức là bởi vì một kiếm này là hắn vung ra không hề giữ lại một kiếm, cũng có bởi vì khẩn trương, đột nhiên xuất hiện tập kích, pháp thuật này, so với chính diện xé giết càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Hắn đứng ở trên tảng đá đối phương vừa mới đứng thẳng, nhìn thi thể ngã vào trong dòng suối, cảm thấy ghê tởm, nghĩ thi thể này có cần chôn hay không, nhưng lại không muốn chạm vào hắn.
Đặt ở chỗ này, lại sợ hư thối ô nhiễm nguồn nước, dù sao dòng nước trong núi này chảy ra bên ngoài, không chừng sẽ chảy qua dòng suối nhỏ trước mắt.
Đột nhiên, hắn nghiêng đầu nhìn về một phương hướng khác, một nữ tử mặc váy màu xanh sẫm chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở nơi đó, ước chừng hai mươi tuổi, mà thứ hấp dẫn Lâu Cận Thần hơn chính là mái tóc màu xanh sẫm của nàng, đây là nữ tử hắn đã gặp trong quan, hình như là tới từ Thanh La Cốc.
“Ngươi cũng là người của Đỗ bà bà?” Lâu Cận Thần trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Ta không phải, nhưng ta biết Đỗ bà bà.” Nữ tử tóc xanh nói.
“Vậy không biết cô nương có gì chỉ giáo?” Lâu Cận Thần dựa vào trực giác biết nàng hẳn là tới tìm mình, loại chuyện giống như này, nếu như ở trong bóng tối thấy được, hoặc là đi ra ngăn lại, hoặc là lập tức rời đi, mà người này không có rời đi, trái lại còn hiện thân, đó chính là có việc.
"Chỉ giáo thì không dám, tiểu nữ tử học nghệ Thanh La Cốc, phụng sư mệnh đi tới Quý thị học đường đưa tin, thuận tiện đến Hỏa Linh Quan quan sát, trước đó nghe nói ngoài Tù Thủy Thành mới lập một tòa Quan, Quan chủ thần thông phi phàm, lại có một đệ tử Lâu Cận Thần, kiếm thuật tinh xảo có thể giết quỷ thần, vừa mới chứng kiến, quả thật mau lẹ, nhưng thường có lời, quan pháp không bằng thụ pháp, tiểu nữ tử muốn tự mình lĩnh giáo kiếm thuật của đạo hữu.”
Lâu Cận Thần nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng rục rịch, nhưng lý trí nói cho hắn biết, tốt nhất không nên đáp ứng.
Bởi vì đối phương vừa rồi thấy được mình dùng kiếm giết địch, đối với mình đã có hiểu rõ nhất định, mà mình lại không hề hay biết gì về nàng ta.
Ở chỗ Quý phu tử, cũng chỉ là nghe nói Thanh La Cốc là truyền thừa của phái Bí Thực, nhưng căn bản cũng không có nói người của Thanh La Cốc rốt cuộc biết pháp thuật gì.
“Lần này nếu ta thắng, ngươi hãy thuyết phục Quan chủ của ngươi đến Thanh La Cốc trình thư tạ lỗi.” Cô gái tóc xanh nói xong, vẻ mặt lại ngập tràn tự tin.
Lâu Cận Thần nhíu mày một cái: “Nếu như ta thắng thì sao?”
“Nếu như đạo hữu thắng, chuyện Đỗ bà bà, Thanh La Cốc ta sẽ không quản nữa? Thế nào?” Cô gái tóc xanh bình tĩnh trả lời.
"Ta có thể đáp ứng, nhưng mà Quan chủ không nhất định sẽ nghe ta." Lâu Cận Thần nói.
"Ta nghĩ, Quan chủ các ngươi hẳn là sẽ, ta tin tưởng ngươi có thể làm được." Nữ tử nói xong, hai mắt đã trào lên màu xanh biếc, mà cây cối xung quanh ở thời khắc này đều giống như là được ban cho sinh mệnh.
Hắn đứng ở trong núi này, ở giữa rừng cây này, đúng là trong nháy mắt cực kì không hợp, cực kỳ giống một con dê đi vào bầy sói.
Bốn bề đều là địch, không chỗ đặt chân, bất an xông lên đầu.
Giờ khắc này, Lâu Cận Thần nhìn nữ tử đứng xem ở trong rừng sương mù, chỉ cảm thấy đối phương giống tinh mị trong rừng, có thể điều khiển núi rừng.
Lâu Cận Thần không tùy tiện mà động.
Nhưng mà hắn bất động, núi rừng lại động.
Trong tai của hắn phảng phất nghe được những cây cỏ kia phát ra âm thanh quái dị, như tiếng côn trùng, lại như tiếng chim hót, còn giống như dã thú gầm nhẹ, cùng với âm thanh quỷ quái càng làm cho người ta sợ hãi, phảng phất một mảnh rừng cây này trong nháy mắt liền biến thành hung tà cấm địa, không cho người sống đặt chân.
Hắn cũng không cử động được.
Những thanh âm này phảng phất hình thành đầm lầy, mà bên trong đầm lầy có từng bàn tay vô hình, dính lấy ý thức, thân thể của hắn, nắm chặt hắn, để cho hắn lâm vào trong đó cũng từng chút từng chút chìm xuống.
Cảnh tượng trong mắt hắn đã thay đổi, biến thành một mảnh màu xanh xám.
Lại giống như có côn trùng, dã thú, quỷ quái vô hình cắn xé thân thể của mình, chúng nó phân ra mà ăn, vững vàng đè người lại, vô luận là thân thể hay là ý thức đều khó có thể nhúc nhích.
Mà ý thức của hắn bị xé thành từng mảnh, lại vẫn rõ ràng, cảm giác được chính mình bị xé nát từng bộ phận.
Lâu Cận Thần có rất ít kinh nghiệm trong việc đấu pháp với người ta, bản thân hắn hầu như không có pháp thuật gì, giờ khắc này, trong đầu hắn thế nhưng xuất hiện một ý niệm, nếu có một cây đuốc thì sẽ thiêu đốt hết tất cả, cho dù đốt luôn cả bản thân thì cũng không cho chúng nó ăn.
Ý niệm này vừa xuất hiện, hắn lập tức thanh tỉnh, điều này phảng phất đến từ một tia bản năng sâu trong nội tâm của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận