Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 42: Mộc Mị (2)

Trong lòng hắn lập tức quan tưởng thái dương, theo đó ánh sáng mặt trời lập tức sinh ra ở trong ý niệm của hắn, nổi lên ở trong mỗi phiến ý thức bị xé nát kia, từng chút vỡ vụn như vàng, ở dưới lớp phủ màu xanh xám, từng sợi lửa gian nan thiêu đốt, như là mồi lửa ẩn giấu bên dưới củi ướt.
Có điều Lâu Cận Thần đã tìm được chỗ dựa để tránh thoát và chống cự, chỉ một lòng quan tưởng thái dương.
Lúc trước có cơ hội ngẫu nhiên theo trường học tổ chức hoạt động, dùng thiên văn vọng viễn cảnh nhìn qua một lần mặt trời, cảnh tượng mặt trời thiêu đốt kia một mực ở trong lòng của hắn, khi hắn muốn một mồi lửa thiêu đốt hết thảy, mặt trời đã từng ẩn sâu trong lòng cảnh tượng tự nhiên hiện lên.
Miêu Thanh Thanh đứng ở bên kia dưới tàng cây, thao túng tất cả những thứ này, ý thức của nàng giờ khắc này, đã là hoàn chỉnh, rồi lại giống như chia làm vô số khối, mỗi một điểm ý thức lại đều giống như độc lập tồn tại, rồi lại là một chỉnh thể.
Đây chính là bí thực pháp nàng tu hành mang đến mấy năng lực thần thông cho nàng, theo thứ tự là thông linh thảo mộc, thực mộc, mộc chi huyễn linh.
Đương nhiên mỗi một loại năng lực ứng dụng, hoàn toàn bằng một lòng, chỉ cần ở trong phạm vi của nàng, nàng liền có thể thông qua pháp thuật này giám sát hết thảy trong rừng, lúc trước Lâu Cận Thần ở trong rừng luyện kiếm, nàng liền thông qua năng lực thông linh thảo mộc quan sát, nàng cảm thấy kiếm thuật của Lâu Cận Thần, uy thì có uy, lại mất đi biến hóa, chỉ cần mình tiên hạ thủ vi cường, đối phương có lẽ ngay cả năng lực đánh trả cũng không có.
Mà nàng hiện tại sử dụng năng lực lại là Mộc Chi Huyễn Linh.
Cây cối chiếm lấy chất dinh dưỡng trong đại địa, mà mảnh sơn mộc này đã chết rất nhiều động vật và người, những hoạt động từng lưu lại dấu vết tồn tại trong mảnh núi rừng này, đều bị ký ức cỏ cây, cùng với tàn hồn không tiêu tan quấn quanh trong rễ cây. Lúc này tất cả đều bị đánh thức, chúng nó chọn người mà cắn.
Trong đó đáng sợ nhất chính là một thanh âm: “Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần...…”
Thanh âm này đúng là thanh âm của "Mộc Kiêu" vừa mới bị giết chết.
Quả nhiên, đúng như nàng nghĩ, Lâu Cận Thần trong nháy mắt đã bị kéo vào trong ảo cảnh do Mộc Chi Mị Linh xây dựng.
Đương nhiên, nàng rõ ràng cảm nhận được ý thức Lâu Cận Thần cứng cỏi, cho dù là bị kéo thành vô số mảnh, cũng vẫn như cũ giống như là sương mù dính liền, mà hiện tại điểm điểm trong ý thức càng là nổi lên ánh sáng mặt trời, tổn thương đến mị linh, lại xông vào bên trong bản ngã ý thức của nàng, phản chiếu ra nỗi đau âm ỉ trong lòng nàng.
Có điều nỗi đau âm ỉ này, sau khi kết thúc chỉ cần ở trong định cảnh quan tưởng một lần đại thụ lột da là có thể tiêu tan.
Nàng lại nghĩ: “Hắn tu chính là luyện khí pháp, ánh sáng này là do quan tưởng thái dương hóa sinh ra, ta chỉ cần kiên trì trong chốc lát, lấy toàn bộ mộc linh mị khí trong núi rừng tưới lên, nhất định có thể dập tắt.”
Đồng thời, nàng lại đem chủ ý thức của mình đi hợp với tàn linh "Mộc Kiêu" kia, để cho nó phát huy uy lực lớn hơn nữa.
Đúng lúc này, ý thức của nàng truyền tới cơn đau nhức mãnh liệt, kèm theo đó trong mắt nhìn thấy ánh lửa màu vàng xuyên thấu Mộc Mị hình thành sương mù xám xanh, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài.
Những tàn linh bị đánh thức kia nhanh chóng tán loạn ở trong ngọn lửa màu vàng này, trong nháy mắt, tất cả sương mù liền bị đốt tan.
Nỗi đau do bị thiêu đốt kia quét tới tâm linh Miêu Thanh Thanh, giống như là trái tim của nàng thật sự bị ngọn lửa thiêu đốt.
Đau đến mức nàng thiếu chút nữa hét lên một tiếng, thiếu chút nữa đã kêu lên, đi về phía trước xoay người rời đi, xem qua Lâu Cận Thần luyện kiếm, hiểu được kiếm thuật Lâu Cận Thần thi triển ra, chính mình có thể ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, trong nháy mắt xoay người, cây cối bên người giống như một đám binh lính, tránh ra một con đường cho nàng, nàng chui vào trong đó, rừng cây trong nháy mắt điên cuồng trướng lên, che chắn nàng.
Ngay trong nháy mắt nàng chui vào, ánh sáng trên đỉnh đầu bắt đầu khởi động, ánh sáng mặt trời hội tụ, phía dưới rừng cây ảo giác điên cuồng vặn vẹo, rừng cây yêu dị mặc dù liên tiếp bại lui, nhưng Miêu Thanh Thanh đã sớm biến mất.
Một tiếng rít chói tai vang lên, một đường kiếm quang chém người, ảo giác một mảnh rừng cây điên cuồng kia bị kiếm quang chém tan.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn muốn cảm nhiếp một mảnh hư không này trước, kéo thân thể mình, dưới chân lại ngự đại địa xông tới, thế nhưng pháp niệm rơi xuống nơi này, lại bị hư ảnh rừng cây điên cuồng kia triệt tiêu, điều này làm cho hắn trong nháy mắt hiểu được, loại phương thức thi kiếm này ở trong thực chiến không quá thực dụng.
Cho nên chỉ dùng phương thức ngự đại địa vọt tới, dùng kiếm quang chém phá ảo giác.
Chỉ là kiếm lại như chém ở trong nước, mặt nước rẽ ra, chỉ cần không chém tới người, những ảo giác kia lại như nước bao phủ toàn bộ mọi thứ ở trong đó.
Lâu Cận Thần không đuổi theo nữa, hắn biết đuổi theo cũng chỉ là lãng phí pháp lực.
Ngay tại lúc hắn dừng lại, trong tai nghe được lâm mộc cộng ngữ nói: “Lâu đạo hữu thải luyện nhật nguyệt, quả nhiên huyền diệu, Miêu Thanh Thanh sau khi trở về, tự nhiên khuyên can sư tôn không hề quản chuyện Đỗ bà bà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận