Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 47: Thanh sơn ô uế (3)

Lâu Cận Thần rõ ràng cảm giác được, những lời vừa rồi đã làm cho mối quan hệ của hai người kéo gần hơn không ít. Vốn dĩ giữa bọn họ, tuy là thầy trò, nhưng có vài phần cảm giác thuê mướn, một người là không có chỗ an thân, tìm một chỗ đặt chân, một người là mới đến, cần có người hỗ trợ làm chút chuyện.
Quan hệ giữa người với người là gần hay xa, đều dựa vào trao đổi và giao tiếp, chỉ cần một ánh mắt y, vài câu nói, một bữa rượu là có thể trở thành bạn tốt, điều này chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mọi người, bởi vì mọi người sợ giao tiếp, rồi lại khát vọng có bạn bè.
Lâu Cận Thần mang theo đèn ra cửa, lại đi vào trong phòng nhìn người thợ săn trẻ tuổi kia, nói với hắn: “Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta sẽ tới sơn cốc mà ngươi nói để xem một chút. Nếu như thúc thúc của ngươi còn sống, ta sẽ thử cứu hắn, nếu như hắn đã chết, vậy thì cũng không còn cách nào khác.”
Thợ săn trẻ tuổi cảm kích gật đầu, Lâu Cận Thần phát hiện hắn có thể là mệt mỏi và sợ hãi thoát lực, vết thương trên người phần lớn là bị bụi gai trong núi đâm bị thương cùng với bị ngã.
Lâu Cận Thần cầm đèn và kiếm đi ra ngoài quan sát, giậm chân, dưới chân hình như có mây khói nâng lên, xông vào trong ánh trăng trên ngọn rừng, sau đó niếp không rời đi trong ánh trăng và gió đêm.
Hắn niếp không về phía phương vị đại khái mà thợ săn nói, nhưng hắn cũng chú ý che giấu thân hình, thường xuyên bay qua bóng râm của cây cao.
Sau khi vượt qua một ngọn núi thì đã nhìn thấy sơn cốc, đèn đuốc sáng ngời, có vẻ như là có người ở, hắn cẩn thận dừng ở gần đó, ghé vào một chỗ trên tán cây, nhìn vào trong cốc. Chẳng qua sau khi thấy rõ tình cảnh ở trong cốc, trong lòng một mảnh băng hàn.
Có đôi khi con người nhìn thấy người khác đang làm một chuyện ác nào đó, sẽ phẫn nộ, sẽ muốn ngăn lại, nhưng nhìn thấy có người đang làm những chuyện thương thiên hại lý, đa số đều sẽ sợ hãi, sẽ khiếp đảm, bởi vì những điều bọn họ làm đã vượt qua suy nghĩ của người bình thường, vượt qua giới hạn lương tri có khả năng khoan dung, mà càng như vậy sẽ càng khiến cho người ta hoảng sợ không biết phải làm sao.
Lâu Cận Thần đã từng suy đoán một thế giới sau khi ra khỏi thành là sẽ không còn luật pháp, nhất định có rất nhiều người sẽ làm chuyện ác, nhưng lúc được tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không nhịn được mà kinh hãi.
Hắn nhìn thấy đống lửa trong sơn cốc được thắp sáng, có một người bị lột sạch treo ở nơi đó. Có người đang cắt từng miếng thịt trên người hắn, sau đó đặt ở trên một miếng sắt rồi nướng lên.
Mà máu trong cơ thể người bị treo kia giống như đã bị rút sạch, đặt trong một cái bình, mấy người trước mặt vây quanh đống lửa, mỗi người một chén, trong chén tất cả đều là máu.
Lâu Cận Thần nhìn ra người này chính là người thợ săn lớn tuổi bị bắt kia, mà trừ hắn ra, trong rừng còn truyền tới tiếng dâm loạn và những tiếng thét chói tai, đột nhiên có một nữ tử quần áo xộc xệch từ trong bóng tối chạy ra, muốn chạy ra ngoài, nhưng rất nhanh đã bị người đuổi theo. Nàng ta bị đè ngã xuống đất, bị người nọ làm chuyện dâm đãng ngay tại nơi ấy.
Sau khi cảm giác kinh hoàng lúc đầu trôi đi, trong lòng Lâu Cận Thần lập tức xuất hiện sự tức giận và thương hại.
Thời loạn thế mạng người như kiến, thế giới này còn có quỷ thần tồn tại song song, tu sĩ như thần như quỷ, tu sĩ như yêu như ma, người bình thường còn sống, tất cả đều dựa vào vận may và sự nhẫn nại.
Hắn âm thầm đếm, trong ánh lửa và trong bóng tối, tổng cộng có hơn mười người, trong đó còn nghe thấy giọng nói của Đỗ bà bà.
"Đợi đến ngày mai, mặc kệ Nhân Kiêu đạo hữu có tới hay không, chúng ta đều xuất phát, trực tiếp đánh vào Hỏa Linh quan, thân thể Hỏa Linh đạo nhân kia liền giao cho Hà đạo hữu, nghĩ đến tương lai nhất định có thể luyện thành một cỗ đồng giáp thi.” Giọng nói này chính là của Đỗ bà bà.
Ở trong sơn cốc trong rừng, dựng một tòa nhà đơn giản trên cây, có mấy người ngồi ở chỗ đó, bọn họ không ăn thịt nướng bên kia, cũng không làm chuyện bỉ ổi với những nữ tử bị cướp đoạt đến đây, mà pha một bình trà, ngồi vây thành một vòng.
Trà kia là do Đỗ bà bà cất giữ, có tác dụng tẩm bổ thần hồn.
Mà người ngồi ở vị trí đứng đầu, người nọ cả người âm lãnh, vẻ mặt kiêu căng, đây chính là chủ lực mà Đỗ bà bà đã trả một cái giá rất đắt để mời tới đối phó với Hỏa Linh đạo nhân.
Hắn tên là Triều Toàn, là người tới tiếp nhận Thứ Âm quán trong Tù Thủy Thành. Trước đó vài ngày, quán chủ Thứ Âm quán đã chết ở Mã Đầu Pha, mấy đệ tử cũng không học được bao nhiêu bản lĩnh, cho nên tổng quán trong phủ thành đã phái một Thứ Âm sư xuống.
Trước khi đến đây hắn đã từng nghe nói về Hỏa Linh quan, nhiều người như vậy đi vào, cũng chỉ có duy nhất một vị đệ tử của Hỏa Linh quan còn sống đi ra, hắn mới không tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận