Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 43: Mộc Mị (3)

Theo thanh âm này biến mất, rừng cây yêu dị liền trong núi này giống như đột nhiên tiêu hao hết sinh cơ, trở nên uể oải, Lâu Cận Thần có thể khẳng định, ngày khác lại đến đây xem nhất định là một mảnh rừng cây khô vàng.
Lâu Cận Thần cầm kiếm đứng ở nơi đó, thở ra một hơi thật lớn, một khắc vừa rồi kia, hắn cũng không có khái niệm nguy hiểm, chỉ có giãy giụa cùng ra sức phản kháng.
Đi tới bên dòng suối kia, nhìn thi thể ngã trong dòng suối, hắn phát hiện mình lần đầu tiên giết người, đúng là cũng không có bao nhiêu cảm giác sợ hãi, đại khái là vừa rồi đấu pháp loại tử sinh một đường kia sợ hãi đã sớm vượt qua sợ hãi đối với thi thể.
Hắn nhảy xuống, lật thân thể, sờ soạng trong ngực thi thể, lấy ra mấy bình sứ, bên trong không biết chứa thứ gì.
Hắn đặt trên một tảng đá, lại sờ soạng trong lòng hắn, lúc lấy tay ra trên tay có thêm một quyển lụa, chữ trên đó đều là thêu, có thể thấy được chủ nhân đối với quyển sách này coi trọng như thế nào.
Lâu Cận Thần trực tiếp ở nơi đó nhìn, lụa màu trắng, chỉ màu vàng phác họa thành từng chữ.
Chỉ là sau khi xem qua một lần lại thất vọng.
Bí tịch này tên là “Thực Hồn Bí Pháp”, không ăn linh khí thiên địa, mà ăn linh hồn người chi, mà muốn ăn linh hồn người chi, đương nhiên phải tu luyện một loại hô hồn chi pháp.
Trong sách này viết tỉ mỉ, rất nhiều khi mình còn là người bình thường, làm thế nào để cho người khác thất hồn, sau đó trước đối phương một bước đem hồn mất mát của đối phương gọi đến chỗ mình, lại viết làm thế nào đem "Thất hồn" vô hình ăn vào trong thân thể của mình.
“Sư huynh, sư huynh...…”
Trong rừng truyền đến tiếng gọi của Đặng Định và Thương Quy An.
“Nơi này!" Lâu Cận Thần đáp một câu.
Khi Thương Quy An và Đặng Định nhìn thấy Lâu Cận Thần, cả người đều sợ ngây người, bọn họ nhìn thấy Lâu Cận Thần ướt chân ngồi trên một tảng đá trong suối, bên cạnh là một cái đầu người, khuôn mặt trắng bệch bị nước cuốn đang nhìn bọn họ, mà cách đó không xa, bên chân Lâu Cận Thần có một cỗ thi thể.
“Sư huynh, ngươi giết người.” Thương Quy An có chút run rẩy hỏi.
Nhưng Lâu Cận Thần không có để ý, Đặng Định lại hỏi: “Sư huynh, đây là ai?” Hắn giống như là đã sớm gặp qua người chết, cũng không thế nào sợ hãi.
"Không biết, đại khái là Đỗ bà bà kia mời tới đối phó chúng ta, vô duyên vô cớ liền gọi hồn của ta.” Lâu Cận Thần thu sách trong tay lại, sau đó nói: “Thi thể chúng ta tìm một chỗ chôn đi.”
“Không có cuốc đào.” Đặng Định nói.
"Trong quan chúng ta hình như có, lúc trước xây miếu có giữ lại.”
Lập tức, ba người cầm cuốc, chôn người này ở dưới một gốc cây.
Trở lại Hỏa Linh quan bên trong thấy Quan chủ, đem đây hết thảy nói rõ, Quan chủ đứng dậy, vuốt chòm râu vàng vọt của hắn nói: “Hóa ra Thanh La cốc pháp thuật cảnh giới thứ nhất là 'Mộc Mị'.”
“Mộc Mị?” Lâu Cận Thần nghi hoặc hỏi.
"Bí thực pháp mỗi một cảnh giới đều cần thực bí dược mà thăng cấp, mỗi một lần thăng cấp sau sẽ có một cái tên đặc biệt, 'Mộc Mị' chính là cái tên chung cho tất cả các cảnh giới trọng điểm này.” Quan chủ nói.
Lâu Cận Thần đại khái có chút hiểu, lại nghe Quan chủ nói: “Thanh La Cốc nếu như cố ý gây xung đột thì chúng ta cũng không động đến nổi, nếu Miêu Thanh Thanh kia nói sẽ đi khuyên can sư phụ Hoa Tiêu Tiêu của nàng ta, không hề quản chuyện của Đỗ bà bà nữa, như vậy việc này liền không cần lo lắng nhiều, nếu Đỗ Tiểu Quyên kia không đến nơi này để trả thù bổn quan, vậy thì để bà ta tới được mà đi không được.”
Lâu Cận Thần sau khi biết Quan chủ bỏ qua đại địch Thanh La Cốc này, tâm tình lập tức thoải mái không ít, lại mang “Thực Hồn Bí Pháp” mà mình lấy được giao cho Quan chủ, Quan chủ tiện tay lật lật, liền đưa lại cho Lâu Cận Thần, nói: “Nhưng mấy loại pháp thuật tạp lưu này, nhìn xem tăng chút kiến thức là được, trong đó nói Thực Nhân Hồn có thể tăng cường hồn phách bản thân, có điều nó chỉ là vọng tưởng của thế hệ kia mà thôi.”
Nghe được Quan chủ nói như vậy, Lâu Cận Thần cũng không hề nghĩ nữa, ra khỏi phòng Quan chủ, trời đã chạng vạng tối, mặt trời sắp chìm về phía tây sơn.
Bụng đã sớm đói kêu ùng ục, đi vào trong phòng bếp, nhìn trên bàn rau dại nấu cháo, Lâu Cận Thần mặc dù đói, nhưng không có khẩu vị gì nói: “Mỗi ngày không phải ăn cái này, thì chính là ăn cơm với cá khô cùng dưa muối, không có chút gì khác để ăn sao?”
Hai đồng tử cũng là vẻ mặt xanh xao, lắc lắc đầu.
"Đợi lát nữa ta đi phía sau ngọn núi, nhìn xem có thể săn chút thịt trở về ăn hay không.” Lâu Cận Thần nói.
Đặng Định và Thương Quy An liên tục gật đầu, hai người nuốt nước miếng.
Lâu Cận Thần phát hiện, chỉ sợ trong đạo quán còn phải tự mình chủ trì bữa ăn.
Quan chủ có thể ăn cũng không ăn, như là người tích cốc, mà hai đồng tử còn chưa có trưởng thành, chỉ là thiếu niên, mỗi ngày cũng chỉ có thể nấu chút cháo, ăn chút ít cá muối với cơm.
Sau khi ăn một chén cháo lá rau, Lâu Cận Thần liền cầm kiếm vào trong núi.
Hỏa Linh Quan ở trong lòng của hắn đã là nhà của hắn, vậy thì có trách nhiệm cải thiện cuộc sống.
Mang theo kiếm vào trong núi săn thú, cũng không chỉ có là săn thú, trong lòng hắn vẫn đang cân nhắc kiếm thuật của mình, sau khi trải qua thực chiến, để cho hắn biết khuyết điểm kiếm thuật của mình, có khuyết điểm vậy cần thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận