Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm
Chương 1: Lắc xúc xắc 11 năm, vận khí đỉnh cấp
« Tuổi thọ: 11 trên 65 »
« Chủng tộc: Phàm nhân »
« Tu vi: Không »
« Công pháp: Không »
« Pháp thuật: Không »
« Thần thông: Không »
« Pháp khí: Không »
« Tư chất linh căn: Cực kém, ấn vào đổ xúc xắc, »
« Vận khí Tiên Thiên như sau, ấn vào đổ xúc xắc, »
« Thổ Mộc song linh: Thổ, thêm tư chất mộc linh căn »
« Thương đạo linh đồng: Tăng cường tư chất thương đạo, tăng cường thể phách »
« Nhấn vào để bắt đầu Du Hí Nhân Sinh »
Nhìn danh sách thuộc tính trước mắt, Hàn Tuyệt mười một tuổi gần như tuyệt vọng.
Mỗi ngày đều có thể đổ xúc xắc ngẫu nhiên để cải biến tư chất linh căn và vận khí Tiên Thiên, nhưng chỉ có thể lắc một lần, mỗi ngày đổi mới trước bảy giờ sáng.
Hàn Tuyệt đã bắt đầu lắc từ khi sinh ra.
Mười một năm rồi, đều chưa thể lắc ra tư chất cực phẩm và vận khí Tiên Thiên trác tuyệt.
"Thôi thì chấp nhận như vậy?"
Trong đầu Hàn Tuyệt đang có ý niệm này.
Không thể!
Thật vất vả mới vào được thế giới thần tiên quỷ quái này, làm sao có thể phàm nhân tu tiên?
Hàn Tuyệt muốn làm nhân vật nam chính trong sảng văn!
Lắc tiếp!
Hàn Tuyệt lắc tay, hiện lên danh sách thuộc tính trước mắt.
Cải biến tư chất linh căn!
« Tư chất linh căn: Không »
Vẻ mặt non nớt của thiếu niên Hàn Tuyệt lập tức tối sầm lại.
Ấn tiếp!
« Thiên Mệnh Cô Tinh: Khắc thân khắc lữ khắc hữu, cô độc cả đời, tuổi thọ gia tăng trăm năm »
Con mẹ nó !
Thiên Mệnh Cô Tinh cũng xuất hiện!
Ai muốn cô độc cả đời!
Hàn Tuyệt tức giận đến mức nằm thẳng xuống, duỗi chân ra lăn lộn trên đồng cỏ.
Lắc trọn vẹn mười một năm cũng không ra tư chất linh căn và khí vận Tiên Thiên tuyệt đỉnh!
Không thể!
Tiếp tục lắc!
Lão tử không tin!
Hàn Tuyệt giận run người.
Lăn qua lăn lại nửa giờ, hắn mới đứng dậy.
Hàn Tuyệt là người trọng sinh, kiếp trước đến từ thế kỷ 21 trên Địa Cầu, tuổi còn trẻ đã bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, hắn không muốn chịu sự thống khổ khi chữa trị nên về nhà chờ chết, ban đêm vì muốn quên đi chính mình, hắn chơi một trò chơi tu tiên.
Chơi một lần suốt đêm, rất thỏa mãn, đến hừng đông đã kiệt sức, sau đó tử vong.
Lần nữa mở mắt, hắn đã đầu thai đến thế giới cổ đại này, hắn sinh ra trong một môn phái tu tiên.
Ngọc Thanh Tông, môn phái tu tiên chính đạo ở vương triều Đại Yến.
Cái ngày sau khi được chẩn đoán ra ung thư giai đoạn cuối, Hàn Tuyệt vô cùng sợ hãi, lần đầu biết rõ tầm quan trọng của sinh mạng.
Kiếp mới này vậy mà có thể tu tiên!
Hắn vui mừng quá đỗi!
Hắn nhất định phải tu tiên!
Hắn muốn sống lâu hơn bất kỳ ai!
Nhưng hắn không thể phàm nhân tu tiên!
Sau khi ra đời, cuộc sống của Hàn Tuyệt không có áp lực, cha mẹ của hắn là nô bộc của Thiết lão, Thiết lão là Luyện Đan Sư ngoại môn của Ngọc Thanh Tông, thường ngày họ phụ giúp Thiết lão trồng dược thảo.
Địa vị của Luyện Đan Sư đặc thù, tại ngoại môn, không người nào dám đắc tội Thiết lão, dưới tay Thiết lão có hơn mười người nô bộc, tất cả đều là phàm nhân.
Dù có linh căn, Thiết lão cũng không cho phép nô bộc tu luyện, đoán chừng là sợ thảo dược của gã bị đánh cắp.
Thảo dược đối với người tu tiên mà nói thì rất có ích, nhưng đối với phàm nhân thì chỉ là độc dược.
Chỉ có điều năm Hàn Tuyệt chừng năm sáu tuổi, cha mẹ của hắn chạy trốn, bỏ lại hắn ở bên trong vườn dược thảo của Thiết lão.
Hàn Tuyệt cũng có thể hiểu được, mang theo một đứa hài đồng chạy trốn, khẳng định rất bất tiện.
Thiết lão không có so đo, ngược lại sai người hướng dẫn Hàn Tuyệt bắt đầu hỗ trợ trồng dược thảo.
Thời gian lâu dài, Hàn Tuyệt cũng học thuộc và biết rõ hết các loại hoa hoa thảo thảo trong vườn dược thảo.
Thiết lão cũng không làm khó Hàn Tuyệt, cuộc sống cứ tiếp diễn, hàng ngày Hàn Tuyệt tiếp tục lắc vận khí Tiên Thiên.
Bây giờ hắn vẫn là phàm nhân, không bằng chờ thêm.
"Ài, tiếp tục lắc đi, nếu trước ba mươi tuổi lắc không ra vận khí nghịch thiên, quên đi, phàm nhân tu tiên thì đành phàm nhân tu tiên."
Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ đến.
Đứng đầu trong vườn dược thảo là một lão nô đã hơn bảy mươi tuổi, gọi là Vương lão đầu, lúc lão ấy mười mấy tuổi đã bị Thiết lão chọn trúng, ngày nay đã là người đứng đầu trong đám nô bộc, đám nô bộc cũng nghe theo lão ấy, bảo gì làm nấy.
Hàn Tuyệt đứng dậy, trở lại vườn thảo dược, bắt đầu tưới nước, tỉa bỏ lá khô.
Vườn dược thảo rất lớn, rộng như một sân vận động vậy, mỗi một người nô bộc đều đang bận rộn, động tác cẩn thận từng li từng tí, nếu không cẩn thận thì hoa cỏ dễ bị hủy, nhất định Thiết lão sẽ tức giận, thậm chí có một vài loại dược thảo toàn thân đầy kịch độc.
Tháng trước Thiết lão mới ra ngoài, đoán chừng phải hai ba năm mới trở về.
Đối với người tu tiên mà nói, hai ba năm căn bản không coi vào đâu.
Ở trong vườn dược thảo, Hàn Tuyệt trầm mặc ít nói, cũng không có bạn bè, chỉ giao lưu với Vương lão đầu.
Làm xong việc, hắn liền trở về phòng, bắt đầu tập chống đẩy - hít đất, rèn luyện thân thể.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tuyệt rửa mặt xong.
Hắn ngồi chờ trên giường.
Một mực đợi đến lúc danh sách thuộc tính được đổi mới, tinh thần Hàn Tuyệt mới phấn chấn.
Cảm giác như rút thưởng.
Đây là sự tình hắn mong đợi nhất mỗi ngày.
Hắn xoa xoa đôi bàn tay.
Trước lắc tư chất linh căn.
« Tư chất linh căn: Không »
Thảo!
Kiểu này cũng đen quá đi!
Hàn Tuyệt thiếu chút nữa tức chết.
Tay của hắn cũng bắt đầu run rẩy, tiếp tục lắc vận khí Tiên Thiên!
Xúc xắc lay động!
« Vận khí Tiên Thiên như sau »
« Tuyệt thế vô song: Tiên tư, mị lực đỉnh cấp »
« Thiên mệnh kiếm si: Tư chất kiếm đạo đỉnh cấp, ngộ tính kiếm đạo đỉnh cấp »
« Thân pháp tuyệt trần: Tư chất thân pháp đỉnh cấp »
« Hậu duệ Tiên Đế: Sau khi bắt đầu Du Hí Nhân Sinh, đạt được một bộ công pháp tu tiên tuyệt thế, một nghìn khối linh thạch thượng phẩm »
Hàn Tuyệt ngẩn người.
Hắn trừng to mắt, lập tức vui mừng.
Bốn cái vận khí Tiên Thiên!
Đây là lần đầu tiên đổi mới ra bốn cái vận khí Tiên Thiên, hơn nữa có vẻ cũng rất khủng bố.
Hàn Tuyệt càng nhìn càng hưng phấn.
Chính là nó!
Không!
Chúng nó!
Bốn cái đỉnh cấp, một cái tuyệt thế!
Nhìn qua cũng rất khó lường.
Lắc mười một năm, ngày qua ngày, trời cao không phụ người khổ tâm!
Hàn Tuyệt cố gắng bình phục tâm tình.
Không có tư chất linh căn, tạm thời hắn vẫn không thể nhấp vào để bắt đầu Du Hí Nhân Sinh.
Còn phải lắc thêm linh căn.
"Rốt cuộc khổ tận cam lai, có bốn cái vận khí Tiên Thiên cực phẩm này, dù ta 40 tuổi mới bắt đầu tu luyện cũng kịp, ta có thể an tâm lắc tư chất linh căn."
Hàn Tuyệt nghĩ tới đây, tâm tình vui sướng.
Cũng đã lắc mười một năm, lại lắc thêm mười một năm thì như thế nào?
Hàn Tuyệt thở dài ra một hơi, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, bắt đầu công việc thường ngày.
Hắn ở chung phòng với 6 người khác, mỗi người một giường lớn, những người khác đã rời giường từ sáng sớm.
Mỗi người đều phụ trách một khu vực riêng, không dám sơ suất.
Hàn Tuyệt còn nhỏ tuổi, chỉ cần làm một vài công việc đơn giản, Thiết lão cũng không dám để cho hắn đảm trách cả một khu vực.
Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt tươi đẹp.
Có lẽ do tâm tình ảnh hưởng.
Những nô bộc khác không cảm nhận được biến hóa của Hàn Tuyệt, còn chưa bắt đầu Du Hí Nhân Sinh, nên dĩ nhiên bốn cái vận khí Tiên Thiên cũng chưa xuất hiện.
Giữa trưa.
Có hai tên tu sĩ đến.
Ngọc Thanh Tông rất lớn, bao quanh vườn dược thảo là những dãy núi, các tu sĩ không được phép tới đây, đại đa số thời điểm đều là chấp sự ngoại môn đến đây yêu cầu đan dược, hai tên tu sĩ này có khí chất rất tốt, một nam một nữ, coi như thần tiên quyến lữ, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ nô bộc.
Hàn Tuyệt cũng quay đầu nhìn về phía cửa lớn của vườn dược thảo.
"Thật sự là vô cùng đẹp đẽ."
Hàn Tuyệt thở dài.
Bọn hắn là nô bộc quần áo rách nát, còn hai vị tu sĩ áo bào sạch sẽ hoa lệ, như là NPC trong trò chơi tu tiên bước ra.
Chẳng qua là Hàn Tuyệt là tùy tiện cảm khái, hắn cũng không hâm mộ chút nào.
Hắn đã lắc ra bốn cái vận khí Tiên Thiên, thành tựu về sau thì đệ tử ngoại môn Ngọc Thanh Tông không thể nào so sánh.
"Kể từ hôm nay, hai người chúng ta chịu trách nhiệm thủ hộ vườn dược thảo của Thiết lão, các ngươi không cần để ý tới chúng ta, cũng không được quấy rầy chúng ta tu luyện." Nam tu sĩ mặt không cảm xúc nói với Vương lão đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận