Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm
Chương 27: Tại hạ Tào Tháo, Kim Đan cảnh tầng chín
Mỗi ngày hắn đều chuyên tâm tu luyện.
Hắn lấy giường gỗ của mình làm kết giới, lúc tu luyện thì Trần Tam Thiên hoàn toàn không cảm giác được linh lực của hắn chấn động.
Hình tượng Hàn Tuyệt trong lòng Trần Tam Thiên càng thêm cao thâm mạt trắc.
Thoáng chớp mắt.
Một năm thời gian nhanh chóng trôi qua.
Nhờ trồng linh thảo, linh khí trong động phủ càng ngày càng nồng đậm, lôi linh căn của Hàn Tuyệt cũng thành công đạt tới Kim Đan cảnh tầng bốn.
Một năm một tầng, tốc độ cũng không tệ lắm!
Nếu truyền đi, không biết phải hù chết bao nhiêu người.
Trần Tam Thiên đã bình tĩnh.
Gã phát hiện Hàn Tuyệt cũng không có làm khó dễ, nhưng gã không dám chạy trốn, chỉ có thể cùng tu luyện.
Hàn Tuyệt luôn liên tục tu luyện, chưa từng rời khỏi, để cho trong lòng Trần Tam Thiên càng ngày càng lo lắng.
"Tuy rằng tu luyện rất thoải mái, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sẽ chậm trễ tình báo."
Trần Tam Thiên đưa lưng về phía Hàn Tuyệt, nhíu mày suy nghĩ.
Gã là đại đệ tử hạch tâm, chậm trễ không về, Thanh Minh ma giáo nhất định lo lắng, thậm chí là hoảng loạn.
"Làm sao bây giờ?"
"Ám toán một phen?"
Trần Tam Thiên xoắn xuýt không thôi, nghĩ tới tình cảnh một năm trước bị Hàn Tuyệt đánh bại, gã không rét mà run.
Thực lực sai biệt quá lớn, cho nên Hàn Tuyệt không lo ngại gì mà tu luyện như thế.
Đáng giận!
Người này đến cùng muốn làm gì, vẫn luôn vây khốn ta?
Nếu không phải thực lực ta không đủ, ta phải hoàn lại cho ngươi gấp trăm lần!
Trong mắt Trần Tam Thiên hiện lên một tia âm lãnh.
Gã là ai?
Gã chính là Ma Thai trong Thanh Minh ma giáo, người nghe đến tên đã sợ mất mật!
« Trần Tam Thiên đối với ngươi tăng trưởng cừu hận, độ cừu hận hiện tại là 4 sao »
Đang tu luyện, Hàn Tuyệt nhíu mày.
Mẹ kiếp !
Lại tăng!
Hàn Tuyệt muốn thổ huyết.
Một năm nay, hắn đều không có hành hạ Trần Tam Thiên, Trần Tam Thiên nhìn như thuận theo, nhưng mức độ cừu hận luôn liên tục tăng trưởng, ngày nay đã đạt tới 4 sao.
Đến mức không chết không thôi!
Trần Tam Thiên không biết Hàn Tuyệt chuyển tâm ý, gã vẫn còn tìm cách để tru sát Hàn Tuyệt, nghĩ phương pháp chạy trốn.
"Chỉ có thể chờ hắn có việc ra ngoài, với tu vi của hắn nhất định là trưởng lão hoặc là Thái Thượng Trưởng Lão, gần đây ma giáo ta vẫn luôn quấy rối Ngọc Thanh Tông, hắn tuyệt đối không có khả năng vẫn luôn an tâm tu luyện."
"Đợi ta chạy đi, nhất định dẫn ma giáo san bằng Ngọc Thanh Tông, đến lúc đó sẽ bắt tên khốn này, bầm thây vạn đoạn, rút hồn luyện phách!"
Trong lòng Trần Tam Thiên tràn đầy sát ý, nhưng không dám biểu hiện ra chút nào.
Vừa tưởng tượng tới cảnh chính mình giày vò đến nỗi Hàn Tuyệt quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gã vô cùng thoải mái.
Đúng lúc này!
Tiếng xé gió quen thuộc truyền đến, Trần Tam Thiên còn chưa kịp phản ứng, ba đạo kiếm ảnh xuyên thủng bộ ngực của gã, máu rơi vãi trên đất.
Trần Tam Thiên trừng to mắt, trong mắt tơ máu che kín, gã quay đầu nhìn lại, khó có thể tin.
Hàn Tuyệt mặt không cảm xúc, tay phải khẽ vẫy.
Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm lượn vòng, cắt nát đầu Trần Tam Thiên.
Ma Thai trời sinh Trần Tam Thiên, tốt!
Lần này còn dứt khoát hơn so với một năm trước, Trần Tam Thiên cũng không kịp trốn.
Thẳng đến khi Trần Tam Thiên chết, Hàn Tuyệt cũng không rõ ràng thực lực của gã đến cùng như thế nào.
Trần Tam Thiên từ sớm đã buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng Hàn Tuyệt sẽ lưu lại gã có trọng dụng, chưa từng nghĩ hôm nay sẽ bị giết.
Thi thể Trần Tam Thiên ngã xuống đất, một cái quang cầu từ trong cơ thể gã hiện ra.
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Chẳng lẽ. . .
Quang cầu nhanh chóng biến hóa, biến thành một đạo nhân ảnh, người này khuôn mặt già nua, ánh mắt tràn đầy tà khí.
Đầu tiên gã liếc thi thể Trần Tam Thiên, sau đó gắt gao quan sát kỹ Hàn Tuyệt.
Trong động phủ một mảnh trầm mặc.
Hàn Tuyệt thở dài.
Không nghĩ thật sự có già muốn tới.
Lão giả hừ lạnh nói: "Thở dài là vì hối hận? Giết đồ nhi ta, ngươi nhất định phải chết, hãy xưng tên ra!"
Hàn Tuyệt vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Tại hạ Tào Tháo, ngươi thì sao?"
"Thanh Minh ma giáo, Trương Khốn Ma!"
"A."
"Hừ, ngươi chờ chết đi!"
Trương Khốn Ma nói xong, liền biến mất không thấy gì nữa.
« Trương Khốn Ma đối với ngươi sinh ra cừu hận, độ cừu hận hiện tại là 5 sao »
5 sao!
Rất cao a!
Trong lòng Hàn Tuyệt hơi sợ một chút.
Hắn vội vàng xem xét quan hệ nhân tế, lại thở dài một hơi.
Nguyên Anh cảnh tầng tám!
Xác định?
Nghe khẩu khí, Hàn Tuyệt còn tưởng rằng gã đó là cường giả Hóa Thần.
Bất quá chỉ như vậy!
Hàn Tuyệt đứng dậy, bắt đầu tìm tòi túi trữ vật và nhẫn trữ vật của Trần Tam Thiên .
Người sau khi chết, ấn ký nhận chủ của nhẫn trữ vật và túi trữ vật sẽ tự động biến mất.
Tiểu tử này rất giàu có, linh thạch, đan dược nhiều vô số kể, còn có rất nhiều phù chỉ và bùa chú, pháp khí rất ít, bí tịch thì không có.
Đi ra bên ngoài, chỉ đem tiền?
Hàn Tuyệt tất cả đều đổ vào bên trong Tiểu Càn Khôn Yêu Đái.
Hắn vung lên tay phải, hỏa linh lực hóa thành lửa cháy mạnh bao bọc thi thể Trần Tam Thiên, đốt thành tro tàn.
Hàn Tuyệt trở lại trên giường, tiếp tục tu luyện.
. . .
Thời gian trôi mau.
Tám năm trôi qua rất nhanh.
Hàn Tuyệt rốt cuộc đạt tới Kim Đan cảnh tầng chín, ngoại trừ lôi linh căn, năm linh căn khác vẫn là Kim Đan cảnh tầng một.
Tốc độ đột phá như vậy nếu truyền đi, không ai dám tin.
Hàn Tuyệt bắt đầu tu hành phong linh căn.
Phong linh căn có thể giúp tăng tốc độ phi hành của hắn, thích hợp chạy trốn.
Sau nửa tháng.
Có người bái phỏng.
Hình Hồng Tuyền.
"Phu quân, có ở đây không?"
Nghe được câu này, khóe miệng Hàn Tuyệt co lại.
Đã nhiều năm như vậy, tu vi Hình Hồng Tuyền đã đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng ba, xem ra Tĩnh Tư chân nhân đối với nàng rất tốt.
Khi trước, lúc nàng còn là Luyện Khí cảnh, tốc độ đột phá cũng không có nhanh như vậy.
Hàn Tuyệt suy nghĩ một chút, phất tay tắt trận pháp chỗ cửa động, cửa đá mở rộng ra.
Hình Hồng Tuyền nhanh chóng đi tới, vừa nhìn thấy Hàn Tuyệt, nàng mặt mày hớn hở.
Nàng đầu tiên là đánh giá một chút tình hình trong động phủ, sau đó đi đến bên cạnh Hàn Tuyệt ngồi xuống, tiếp theo dựa sát vào người Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt nhíu mày, nói: "Hình cô nương, tự trọng, ta còn không có đáp ứng muốn làm phu quân ngươi."
Hình Hồng Tuyền bỉu môi nói: "Lúc trước tại ngoại môn, không phải ngươi rất kích động sao?"
Trong lòng Hàn Tuyệt lúng túng, trên mặt lại không đổi sắc, một bộ dáng cao lãnh.
Tay phải Hình Hồng Tuyền vung lên trên mặt đất, mười bình thuốc xuất hiện.
"Những thứ này đều là Ngọc Thanh Đan, ta tích lũy nhiều năm." Hình Hồng Tuyền cười nói, vẻ mặt đắc ý.
Ta không tin ngươi không động tâm!
Sắc mặt Hàn Tuyệt hòa hoãn một chút, nói: "Ngươi thu lại đi, ta không cần."
Hình Hồng Tuyền nụ cười cứng đờ, lông mày lập tức nhăn lại.
Chợt, sắc mặt nàng đại biến, run giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã. . ."
Hàn Tuyệt mỉm cười.
Lúc này Hình Hồng Tuyền nhào tới, nhưng bị hắn dùng linh lực ngăn trở.
"Hình cô nương, nếu ngươi muốn xứng làm đạo lữ của ta, thì phải tu luyện thật tốt, bằng không mấy trăm năm trôi qua, ta đắc đạo thành tiên, nhưng ngươi lại hóa thành bạch cốt, khi đó thâm tình của ngươi sẽ thành trừng phạt với ta." Hàn Tuyệt chăm chú nói ra.
Hình Hồng Tuyền vừa nghe, không khỏi tỉnh táo lại.
Quả thật có đạo lý. . .
Nàng lập tức đứng dậy, nói: "Ngươi nói rất đúng, ta không thể kéo chân sau của ngươi, ta đi tìm cho ngươi đan được thích hợp Kim Đan cảnh tu luyện."
Nói xong, nàng thu lại những bình thuốc trên mặt đất, sau đó đi về hướng cửa động.
"Hình cô nương, sự tình ta đột phá cũng đừng nói ra ngoài."
Hàn Tuyệt nhắc nhở, tốc độ đột phá của hắn kinh người, nếu truyền đi, đừng nghĩ an tâm tu luyện.
Hình Hồng Tuyền quay đầu cười nói: "Yên tâm đi, ta còn sợ ngươi bị những yêu tinh khác cuốn lấy đây này."
Nàng cười tươi như hoa, lộ ra thập phần động lòng người.
Hàn Tuyệt vội vàng trấn áp rung động trong lòng.
Nữ nhân thật là đáng sợ!
Thiếu chút nữa quăng mất đạo tâm!
Sau khi Hình Hồng Tuyền rời đi, Hàn Tuyệt phất tay, khởi động lại trận pháp, đóng cửa đá, sau đó tiếp tục tu luyện.
"Hình Hồng Tuyền. . . Hi Tuyền tiên tử, đều có một chữ "Tuyền", hai người chẳng lẽ có quan hệ?"
Hàn Tuyệt một bên nạp khí, một bên yên lặng suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận