Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Chương 43: Linh Bảo phòng ngự lục phẩm, trưởng lão bị thương nặng

"Tại sao đột nhiên sinh ra hảo cảm với ta?"

Hàn Tuyệt nhíu mày, sự tình càng thêm khó xử lý.

Hắn rất khó ra tay với người có thiện cảm với mình.

Hoàng Cực Hạo đi đến trước mặt Hàn Tuyệt, nói: "Tiểu tử, ta có nhãn duyên với ngươi, có muốn bái ta làm thầy hay không, ngày sau thành tựu Nguyên Anh, là chuyện không khó."

Đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, Nguyên Anh tuyệt đối là trời!

Lời này nói ra, gã không tin Hàn Tuyệt không động tâm.

Nhãn duyên?

Ánh mắt Hàn Tuyệt cổ quái.

Giữa nam nhân cùng nam nhân thì có nhãn duyên cái quái gì?

Chẳng lẽ...

Hàn Tuyệt không rét mà run, da gà cũng nổi lên, hắn lui về phía sau một bước.

"Ngươi là người phương nào, tại sao tới Ngọc Thanh Tông?" Hàn Tuyệt trầm giọng hỏi.

Hoàng Cực Hạo trêu tức nói: "Ta chính là Hoàng Cực Hạo đến từ Chu Tước Kiếm Tông, ngươi từng nghe nói qua hay chưa? Lần này tới Ngọc Thanh Tông, dĩ nhiên là khiêu chiến Trảm Thần trưởng lão của các ngươi!"

Hàn Tuyệt hỏi: "Tại sao khiêu chiến Trảm Thần trưởng lão? Mà không là khiêu chiến Ngọc Thanh Tông?"

"Chưởng giáo và chưởng giáo tiền nhiệm của các ngươi đã sớm bại dưới tay ta, Ngọc Thanh Tông chỉ còn lại Trảm Thần trưởng lão có tư cách để cho ta ra tay, vốn ta chẳng muốn đếm xỉa đến các ngươi, muốn khiêu chiến Thoa Y Thánh Giáo, nhưng người của Thoa Y Thánh Giáo muốn ta đối phó Trảm Thần trưởng lão, mới nói cho ta biết vị trí sơn môn của bọn họ."

Hoàng Cực Hạo nói rất tùy ý, Hàn Tuyệt nghe xong thì độ cừu hận của hắn đối với Thoa Y Thánh Giáo trực tiếp đạt đến 6 sao!

Hàn Tuyệt hỏi: "Thoa Y Thánh Giáo có nhiều cường giả Hóa Thần không? Giáo chủ bọn họ thực lực như thế nào?"

"Hóa Thần quả thực nhiều, dẫu sao có nội tình mấy ngàn năm, về phần giáo chủ bọn họ, rất thần bí, ta cũng không rõ ràng."

"Ngươi đi khiêu chiến Thoa Y Thánh Giáo có mấy thành nắm chắc?"

"Tại sao ngươi hỏi nhiều như vậy? Đến cùng bái ta làm thầy hay không?"

« Hoàng Cực Hạo giảm hảo cảm với ngươi, độ hảo cảm hiện tại là 1 sao »

Hoàng Cực Hạo vẻ mặt không kiên nhẫn.

Hàn Tuyệt vui vẻ.

Chỉ hỏi ngươi thêm vài câu, ấn tượng tốt đã trực tiếp sụp đổ một nửa?

Rất tốt!

Vậy ta đối phó ngươi cũng sẽ không mềm lòng!

Hàn Tuyệt xuất ra Kỳ Lân Kiếm, nói: "Nếu như ngươi có thể tiếp một kiếm của ta, ta sẽ bái ngươi làm thầy!"

Hoàng Cực Hạo cũng vui vẻ, nói: "Tiểu tử, ngươi chưa từng nghe qua danh hào của ta phải không?"

"Vấn đề là ngươi có dám tiếp kiếm của ta hay không a!"

"Tốt! Ta tiếp ngươi một kiếm! Nếu như ngươi có thể gây một chút thương tổn cho ta, ta quay đầu đi ngay, kiếp này không hề tới quấy rầy Ngọc Thanh Tông lần nào nữa!"

"Là ngươi nói!"

"Ừ."

Hoàng Cực Hạo tâm cao khí ngạo, sau khi nhận định Hàn Tuyệt chỉ là Trúc Cơ cảnh tầng chín, căn bản không có đặt lời Hàn Tuyệt nói ở trong lòng.

Hàn Tuyệt đột nhiên ra tay.

Sáu đạo linh lực trong cơ thể như núi lửa bộc phát, rót vào bên trong Kỳ Lân Kiếm.

Con ngươi của Hoàng Cực Hạo bỗng nhiên phóng đại.

Linh lực này!

Không xong!

Hoàng Cực Hạo vội vàng nâng lên hai tay, điều động linh lực trong cơ thể dâng trào.

Kiếm quang lấp lánh, một đạo kiếm khí màu đen trảm đoạn rừng cây, phóng lên trời, ngay cả biển mây trên trời cũng bị chém làm hai nửa, cực kỳ hùng tráng.

Ngay sau đó, đại địa chấn động, bụi đất tung bay.

Hoàng Cực Hạo cắn chặt răng, dùng hết toàn lực ngăn cản kiếm khí của Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm.

Kiếm khí khủng bố ép gã không ngừng lui về phía sau, vòng phòng hộ do linh lực biến thành xuất hiện khe hở, vỡ ra như là thủy tinh.

Không tốt!

Ngăn không được!

Hoàng Cực Hạo thầm mắng một tiếng, vội vàng nhảy lên.

Trong nháy mắt khi đang nhảy lên, kiếm khí của Hàn Tuyệt thâm nhập vào trong cơ thể, khiến gã nhịn không được phun ra một ngụm máu, thân thể văng ra xa mấy trăm trượng.

Kiếm khí quét ngang, nghiền nát cây cối dọc đường, mặt đất bị chém ra một khe rãnh cực lớn, sâu không thấy đáy.

Hoàng Cực Hạo đã dừng lại được, kinh hãi nhìn Hàn Tuyệt.

Đây là kiếm pháp gì?

Không đúng!

Là thần thông!

"Hoàng Cực Hạo tiếng tăm lừng lẫy có lẽ nói sẽ giữ lời đúng không?"

Hàn Tuyệt ngẩng đầu, mặt không cảm xúc hỏi.

« Hoàng Cực Hạo đối với ngươi sinh ra cừu hận, độ cừu hận hiện tại là 4 sao »

Hàn Tuyệt không hề sợ, ánh mắt chăm chú quan sát kỹ Hoàng Cực Hạo.

Hoàng Cực Hạo giận đến mức toàn thân run rẩy.

Gã rất muốn giết Hàn Tuyệt, nhưng vừa rồi gã khoác lác, nên sẽ không tự vả mặt mình.

Mặt khác, kiếm khí của Hàn Tuyệt quả thực cường đại, nếu thật sự liều chết, chưa hẳn gã có thể thắng!

Gã nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi tìm đến ta, còn hỏi ta là ai?"

Hoàng Cực Hạo vừa nghe, hơi nở nụ cười.

Trảm Thần trưởng lão của Ngọc Thanh Tông!

Quả nhiên!

Người nổi danh không ai là kẻ yếu!

"Hừ, tuy ta từng nói sẽ không tới Ngọc Thanh Tông, nhưng chờ ngươi rời khỏi Ngọc Thanh Tông, ta sẽ tìm ngươi khiêu chiến!"

Bỏ lại những lời này, Hoàng Cực Hạo liền rời đi.

Hàn Tuyệt khinh miệt cười một cái, âm thầm nghĩ: "Đợi ta rời khỏi Ngọc Thanh Tông? Ngươi có thể đợi nổi?"

Hắn xoay người rời đi.

Cũng không lâu lắm, từng tên trưởng lão Ngọc Thanh Tông chạy đến, thấy tình cảnh bị kiếm khí chém qua, bọn họ không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Bất quá bọn họ đoán được là Hàn Tuyệt xuất thủ, nếu không chiến đấu sẽ không chấm dứt.

Chẳng lẽ lại có cường địch đột kích?

...

Sau khi rời đi, Hoàng Cực Hạo đang đứng ở trên phi kiếm, một bên chữa thương, một bên tức giận không yên.

"Tên đáng chết, dám trêu đùa ta!"

Hoàng Cực Hạo giận muốn điên lên.

Nếu như ngay từ đầu Hàn Tuyệt báo ra thân phận, sao gã có thể chủ quan?

Nếu gã có đề phòng, làm sao có thể không tiếp được một kiếm kia?

Được rồi!

Quả thực tiếp không nổi!

Nhưng gã sẽ không dễ dàng đáp ứng ước định như vậy!

Ài!

Đã sơ suất!

Ngay lúc Hoàng Cực Hạo đang tự vấn bản thân, phía trước xuất hiện một đạo thân ảnh, ngăn gã lại.

"Các hạ là ai, tại sao từ Ngọc Thanh Tông ra tới?"

Người tới là một tên nam tu sĩ mặc thanh y, phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, đang cõng hộp kiếm, trong hộp có bốn thanh kiếm.

Tâm tình của Hoàng Cực Hạo đang vô cùng tồi tệ, nói: "Mắc mớ gì tới ngươi? Cút!"

Tu sĩ thanh y nở nụ cười: "Dám không khách khí với ta như thế, ngươi không sợ chết?"

"Ha ha, ngươi nghĩ ngon ăn vậy sao?"

"Vậy đấu pháp đi, nhìn xem ai mới là đồ ăn!"

"Muốn chết!"

Ầm !

...

Quay về bên trong động phủ.

Hàn Tuyệt vừa ngồi xuống, trước mắt liền hiện ra hai hàng chữ:

« Ngươi lặng lẽ đánh lui Hoàng Cực Hạo, thu được một kiện Linh Bảo »

« Chúc mừng ngươi thu được Linh Bảo lục phẩm là Phần Sát Chung »

« Phần Sát Chung: Linh Bảo phòng ngự lục phẩm, có thể chống đỡ hết thảy công kích dưới Dung Hư cảnh, sau khi rót linh lực vào, trọng lượng của chuông sẽ tăng tương ứng theo số lượng linh lực rót vào, đến khi nặng như tòa núi khổng lồ »

Ồ?

Bảo bối tốt a!

Vậy mà có thể chống đỡ toàn bộ công kích dưới Dung Hư cảnh!

Ta thích!

Hàn Tuyệt vui thích xuất ra Phần Sát Chung, cẩn thận quan sát.

Thân chuông màu đen, lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa mà tà ác .

Hàn Tuyệt lập tức bắt đầu nhỏ máu nhận chủ.

Sau nửa canh giờ.

Hắn vuốt vuốt Phần Sát Chung.

Sau khi nhận chủ thành công, hắn điều khiển Phần Sát Chung như điều khiển cánh tay, thử dùng Phần Sát Chung bao lại cơ thể, hắn cảm giác được vô cùng an toàn.

Mặc Kim Thiền Huyền Thần Y, bên ngoài khoác Phần Sát Chung, thiên hạ chỉ mình ta!

Hàn Tuyệt cực kỳ đắc ý.

Không lâu, hắn tiếp tục tu luyện.

Sáng sớm hôm sau.

Hi Tuyền tiên tử tìm đến.

Đây là lần đầu tiên Hi Tuyền tiên tử chủ động tới tìm Hàn Tuyệt.

Hàn Tuyệt đứng dậy tiếp đãi.

"Chắc Nguyệt Nhi đã nói qua với ngươi về sư huynh của ta Quan U Cương, hôm qua gã trở về, nhưng ở gần bên ngoài Ngọc Thanh Tông gặp phải Hoàng Cực Hạo, gã bị đánh trọng thương." Hi Tuyền tiên tử đi đến trước mặt Hàn Tuyệt, nói thẳng.

Hả?

Cái gã tuyên bố muốn làm chưởng giáo, vừa mới về thì đã ăn đau khổ rồi sao?

Hàn Tuyệt không khỏi mặc niệm cho gã.

Có sao nói vậy, Quan U Cương thật yếu nhược a.

Hoàng Cực Hạo đã bị Hàn Tuyệt đánh cho bị thương, dưới tình huống như thế mà Quan U Cương còn đánh không lại!

Thực lực chỉ có vậy mà còn muốn kết làm đạo lữ cùng sư phụ Hàn Tuyệt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận