Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 15: Tề sư huynh

“Kẽo kẹt... kẽo kẹt...”
Tiếng bánh xe chuyển động chậm rãi hướng về bắc thành chạy đi.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên xe, khuôn mặt vặn vẹo, thỉnh thoảng lại đưa tay nắn bóp cơ bắp để thư giãn.
Giống như y thuật, sau khi cảm ngộ, nhận thức của hắn về võ học rất sâu nhưng lại chịu giới hạn về tình trạng của thân thể.
Thứ y thuật sau cảm ngộ thiếu khuyết chính là kinh nghiệm, tới lúc hắn có thể chân chính nắm giữ còn cần thời gian rất dài để tìm tòi, nghiệm chứng.
Còn thứ mà võ công khiếm khuyết chính là lực lượng từ thân thể. Nếu không có nhục thân đủ cường tráng, hắn không thể thi triển võ công ra được.
Cưỡng ép thi triển, hậu quả hắn đang phải lãnh đây.
Những điều này hắn có thể đoán ra được. Chỉ là, hắn không nhờ thân thể bản thân lại hư nhược đến mức ấy.
“Trần bá.” Sau khi bình tĩnh lại, hắn nói với xa phu của hiệu thuốc. “Mỗi hai ngày ngươi lại đến nhà kho ở bắc thành lấy thảo được, ngươi có biết ai là quản sự ở đó không? Có phải là sư huynh Tề Khôn?”
“Chính là hắn.” Trần bá vừa vân vê mồi thuốc trên tay vừa vung nhẹ roi, gật đầu đáp.
“Tề Khôn trước kia là đồ đệ của Tần sư phó, trước kia làm ăn không tệ, nhưng hiện giờ...”
“Hắc hắc...”
Cười lên mấy tiếng xong, hắn lắc đầu liên tục. “Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Tính tình hắn không tốt lắm, sau này phải cẩn thận một chút.”
“Tính tình không tốt?” Mạc Cầu nhíu mày.
Hắn chỉ muốn được yên ổn sinh hoạt, tranh thủ học y thuật và trau dồi võ công, hắn không có tâm tư để ý đến những vấn đề khác.
Trần bá cũng không phải người nhiều chuyện. Hắn rút điếu thuốc trong miệng ra, thi thoảng lại kéo dây cương.
“Giá!”
Chiếc xe chuyển động qua lại dọc theo các con ngõ không biết bao lâu, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà gần cửa thành bắc.
“Đến rồi.”
Mạc Cầu ngẩng đầu. Căn nhà này có đại môn khá lớn, đủ cho hai xe ngựa có thể song song tiến vào, chắc là để tiện cho việc vận chuyển hàng hóa qua lại. Bảnh hiệu phía trên đã bị bụi bặm che kín, chắc từ rất lâu đã không được quét dọn, chỉ mơ hồ hiện ra hai chữ kho thuốc.
Chưa bước tới gần, mùi dược liệu nồng đậm đã bay ra, mùi thơm phảng phất như hoa cỏ thiên nhiên chứ không khó ngửi như một số mùi dược liệu ở hiệu thuốc chính.
Mạc Cầu biết, nguyên nhân là bởi đa phần thảo dược ở đây chưa qua xử lý.
“Trần bá. Lần này đến lấy gì vậy?”
Trong nội viện vang lên tiếng nói.
“Đây là danh sách các dược liệu ta cần.” Trần bá nhảy xuống xe, lấy từ trên người ra một tờ giấy đưa cho người hỏi.
“Sơn táo lấy mười cân, còn lại là lục khúc, văn nguyên. Hạ sư phó muốn mấy thứ này, đã ký ở bên trên.”
“Ừm.” Nói xong, hắn nghiêng người chỉ Mạc Cầu ở bên cạnh nói đơn giản. “Tên hắn là Mạc Cầu, là học đồ của Tần sư phó, sau này sẽ lưu lại ở đây.”
“ Học đồ?” Người ra đón ngạc nhiên. “Một tên học đồ đến nơi này làm gì?”
Bên này không phải nơi dậy dỗ y lý, đa phần là các việc khuân vác phải dùng sức lực.
“Ta không biết.” Trần bá lắc đầu. “Tề Khôn đâu?”
“Chủ quản ở phía sau.” Hắn hướng về hậu viện chỉ. “Có người tìm hắn mua thuốc.”
Trần bá gật đầu, hướng Mạc Cầu ra hiệu.
“Ta còn chút việc, ngươi đi về phía sau đi, người mất một chân phải chống gậy chính là Tề Khôn.”
“Vâng.” Mạc Cầu hơi chau mày, gật nhẹ. “Ta biết rồi.”
Chào từ biệt mấy người, hắn đi một mình về phía sau hậu viện. Chưa tới gần hắn đã nghe tiếng quát giận dữ.
“Có thích mua hay không? Không mua thì xéo đi.” Âm thanh khàn khàn, chưa đầy lửa giận.
“Không có tiền thì đến chỗ này làm gì? Tính trêu đùa ta phải không?”
“Tề sư phó.” Có người nhẹ nhàng cất giọng khuyên nhủ. “Chúng ta không phải không có tiền, chỉ là mượn dùng trước mà thôi.
Lưu sư đệ có thiên phú luyện võ rất tốt, sau này tất có triển vọng lớn. Đến lúc đó đừng nói là hai lượng, mười lượng bạc cũng không phải số tiền lớn.”
“Hơn nữa, chúng ta đã làm ăn với nhau nhiều lần như vậy, chỉ thiếu nợ có lần này, lẽ nào cũng không được? Tề sư phó cho chúng ta chút thể diện chứ?”
“Mặt mũi?” Tề Khôn khinh thường đáp. “Mặt mũi đáng giá bao nhiêu tiền? Hai lượng bạc có là bao, nếu không có thì mau xéo đi.”
“Ngươi...”
“Sư huynh, thôi được rồi. Chờ ta gom đủ tiền sẽ lại đến mua cũng không muộn. Chúng ta đi thôi.”
“Sư đệ, thời gian này chính là thời gian có thể tiến bộ nhanh nhất của ngươi, tuyệt đối không thể bỏ phí. Thế này đi, thuốc của ta, chúng ta sẽ chia đôi.”
“Sao có thể vậy được?”
“Tại sao lại không được? Ta rất tin vào thành tựu sau này của ngươi. Khi nào ngươi đạt được thành tựu thì trả lại ta sau cũng không muộn.”
“Sư huynh...”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Đi sớm đi. Hai tên nam nhi các ngươi đứng ở chỗ này diễn tình cảm như vậy thật không vừa mắt, khiến ta buồn nôn.”
Mạc Cầu nghe xong câu chuyện thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Mới nghe giọng điệu thôi hắn đã hình dùng được tính cách của vị sư huynh họ Tề này rồi.
Táo bạo như lửa, bất cận nhân tình.
“Kẽo kẹt...”
Cửa phòng mở ra, từ trong xuất hiện hai vị nam tử. Một người tuổi chừng hai mươi, người còn lại cỡ mười bốn mười lăm tuổi.
Trên người bọn hắn mặc đồng phục của võ quán trong thành.
Người của võ quán sao lại tới nơi này mua thuốc? Bọn hắn định mua thuốc gì?
Tạm cất nghi ngờ trong lòng, hắn cúi đầu, đi lướt qua hai người bước vào bên trong.
“Ngươi là ai?” Một nam tử đầu tóc rối bời, cái chân phải cụt đến đầu gối trừng mắt nhìn.
Nam nhân này nhìn như chuông đồng, màu da sậm, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, nhìn qua còn già hơn so với Tần sư phó một chút.
Hắn quét mắt về phía Mạc Cầu, tùy ý phất tay bảo.
“Được rồi, không quan tâm người là ai. Quy củ vẫn thế, một lượng bạc bốn viên, tới lấy đi. Nhìn thân thể ngươi như vậy, mua về chắc chắn là không lỗ vốn.”
“Một lượng bạc bốn viên?” Mạc Cầu sững người một lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, chắp tay hướng về phía đối phương.
“Tề sư huynh hiểu lầm rồi. Ta là Mạc Cầu, là học đồ ở hiệu thuốc. Tần sư phó cho ta tới đây để theo phụ ngươi một thời gian.”
“Mạc Cầu?” Tề sư huynh nhíu mày.
“Nghe ngươi nói thì là muốn tới chỗ ta học nghệ?”
Hắn cười lạnh. “Có phải làm sai điều gì, bị tư phó đuổi tới đây đúng không?”
Người này tính tình nóng nảy nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu đần. Vừa nghe đã động, trong nháy mắt đã đoán được chân tướng sự tình.
“Sư huynh minh giám.” Mạc Cầu nghiêm sắc mặt đáp. “Ta không làm chuyện gì sai, chỉ là có chút hiểu lầm thôi, sau này sư phó sẽ nhận ra.”
“Hắc hắc...” Tề sư huynh bĩu môi. “Hiểu lầm?”
“Ta cũng không thèm quan tâm. Nhưng ngươi muốn đến chỗ ta học nghệ, ngươi có bản lãnh gì. Ở chỗ ta không có người nhàn rỗi.”
“Bản lãnh ư?” Mạc Cầu hơi suy tư. “Nắm sơ qua về y thuật có được tính là có bản lãnh không?”
“Nếu hiểu y thuật thì phải tới thiện đường ở phía nam thành, chỗ ta không cần đến, còn không bằng khả năng nhận biết dược liệu.” Tề sư huynh lắc đầu nói.
“Ngươi có biết dược tính, niên hạn của dược liệu không? Có nắm được giá thị trường của các loại dược liệu?”
“Ta có nhận ra các loại dược liệu khác nhau, còn giá trị của nó ngoài thị trường thì quả thật không biết.” Mạc Cầu nghe xong cười khổ. Hắn suy nghĩ nhanh rồi nói.
“Bất quá ta là người biết chữ, cũng nắm được một ít thuật toán, có thể làm kế toán sổ sách.”
“Ngươi thật có bản lãnh đó?” hai mắt Tề sư huynh sáng lên.
“Điền tú tài mỗi tháng nhận một lượng bạc, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, vừa lúc ngươi có thể thay thế cho hắn. Công việc này có thể lĩnh một lượng bạc, có thể đi một chuyến tới Nghênh Xuân Cư.” Nói đến đây, hắn đưa tay sờ râu trên cằm, mỉm cười đắc ý.
Mạc Cầu trầm tư. Sau một chút mới chợt nghĩ ra điều gì, nói. “Sư huynh, người vừa nói cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận