Mạc Cầu Tiên Duyên
Chương 42: Các phương
“Uỳnh!”
Sau tiếng nổ, hai thân ảnh từ trên trời tách ra.
Sau đó một người hạ xuống đất thì lùi lại mấy bước, mỗi bước đều khiến đá xanh lát dưới chân vỡ nát. Người này tướng mạo đường đường, mắt hiện lệ khí, chính là Tam đương đầu Chung Vân Triệu của Hắc Hổ Đường.
Người còn lại trên trời thân thể xoay vòng, sau khi rơi xuống đất thì liên tục lùi lại cho đến khi đâm sầm vào vách tường mới ngừng hẳn. Người này mặt mũi khôi ngô, uy nghiêm, hai tay nhìn như huyền thiết, chính là lão đại của phái Tứ Phương, Hỗn Nguyên Thiết Thủ Sử Tiêu.
“Làm sao có thể thế được?”
Thời khắc này, Sử Tiêu vốn luôn trầm ổn sắc mặt đại biến, hai tay run rẩy nhìn Chung Vân Triệu.
“Ngươi trúng phải Hỗn Nguyên Thiết Thủ của ta, thương thế làm sao có thể bình phục nhanh như thế? Mà thực lực của ngươi cũng đột biến tăng mạnh?”
Trước đó vài ngày, hai người giao thủ, Sử Tiêu vẫn còn chiếm thế thượng phong. Chỉ vì hắn đã lớn tuổi, khí lực không duy trì được lâu dài, nếu không có lẽ đã giết chết đối phương rồi. Thế mà thời gian mới trôi qua được bao lâu, tình thế đã hoàn toàn đảo nghịch. Không chỉ thương thế đối phương hồi phục thần kỳ, thực lực cũng đại tăng.
Chính diện giao đấu, Sử Tiêu đã không còn là đối thủ của hắn!
“Muốn biết tại sao ư?” Chung Vân Triệu cầm trường đao trong tay, hắn cười lạnh. “Xuống địa phủ mà tìm đáp án đi.”
Dứt lời, thân thể hắn lóe lên, trường đao đã đâm tới, tạo thành lưới đao bao phủ bốn phía xung quanh đối phương.
Hổ Sát Đao!
Đây là đao pháp gia truyền của Chung gia, uy thế cuồng mãnh giống như mãnh hổ hạ sơn, sát khí kinh người.
Đao quang hoành không mang theo kình lực gào thét mà tới. Đao phong chưa tới người, Sử Tiêu đã cảm giác được hô hấp của hắn trở nên khó khăn.
Tuy nhiên, nguy cơ trước mắt lại làm ý chí chiến đấu của hắn dâng cao hơn trước. Hắn hất hai tay, gầm lên.
“Sử mỗ ta chẳng lẽ lại sợ ngươi!”
Hỗn Nguyên Thiết Thủ thành danh đã nhiều năm, tuyệt không phải là kẻ hữu danh vô thực. Đôi tay hắn như sắt như đồng, có thể phá đá, trực tiếp va chạm với lưỡi đao mà không bị tổn thương gì.
Thân hình Sử Tiêu chuyển động, chân đạp âm dương, song chưởng đánh ra liên hoàn. Kình phong tạo ra bắn xa mấy mét, chỉ dư âm cũng đủ sức chấn vỡ bàn ghế, đồ đạc.
Hai người đều là cao thủ Hậu thiên, kình lực mạnh kinh người. Một sai va chạm đã có thể xuyên thủng vách tường kiên cố. Những nơi trận chiến đi qua, bất luận là nhà cửa hay đồ đạc, tất cả đều vỡ nát.
“Ầm ầm...”
Phòng ốc sụp đổ, bụi bay tứ tung.
Một lát sau, trụ sở của phái Tứ Phương đã bị quét sạch, đám người xung quanh phải liên tiếp lùi xa khỏi cuộc chiến.
“Ha ha...”
Tinh lực tràn đầy, Chung Vân Triệu điên cuồng vung vẩy trường đao, ý chí chiến đấu sục sôi trong huyết quản. Hắn không nhịn được hét lớn.
“Họ Sử kia, hôm nay ngươi phải chết.”
“Khoác lác.” Sử Tiêu cắn chặt răng, sắc mặt đã xám lại. Hai tay hắn vung ra một đạo tàn ảnh.
“Tiểu tử, chém giết giang hồ không phải luận võ đấu kỹ. Người mạnh hơn chưa chắc đã phải là người chiến thắng. Lần này để ta dạy ngươi ghi nhớ điều đó.”
“Sụp đổ!”
Hắn vừa dứt lời, vách tường quanh hắn đột nhiên chuyển động.
“Răng rắc...”
Tiếng động cơ vang lên kéo theo những âm thanh thanh thúy làm cho Chung Vân Triệu cũng phải biến sắc, vội phi thân lùi trở lại.
“Vút!”
Mấy chục mũi tên đan xen như tấm lưới từ trong vách tường bắn ra, hướng về phía hắn hạ sát.
Nỗ tiễn!
Thân thể còn ở trên không, Chung Vân Triệu quát khẽ, thân hình xoay xoay giữa trời, đao quang hiện lên bao bọc toàn thân.
“Keng keng...”
Tiếng sắt thép va chạm nhau chan chát, tàn lửa vương vãi khắp nơi. Từng mũi tên theo nhau rơi xuống đất.
Sắc mặt Sử Tiêu trầm xuống, không nói không rằng vung chưởng tiến đến. Hắn muốn thừa dịp đối phương bối rối để chiếm tiện nghi. Thực lực Chung Vân Triệu đại tăng, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn nhưng hắn không có cách gì giải thích được nguyên nhân.
“Choang!”
Chưởng đao liên tục va chạm, Chung Vân Triệu kêu lên một tiếng rồi lui lại. Khóe miệng hắn trào ra một dòng máu tươi, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Lần này nếu không nhờ vị tiền bối kia ban cho linh đan, chỉ điểm công pháp, sợ là hắn đã mất mạng ở chỗ này rồi.
“Đi chết đi!”
Cắn chặt hai hàm răng, gầm lên một tiếng khe khẽ, hắn lại cầm trường đao trực tiếp bổ tới đối phương.
“A!” Trong bóng tối, Sử Tiêu cũng không vừa. “Họ Chung kia, các ngươi cấu kết với đạo phỉ, họa loạn một phương. Hôm nay, dù phái Tứ Phương chúng ta không còn thì các ngươi cũng đừng hòng chiếm được chỗ tốt gì.”
“Vu khống!” Chung Vân Triệu đáp. “Chúng ta không có quan hệ gì với đạo phỉ hết. Đi chết đi.”
Tại hiệu thuốc Thanh Nang.
“Cạch cạch...”
“Mở cửa mau.”
“Nếu không mở cửa thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
Bên ngoài, tiếng hô hoán vang lên không dứt. Bên trong hiệu thuốc, đám người đã lập thành trận địa sẵn sàng nghênh đón địch, ai nấy đều trầm mặc.
Lục hộ viện cầm trường côn trong tay, cùng mấy người khác canh giữ ở hàng đầu. Tiếng phá cửa vang lên cũng làm bọn họ run rẩy khiếp sợ. Một đám học đồ dồn lại phía sau, tên nào tên nấy sắc mặt đã trắng bệch.
Tần sư phó, Hứa lão, Tần Thanh Dung cùng các sư phó cầm sẵn binh khí trong tay, tư thế sẵn sàng.
“Chư vị tráng sĩ.” Tần sư phó hướng ra phía ngoài hô lớn. “Nơi đây là hiệu thuốc, chúng ta đều là đại phu. Nếu các vị bị thương, chúng ta nguyện chữa bệnh không lấy tiền. Nhưng nếu cố tình ỷ mạnh hiếp yếu, chúng ta cũng không sợ.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng ồn ào bên ngoài chợt ngừng hẳn. Không gian trở nên yên tĩnh dị thường. Mấy người bên trong khẽ thở nhẹ. Tình huống này bọn họ đã gặp phải mấy lần rồi.
Trừ một số tên to gan bị Lục hộ viện đuổi đi thì chưa có tên nào không dám kiêng nể đám đại phu hành nghề bốc thuốc.
Lần này, bọn họ hy vọng cũng sẽ như vậy.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa phía trước bọn hắn vỡ tan. Khoái Mã Lý Tùng cầm dây xích trong tay, cùng với Thiết Lang đeo trường đao ở hông sóng vai xuất hiện.
“Diệu thủ thần châm Hứa lão?” Lý Tùng liếc mắt nhìn lão giả toàn thân đang run lẩy bẩy, lập tức chắp tay.
“Hậu bối có lễ.”
“Các ngươi muốn làm gì?” Hứa lão cau mày, trầm giọng hỏi. “Đập phá hiệu thuốc, hậu quả thế nào các ngươi rõ chứ? Hứa mỗ mặc dù đã gần đất xa trời cũng không sợ các ngươi.”
“Hứa lão thật biết nói đùa.” Lý Tùng khách khí chắp tay đáp. “Ngài là tiền bối cao nhân, là người đức cao vọng trọng, chúng ta sao dám vô lễ! Chỉ là...”
Hắn đưa mắt nhìn một vòng. “Người của Liễu gia, Điền gia còn không mau ra đây nạp mạng! Các ngươi nghĩ trốn ở trong hiệu thuốc là có thể toàn thây?”
“Lớn mật!” Lục hộ viện trầm mặt xuống, cây côn đồng trong tay giơ lên hướng về đối phương quát. “Nơi này không phải chỗ cho các ngươi lớn lối. Cút ra ngoài cho ta.”
Cây côn như giao long xuất động, chỉ nhẹ điểm một cái đã tạo ra cuồng phong xông tới trước mặt đối phương.
“Ồ?” Hai hàng lông mày Lý Tùng nhíu lại, xiềng xích trong tay hắn vung ra tạo nên những tiếng keng keng.
Hai tướng va chạm, Lục hộ viện sức lực không đủ bị lui lại sau một bước, thân hình của Khoái Mã Lý Tùng chỉ khẽ động đậy.
“Đoán Cốt đại thành sao? Tốt lắm, tiếp ta một chiêu đi.” Lý Tùng nheo mắt lại. Vẻ mặt đang từ ôn hòa chuyển thành dữ tợn. Hắn gầm lên, hai cái xiềng xích trong tay hắn múa lên như rồng, quét ngang giữa trời rồi lao về phía trước.
Hỏa diễm cuồn cuộn bốc lên, cả tòa thành trở nên hỗn loạn.
Tiếng la hét, kêu khóc nối liền không dứt.
Tối nay không biết đã có bao nhiêu người bỏ mạng, không biết bao nhiêu người mất nhà. Trong một ngõ ngách tối tăm có ba thân ảnh thận trọng di chuyển.
Liễu Cẩn Tịch đi giữa, nàng nhỏ giọng.
“Đi qua con đường phía trước, qua một con hẻm nhỏ là sẽ đến cửa sau của lạc viện kia.”
“Được rồi.” Mạc Cầu gật đầu, thò đầu ra ngoài một cánh cổng để quan sát. Trên đường vứt vô số đồ đạc lộn xộn xen lẫn với các thi thể nằm rải rác. Ngoài ra còn có một ít tơ lụa.
Những đồ vật này đều là thứ đáng giá. Quan sát kỹ hơn hắn còn thấy bạc tiền bị người ta cuống cuồng vứt bỏ.
“Phù!”
Hơi thở của hắn bỗng trở nên gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận