Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 28: Sơn tham

Hà phủ to lớn đột nhiên bị cháy, lửa nóng bốc lên chiếu rọi hết nửa tòa thành làm cho tất cả mọi người xôn xao.
Nha môn xuất động quan binh, dân chúng trong thành tụ hội, bao nhiêu bữa tiệc vui vẻ cũng nhanh chóng giải tán, ai về nhà nấy.
Nghe nói có đạo phỉ ngoài thành trà trộn vào trong!
“Có phải vì thế mà Hà gia xảy ra hỏa hoạn?”
Từ Vọng Giang Lâu trở về, ngồi trong khuê phòng ấm áp, Liễu Cẩn Tịch ngồi trước gương đồng để đám nha hoàn chải mái tóc dài của nàng.
“Ngươi theo nhị gia đi tới bên kia có nghe được tin tức gì không?”
“Nghe được một chút, nhưng không biết có tác dụng gì hay không.” Văn Oanh vừa chải tóc vừa đáp.
“Nhị gia nói có người nhìn thấy một đám mặc áo đen xông vào Hà phủ, đánh giết một hồi rồi mới rời đi. Hà lão gia cũng mất mạng. Không biết Hà gia đắc tội với ai mà bị đối phương hạ thủ lạnh lùng như thế?”
“Hà gia đắc tội với không ít người.” Liễu Cẩn Tịch hơi nhướng đôi mày thanh tú. “Có người bảo nhìn thấy thủ bút của đạo phỉ ngoài thành, nhị gia có nói gì về việc này không?”
“Nhị gia nói có khả năng.” Văn Oanh trả lời. “Hai ngày qua có rất nhiều người nhập thành, đạo phỉ có trà trộn vào cũng không kiểm soát hết được. Chỉ tiếc, Hà gia nhiều người như vậy...”
Nàng lắc đầu, nét mặt vẫn còn hoảng sợ.
“Mấy chục miệng ăn nhà Hà gia, lại thêm nha hoàn, người hầu, hộ viện, tất cả có hơn trăm người đều táng thân trong biển lửa.”
Liễu phủ cách Hà phủ hai con đường, trong Liễu phủ lúc đó có không ít người nghe được tiếng gào thét từ bên phủ kia truyền lại.
“Hà gia có truyền thống võ học. Hắc Sát Chưởng uy lực cũng không tồi.” Liễu Cẩn Tịch hơi biến sắc. “Nghe nói lão gia của nhà họ đã là cao thủ võ học kình lực nhập nội phủ, ai có thể giết hắn?”
Chuyện này Văn Oanh không hiểu, nên cũng không dám bàn đến.
“Được rồi.” Không nghĩ ra được nên Liễu Cẩn Tịch chỉ đành lắc đầu. “Xem ra vận khí của Hà Tiến không tệ. May là hắn đi Vọng Giang Lâu, vừa tránh được một kiếp nạn.”
“Vâng.” Văn Oanh nhỏ nhẹ đáp.
“Hà công tử có phúc khí, nhưng Hà gia giờ chỉ còn là một đám phế tích, cuộc sống sau này...”
Nàng muốn nói lại thôi, khẽ lắc đầu.
“Hừm!” Liễu Cẩn Tịch cau mày. “Họ Hà kia tính tình không ra làm sao. Giờ hắn không còn gia thế chống lưng, sớm muộn cũng nếm đau khổ thôi.”
“Đúng rồi.” Nhắc đến đây, nàng ngước nhìn khuôn mặt Văn Oanh đang hiện lên ở trong tấm gương hỏi. “Cái người họ Mạc kia, ngươi tiếp xúc với hắn thấy thế nào?”
“Mạc Cầu đại phu ạ?” Văn Oanh lộ vẻ trầm tư.
“Người này tuổi không lớn nhưng tính tình ổn trọng.”
Hai người gặp nhau chỉ một khoảng thời gian ngắn, nàng không thể đưa ra đánh giá cụ thể gì hơn.
“Vậy à.” Liễu Cẩn Tịch chậm rãi gật đầu, mặt lộ vẻ trầm tư.
“Ta hỏi thăm một chút. Tần sư phó ở hiệu thuốc Thanh Nang không có con nối dõi, hẳn phải có nhiều tính toán dự định về sau. Lúc Ngụy đại phu, đồ đệ lớn của ông ấy mất tích, tên Mạc Cầu này có hy vọng trở thành trụ cột sau này của hiệu thuốc.”
“Thật vậy sao.” Văn Oanh đáp gọn, hai mắt vẫn chăm chú vào việc chải tóc của mình.
“Văn Oanh.” Liễu Cẩn Tịch đột nhiên nói. “Ngươi cảm thấy vị Mạc đại phu kia thế nào?”
“Thế nào là sao ạ?” Văn Oanh sững người lại, hai má không tự chủ được tự nhiên ửng đỏ. Nàng ngượng ngùng đáp.
“Tiểu thư!”
“Xấu hổ gì chứ.” Liễu Cẩn Tịch hơi trợn mắt nói.
“Ta đã hỏi qua Thanh Dung, y thuật của người này rất lợi hại. Nhiều lão sư trong hiệu thuốc cũng đánh giá hắn rất cao, tiền đồ của hắn sau này không nhỏ đâu. Nếu gả ngươi cho hắn cũng không phải chuyện xấu.”
“Tiểu thư!” Văn Oanh cúi đầu thẹn thùng. “Ta không nghĩ tới chuyện này.”
“Ta chân thành nói vậy đó.” Liễu Cẩn Tịch nghiêm mặt, chợt đứng lên, bấm ngón tay.
“Ngươi nghĩ xem. Tần sư phó không có con nối dõi, hiệu thuốc sau này tất phải giao cho người mình tin cậy quản lý. Hiện tại Mạc Cầu chỉ là một tên học đồ nhưng sau này tất sẽ là chủ sự hiệu thuốc ấy. Đây chính là cơ hội của ngươi.”
“Cái này...” Văn Oanh lộ vẻ chần chừ. Nàng theo tiểu thư nhiều năm, đã nghe đã thấy cũng nhiều, tất nhiên là có cách nhìn nhận riêng của mình.
Như tiểu thư nói, hiện giờ Mạc Cầu còn chưa có danh khí gì, nhưng tiền đồ sau này có thể còn tiến xa. Sau này nếu thực sự có thể trở thành chủ sự của hiệu thuốc như Thanh Nang, dù không so được với mấy vị công tử của các nhà phú quý thì cũng không thua kém là mấy.
Đến lúc đó, đối phương chắc gì đã để ý đến một tiểu nha hoàn như mình?
Huống chi, địa vị của các đại phu trước giờ vốn không thấp.
“Thế nhưng...”, nàng cúi đầu, hai tay mân mê mép váy, nhỏ giọng nói tiếp. “Ta muốn ở cùng một chỗ với tiểu thư.”
“Ngươi sao có thể theo ta cả đời được.” Liễu Cẩn Tịch thở dài.
“Ngươi cũng biết, mấy năm nay Liễu gia chúng ta làm ăn cũng không thuận lợi như trước. Ngoài thành đâu đâu cũng có đạo phỉ, đội hái thuốc đã thiệt hại không ít người rồi. Nếu ngươi có thể đầu nhập vào hiệu thuốc Thanh Nang, sau này biết đâu lại có thể quay lại giúp đỡ cho ta.”
“Tiểu thư!” Văn Oanh ngẩng đầu, chớp chớp hai mắt.
“Hiện giờ hãy cứ bình tĩnh.” Liễu Cẩn Tịch khoát tay áo. “Chúng ta tuy là chủ tớ, nhưng ta vẫn đối xử với ngươi như với tỷ muội. Bất kể thế nào cũng phải tìm hiểu nhân phẩm tên họ Mạc kia trước, sau đó tính toán cũng chưa muộn.”
“Vâng.” Văn Oanh từ tốn đáp. “Mọi việc xin để tiểu thư làm chủ.”
“Đúng rồi,” nàng chợt nhớ ra một chuyện. “Hôm trước Mạc đại phu có nói, hắn muốn mua hơn mười gốc sơn tham tức là sâm núi có tuổi trên mười năm từ nhà chúng ta.”
“Ồ, vậy sao?” Liễu Cẩn Tịch nhướng mày. “Hắn có nhiều tiền như vậy?”
Chừng ấy sơn tham, cũng không dễ mua được.
“Hắn bảo mua giùm cho bằng hữu của hắn.” Văn Oanh trả lời. “Nếu giá thành không quá hai mươi lượng thì hắn có thể mua được.”
“Hai mươi lượng?” Liễu Cẩn Tịch trầm ngâm.
“Việc này, ngươi mang chỗ sơn tham năm mươi năm tuổi qua cho hắn, lấy hắn hai mươi lượng bạc là được, ít một chút cũng không sao.”
“A!” Văn Oanh sững người. “Tiểu thư, thế thì lợi cho hắn quá.”
Bình thường, muốn mua chừng ấy sơn tham phải tốn đến ba bốn mươi lượng bạc. Giá cả có biến động một chút thì cũng không thể dùng hai mươi lượng để mua.
“Không sao.” Liễu Cẩn Tịch cười khẽ.
“Ai bảo hắn là trượng phu tương lại của ngươi chứ? Đều là người một nhà, cho hắn chút tiện nghi cũng không sao.”
“Tiểu thư!” Khuôn mặt Văn Oanh lại ửng hồng, nàng nhịn không được giậm chân liên tục.
“Ta đùa ngươi thôi.” Liễu Cẩn Tịch khoát tay cười cười. “Ngoài việc đó ra, ta khá xem trọng tiền đồ của hắn. Hiện tại có thể tạo chút quan hệ, sau này cũng dễ qua lại.”
“Ừm...”, đôi mắt đẹp của Văn Oanh chớp chớp, nàng khẽ gật đầu.
Hắc Hổ Đường.
Tại trụ sở đường khẩu.
“Loạn rồi!” Trong nội điện, Đường chủ Chung Sơn trầm sắc mặt, trừng mắt nhìn mấy người phía dưới. “Vân Triệu trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngay cả các ngươi cũng thế? Đã không can ngăn hắn thì thôi, lại còn hùa theo gây chuyện ồn ào?”
“Tam thúc.” Chung Vân Triệu vận áo đen, chắp tay nói.
“Khối thiết tinh kia rất quan trọng đối với ta. Hơn nữa Hà gia vốn có va chạm với chúng ta từ trước, ta thừa cơ giải quyết một lần, nhất cữ lưỡng tiện.”
“Đường chủ, xin ngài bớt giận.” Hoàng Khuê cũng cười nói.
“Chuyện hôm nay tuy loạn, nhưng chúng ta tốc chiến tốc thắng, không có ai biết là do Hắc Hổ Đường chúng ta gây ra.”
“Không ai biết?” Chung Sơn giận dữ.
“Họ Hà kia đã tu luyện đến dẫn kình nhập tạng phủ. Trong thành này, người có thể giải quyết hắn liệu có bao nhiêu? Huống chi, dựa vào đâu các ngươi dám cả quyết không có ai khác nhận ra chúng ta?”
“Đổ lỗi cho đạo phỉ ư? Các ngươi cho rằng mọi người sẽ tin?”
Bản thân hắn cũng mới tu luyện đến trình độ ấy, còn như Ngũ đương đầu Hoàng Khuê kia mới chỉ tu đến cảnh giới Đoán Cốt mà thôi.
Trình độ như vậy, ở trong thành này đã là cao thủ hạng nhất rồi.
Người luyện võ, muốn vượt qua mỗi cảnh giới đều khó như lên trời. Để nhập môn thì tương đối đơn giản, nhưng không phải ai cũng qua được. Đạt đến cảnh giới Đoán Cốt là đã thưa thớt không có mấy người. Trình độ đạt đến khả năng dẫn kình nhập vào tạng phủ càng là hiếm thấy. Thường những người này đều là các vị tộc lão trong tộc, hoặc mấy vị gia chủ của các nhà có truyền thống võ học mà thôi.
Còn về cảnh giới võ giả Hậu Thiên... Tính cả Chung Vân Triệu, thành này liệu có mấy người?
Hai năm nay, Hắc Hổ Đường có thể đột nhiên quật khởi chính là vì có Chung Vân Triệu tu ra nội lực, tiền đồ không thể hạn lượng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?
“Còn có thể làm sao?” Chung Sơn cau mặt lại, toàn thân tỏa ra sát khí. “Trảm thảo trừ căn.”
“Tuy vậy, lần này không thể dùng người của chúng ta động thủ. Hãy ra ngoài thành tìm người khác giải quyết.”
Người còn sống của Hà gia hiện tập trung ở đâu?”
“Hiệu thuốc Thanh Nang!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận