Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 47: Hiểu lầm

Hỗn loạn. Cả tòa thành như một ngọn đuốc lớn, lửa cháy không ngừng. Đi đến đâu cũng toàn một cảnh chém giết lộn xộn.
Từ chỗ ẩn nấp đi ra, đưa mắt nhìn khắp toàn thành, Mạc Cầu mới hiểu được vì sao hỗn loạn lại lan nhanh tới như vậy.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Ngoài đạo phỉ từ ngoài thành vào, bên trong cũng không thiếu người giậu đổ bìm leo.
Nhất là người của phái Tứ Phương và Hắc Hổ Đường. Tên nào cũng nhân cơ hội sống mái với nhau, sát phạt quyết liệt chẳng kém gì đám đạo phỉ.
Huống chi, còn thêm mấy loại chờ đục nước béo cò như Phạm Cường, thậm chí ngay cả hắn.
Trên đường phố, tiếng la hét vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.
Hai bang phái lớn đánh giết đến đỏ mắt. Dưới ánh lửa, bóng người lấp loáng, làm ra đủ thứ hình thù kỳ dị.
Máu tươi văng tung tóe, thi thể dưới đất co giật. Tiếng gió đêm gào thét, lửa nóng xen lẫn với tâm thần lạnh lẽo của con người.
Không biết Mạc Cầu tìm đâu ra được cái mảnh vải đen che mặt, kéo lên hết hai gò má. Hắn di chuyển trong bóng tối, toàn thân căng ra đề phòng.
Dù sao chuyện hắn cần làm cũng không thể lộ ra ngoài sáng, giấu được thân phận là tốt nhất. Nhìn cảnh hỗn loạn xảy ra khắp nơi, hắn điểm chân khéo léo né tránh. Thực lực hiện giờ của hắn đã có thể so với võ giả Đoán Cốt.
Đối mặt với mấy tên bình thường mang binh khí, thừa dịp bất ngờ đánh lén, hắn giải quyết vài tên một lúc dễ như trở bàn tay. Dù là chính diện chiến đấu, năm ba người cũng không thể gây khó dễ cho hắn được.
Chỉ cần số lượng người không nhiều hơn mười, hoặc có cao thủ trong đó, an toàn của hắn không cần phải lo lắng.
“Soạt!”
Bóng người lắc lư, hắn xuyên qua trụ cổng nhảy vào một viện lạc đổ vỡ.
Bên cạnh chính là Thư Tứ.
Nơi này đã bị người ta quét qua, lửa cháy phừng phừng, tàn lửa vẫn âm ỉ chưa tắt. Càng tới gần, nhiệt độ càng cao. Bên trong sợ là không còn gì đáng giá.
Mang vẻ mặt trầm ngâm, Mạc Cầu quyết định nhảy vào. Đã mất công tới, chẳng lẽ lại về tay không!
Hắn đoán Thư Tứ có biện pháp phòng cháy, có thể bảo vệ thư tịch.
Dung Trích Tùy Ký. Bác Vật Chí. Diêm Thiết Luận,...
Chỗ này rất nhiều loại thư tịch, có địa phương chí dị, có văn nhân tùy bút, tất nhiên không thể thiếu chú thích kinh nghĩa cơ bản. Mạc Cầu có hệ thống trong người, là khách quen của nơi này. Rất nhiều thư tịch hắn khá quen thuộc.
Tìm kiếm một vòng, cả mật thất hay ngóc ngách nhưng không thấy có bí tịch võ công gì. Mạc Cầu cảm thấy hơi thất vọng.
“Đáng tiếc...”
Hắn than nhẹ, chọn lấy một quyền nhàn thư bọc lại, nghĩ sau này sẽ tới Võ quán thử thời vận xem sao.
“Răng rắc...”
Nơi hắn vừa bước tới, lửa đỏ xuyên thấu qua khe hở dưới sàn bùng lên. Hỏa diễm hơi xém qua da hắn, Thiên La Công đã tự động cảm ứng, toàn thân căng ra, vội vã né tránh.
Sau một khác, hai mắt hắn sáng rực lên.
“Ồ!”
Hắn kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, phất tay dập tắt mấy đốm lửa nhỏ, lấy ra từ trong đống tro tàn một quyển sách.
Cửu Giang Hành Thủy đồ.
Đây là một bản đồ miêu tả thủy mạch của nơi nào đó. Người viết không chỉ rõ nơi trốn, bên trong cũng viết tràn lan, khó phân thật giả.
Cuốn sách này giống như kiểu tạp thư, thường hay bị vất ở một xó xỉnh nào đó trong Thư Tứ.
Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là vừa rồi, lửa cháy phừng phừng như thế lại không hề ảnh hưởng gì đến cuốn sách này. Hắn cầm lên xem kỹ, nó không bị tổn hại tí nào.
Bên trong Thư Tứ ngoài lửa cháy vẫn còn hơi nóng, nhiệt độ rất cao. Sách vở bình thường dẫu không thành tro tàn thì bề mặt cũng phải cong lên hoặc nhăn nheo mới phải. Cuốn sách hắn vừa mang ra tuy vẻ ngoài xấu xí, giấy bên trong không có gì khác biệt nhưng rõ ràng nó không tầm thường.
Ít nhất, nó không sợ lửa!
Sao có thể là bản đồ thủy mạch bình thường?
“Cửu Giang Hành Thủy đồ.” Hai mắt Mạc Cầu chớp động, lại mở cuốn sách ra, tâm tình thoáng có chút kích động.
Lần này nhặt được bảo vật rồi!
Quả nhiên, khi quan sát tinh ý, từng câu từng chữ đã lộ ra mánh khóe ẩn giấu.
Cửu Giang Hành Thủy vẽ đường sông gập ghềnh, lặp đi lặp lại. Lại chỉ ghi có Cửu giang nhưng tổng cộng lại có đến mười tám đầu thủy mạch. Là một thầy thuốc, dù cách viết của sách có nhiều ẩn dụ, hắn lẽ nào không nhìn ra được.
Cái này không thể gọi là Thủy mạch đồ được. Nó phải gọi là Kinh Mạch Đồ!
Thập nhị chính kinh với kỳ kinh bát mạch, tổng cộng là mười tám.
“Nó là công pháp Hậu Thiên sao?” Mạc Cầu hít sâu một hơi, ánh mắt biến hóa.
Như hắn biết, chỉ khi nào khí tức nhục thân đạt thành Hậu thiên chân khí, võ công tu hành mới liên quan đến kinh mạch. Chẳng lẽ cuốn sách này ghi lại công pháp Hậu thiên trong truyền thuyết nào đó?
Nếu là thật, mặc kệ nó là công pháp gì, chắc chắn vô cùng hiếm thấy và mười phần trân quý.
Ý niệm hắn khẽ động, màn sáng trong thức hải hiện ra rất nhiều văn tự.
Quả nhiên, với khối tinh quang ít ỏi còn lại, hắn không thể cảm ngộ nội dung bên trong của cuốn sách. Giống như gió nhẹ thổi vào đại thụ, mặc dù tinh quang có lấp lánh thế nào thì màn sáng cũng không nhúc nhích.
Nếu thật là ghi chép về thủy mạch đơn thuần, biểu hiện sẽ không như thế.
Hắn lắc đầu tiếc nuối, nhưng trong lòng thì đại hỉ xen lẫn một chút cảm xúc thất vọng.
Vui mừng vì không biết cuốn sách miêu tả cái gì nhưng nó chắc chắn là một kiện bảo bối. Hắn thất vọng vì hiện giờ không thể tìm hiểu nội dung của nó được.
“Lần này đến đây thật không uổng công.” Hắn nhỏ giọng tự nhủ, cất cuốn sách rồi ra khỏi phòng, tiến thẳng đến võ quán gần đó.
Nhảy qua tường viện, còn chưa đáp xuống đất, bên cạnh đã có một cây trường thương hung mãnh đâm về phía hắn.
Cây thương vô thanh vô tức lao đến, sát ý thấu trời.
Nơi này thì ra vẫn còn người, mà vừa ra tay đã là sát chiêu đoạt mạng.
“Hả?”
Hai mắt nhanh chóng co rút lại. Mạc Cầu đưa kiếm đón đỡ. Thiên La Công tự động thôi phát, da thịt trong nháy mắt trở nên căng cứng. Long Xà Kình bộc phát.
“Uỳnh!”
Sau một tiếng va chạm trầm đục, thân thể Mạc Cầu vẫn ổn định trong khi hổ khẩu của đối phương thì run lên. Trong bóng tối có một người cầm cây thương rống to.
“Có người xông vào.”
Nói xong, trường thương trong tay xoay lắc, chưa đến nơi đã quay ngoắt lại vội vã chạy trốn.
“Hừ!” Mạc Cầu hừ lạnh. Ba chân bốn cẳng đuổi theo. Chỉ qua mấy chiêu đã đánh bay đối phương ra ngoài.
“Muốn chết!” Trong bóng tối, có một tên khác lao tới. Đao quang lấp lóe, kình phong gào thét.
Là một cao thủ!
Hai mắt Mạc Cầu co rút, tay cầm kiếm đưa lên chặn lại đồng thời âm thầm điều khiến đoản kiếm vào cái nỏ trong tay áo, sẵn sàng phóng ra.
“Keng keng...”
Đao quang đối phương đánh ra như rồng bay phượng múa, nhanh chóng áp chế thanh kiếm trong tay hắn.
Luận về kiếm pháp, Mạc Cầu rõ là thua kém đối phương, hắn chủ yếu dùng lực lượng để đánh trả. Chờ lúc cự ly hai người gần lại, khí thế lạnh lùng, Mạc Cầu có ý định bất ngờ tấn công bằng chiêu Yến Tử Phân Thủy.
Nhưng ngay lúc đó, đối phương như phát hiện ra được cái gì, bỗng nhiên lút lui rồi cất giọng kinh ngạc.
“Là ngươi!”
Mạc Cầu sững người, cũng lùi lại một bước.
“Ngươi biết ta?”
Đến lúc này, hắn mới có thời gian quan sát đối phương trong ánh lửa lập lòe. Người vừa tới mang áo đen, tóc dài rối bù, thân thể gầy gò. Trên mặt hắn có một vết đao thật sâu, tướng mạo dữ tợn, khí thế hung ác.
Trên tay hắn buộc một mảnh vải trắng.
Đạo phỉ!
Nhưng Mạc Cầu chưa từng quen biết đạo phỉ, cũng khẳng định bản thân chưa từng gặp qua người này bao giờ.
“Tại hạ là Hứa Diệp, người trong giang hồ vẫn gọi là Quái Đao. Phạm huynh không biết ta cũng không lấy làm lạ.” Hắn thu tay cầm đao, ôm quyền chắp tay nói.
“Nhưng danh hào của Hái hoa khách Phạm Cường thì tại hạ đã nghe thấy từ lâu, thật như sấm nổ bên tai.”
“Ta không...” Mạc Cầu há miệng, định từ chối nhưng bất ngờ thu lại, vẻ dò hỏi. “Ngươi là Quái Đao Hứa Hiệp, là người thích độc lai độc vãng trong Bạch Mã Phỉ đúng chứ? Nhưng sao ngươi biết ta là Phạm Cường?”
“Kiếm trong tay các hạ là Hộ Hoa Kiếm, các hạ còn không phải là hái hoa khách thì là ai?” Hứa Diệp cười gằn, đồng thời đưa tay chỉ thanh kiếm trong tay Mạc Cầu.
“Phạm huynh đã tới, Hứa mỗ sẽ không độc chiếm chỗ này. Không bằng chúng ta cùng tìm xem?”
Hứa Diệp nói, khuôn mặt cười mà như không cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận