Mặt Nạ Của Em

Chương 128


Chu Chính Hiến giơ tay vén đồ cô lên, trêu chọc được một lát thì bị cô cản lại, cô nhìn anh chậm rãi nói, "Lần này đến lượt em."
 
Chu Chính Hiến dừng lại.
 
Lâm Tẫn Nhiễm cũng không nói nhiều, cô đưa tay đẩy anh xuống bên cạnh, xoay người dạng chân ngồi lên người anh.
 
"Á..." Có vẻ là chạm vào miệng vết thương, Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ, cô nhíu mày.
 
"Mau xuống đi." Chu Chính Hiến không dám kéo cô, chỉ mở mắt nhìn cô, "Đừng lộn xộn nữa, có đau lắm không?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm không để ý đến anh, cúi đầu cởi từng khuy áo một, "Em không đau, nhưng mà em cảm thấy... rất khó chịu."
 
Trong lòng khó chịu.
 
Chu Chính Hiến khẽ giật mình.
 
"Anh đừng nói linh tinh nữa, cuối cùng anh có muốn làm không?" Lâm Tẫn Nhiễm cởi hết khuy áo anh, lúc này đưa tay đặt lên trên thắt lưng của anh.
 
Động tĩnh ở chỗ này, cho dù không cởi thắt lưng ra cô vẫn cảm nhận được.
 
Lều vải dựng lên thật sự rất lớn.
 
"Được rồi, anh không cần trả lời em, em cảm nhận được."
 
Chu Chính Hiến bất đắc dĩ cười một tiếng, cái này của anh mà không có phản ứng thì khác nào nó c.h.ế.t rồi?
 
Anh nhìn cô cởi quần áo của mình, nhìn cô ở bên cạnh cầm lấy túi nhỏ hình vuông màu đỏ, xé ra.
 
Mặt của cô đang tái nhợt, nhưng lại vì việc đang làm mà đỏ ửng lên, nhìn cô ra vẻ bình tĩnh nhưng lại khẩn trương đến mức xé bọc bao cao su một lúc lâu vẫn không xong.
 
Chu Chính Hiến hơi buồn cười, nhưng lại kiên nhẫn nhìn cô trúc trắc đeo cho anh.
 
"Ôi trời!"
 
"... Ngược rồi!"
 
"... Ồ."
 
Cô mất một lúc lâu mới đeo xong cho anh, cô đang mặc áo ngủ dài, cô cởi hết bên trong ra, lần nữa dạng chân ngồi lên người anh. Áo ngủ quá dài nên che hết những cảnh bên dưới, Lâm Tẫn Nhiễm dựa vào cảm giác để cầm chặt thứ đó của anh, nhưng mãi vẫn không cho vào được...
 
Chu Chính Hiến nhíu mày, anh cảm nhận được tay của cô đang sờ loạn. Cái kia chạm vào được rồi, nhưng không hiểu sao lại không đi được đến bước cuối cùng.
 
Anh hít một hơi thật sâu, lại ngó xuống dưới, anh không nên để cô sờ soạng lộn xộn như vậy.
 
"Để anh." Chu Chính Hiến bình tĩnh thấy mặt cô đỏ bừng, đưa tay xuống dưới thăm dò.
 
Giây phút chính thức hòa vào nhau, hai người đều thở dài một hơi, Lâm Tẫn Nhiễm vốn đang xấu hổ, nhưng lúc này cảm giác trướng đau lại cuốn hết tất cả giác quan của cô đi, đương nhiên cảnh tượng kia cũng bị cuốn theo rồi.
 
Cô đưa tay chống ngang hông của anh, chậm rãi chuyển động đến eo mình, cô không di chuyển nhanh, cứ từ từ chậm rãi, lại hấp dẫn đến nỗi tra tấn người khác.
 
"Ưm.."
 
Hai chân kẹp chặt bên người anh, cô nhíu mày, vẻ mặt giống như vừa đau khổ vừa vui sướng.
 
Chu Chính Hiến nhìn thấy ánh mắt cô tối tăm không thấy đáy, giống như hồ sâu nguy hiểm, lại nhẹ nhàng như làng quê.
 
Bộ dạng như vậy của cô thật sự quá giày vò anh, cô hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng thở gấp, cả cơ thể đều tỏa ra mùi hương mê hoặc.
 
Cuối cùng Chu Chính Hiến không nhịn được nữa, anh đưa tay giữ chặt eo cô, dịu dàng giữ chặt, giống như chỉ dùng sức một chút thôi cũng có thể bẻ gãy, anh không kiềm chế được, mạnh mẽ đ.â.m lên.
 
"A..." Lâm Tẫn Nhiễm không kịp chuẩn bị phải kêu lên.
 
Một lát sau đương nhiên lại bị kích động, anh sợ tư thế này sẽ làm cô bị thương, vì vậy đẩy cô ngã xuống giường sau đó mới mạnh mẽ chuyển động.
 
Mùi vị liều c.h.ế.t triền miên hẳn là thế này... Ga giường bị cô nắm đến mức nhăn nhó, trong lòng cô hình như cũng vì vậy mà vui vẻ một chút, hơn nữa, cô đã từng nói, quý trọng hiện tại, sống vì hiện tại, quá khứ đều đã qua rồi. Cho nên, cứ như vậy đi, chỉ cần bọn họ vẫn luôn bên nhau là đủ rồi.
 
Nước mắt dần dần dâng lên trong mắt cô, không biết là do bị giày vò hay vì lý do khác. Lúc Chu Chính Hiến cúi đầu hôn cô, bởi vì thấy mắt cô ngấn lệ cho nên dừng lại.
 
Anh ngẩn người, khàn giọng hỏi cô, "Vết thương lại đau à?"
 
Lâm Tẫn Nhiễm lắc đầu.
 
"Đúng vậy mà... Anh làm em đau."
 
Lâm Tẫn Nhiễm đưa tay lên lau giọt nước mắt không hiểu sau lại chảy xuống của mình, "... Không phải, chỉ là em đang nghĩ về anh."
 
Chu Chính Hiến ngẩn ra, yết hầu bỗng nhiên chuyển động, "Cái gì..."
 
Lâm Tẫn Nhiễm hơi buồn cười, tự nhiên mình lại già mồm như vậy.
 
"Không có gì, chỉ là em đang nghĩ chúng ta ở bên nhau... Thật tốt."
 
Chu Chính Hiến nhìn cô, chỉ thấy tim đập nhanh hơn, "Vẫn biết nói mấy câu yêu thương à, không phải anh ở ngay đây rồi sao..."
 
Lâm Tẫn Nhiễm đưa tay ôm lấy cổ anh, "Đúng vậy, anh ở đây là tốt rồi."
 
"Ừm." Anh giơ tay vuốt đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô, cơ thể bắt đầu va chạm.
 
-----------------------------------------------
 
Cuối cùng Lâm Tẫn Nhiễm vẫn nghe lời Chu Chính Hiến nghỉ ngơi ở nhà ba ngày, trong ba ngày này, trưa nào Chu Minh cũng qua đây nấu cơm, ông nấu xong một bàn ăn ngon sẽ nấu tiếp nồi súp cho cô ăn chiều hoặc ăn tối.
 
Lâm Tẫn Nhiễm nói chuyện với ông rất ít, mỗi lần ông nói cái gì cô cũng chỉ đáp lại nhiều nhất là hai câu. Nhưng Chu Minh cũng không để tâm, mỗi ngày nấu cơm trưa cho Lâm Tẫn Nhiễm xong sẽ cất kỹ rồi yên lặng rời đi.
 
Chu Chính Hiến khá bận rộn, nhưng buổi tối luôn về nhà với cô.
 
"Hôm nay chú Minh lại tới nữa à?" Buổi tối lúc về nhà, anh thấy canh gà được chuẩn bị sẵn trong bếp.
 
"Vâng."
 
"Em..."
 
"Anh bảo ông ấy ngày mai đừng đến đến nữa." Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên lên tiếng.
 
Chu Chính Hiến nhìn cô, im lặng một lúc mới trả lời, "Được."
 
"Bởi vì ngày mai em sẽ quay lại bệnh viện."
 
Chu Chính Hiến dừng lại, biết rõ cô đang giải thích, anh hiểu trong lòng cô thật ra đã lặng lẽ chấp nhận chú Minh, chỉ là cô vẫn không biết đối mặt như thế nào, có thể nói cô vẫn chưa sẵn lòng.
 
Nhưng mà như vậy cũng tốt, chỉ cần trong lòng cô có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ, không buồn phiền vì chuyện kia nữa là đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận