Mặt Nạ Của Em

Chương 149: Hoàn toàn văn

Gương mặt bình tĩnh của Chu Chính Hiến như xuất hiện một vết nứt, anh lạnh lùng lên tiếng, "Cô nói bậy bạ gì vậy, làm sao tôi có thể thích trẻ con được."
"Anh sẽ không thích cô bé đó à?"
Lâm Tẫn Nhiễm nở nụ cười, "Vậy về sau anh đừng làm mấy chuyện mất mặt nhé, hôm nay em sẽ ghi nhớ lời này của anh, sau này anh không thể không thích cô bé đó."
Chu Chính Hiến nhìn cô với vẻ mặt không thể tượng tưởng được, "Rốt cuộc cô là ai?"
"Em sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhích lại gần, cô uống hết chén trà đang cầm trên tay, "Em chính là cô bé đó..."
"Cái gì?"
"Này, em có thể nhờ anh chuyện này không?"
Lâm Tẫn Nhiễm chuyển chủ đề.
Chu Chính Hiến không trả lời cô, chỉ là ánh mắt anh nặng nề, nhìn cô không nói lời nào.
Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt xuống, tự mình nói ra, "Tháng 5 năm 2008, mọi người... đừng đi Tứ Xuyên nữa."
"Tứ Xuyên?"
"Chẳng qua nếu như đi, anh cũng đừng vì chuyện kia xảy ra mà đau khổ, anh còn sống... em rất vui."
"Thật xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói gì."
Chu Chính Hiến nhíu mày, "Cô nói năm 2008? Làm sao cô xác định lúc đó chúng tôi sẽ đi Tứ Xuyên?"
Miệng Lâm Tẫn Nhiễm đắng chát, "Bởi vì em đã trải qua, cho nên em hiểu rất rõ."
Nhưng mà bây giờ cô ở đây nói mấy lời này thật sự rất giống người điên.
"Được rồi... Nói mấy lời này cũng có làm được gì đâu, đây chỉ là mơ mà thôi."
Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm nhìn anh, "Em vẫn nên tranh thủ thời gian ngắm nhìn anh lúc này, đừng nói gì cả, lúc này nhìn anh thật sự rất non nớt."
Chu Chính Hiến đen mặt.
Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy nhìn còn chưa đủ, cô đột nhiên giơ tay véo khuôn mặt anh, "Ngày nào cũng véo mặt em, bây giờ cho anh nếm thử... Ôi, da anh mềm quá."
Chu Chính Hiến, "Cô!"
Trước khi anh động tay động chân Lâm Tẫn Nhiễm đã thả tay ra, cô mỉm cười nhìn gương mặt bối rối của anh, mà cơ thể đã dần trở nên trong suốt...
Ánh mắt thiếu niên đột nhiên hoảng sợ, mà Lâm Tẫn Nhiễm cũng nhìn theo ánh mắt của anh, ôi, sắp tỉnh giấc rồi.
"Này, cuối cùng em chỉ muốn nói một câu thôi."
"..."
"Cô bé Chu Nhiên kia rất thích anh. Còn nữa... Tương lai có một cô gái tên là Lâm Tẫn Nhiễm, cô ấy thật sự rất yêu anh."
"A!"
Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Động tác của cô làm ảnh hưởng đến người đàn ông đang ngủ bên cạnh, người đàn ông ngồi dậy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ, "Sao vậy em? Gặp ác mộng à?"
Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu nhìn người đàn ông đang vỗ nhẹ lưng mình, "Chu, Chu Chính Hiến?"
Không phải Chu Chính Hiến hồi trẻ, mà là Chu Chính Hiến kết hôn với cô, cùng cô sinh con trai.
"Gặp ác mộng thật à?"
Chu Chính Hiến vừa cười vừa nói, "Làm sao vậy, vẫn không nhận ra anh sao?"
Gương mặt dịu dàng đang tươi cười khiến cho người khác có cảm giác như đang tắm gió xuân, trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên nắm lấy tay anh, rúc vào trong lòng anh.
Chu Chính Hiến nắm tay cô, "Muốn ngủ nữa à?"
"Chu Chính Hiến, năm em 12 tuổi đã hôn anh ở trong đình."
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh, "Lần đó anh đang ngủ à?"
Ánh sáng trong mắt Chu Chính Hiến cứng lại, không ngờ Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, "Anh..."
"Anh không ngủ đúng không?"
Chu Chính Hiến giật mình, tiếp theo cười khẽ một tiếng, "Không phải em hôn xong rồi chạy sao, làm sao em biết được anh có ngủ hay không?"
Lâm Tẫn Nhiễm hít sâu một hơi, "Quả nhiên anh không ngủ! Lúc đó anh đã thích em rồi đúng không?! Anh hay lắm, lúc đó em mới 12 tuổi anh đã có suy nghĩ như vậy rồi, còn giả vờ làm chính nhân quân tử nhiều năm nữa chứ."
Chu Chính Hiến có cảm giác bị nắm thóp.
Nhớ lại lúc đó anh thật sự không ngủ, thật ra anh cũng biết rõ cô bé hôn trộm anh, tâm trạng của anh khi đó... Mặc dù bây giờ anh không nói rõ ràng, có lẽ anh quá dung túng cô bé, cũng có lẽ... Trái tim đã sớm có cô bé.
"Làm sao em biết anh có ngủ hay không?"
Chu Chính Hiến nhớ rõ từ trước đến giờ anh chưa từng nhắc lại chuyện này.
Trong nháy mắt Lâm Tẫn Nhiễm cũng yên tĩnh lại, "Em chỉ... mơ tới thôi."
Mơ tới khi mình và Chu Nhuế còn nhỏ, mơ tới lúc Chu Duy Ân khóc, cũng mơ tới Chu Chính Hiến hồi còn trẻ.
Không thể tin được đó là mơ, nhưng lại chân thật đến đáng sợ.
"Em xuyên không à?"
Chu Chính Hiến nói đùa.
Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Có thể là vậy... nhưng mà cũng tốt."
Thật sự, rất tốt.
____Hoàn toàn văn____.
Bạn cần đăng nhập để bình luận