Mặt Nạ Của Em
Chương 140
Hoắc lão phu nhân cưng chiều thiếu gia nhỏ này thì ai cũng biết, thằng bé vừa khóc vừa mách như vậy khẳng định người già sẽ mềm lòng. Giống như dự đoán, Hoắc lão phu nhân liếc nhìn Chu Chính Hiến, lập tức lên tiếng, "Chính Hiến, dẫn thằng bé đi với, thằng bé dính hai đứa lắm."
Chu Chính Hiến thầm suy nghĩ, là dính vợ anh, không phải dính anh.
"Mẹ ơi, bế con, bế con đi."
Đương nhiên là Lâm Tẫn Nhiễm bằng lòng, cô vừa định đi qua bế thằng bé thì người nào đó đứng bên cạnh lập tức trầm giọng nói, "Chu Tư Thụy."
"..."
"..."
Chu Chính Hiến gọi tên đầy đủ, thằng bé lập tức im lặng. Toàn bộ Chu gia đều biết, Chu Chính Hiến nhìn tao nhã như vậy nhưng một khi nổi giận thì không ai dám nói một chữ không.
"Đi đến đây với cha."
Thằng bé dừng lại một chút, "...Vâng."
Một lớn một nhỏ một trước một sau đi sang bên cạnh, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn bộ dạng của hai người, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Một lát sau, Chu Chính Hiến thì tinh thần sảng khoái, mà thằng bé thì cúi đầu ủ rũ trở về.
"Tố Oánh, trông nó ăn cơm đi, sau khi nó ăn xong thì dẫn nó đến chỗ giáo viên đọc sách." Chu Chính Hiến thản nhiên nói.
"Vâng, em biết rồi anh cả."
"Đi thôi." Chu Chính Hiến đưa tay nắm lấy tay Lâm Tẫn Nhiễm, cầm lấy xong thì quay ra nói với mọi người, "Mọi người ăn đi, bọn cháu đi trước."
Lâm Tẫn Nhiễm, "Này này, Thụy Thụy..."
Chu Chính Hiến, "Thụy Thụy ngoan ngoãn ăn cơm rồi, kệ nó đi."
Chu Tư Thụy vội vàng đáp lời, bày ra vẻ mặt 'Cha mẹ mau đi đi, con vẫn ổn', "Cha mẹ đi chơi vui vẻ, nhớ về sớm nhé."
Lâm Tẫn Nhiễm: "???"
Sau khi hai người lên xe Lâm Tẫn Nhiễm mới hỏi, "Anh nói gì với con vậy, tại sao đột nhiên nó không đi nữa?"
"Uy h.i.ế.p nó thôi."
"Hả?" Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại một chút, vừa bực mình vừa buồn cười, "Con ruột của anh mà anh như thế đấy, cái bộ dạng gian trá xảo quyệt kia anh đừng áp dụng lên con trai nhà mình."
Chu Chính Hiến nghiêng đầu nhìn cô, "Không có cách nào khác, ai bảo nó muốn phá hoại thế giới của hai người của chúng ta. Nhiễm Nhiễm, việc này không thể chấp nhận được, kể cả con cũng không được."
Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm nhìn anh, "Cho nên anh đã nói cái gì?"
"Cũng không nói gì..." Chu CHính Hiến suy nghĩ một chút rồi nói, "Bà nội rất thích cái cốc Lưu Ly, em còn nhớ không?"
"Ừm, nghe nói là ông nội để lại, là đồ trong triều đình từ thời Đường." Lâm Tẫn Nhiễm nghi ngờ hỏi, "Không phải tháng trước anh làm vỡ nó sao, nói ra để làm gì vậy?"
"Cái đó quý giá vô cùng, ông nội mất rồi, bà nội luôn luôn giữ nó như bảo vật." Chu Chính Hiến mỉm cười, nhìn cô một cái, "Và anh muốn sửa lại một chút, thứ đó do Thụy Thụy làm vỡ, không phải anh."
"..."
"Là thằng nhóc đó để anh gánh tội thay thôi." Chu Chính Hiến dừng lại một chút mới nói tiếp, "Nhưng mà giờ nó cũng đã biết, anh giám sát và điều khiển tất cả. Cho nên anh nói với nó, nếu nghe lời anh thì anh sẽ không vạch trần nó."
Lâm Tẫn Nhiễm cạn lời, "Lúc ấy anh dứt khoát nhận mình làm vỡ cái cốc Lưu Ly chính là để làm việc này à? Em thật sự phục hai người luôn, ai cũng vô vị hết."
Chu Chính Hiến không cảm thấy "vô vị" chút nào, ngược lại rất hào hứng nói, "Nhiễm Nhiễm, tháng sau em có mấy ngày nghỉ phép đúng không?"
"Ừm."
"Vậy thì tốt, nghĩ xem muốn đi đâu chơi đi, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi." Nói xong Chu Chính Hiến lại bổ sung thêm một câu, "Chỉ hai người chúng ta."
"..."
---------------------------------------------------------
Ngày nào Chu Tư Thụy cũng bị bỏ rơi, vài năm sau từ vẻ mặt "Cha lại cướp mẹ của con rồi" trở thành "Cha thật sự rất vô vị".
Hôm nay, cha mẹ ra ngoài đi du lịch, bạn nhỏ Chu Tư Thụy bảy tuổi rảnh rỗi chán nản liền đi tìm anh họ Nghiêm Triêu để chơi. Lúc này Nghiêm Triêu đã là thiếu niên mười lăm tuổi, lúc này đang dựa vào ghế salon ăn đào, thái độ lười biếng có tám phần giống Chu Duy Ân.
"Tư Thụy, em đến rồi." Nghiêm Triêu ngước mắt lên nhìn thằng bé, "Anh vừa định đi gặp em, nhưng mà lại gặp lão Triệu nên ra đây chờ. Haizz, khi còn bé cũng là ông ấy dạy anh, bây giờ nhìn ông ấy anh vẫn thấy hốt hoảng."
Chu Tư Thụy bật cười, giật lấy quả nho trong tay anh họ, "Nghe nói chú nhỏ về rồi, chú ấy đâu ạ? Sao em không thấy chú ấy?"
"Chắc đang ở trong phòng, sao thế, em tìm cậu nhỏ à?"
"Đúng vậy, mấy hôm trước chú ấy hứa mang robot biến hình từ Mỹ về cho em đấy, em vẫn đang chờ đây này."
"Robot?" Nghiêm Triêu liếc nhìn thằng bé, "Quả nhiên là trẻ con, vẫn thích mấy thứ đồ chơi này."
Chu Tư Thụy cười nhạt, giọng nói non nớt nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại, "Tập đoàn liên hợp quốc Aldebaran của Mỹ và Pháp đã có nghiên cứu mới nhất, đây là người máy cao cấp trang bị kỹ thuật phân biệt giọng nói, có thể biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, giọng nói đều được xử lý. Nhưng mà... em nghĩ em có nói anh cũng không hiểu."
Nghiêm Triêu, "Thằng bé này..."
"Em muốn đi tìm chú nhỏ, để xem thành phẩm có dễ dùng hay không." Nói xong, Chu Tư Thụy lập tức đứng dậy đi đến cửa.
"Em chờ một chút, chờ một chút." Nghiêm Triêu ném quả nho, "Nói khoa trương làm gì, anh đi xem với em."
Hai người đi đến trước phòng Chu Duy Ân, nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không có người đáp lại. Nghiêm Triêu lúc bé thường xuyên đi thẳng vào phòng Chu Duy Ân, bây giờ cũng tự nhiên như vậy, không khách khí đẩy cửa vào.
"Thật sự không có ở đây, cậu nhỏ đi đâu rồi nhỉ?" Nghiêm Triêu nằm xuống giường Chu Duy Ân, "Anh đoán là đi ra ngoài rồi, Tư Thụy, em tự tìm con robot kia đi, có khi nó ở trong phòng đó.
"Được ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận