Song Bích
Chương 123: Nô bộc trung thành (1)
Tô Vũ Tễ nghe thấy người sau lưng gọi mình là tiểu thư thì quả thật là nàng ấy chẳng hiểu người nọ đang muốn làm gì cả. Nàng ấy bắt đầu cảnh giác, nhìn chằm chằm người tới và hỏi: "Bà là ai?"
Người tới là một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi bà ta hiền lành, biểu cảm tang thương, trên người bà ta in hằn đầy dấu vết của tháng năm. Bà ta nhìn thấy Tô Vũ Tế thì rơi nước mắt đầy mặt, đau buồn nói: "Phu nhân, lão nô đã không làm nhục mệnh lệnh, cuối cùng lão nô cũng tìm được tiểu thư rồi, ngài ở dưới suối vàng có thể an nghỉ được rồi!"
Ngay từ đầu Tô Vũ Tễ cũng không muốn để ý đến người này đâu, bỗng dưng trên đường có một người nhảy ra rồi khóc lóc với nàng ấy, chẳng phải là đang muốn lừa đảo hay sao? Nhưng mà, người phụ nữ này lại nhắc đến "phu nhân”.
Vốn dĩ Tô Vũ Tễ cũng muốn rời đi rồi, nhưng khi nghe được từ này, nàng ấy không nhịn được mà chợt dừng bước.
Vào năm nàng ấy bốn tuổi, mẹ Tô đã qua đời, trong ấn tượng của nàng ấy, mẹ Tô luôn yếu ớt thờ ơ, nằm trong căn phòng đầy mùi thuốc, nhìn nàng ấy một cách lạnh lùng. Có đôi khi, Tô Vũ Tễ đã nghĩ, nghĩ rằng mẹ Tô rất hận nàng ấy.
Nhưng mà, vì sao cơ chứ?
Tô Vũ Tễ nhỏ tuổi không biết, mãi cho đến khi mẹ Tô qua đời, lúc người nhà mẹ đẻ của bà ấy đến để chịu tang thì đã lén lút bàn luận với nhau, bấy giờ, từ những lời phàn nàn của các di mẫu, Tô Vũ Tễ mới biết được rằng, thì ra nàng ấy không phải là nữ nhỉ ruột thịt của mẹ Tô, nàng ấy được tổ mẫu nhặt được ở trên đường.
Từ sau lần đó, Tô Vũ Tễ trở nên vô cùng ngoan ngoãn, nàng ấy sợ tổ mẫu sẽ thay đổi tâm ý, không cần nàng ấy nữa, sợ rằng cha sẽ vì kiếm lại số tiền vốn đã tiêu trong mấy năm qua mà bán nàng ấy đi. Nàng ấy chỉ đành khiến cho bản thân mình mạnh mẽ hơn trong mọi việc, hoặc ít nhất là phải làm tốt nhất có thể, thì tổ mẫu mới không thấy hối hận khi nhặt nàng ấy về. May mà có Tô Hành Chỉ, từ nhỏ y đã chăm sóc nàng ấy, chăm sóc cho nàng ấy đến tận khi nàng ấy trưởng thành. Trong sinh mệnh của nàng ấy, Tô Hành Chỉ vừa như huynh trưởng, vừa như cha, lại vừa như mẹ. Sau khi cha Tô chết, Tô Hành Chỉ đã trở thành chủ nhà, nhưng y vẫn đối xử tốt với nàng ấy giống như trước đây vậy. Bấy giờ Tô Vũ Tễ mới dần thấy yên tâm, không còn lo lắng hãi hùng, lo được lo mất nữa.
Nhiều năm như thế trôi qua, nàng ấy đã không còn nhớ thương người thân ruột thịt của mình nữa. Một cặp cha mẹ vứt bỏ nàng ấy thì có gì hay đâu mà phải tìm cơ chứ? Tô gia mới là nhà của nàng ấy.
Nhưng hôm nay, chợt có người nói với nàng ấy rằng, trong mấy năm qua, mẹ của nàng ấy vẫn luôn tìm nàng ấy. Về lý, Tô Vũ Tễ biết không nên tin tưởng kẻ khác một cách dễ dàng như thế, nhưng mà, khát vọng tình yêu của mẹ cứ như là dây leo vậy, nó cứ chiếm lấy nàng ấy, lòng nàng ấy chợt sinh ra hoang tưởng.
Có lẽ nàng ấy cũng có mái nhà của riêng nàng ấy, có lẽ mẹ của nàng ấy không hề bỏ rơi nàng ấy, chỉ là đã xảy ra chút sự cố bất ngờ nên bọn họ mới chia cắt, phải không?
Tô Vũ Tễ không nhịn được mà xoay người lại, nàng ấy nhìn người nô bộc già này thật kỹ, tự cho rằng mình không để lộ dấu vết gì cả, hỏi: "Bà là người nơi nào? Vì sao lại biết ta?"
Người nô bộc già dùng sức lau khô nước mắt, vừa khóc vừa cười, bắt đầu nói: "Lão nô chính là nô bộc tâm phúc cũ của phu nhân Vương thị của phủ Trấn Quốc Công. Mười bảy năm trước, phu nhân trở dạ ở núi Chung Nam tại vùng ngoại ô, sau khi sinh thì rong huyết rồi hôn mê. Lúc đó lão nô bận chăm sóc phu nhân, không có thời gian để phân tâm. Tiểu lang quân và tiểu nương tử do nhũ mẫu của phu nhân, là Tô ma ma, một tay chăm sóc. Ai có thể ngờ được rằng, Tô ma ma lại sinh ra tâm tư độc ác, đổi tiểu thư và cháu gái của bà ta với nhau."
Lúc Tô Vũ Tễ nghe thấy tên của tổ mẫu thì trái tim nàng ấy chợt đập rất mạnh, cả người như rơi vào trong ảo mộng: "Cái gì cơ?"
"Tổ mẫu của tiểu thư là Tô thị từng hầu hạ bên cạnh phu nhân Trấn Quốc Công Vương thị, chắc là tiểu thư biết rồi nhỉ? Vậy thì ngài có biết rằng, năm đó con dâu của bà ta cũng ở Trường An, đang thay Vương phu nhân quản lý cửa hàng, cũng sinh ra được một nữ nhi vào cùng thời điểm đó hay không? Tuy Tô gia đã để dành được nhiều vốn liếng trong thời gian làm ở cửa hàng, nhưng cũng không thể phú quý đầy trời như Công phủ, bởi vậy mà bà già đó sinh ra ý đồ xấu xa, bí quá hóa liều, nhân lúc sơn trang hỗn loạn, bà ta đã ôm cháu gái của mình đến sơn trang, thay thế thân phận của tiểu thư; còn bản thân bà ta thì ôm tiểu thư vội vã chạy về quê, nói với bên ngoài rằng tiểu thư là người của Tô gia. Treo đầu dê bán thịt chó như thế, đổi tiểu thư Công phủ và người xấu nhà nông thôn với nhau."
Tô Vũ Tễ nghe những lời này thì đã hoàn toàn ngây người ra. Nàng ấy chợt nghĩ đến hận ý đầy khó hiểu mà mẹ Tô dành cho mình, nghĩ đến ánh mắt phức tạp của tổ mẫu mỗi khi bà ấy nhìn mình, chợt cảm thấy, những chuyện mà trước đó nàng ấy nghĩ không ra, thì giờ đây, đều đã có lời giải thích rồi.
Nhưng Tô Vũ Tễ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào những gì mà người nô bộc già trước mặt nói. Nếu như nàng ấy bị đánh tráo, thì người nên tìm tới nàng ấy lúc bấy giờ nên là người thân ruột thịt của nàng ấy, chứ tại sao lại là một người nô bộc già mà nàng ấy chưa từng gặp mặt? Ai mà biết được lời bà ta nói là thật hay là giả.
Tô Vũ Tễ nghi ngờ nói: "Chuyện bí ẩn như vậy mà phủ Trấn Quốc Công còn không phát hiện ra, vậy thì vì sao bà lại biết được?"
Nô bộc già tức giận lắm, bà ta nói: "Sao lại không phát hiện ra cơ chứ? Trấn Quốc Công đã nhiều lần nghi ngờ về sự thật giả của cặp sinh đôi long phượng, khi không có việc gì làm trong ba năm, vào năm Thiên Thụ thứ hai, ngài ấy đã từng đến Tô gia nhiều lần để nghe ngóng sự thật. Tô ma ma đã lén lút gặp Trấn Quốc Công, ăn nói giả dối để lừa gạt Trấn Quốc Công. Sau này, khi cặp sinh đôi long phượng đó dần lớn lên, Trấn Quốc Công vô cùng cưng chiều và yêu thương nữ nhi duy nhất, không muốn nghi ngờ nàng ấy là giả, nên lâu dân mới không truy cứu việc này nữa. Chỉ có lão nô đau lòng cho phu nhân thôi, ngài ấy vì khó sinh mà chết, sau khi chết, máu mủ của mình còn bị người ta đánh tráo đi mất, mấy năm qua lão nô không ngừng tìm kiếm sự thật, cuối cùng cũng tìm được tiểu thư rồi. Tiểu thư ơi, ngài vốn nên là thiên kim Công phủ kim tôn ngọc quý, cái tên thai long phượng tượng trưng cho điềm lành vốn nên là của ngài kia mà! Thế mà bây giờ lại bị một nữ tử nhà nông thay thế, lão nô chỉ nghĩ thôi mà đã thấy đau lòng thay cho tiểu thư và phu nhân."
Đầu Tô Vũ Tễ ong ong, ban đầu nàng ấy chỉ tin ba phần thôi, sau khi nô bộc già nói đến chuyện "không có việc gì làm trong ba năm, đến năm Thiên Thụ thứ hai”, thì trái tim nàng ấy giật nảy dữ dội, ba phần tin tưởng kia cũng biến thành năm phần.
Lúc nàng ấy bảy tuổi, quả thật nàng ấy từng thấy một nam tử xa lạ ở Tô gia, tuy nam nhân đó ăn mặc bình thường, nhưng quanh người lại mang khí chất cao quý mà nàng ấy không thể nào tả rõ ra được. Ánh mắt mà khi ấy nam nhân đó nhìn nàng ấy rất kỳ lạ, sau đó Tô Vũ Tễ đã hỏi tổ mẫu nam nhân đó là ai, tổ mẫu lại giật hết cả mình, nhìn qua nhìn lại rồi chuyển trọng tâm câu chuyện qua việc khác.
Cuối cùng thì Tô Vũ Tễ vẫn không biết được thân phận của nam nhân đó. Mãi cho đến hai ngày trước, lúc nàng ấy đang ở trên đường và nhìn thấy Trấn Quốc Công dẫn theo Minh Hoa Thường, Minh Hoa Chương về nhà, thì bấy giờ nàng ấy mới chợt kinh ngạc nhớ ra rằng, thì ra nam nhân mình gặp vào năm bảy tuổi lại chính là Trấn Quốc Công.
Đường đường là Trấn Quốc Công, tại sao lại từng xuất hiện tại một nhà nông thôn không có danh tiếng gì ở ngoài thành? Quốc Công đến là chuyện tốt, tại sao tổ mẫu lại phải che giấu?
Tô Vũ Tễế chưa từng suy nghĩ về chuyện này một cách kỹ càng bao giờ. Nhưng giờ đây, đột nhiên sự việc này lại bị xé toạc ra trước mặt nàng ấy bằng một tư thái vô cùng thê thảm. Thì ra tổ mẫu đã lừa nàng ấy, thì ra thân thế thê thảm đến nỗi không thể giải thích được của nàng ấy chỉ là một vở kịch do Tô gia bày ra mà thôi.
Mọi thứ đều là vì nữ tử kia thôi sao? Đôi mắt trong trẻo lấp lánh của Minh Hoa Thường như khẽ lướt mặt Tô Vũ Tễ, quả thật nàng là một người được cưng chiều và yêu thương vô cùng, không chỉ có mỗi mình Trấn Quốc Công yêu thương nàng, mà đến cả huynh trưởng, trưởng bối của Tô gia cũng yêu nàng rất nhiều.
Tô Vũ Tễ chợt có một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, tổ mẫu biết rõ, vậy thì Tô Hành Chỉ có biết hay không?
Tô Vũ Tễ bấm mạnh vào lòng bàn tay, ép mình phải tỉnh táo lại, nàng ấy ngước mắt lên và hỏi tiếp: "Vì sao bà lại nói cho ta biết những chuyện này?" Nô bộc già bày ra dáng vẻ bênh vực kẻ yếu, bà ta nói: "Tiểu thư, chỉ là do lão nô nhìn thấy có người làm "tu hú chiếm tổ chim khách", muốn để cho tất cả mọi thứ quay trở vê quỹ đạo vốn có của nó mà thôi. Công phủ vinh hoa phú quý, vốn dĩ người nên được vị huynh trưởng trong cặp sinh đôi long phượng cưng chiều yêu thương phải là ngài, thế mà bây giờ lại bị một nữ tử nông thôn thấp hèn lừa gạt, dựa vào đâu cơ chứ? Tiểu thư, nghe nói phủ Trấn Quốc Công đã và đang bàn chuyện hôn sự cho đồ giả đó đấy. Nếu như cái thứ giả mạo ấy được định hôn, rồi sau này được gả vào thế gia, vậy thì trên đời này còn có công lý gì nữa đâu? Tiểu thư, ngài cần phải nhanh chóng quay về vạch trần bộ mặt thật của nàng ta, không thể để nàng ta toại nguyện được!"
Tô Vũ Tễ lạnh lùng nhìn người nô bộc già, chất vấn bà ta rằng: "Ta đã lớn lên ở nông thôn đấy, bà đang nói ta thấp hèn sao?"
Nô bộc già run lên, nhưng vẫn nhận lỗi với Tô Vũ Tễ ngay. Tô Vũ Tễ nhìn vào đôi mắt đảo quanh của nô bộc già, như có một mồi lửa đang rực cháy trong lòng nàng ấy, khiến nàng ấy rất phẫn nộ, nhưng đồng thời, cũng làm lòng nàng ấy nguội lạnh.
Quả thật là tính kích động trong lời nói của bà ta rất rất mạnh, nhưng thật sự là bà ta đã nóng vội quá rồi. Bà ta nghĩ rằng Tô Vũ Tễ không hiểu gì thật ư? Nô bộc già này đang khích bác Tô Vũ Tễ, muốn khuyến khích nàng ấy đến phủ Trấn Quốc Công làm loạn.
Nếu nàng ấy là "nạn nhân" của sự bất công ấy, chắc chắn là nàng ấy sẽ không nén giận. Nhưng nếu muốn lợi dụng nàng ấy, lấy nàng ấy ra để làm "vũ khí", Tô Vũ Tễ cũng sẽ không để cho người đứng đằng sau được toại ý.
Nô bộc già tự xưng là người hầu cũ của Vương thị, luôn mồm nói là vì muốn tốt cho Vương phu nhân, Tô Vũ Tế lại không tin vào việc này cho lắm. Nàng ấy cảm thấy, đây là người hầu ở phòng nào đó của Trấn Quốc Công, chẳng biết tại sao lại tìm đến nàng ấy nữa, có lẽ là đang muốn dùng nàng ấy làm bè gây chuyện. Về chuyện nàng ấy và Minh Hoa Thường bị đánh tráo thì vẫn chưa rõ thực hư ra sao, nhưng một người khuyến khích nàng ấy tới tận nhà náo loạn, thì tuyệt đối không phải là vì muốn tốt cho nàng ấy.
Sau khi nô bộc già nói lời xin lỗi thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Tô Vũ Tễ, bà ta lại hỏi: "Tiểu thư, chuyện hoán đổi, ngài xem..."
Tô Vũ Tễ thản nhiên nói: "Việc này không có chứng cứ xác thực, nếu cứ tới tận nhà thì sẽ bị người ta phản công. Sau khi ta thu thập đủ vật chứng rồi đến tận nơi cũng chưa muộn."
Nô bộc già ngẩn người ra rồi lập tức cười nói phải: "May mà tiểu thư suy nghĩ thấu đáo, là do lão nô đã quá liều lĩnh, lỗ mãng rồi. Tiểu thư, ngài cần vật chứng gì? Có gì mà lão nô có thể giúp được ngài hay không?"
Tô Vũ Tễ vẫn vô cùng bình tĩnh khi nhìn vào bà ta, đôi mắt đen láy của nàng ấy khiến cho người ta thấy e ngại. Nô bộc già đờ người ra, hoài nghi: "Tiểu thư?"
Tô Vũ Tễ thu ánh mắt lại, nàng ấy lạnh lùng nói: "Việc này cần phải được bàn bạc kỹ hơn, ta tự có cách của ta."
Nô bộc già niềm nở đáp một tiếng, bà ta lại nói: "Nếu tiểu thư có gì căn dặn thì ngài chỉ cần đến đây rồi gửi lời nhắn tới cho lão nô là được. Đây là nơi ở của nhi tử lão nô, biết tận gốc rễ, đảm bảo an toàn."
Tô Vũ Tễ nhận lấy tờ giấy đó của nô bộc già rồi nàng ấy lại liếc nhìn bà ta, không hề nói gì cả, chỉ thản nhiên cất nó đi. Nô bộc già nhìn sắc mặt mà nói chuyện, cũng biết điều lắm: "Lão nô không làm phiền tiểu thư nữa, nếu như tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi thì cứ đến tìm nô bất cứ lúc nào ngài muốn."
Tô Vũ Tễ nhìn người nô bộc không rõ lai lịch, vẻ mặt nàng ấy không tốt cho lắm. Sau khi bà ta rời đi, nàng ấy nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, trái tim nàng ấy đập nhanh vô cùng, không hề bình tĩnh như những gì mà nàng ấy đang thể hiện.
Minh Hoa Thường là người thay thế thân phận của nàng ấy ư? Minh Hoa Chương là huynh trưởng ruột của nàng ấy thật à? Còn Tô Hành Chỉ, Tô Hành chỉ là nhi tử của nhà lừa đảo thật ư?
Những suy nghĩ này khiến cho nhận thức của Tô Vũ Tễ chấn động, tâm thần nàng ấy hoảng hốt, bước đi thất tha thất thểu, không thể không vịn vào vách tường rồi ngồi sụp xuống. Cơ thể nàng ấy như bị chia ra làm hai nửa: một nửa đang điên cuồng thét lên rằng, bọn họ dựa vào đâu mà lại đối xử với nàng ấy như vậy; nửa còn lại đang khẽ nói với nàng ấy rằng, Minh Hoa Thường không phải là loại người như vậy, có khi nào đang có nhầm lẫn gì trong chuyện này không?
Chính bởi vì nàng ấy quen biết hết tất cả nhân vật chính trong câu chuyện này, là Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương, cho nên, lúc người nô bộc già đó “châm ngòi”, nàng ấy mới có thể nhận ra được phần "sự thật" bị bẻ cong trong lời nói của bà ta. Nếu không phải là do Tô Vũ Tễ từng gặp Minh Hoa Thường, từng làm việc chung với nhau mấy lần, thì chắc chắn là nàng ấy đã choáng váng đầu óc bởi sự phẫn nộ và lòng hận thù, rồi vọt tới phủ Trấn Quốc Công chất vấn.
Suy nghĩ của Tô Vũ Tế rối bời, nàng ấy mờ mịt không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng ấy ngồi xổm ở đó một hồi, rồi vỗ mạnh lên mặt mình, cuối cùng là chống tay lên đỡ vách tường đứng dậy.
Với trạng thái tinh thần bây giờ của nàng ấy, rõ ràng là không thể nào đi chợ Tây mua đồ được, nên về nhà bình tĩnh lại trước đã.
Sau khi Tô Vũ Tễ rời đi, người nô bộc già vừa xuất hiện ở cuối hẻm, chỉ có điều, bây giờ bà ta đang đứng thẳng người, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, không ai nhìn ra được dáng vẻ của người nô bộc trung thành kính cẩn trước đó nữa. Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Vũ Tễ, thổi còi gọi một con bồ câu tới, nhanh chóng viết vào giấy: "Hồi bẩm điện hạ, cá đã cắn câu, nhưng vẫn cần phải chờ thêm nữa, cần đưa ra con mồi khác mạnh hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận