Song Bích
Chương 223: Trùng phùng
Minh Hoa Thường xử lý xong chuyện của Phong gia thì lặng lẽ dẫn Vệ Châu theo rồi quay về phủ Thứ sử mà không làm kinh động đến bất cứ ai. Phong đại thái thái, Phong nhị thái thái hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì. Minh Hoa Thường có dự định là, sau khi tất cả mọi chuyện liên quan đến vụ án của Phong lão thái gia kết thúc thì nàng mới báo cho người Phong gia sau.
Trong phủ nha, mấy người Tiến Bảo vẫn còn đang đợi nàng. Minh Hoa Thường sắp xếp xong chuyện vụ án thì cũng đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thấy Lý Hoa Chương quay về.
Minh Hoa Thường bất giác cảm thấy lo lắng, Lý Hoa Chương đã nghi ngờ hộ viện mà Phong lão thái gia chiêu mộ có vấn đề từ trước rồi, cũng đã có sự phòng bị nhất định với Tiêu Vương, và hắn cũng đã có những sắp xếp liên quan tới mấy người Đổng Hải, theo lý mà nói thì sẽ không có nguy hiểm gì xảy ra cả. Nhưng Minh Hoa Thường không đảm đương nổi cái chuyện gọi là "lỡ như", nàng không ngừng phái người chạy ra ngoài thành tìm hiểu, đột nhiên có thị vệ chạy vào bẩm báo: "Vương phi, Vương gia quay về rồi."
Minh Hoa Thường mừng rỡ, chẳng màng tới việc khoác áo mà đã chạy nhanh ra ngoài: "Phu quân..."
Nàng mừng rỡ vén rèm lên, chợt va vào một cái bóng đen đi từ phía đối diện đến, nàng bị đụng vào nên vô thức lùi ra sau một bước, người bước tới vô thức đỡ lấy cánh tay nàng. Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên mà nhìn người trước mặt mình, bấy giờ, nàng không có cách nào có thể phản ứng được, ngay khi ấy Lý Hoa Chương mới đi từ hành lang qua, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua tình hình trước mặt, sau đó lại bình tĩnh thản nhiên kéo Minh Hoa Thường đến bên cạnh mình, và nhỏ giọng hỏi nàng: "Đã trễ thế này rồi, sao vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Minh Hoa Thường trông thấy Lý Hoa Chương thì cuối cùng nàng cũng đã có thể yên tâm được rồi, nàng ôm lấy cánh tay Lý Hoa Chương một cách rất tự nhiên, cười bỏ qua chuyện hiểu lầm vừa rồi: "Chàng chưa về thì sao ta có thể yên tâm được? Tạ huynh, lâu rồi không gặp, gần đây hunh khỏe chứ?"
Tạ Tế Xuyên chú ý tới cách xưng hô và hành động của Minh Hoa Thường, hắn ta thản nhiên cụp mắt đáp: "Vẫn ổn."
Minh Hoa Thường hoàn toàn không có thời gian đâu để mà xoắn xuýt về sự xấu hổ vừa rồi, nàng nhìn Lý Hoa Chương, vội nói: "Cuối cùng chàng cũng về rồi, ta thẩm vấn Vệ Châu, cũng chính là đại nha hoàn Bảo Châu đó, và biết được Phong lão thái gia nương nhờ vào Tiêu Vương, muốn gây bất lợi cho chàng."
"Ta đã biết rồi." Lý Hoa Chương thấy Minh Hoa Thường mặc y phục mỏng manh, bèn ôm vai nàng đi vào phòng: "Vào trong đã rồi hãng nói."
Việc Tạ Tế Xuyên ở Trường An xa xôi mà nay lại xuất hiện ở Thương Châu ngay trong đêm khuya, và làm thế nào mà Lý Hoa Chương biết được, thì đã không cần nhiều lời thêm nữa làm gì. Minh Hoa Thường bị Lý Hoa Chương đẩy vào bên trong phòng, nàng vẫn không quên quay đầu lại chào hỏi Tạ Tế Xuyên: "Tạ huynh, huynh đứng đó làm gì vậy, nhanh vào trong ngồi đi."
Lần gần đây nhất mà Tạ Tế Xuyên gặp Minh Hoa Thường là vào hôn lễ của bọn họ. Đã lâu rồi không gặp, nàng vẫn cười nói yêu kiều, hoạt bát vui vẻ, khiến người ta nhìn thấy mà tâm trạng cũng bất giác trở nên tốt hơn. Sau khi Minh Hoa Thường vào phòng, rèm cửa được thả xuống, thoáng chốc, hơi ấm và ánh sáng bị ngăn cách. Tạ Tế Xuyên đứng dưới hành lang nhìn ánh đèn bên trong, rõ ràng là gân như vậy, nhưng lại cách xa hắn ta đến thế.
Tạ Tế Xuyên đứng một mình trong gió, đột nhiên rèm khẽ động, từ khe hở, ánh sáng ấm áp lại chiếu ra nơi đây thêm một lần nữa. Lý Hoa Chương nghiêng người đứng trong quầng sáng ấy, và hắn nói: "Ngươi đi đường vất vả rồi, đi vào uống ngụm trà nóng đi, tránh cho ngươi lại trách Thương Châu lạnh."
Ánh mắt của hắn trong trẻo lại thẳng thắn, rõ ràng là hắn cũng biết được vì sao Tạ Tế Xuyên lại dừng bước. Trong chuyện này, lúc nào nam nhân cũng vô cùng nhạy cảm, hai người đều biết rõ tâm tư của đối phương, cũng đã từng âm thầm sinh ra địch ý với nhau, nhưng Tạ Tế Xuyên vẫn bôn ba ngàn dặm chỉ vì để nhắc nhở Lý Hoa Chương tự lập vương triều, dù rằng Lý Hoa Chương đã từ chối; Lý Hoa Chương cũng chủ động vươn tay ra, thái độ vẫn giống như thường ngày, như thể hai người vẫn là bằng hữu của nhau vậy.
Tạ Tế Xuyên ôm tay áo đứng trong bóng đêm, hắn ta im lặng thật lâu, Lý Hoa Chương vẫn luôn kiên nhẫn chờ hắn ta. Cuối cùng Tạ Tế Xuyên cũng nhúc nhích, chậm rãi đi vào trong phòng. Ở trong phòng, Minh Hoa Thường đã đặt trà bánh xuống xong hết rồi, nàng cười mỉm mà gọi: "Nhanh đến đây ngồi đi, nếm thử trà đặc sản của Thương Châu ta này, ta đã bỏ thêm hoa hợp hoan vào trong đó, có công hiệu an thần dưỡng thần đó. Nước là nước tuyết do ta thu thập, tuyết vừa rơi mấy ngày trước, tươi mới lắm."
Tạ Tế Xuyên ngồi xuống bên bàn, tình cảnh này khiến hắn ta thấy hơi hoảng hốt. Dường như là, cũng có một ngày trời tuyết như vậy, cũng xảy ra án mạng như thế này, Minh Hoa Thường đã nấu tuyết pha trà, nói những lời gần giống như vậy.
Thoáng cái mà đã trôi qua nhiều năm đến thế rồi, đã xảy ra nhiêu chuyện, đến cả Hoàng đế mà cũng đã chết mất hai người, mỗi một người đều đang giãy giụa và chìm nổi trong dòng lũ vận mệnh, nhưng nàng lại không hề thay đổi. Tạ Tế Xuyên đột nhiên ý thức được rằng, những chuyện mà hắn ta luôn xoắn xuýt thật ra chỉ là chuyện râu ria mà thôi, có lẽ Minh Hoa Thường biết, hoặc có lẽ là không biết, nhưng chỉ cần Lý Hoa Chương vẫn xem hắn ta là bằng hữu, thì Minh Hoa Thường cũng vẫn sẽ xem hắn ta là bằng hữu của huynh trưởng nàng.
Thật ra, có rất nhiều chuyện chưa bao giờ thay đổi. Đối với nàng mà nói, hắn ta vẫn luôn là bằng hữu của Nhị huynh nàng.
Tạ Tế Xuyên từng trách mình tiêu cực mà lại bất lực, nếu hắn ta chủ động làm những chuyện gì đó, thì có phải là kết cục sẽ khác đi không? Nhưng hắn ta vẫn luôn không vượt qua được cái giới hạn mang tên bằng hữu đó, thế chẳng phải là vận mệnh đã sớm nói cho hắn ta biết đáp án rồi sao?
Minh Hoa Thường tốt với hắn ta chỉ vì hắn ta là bằng hữu của Lý Hoa Chương, từ lúc Thái tử Chương Hoài quyết định để Trấn Quốc Công chứ không phải là Tạ Thận ôm Lý Hoa Chương đi, thì đã được định trước cả rồi, từ lúc bấy giờ Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương mới trở thành sự tồn tại có một không hai trong sinh mệnh của nhau. Mà Thái tử Chương hoài lựa chọn để Trấn Quốc Công nuôi dưỡng ấu tử thay cho mình, có lẽ là vì, Tạ Thận đã từng khuyên Thái tử Chương Hoài giết Võ Hậu.
Tạ Thận lớn lên ở thế gia, từ nhỏ, thứ mà ông ấy nhìn thấy và học được đều là lợi ích phải đặt lên hàng đầu, khi đứng trước quyên lực, mọi cảm xúc cá nhân hoàn toàn không còn quan trọng. Một người với tâm tính cay nghiệt, suy nghĩ tỉnh táo thích hợp làm mưu thần, chứ không thích hợp nuôi dưỡng một đứa trẻ.
Từ đầu đến cuối, vận mệnh đã nối liền nhau, nhân quả đã được quyết định từ lâu. Dù Tạ Tế Xuyên đã từng đứng lên tranh giành đi chăng nữa, thì thật ra, kết quả cũng sẽ không thay đổi gì, bởi vì hắn ta mang họ Tạ, mà nàng thì họ Minh, Minh Hoa Thường sẽ không thích người lớn lên ở Tạ gia như hắn ta.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, mặc dù Tạ Tế Xuyên vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng hắn ta đã buông bỏ được một cách kỳ quặc như thế đấy. Cuối cùng Tạ Tế Xuyên cũng đã nở nụ cười thương hiệu của hắn ta rồi nói: "Xem ra ta lại có lộc ăn rồi. Chỉ thua Nhậm Dao, như lần ở Phi Hồng sơn trang vậy."
Lý Hoa Chương lạnh lùng lườm hắn ta một cái: "Nói mấy lời may mắn đi."
Minh Hoa Thường không hề để ý, nàng vẫn cười nói: "Chuyện này có gì đâu mà khó, có cơ hội thì mời Nhậm tỷ tỷ đến, ta lại pha một bình. Ồ, đúng rồi, còn có Giang Lăng và Vũ Tễ tỷ nữa, đều có thể mời đến."
Lý Hoa Chương xoay chén trà, từ chối cho ý kiến. Tạ Tế Xuyên cười nhạt, nói: "Đúng là Nhậm Dao đã chạy đến Thương Châu thật đấy, nhưng nàng ta có muốn uống trà với chúng ta hay không thì cũng khó nói lắm."
Minh Hoa Thường chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương giải thích cho nàng nghe: "Thế cục Trường An căng thẳng, Hoàng hậu không yên tâm về Tiêu Vương, phái người đi đến Quân Châu phòng ngừa, người dẫn binh chính là Nhậm Dao."
Minh Hoa Thường bừng tỉnh, chợt hiểu ra, trong thư, Minh Vũ Tễ đã nói là Nhậm Dao rất được Vi Hoàng hậu trọng dụng, thì ra là nàng ấy đã được trọng dụng đến mức độ này rồi à. Minh Hoa Thường vẫn mang dáng vẻ không thèm để ý mà nói: "Chắc chắn là Nhậm tỷ tỷ sẽ đến. Nhậm tỷ tỷ đã tới Quân Châu rồi, vậy còn Giang Lăng thì sao?"
Lý Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đều không quan tâm lắm, Tạ Tế Xuyên nói: "Ai mà biết được. Tốt xấu gì thì Nhậm Dao cũng trong tình cảnh khó lòng có thể làm trái hoàng mệnh, nhưng còn đầu óc của cái tên Giang Lăng này cũng chưa hỏng đến mức độ ấy, lẽ nào lại chạy tới trước trận làm bia đỡ đạn à?"
Minh Hoa Thường nhướng mày, không tiếp tục chủ đề này nữa, lẩm bẩm một cách chắc nịch rằng: "Chắc chắn là hắn ta sẽ tới."
Trong nói chuyện thì đã bất giác uống cạn hai chén trà rồi, cuối cùng cái dạ dày luôn âm ỉ đau của Tạ Tế Xuyên cũng đã dịu lại. Minh Hoa Thường thấy hai người đã bôn ba cả đêm đều cụp mi xuống hết rồi, thì mới chậm rãi nói vào chủ đề chính.
Minh Hoa Thường nhẹ giọng hỏi tung tích mấy người Đổng Hải, cùng với những chuyện đã xảy ra ở Trường An, nàng cũng cố hết sức lựa lời đơn giản để giải thích lại cách thức mà Vệ Châu gây án. Sau khi Tạ Tế Xuyên nghe xong kế hoạch giết người của Vệ Châu thì hắn ta cảm thấy vô cùng hứng thú với người này, Lý Hoa Chương nói: "Khi thấy kim trên yên ngựa thì ta bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân tử vong của Phong lão thái gia, vốn dĩ ta lo là sẽ không kịp, may mà nàng đã tìm ra được. Quả nhiên, phá án vẫn phải dựa vào nàng."
"Đâu có, phải gọi đây là thần giao cách cảm giữa chúng ta đó chứ." Minh Hoa Thường nói: "Nếu không có chàng và Tạ huynh tróc nã đám người Đổng Hải về quy án, dù ta có bắt được Vệ Châu đi chăng nữa, thì vụ án này cũng không được xem là đã phá được. Dù gì thì cũng không thể bắt người số khổ phản công trong tuyệt cảnh mà không trừng trị thủ phạm tạo nên bi kịch được."
Lý Hoa Chương nhìn nàng mà cười dịu dàng: “Chính là vì thành Thương Châu có nàng, ta biết chắc chắn là nàng có thể bắt được hung thủ, nên ta mới dám yên lòng đuổi theo sơn tặc."
Tạ Tế Xuyên nhìn hai người này, bỗng nhiên hắn ta nhớ đến pháo hoa mà mình nhìn thấy khi ở ngoài thành. Hắn ta lặng lẽ rời khỏi Trường An, khi ăn gió nằm sương chạy một mạch đến Thương Châu, hắn ta lại chưa bao giờ lo rằng Lý Hoa Chương sẽ từ chối mình. Dù chỉ là một người bình thường thôi, thì sao trên đời này lại có người không động lòng trước cơ hội tốt có thể đoạt hoàng vị đang bày ra ngay ngay trước mặt mình kia chứ?
Nhưng Lý Hoa Chương lại không hề dao động. Minh Hoa Thường chưa từng trao đổi trước với Lý Hoa Chương, nhưng nàng đã thả pháo hoa triệu tập Huyền Kiêu Vệ từ trước, vì nàng biết là hắn sẽ không đi.
Giống như cái cách mà Lý Hoa Chương yên tâm giao phần lớn quyền lực của Huyền Kiêu Vệ cho Minh Hoa Thường vậy, bởi vì hắn cũng biết, biết rằng Minh Hoa Thường sẽ không lạm dụng quyền lực ấy.
Tạ Tế Xuyên nhìn cặp đôi yêu thương nhau, tín nhiệm nhau trước mặt mình, tâm trạng hắn ta chợt chùng xuống. Hắn ta hỏi: "Các ngươi định xử lý Vệ Châu thế nào?"
"Vấn đề này ta đã nghĩ đến từ trước rồi." Minh Hoa Thường nói: "Mặc dù nàng ấy đáng thương nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đã giết người thì nhất định là phải bị trừng phạt. Bọn ta có thể viết thư cho Đại lý tự để giải thích tình huống của nàng ấy, có giảm hình phạt hay không thì còn phải xem Đại lý tự phán quyết thế nào nữa."
Lý Hoa Chương nói: "Thư thì để ta viết, khi ta nhậm chức Kinh Triệu Doãn thì đã có qua lại với Đại lý tự khanh. Nhưng bây giờ thời cuộc rối loạn, Vị đảng độc quyền, Đại lý tự còn có thể làm việc bình thường hay không thì khó lòng mà nói được. Chi bằng cứ nhốt Vệ Châu ở phủ nha trước, đợi thế cục ở Trường An ổn định hơn một chút rồi hãng đưa hồ sơ đến Trường An."
Minh Hoa Thường đồng ý, rồi nàng hỏi: "Vậy còn Tiêu Vương và Phong gia thì sao đây?"
Sau khi ba người ngồi xuống thì không hẹn mà cùng tránh nói đến chính sự, nhưng cuối cùng vẫn không thể bỏ qua được. Tiêu Vương sẽ không vì bọn họ không muốn đối mặt mà dừng việc tạo phản lại, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chiến tranh lan tới Thương Châu. Đồng thời, ba người đều có linh cảm, ngày này sẽ không còn xa nữa.
Lý Hoa Chương im lặng một lúc rồi nói: "Đêm nay cũng muộn quá rồi, mọi người đã mệt mỏi cả ngày trời, nghỉ ngơi trước đi đã. Những việc này thì chờ sang ngày mai để tỉnh thần đồi dào lại rồi hãng bàn sau." Bây giờ đã qua giờ Tý, dù có gặp chuyện khó giải quyết hơn nữa thì cũng chẳng gấp đến độ nhất quyết phải giải quyết được ngay bây giờ. Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên đều đồng ý, Tạ Tế Xuyên đứng dậy cáo từ trước, sau khi hắn ta đi, vẻ lo lắng ánh lên trong mắt Minh Hoa Thường, nàng nhìn về phía Lý Hoa Chương và nói: "Nhị huynh, chàng không về, vậy thì tình hình bên phía Trường An vẫn sẽ ổn cả chứ?"
Ánh mắt nàng nghiêm túc và chân thành, toàn tâm toàn ý lo lắng cho hắn. Lòng Lý Hoa Chương ấm áp, hắn cầm tay Minh Hoa Thường rồi đáp: "Không sao. Quân tử có việc nên làm, có việc không. Ta đã ở Thương Châu rồi thì không thể nào ngồi yên, không để ý đến phản loạn ở Quân Châu được. Nếu như bỏ lỡ thì chứng tỏ là do ta và vị trí ấy không có duyên, không có gì để tiếc nuối cả."
Lý Hoa Chương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Huống chị, vốn dĩ ta cũng không muốn ngồi vào vị trí đó. Tất cả những việc ta làm đều xuất phát từ bản tâm chứ không phải là vì đoạt hoàng vị."
“Trùng hợp quá, ta cũng không có hứng thú với vị trí Hoàng hậu." Minh Hoa Thường khẽ cười, nàng dựa vào vai hắn và nói: "Ta ghét nhất là tranh giành thứ gì đó với người khác. Vị trí tôn quý nhất của nữ tử trong thiên hạ này nào có thể sánh bằng một vị phu quân chỉ thuộc về ta? Chàng cảm thấy nên ở lại thì chúng ta sẽ ở lại, ta đã phát lệnh triệu tập rồi, ngày mai chúng ta đi đến cứ điểm xem thử xem, không cần biết là có bao nhiêu người có thể đến, ta đều sẽ ở bên chàng. Nếu có thể thành công, chúng ta cùng nhau về Đông Đô ngắm hoa mẫu đơn nở, còn nếu như không thành công, chúng ta sẽ cùng chôn nhau ở Thương Châu."
Không cần giải thích, nàng đã sớm biết lựa chọn của hắn là gì rồi. Hắn không thèm để ý đến chuyện tam tòng tứ đức ma quỷ kia, để nàng được sống tuỳ ý và thoải mái, nàng cũng sẵn lòng đi theo lựa chọn của hắn, cùng sống cùng chết, không hỏi đến vinh hoa phú quý.
Lý Hoa Chương phủ tay lên tóc Minh Hoa Thường, giọng nói khàn khàn rung động: "Được."...
Sáng sớm ngày hôm sau, gió đã thổi cả đêm cuối cùng cũng đã chịu dừng lại, tuyết đọng trên chạc cây, tính lặng như một bức tranh. Lý Hoa Chương dậy chưa được bao lâu mà đã nghe thấy binh lính bẩm báo rằng, họ đã phát hiện ra thi thể của Đổng Hải, hắn đã cưỡi ngựa ra khỏi thành ngay lập tức mà không làm kinh động đến Minh Hoa Thường.
Trước đống đá lộn xộn, nước sông lạnh băng chảy cuồn cuộn về phía Đông, có một thi thể nam nằm úp sấp trên tảng đá, vết máu loang lổ khắp toàn thân, sau lưng hắn ta, người ta còn có thể thấy cả chiếc mũi tên đã bị bẻ gãy. Lý Hoa Chương giẫm lên đá vụn mà tiến lên, hắn lật thi thể lại xem, nói với binh sĩ: "Là Đổng Hải. Tìm kiếm trên người chưa?”
"Tìm rồi ạ, tất cả mọi thứ đều ở trong đây."
Lý Hoa Chương nhận lấy gói đồ, trong đó có khăn vải ướt đẫm, thư từ thì đã không còn nhìn ra được chữ viết, có mấy xâu tiền, còn có vài thứ vũ khí linh tinh nữa. Lý Hoa Chương hỏi: "Chỉ có những thứ này thôi sao?"
"Bẩm Thứ sử, lúc bọn thuộc hạ lần tìm theo dòng sông thì hắn ta đã bị trôi đến chỗ nước cạn này, những thứ này đều là do bọn thuộc hạ tìm ra được từ trong y phục của hắn ta, bọc hành lý hắn ta mang theo bên mình thì không biết là đã bị nước cuốn tới nơi nào rồi."
Bọc hành lý mà Đổng Hải mang theo bên mình không còn thấy đâu, vậy thì chứng tỏ là cũng không thể tìm ra được ngọc Tùy Hầu nữa. Binh sĩ thấy Lý Hoa Chương cứ nhìn nước sông mãi thì hỏi: "Thứ sử, có cần trục vớt ở gân đường sông không?"
Thương Châu nhiều núi, lại ở thượng nguồn, con sông này chảy vào Thương Châu rất nhanh, chảy đến Quân Châu rồi thì mới dịu lại được một chút. Nơi này cách chỗ sườn núi nơi Đổng Hải ngã xuống một trăm dặm, ở giữa còn có thêm sông ngầm chảy xiết, chỉ là một viên minh châu nho nhỏ mà thôi, họ biết phải tìm từ đâu đây?
Ngày xưa Tùy Hầu có ngọc, Sở Vương diệt Tùy; nước Sở có bảo vật, Tân thảo phạt Sở. Còn bây giờ, đến cả nước Tần hùng mạnh cũng chôn vùi trong cát bụi, ngọc Tùy Hầu qua tay hết người này đến người khác, trong những khi đó, không ngừng có người táng gia bại sản, cửa nát nhà tan chỉ vì nó. Bây giờ nó đã theo sơn tặc rơi vào dòng sông cuồn cuộn, có thể là cũng sẽ có người khác tình cờ nhặt nó lên, lại một lần nữa được nâng lên bảo tọa; cũng có thể là nó sẽ bị chôn vùi dưới đáy sông sâu thẳm, minh châu phủ bụi.
Có thể, được quay về giữa đất trời, không dính vào thị phi, mới là kết cục tốt nhất của nó nhỉ?
Lý Hoa Chương thản nhiên nói: "Không cần. Xử lý thi thể của Đổng Hải đi."
Binh sĩ gật đầu, đang muốn đưa thi thể đi chôn thì Lý Hoa Chương chợt gọi lại: "Chờ đã."
Binh sĩ dừng lại, Lý Hoa Chương quay đầu nhìn về phía thành Thương Châu, lại nhìn ra nơi xa xa theo nước sông chảy xiết, rồi hắn hỏi: "Đi tiếp theo con sông này chính là Quân Châu, có đúng không?”
Tuy binh sĩ không hiểu lắm nhưng vẫn nói: "Vâng. Nhưng đường sông rất hiểm, có vài chỗ còn có xoáy nước, chỉ có rất ít người lão luyện mới dám đưa đò, phần lớn đều đi đường bộ."
Lý Hoa Chương chậm rãi gật đầu, nhìn nước sông, hắn ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: "Thuê chiếc xe ở quanh thôn đi, bọc thi thể của Đổng Hải lại, kéo về phủ nha."
Binh sĩ nhìn nhau, không rõ Thứ sử muốn làm gì, tuy thấy nghi hoặc nhưng vẫn chắp tay trước ngực mà đáp: "Vâng."
Lý Hoa Chương quay về phủ nha, vừa hay bắt gặp Tạ Tế Xuyên vừa sửa soạn xong, hắn ta đang thong dong ra ngoài đi dạo. Tạ Tế Xuyên thấy trên vạt áo hắn có dính bụi đất thì chậm rãi nói: "Ôi chao, sớm thế này mà đã phải đi làm việc rồi à, ta còn tưởng là ngươi chạy rồi kia chứ."
Lý Hoa Chương lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, nhưng rồi vẫn nhịn xuống. Tạ Tế Xuyên vẫn mang cái dáng vẻ gợi đòn đó, hắn ta khoanh tay nhìn bọn họ bận rộn, nói: "Chẳng phải đây là sơn tặc à? Ngươi đóng băng thi thể hắn ta làm gì đấy?"
Lý Hoa Chương mặc kệ mấy người rảnh rỗi không đóng góp được gì hay ho nào đó, sau khi dặn dò người của nhà xác trông coi Đổng Hải thì nhanh chóng bước ra sau và hỏi: "Vương phi đâu?"
"Đã dậy rồi, ở hậu viện ạ." Lý Hoa Chương đang muốn ởđi ra khỏi cửa viện thì vô tình gặp Minh Hoa Thường đang đi tới. Lý Hoa Chương thấy nàng thì vội nói: "Đừng chạy, cẩn thận đường trơn."
Minh Hoa Thường bọc lại kín mít giống như một con thỏ, nhảy nhót chạy đến bên cạnh hắn, nhìn ra sau hắn rồi hỏi: "Tìm được Đổng Hải rồi à?"
"Ừ." Lý Hoa Chương vội vàng bước xuống bậc thang đón lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: "Dùng bữa sáng chưa?”
Tạ Tế Xuyên chậm rãi đi đến từ phía sau,/xùy" một tiếng rồi nói: "Ta cũng chưa dùng bữa sáng, sao không hỏi ta thế?"
Ấn đường Lý Hoa Chương giật mạnh, sự kiên nhẫn đã ở ranh giới bộc phát. Minh Hoa Thường cười nói: "Vừa hay ta biết có một cửa tiệm làm đồ ăn sáng ngon lắm, hôm nay ta mời hai người. Có điều, cửa tiệm đó đông người, không nên rêu rao, hai người cần thay sang thường phục."
Một lúc sau, Tạ Tế Xuyên ngồi trong cửa tiệm mà Minh Hoa Thường nói tới, hắn ta vén rèm trúc lên, nhìn xuống dưới lầu, và nói: "Cửa tiệm này làm ăn cũng rộng đấy, không những làm đồ ăn sáng ngon mà người ở trọ cũng nhiều, mới sáng sớm thôi mà đã đông người như vậy rồi."
Hơn nữa, chỉ toàn là những người phong trần mệt mỏi, ánh mắt sáng rực, nét mặt cảnh giác. Minh Hoa Thường rót ba chén trà nhỏ ra và nói: "Cuối năm rồi, làm ăn thịnh vượng là chuyện tốt mà, nên chúc mừng ông chủ. Hai người muốn ăn gì?"
Tạ Tế Xuyên "xùy" khẽ một tiếng, hắn ta đã nói rồi mà, sao bỗng nhiên Minh Hoa Thường lại cứ muốn mời khách kia chứ, thì ra chỉ là đang tìm lý do để đến cứ điểm của Huyền Kiêu Vệ thôi. Hắn ta buông rèm xuống, không thèm để ý mà nói: "Khách nghe theo chủ, muội gọi đi."
Lý Hoa Chương thì càng khỏi cần phải nói rồi, từ trước đến nay đều là do Minh Hoa Thường quyết định, Minh Hoa Thường bèn yên tâm gọi món mà nàng thích. Không bao lâu sau, đồ ăn sáng nóng hổi đã được bưng lên, Tạ Tế Xuyên cắn một miếng bánh canh, kinh ngạc thốt lên: "Có thể ăn được thật à?"
"Đương nhiên." Minh Hoa Thường như đã bị sỉ nhục kinh khủng lắm, lời lế cũng trở nên đanh thép hơn: "Đầu bếp của Huyền Kiêu Vệ, ngoại trừ việc phải luyện đao ra thì còn phải tập làm đồ ăn nữa, huynh đừng có mà xem thường người ta."
Lúc Minh Hoa Thường nói chuyện, Lý Hoa Chương đã pha nước chấm xong, lặng lẽ đặt bên tay nàng, loại nào cũng đều là loại nàng thích cả. Ba người vừa ăn vừa quan sát đám người dưới lầu, Tạ Tế Xuyên ước lượng sơ qua, nói: "Ban đầu ta cho rằng Thương Châu xa xôi, triệu tập không được mấy người đâu, không ngờ là có không ít người tới, thoáng cái mà đã được mười người rồi. Nhưng trong chuyện tạo phản này mà nói, vẫn chỉ là như muối bỏ biển thôi."
Lý Hoa Chương đưa khăn cho Minh Hoa Thường, nhẹ nhàng trả lời: "Huyền Kiêu Vệ giỏi tìm hiểu tin tức, thăm dò tình báo, truy bắt ám sát, vốn dĩ cũng không dùng để lên chiến trường."
"Nhưng công thành, chung quy lại thì vẫn cần có binh sĩ, còn phải là tinh binh đã qua huấn luyện nữa." Tạ Tế Xuyên lại hỏi: "Thương Châu có bao nhiêu binh lực?"
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đều im lặng, rõ ràng là con số này không mấy khả quan. Tạ Tế Xuyên vẫn cảm thấy, à không cần cảm thấy, chiến dịch này sẽ không thắng nổi, hắn ta không ôm hy vọng lớn lao gì mà nói: "Hai người không về Trường An cùng ta thật à? Nhân lúc Tiêu Vương chưa khởi binh, bây giờ đi vẫn còn kịp đấy."
Minh Hoa Thường đang muốn nói chuyện, chợt cảm nhận được có một cảm giác lôi kéo đầy khó hiểu, qua đường lớn ồn ào, nàng nghe thấy người trước quầy nói chuyện: "Hai căn phòng khách, tìm một vị lang trung đến, phải nhanh lên."
Minh Hoa Thường có linh cảm gì đấy, nàng vén rèm trúc lên, vừa hay bấy giờ người dưới lầu cũng ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau. Minh Hoa Thường mím môi lại trong chốc lát rồi nói: "Không cần nữa, bọn ta không về Trường An được nữa rồi."
Trong phòng khách, lang trung thu dọn băng vải nhuốm máu, dặn dò phương thuốc xong thì mới đi ra ngoài. Lý Hoa Chương đóng cửa lại, nhìn vê phía người đang ở sau bức bình phong rồi hỏi: "Sao các ngươi lại đến Thương Châu?"
"Đúng vậy." Từ ban nãy là Minh Hoa Thường đã nôn nóng tới mức không thể nhịn nổi, nàng vội hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Cha đâu?" Minh Vũ Tễ uống hai chén trà, thở ra một hơi thật dài: "Nói ra dài dòng lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận