Song Bích
Chương 26: Huyền Kiêu
Nghe thấy ma quỷ quấy phá, đám đông lập tức trở nên hỗn loạn. Như Ý hơi sợ hãi, theo bản năng tới gân Minh Hoa Thường: "Nương tử..."
Minh Hoa Thường đè tay nàng ấy lại, nói: "Không sao. Chúng ta đang ở trong chùa mà, ma quỷ nào có thể chạy tới trước mặt Phật Tổ chứ?"
Minh Hoa Thường còn khá bình tĩnh, người xung quanh đã xôn xao bàn tán: "Xảy ra chuyện gì thế? Ngỗi trạch là nhà ai2"
"Ngỗi trạch cách đây không xa, cũng ở trong phường Sùng Nghiệp, chính là tòa nhà trồng cây hòe đằng trước. Ngỗi chưởng quỹ mới vừa mở rộng tòa nhà, đang lúc vẻ vang đấy, sao lại có ma quỷ?"
Nói đến đây, trong đám đông có người hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí nói: "Đó là các ngươi không biết, Ngỗi gia buôn bán con rối, nghe nói... con rối của nhà họ là sống, đi lại khắp cả tòa nhà đấy."
Tất cả mọi người đang vây xem hít hà một hơi, lao nhao hỏi: "Chuyện này là thật à? Nhưng mà con rối là để hầu hạ người chết, nếu thứ này sống..."
Như Ý nghe mà run lẩy bẩy, nàng ấy mới quay về từ vườn Phi Hồng, bị xác chết nữ không có mắt dọa cho vô cùng hãi, sợ nhất là nghe mấy chuyện ma quỷ này. Nàng ấy níu chặt y phục của Minh Hoa Thường, sợ sệt nói: "Nương tử, chúng ta mau đi thôi."
Con rối là đồ để chôn cùng người chết, thường được các gia đình quyền quý dùng khi xử lý việc tang lễ. Quý tộc sợ sau khi chết xuống bên dưới không có người hầu hạ, thời cổ dùng người sống tuẫn táng, bây giờ triều đình không cho phép dùng người sống, bèn đổi thành con rối.
Bởi vì vụ mua bán này chủ yếu là làm với nhà quyền quý, cho nên con rối thường được điêu khắc vô cùng xa hoa chân thật, thậm chí có một số nhà sẽ làm thành con rối có kích cỡ bằng với người sống. Ngỗi gia chính là hiệu buôn chuyên môn buôn bán con rối rất nổi tiếng ở Thần Đô.
Con rối của nhà làm con rối sống dậy, cái mánh lới này đủ lớn, lập tức hấp dẫn rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Gã sai vặt kia mặt như đưa đám, lôi kéo trụ trì trong chùa không thả, khăng khăng muốn trụ trì tới nhà bọn họ làm pháp sự.
Minh Hoa Thường chẳng có hứng thú gì với việc nhà người khác có quỷ, Như Ý đã sợ hãi như vậy, lại ở đây cũng không có ý nghĩa, Minh Hoa Thường bèn dẫn Như Ý ra khỏi đám đông.
Cảnh xuân tươi đẹp, bởi vì chuyện có quỷ mà dường như ánh nắng cũng bị phủ lên một tầng xám xịt, đi ở trong miếu hơi lạnh dày đặc. Minh Hoa Thường thấy sắc mặt Như Ý không tốt, nói: "Không có việc gì, chúng ta đại nạn không chết, sau này còn nhiều phúc phận lắm. Nơi này không có gì thú vị, đi thôi, chúng ta đi chỗ nào đông người nhìn xem.”
Minh Hoa Thường dẫn theo Như Ý rẽ từ cửa hông ra, đi dạo chợ phiên bên ngoài chùa. Như Ý có lanh lợi thì cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, sao có thể không thích đi dạo chợ chứ. Nhưng nàng ấy nghĩ đến việc hôm nay bọn họ tới đây là vì cùng đi dâng hương với Minh lão phu nhân, hơi do dự: "Nương tử, lão phu nhân không cho ngài đi xa. Chúng ta ra...
Minh Hoa Thường cầm một cây trâm ở quán ven đường lên nhìn, tức giận liếc nàng ấy một cái: "Loại chuyện này ngươi không nói, ta không nói, sao tổ mẫu biết được? Như Ý ngươi xem, cây trâm này thế nào..."
Có Minh Hoa Thường đảm bảo, Như Ý lập tức quảng mối lo đi, vui vẻ đi dạo ngắm nghía các quây hàng. So với Công phủ thì tay nghề ở dân gian quá mộc mạc, nhưng thắng ở điểm mới lạ thú vị, Minh Hoa Thường vừa đi vừa hỏi, đặt câu hỏi vô cùng cẩn thận.
Như Ý thắc mắc hỏi: "Nương tử, ngài hỏi những chuyện này làm gì? Ngài thiếu đồ trang sức thì sai người đi thành Nam đánh một bộ mới, loại đồ chơi nhỏ dân gian này sao xứng vào Công phủ?
Minh Hoa Thường cười nói: "Ta chỉ nhìn chơi thôi." Cũng không nói thêm gì.
Nàng không có nhiều cơ hội ra ngoài, không thể uổng phí hết được. Nàng còn chưa tìm được cách kiếm sống sau này đâu, hỏi bách tính trên thị trường một chút, nhìn xem có nghề nào nàng có thể làm không. Loại chuyện này thì không cần nói với Như Ý.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nghỉ, không biết đã đi dạo nửa con phố từ bao giờ, đều đã cảm thấy hơi mệt mỏi. Minh Hoa Thường thấy bên đường có quẩy xoắn, nói với Như Ý: "Bên kia có bán quẩy xoắn, ngươi đi mua một túi, ta đứng đây chờ ngươi."
Như Ý đáp một tiếng, lập tức đi ngay. Minh Hoa Thường đứng ở ven đường nghỉ ngơi, nàng đang quan sát con đường này, bỗng nhìn thấy một chiếc xe chở hàng đi tới, chặn tầm nhìn hai bên. Minh Hoa Thường bị dồn lùi lại, nàng đang muốn đi tìm Như Ý, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng nói: "Minh nhị nương tử, xin ít thời gian nói chuyện."
Cả người Minh Hoa Thường cứng đờ, trên đường ồn ào, đám tiểu nhị giữ hàng hét to đẩy xe, trong đám đông có người vội vàng né tránh, có khẽ phàn nàn, không ai chú ý tới góc này.
Minh Hoa Thường bóp chặt lòng bàn tay, ép bản thân tỉnh táo lại. Nàng không quay đầu nhìn tướng mạo của người đằng sau, hỏi: "Các hạ là ai?"
Lúc nói chuyện, ánh mắt Minh Hoa Thường vô ý liếc vê hướng ngôi chùa, hôm nay phủ Trấn Quốc Công tới chùa Bồ Đề dâng hương, đương nhiên là có dẫn thị vệ theo, lúc này bọn họ đều đang ở trong chùa.
Người sau lưng nhìn ra ý đồ của Minh Hoa Thường, người đó cười một tiếng, giống như chế giễu lại tựa như đang uy hiếp, nói: "Minh nương tử, chúng ta cũng không có ác ý, nhưng nếu như ngươi kêu ra tiếng, vậy thì chưa chắc."
Minh Hoa Thường tính khoảng cách giữa nơi này và chùa miếu, lại nhìn Như Ý đang mua quẩy xoắn ở bên đường đối diện, nhượng bộ: "Không biết chủ nhân của các hạ là người phương nào?”
Người sau lưng không chút dao động, lạnh lùng nói: "Nương tử ởi thì biết."
Minh Hoa Thường hết cách, chỉ có thể đi theo đối phương vào trong. Bên cạnh nàng chỉ có một mình Như Ý, lấy cứng đối cứng căn bản không có phần thắng, mà nơi này cách chùa miếu quá xa, cho dù kêu cứu cũng không gọi thị vệ tới được, trái lại sẽ chọc giận những người này.
Đã không thay đổi được, vậy thì cũng chỉ có thể nhìn xem đối phương muốn làm gì. Minh Hoa Thường bị dẫn vào một quán trà. Dọc đường, nàng âm thầm dò xét hoàn cảnh. Quán trà này trang trí lịch sự tao nhã, trên tường treo thư họa, nhìn vô cùng thanh tịnh, rất có cảm giác tĩnh lặng nơi phồn hoa. Khách khứa trong tiệm không nhiều, chưởng quỹ ngồi sau quầy gảy bàn tính, người hầu trà đi ra đi vào lau bàn, hoàn toàn không để ý tới Minh Hoa Thường.
Trái tim Minh Hoa Thường càng ngày càng lạnh. Đối phương chọn một quán trà rất tao nhã, ngoài lúc ban đầu uy hiếp ra thì thậm chí có thể nói là thái độ phong độ nhẹ nhàng, nhìn không giống bọn bắt cóc cướp người cướp sắc.
Nhưng điều này lại thể hiện rõ một vấn đề lớn hơn. Không cầu tài không cầu sắc, vậy thì đã nói rõ thứ người đó muốn không phải là thứ bình thường có thể cho.
Người dẫn đường đưa Minh Hoa Thường lên lầu hai, dừng trước một gian phòng bao, khẽ gõ lên cửa: "Thủ lĩnh, nàng ta tới rồi."
Bên trong truyền đến tiếng trả lời, người dẫn đường đẩy cửa ra, nhìn về phía Minh Hoa Thường: "Nương tử, mời vào."
Hiện tại tâm trạng của Minh Hoa Thường thực sự không thể diễn tả bằng một lời được, nhưng vẫn cười với nam tử đang uy hiếp mình, ôm lòng thấy chết không sờn bước vào trong.
Trong phòng bao vẫn được dùng phong cách thanh nhã như bên ngoài, bày biện khá tỉnh xảo. Một nam tử mặc áo bào màu vàng thêu hoa văn đen ngồi trước bàn pha trà, ông ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người thẳng tắp, dung mạo lại nho nhã giống người đọc sách. Ông ta cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ giơ tay chỉ về phía đối diện: "Ngồi."
Minh Hoa Thường đã chết lặng, dứt khoát vò đã mẻ chẳng sợ sứt, không chút khách khí ngồi xuống đối diện. Nam tử không nhanh không chậm thêm nước vào trong ấm tử sa, nói: "Bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng cách này để gặp mặt Minh tiểu thư, đắc tội."
Minh Hoa Thường cười giả tạo, nói: "Không sao, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Trà Dương Tiện mới xuân đã được hái rồi à?" Cuối cùng nam tử áo đen cũng ngẩng đầu lên nhìn Minh Hoa Thường một cái, nói: "Mũi của tiểu nương tử thính đấy."
"Quá khen." Minh Hoa Thường cười nói: "Ta học cái gì cũng không được, cũng chỉ để ý chuyện ăn uống. Trà Dương Tiện, ấm tử sa, suối núi tuyết, trà ngon ấm tốt nước lành, hôm nay là ta dính thơm lây.
Nam tử nhìn nàng, trên môi ngậm cười: "Sao tiểu nương tử biết đây là nước suối trên núi tuyết?"
Minh Hoa Thường cười nói: "Động tác pha trà của đại nhân tinh diệu như vậy, vừa nhìn đã biết là người pha trà lão luyện. Không có suối Ngọc Nữ thì thật là đáng tiếc, ngoài nước suối trên núi Mang thì còn nước nơi nào xứng với lá trà tốt như vậy?"
Nam tử cười cười từ chối cho ý kiến, cúi đầu rót nước, nói: "Lấy nước từ trên núi xuống tốn người tốn của, ta không có phúc phận đó đâu. Đây chẳng là nước giếng trong chùa Bồ Đề thôi."
Minh Hoa Thường, mắt cũng không nháy một cái, lần nữa khen một mạch. Trên miệng nàng nói lời nịnh nọt, nhưng trong lòng đang nhanh chóng tính toán.
Nàng gọi ông ta là đại nhân, ông ta không phủ nhận, có thể thấy là ông ta đúng là người trong triều đình. Người gần đây nàng đắc tội phải hơn nữa còn nuôi nổi môn khách, tổng cộng cũng chỉ có mấy người đó.
Nàng vốn cho rằng ông ta là người của Thái Bình Công chúa, nhưng nàng nhắc tới nước trên núi tuyết, lại bị đối phương bác bỏ.
Bên ngoài thành Lạc Dương có một khoảng đất lớn đều là tài sản của Thái Bình Công chúa, người bên ngoài không thể đi núi tuyết lấy nước, nhưng Thái Bình Công chúa lại hoàn toàn có đủ sức đủ của để làm chuyện này. Nếu như không phải nước trên núi tuyết, vậy thì ông ta không phải người do Thái Bình Công chúa phái tới?
Vậy thì tình huống càng không xong, rốt cuộc là Nguy Vương, Lương Vương, Lư Lăng Vương, hay là Hoàng trữ trước kia - Tương Vương hiện tại?
Ấm trà vang lên, nam tử cúi đầu múc nước, hơi nước bay mù mịt giữa hai người, mông lung nhìn không rõ lắm. Nam tử rũ mắt, nhìn như hưởng thụ lời nịnh nọt của Minh Hoa Thường, bất chợt hỏi: "Tiểu nương tử đoán lâu như vậy rồi, đoán được chưa?”
Bàn tay dưới ống tay áo của Minh Hoa Thường bóp đến trắng bệch. Nàng biết chuyện mình sống hay chết được quyết định vào thời khắc này, có thể đi ra ngoài hay không, vậy thì phải xem câu trả lời tiếp theo của nàng.
Minh Hoa Thường bất chấp tất cả, quyết định đánh cược một lần bất cứ giá nào: "Tiểu nữ ngu dốt vụng về, thấp cổ bé họng, thực sự không biết có nơi nào vào được mắt Nữ hoàng?"
Nam tử thả bầu hồ lô xuống, ngẩng đầu, nhìn nàng cười nói: "Tiểu nương tử thông minh, quả nhiên lão phu không nhìn lầm người."
Minh Hoa Thường biết mình đã thành công, ngón tay chậm rãi thả lỏng, sau lưng đều đã bị mồ hôi tẩm ướt.
Thái Bình Công chúa hào hoa xa xỉ, vì giữ mặt mũi mà căn bản không quan tâm sẽ tiêu tốn bao nhiêu sức người sức của, nhưng Nữ hoàng lại không thích phô trương lãng phí, dù thân là Hoàng đế nhưng lại sống rất giản dị.
Nếu như là môn khách của Thái Bình Công chúa, chỉ là nước trên núi tuyết mà thôi, Thái Bình Công chúa mới không thèm để ý, nhưng Nữ hoàng lại không cho phép thần tử lãng phí như vậy.
Loại trừ Nguy Vương và Lương Vương cũng rất đơn giản. Hiện tại nhờ có Nữ hoàng mà Võ gia gà chó lên trời, nhưng Nguy Vương quen luồn cúi coi trọng lợi ích, Lương Vương bảo thủ, sẽ không làm những thứ không thực tế như này. Nếu Nguy Vương muốn gây phiền phức cho Minh Hoa Thường, trực tiếp đánh ngất nàng ở ngay trên đường rồi bắt đi là được, nào có kiên nhẫn dẫn nàng tới phòng trà?
Lư Lăng Vương vừa về kinh, sắp được lập làm Thái tử, ông ấy điên rồi mới có thể gây sự vào thời điểm này. Còn Tương Vương... mặc dù nói thế này thì có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng Minh Hoa Thường quả thực cảm thấy... nếu Tương Vương có năng lực thu nạp được thần tử lợi hại như này, cũng sẽ không trở thành con rối bị nhốt trong cung mười ba năm. Loại trừ hết tất cả những khả năng không thực tế, cho dù lựa chọn còn lại có không hợp lẽ thường đến mấy... thì cũng là đáp án duy nhất.
Quá nguy hiểm. Minh Hoa Thường có linh cảm, nếu nàng đoán sai, nói ra tên của Tương Vương hoặc là Nguy Vương, vậy thì Minh gia sẽ phải rơi vào kết quả vạn kiếp bất phục.
Nam tử thản nhiên đặt tay lên đầu gối, chờ lượt nước sôi cuối cùng, hờ hững hỏi: "Nghe nói Minh nương tử đã lập công lớn ở sơn trang Phi Hồng?"
"Không không." Minh Hoa Thường đều sắp không thở nổi, vội vàng phủi sạch quan hệ: "Ta chẳng qua chỉ nói linh tinh vài câu thôi, đều là Thái Bình Công chúa nhìn rõ mọi việc, minh xét."
"Thật à?" Nam tử hoàn toàn mặc kệ Minh Hoa Thường nói gì, chậm rãi nói: 'Nhưng ta nghe nói là, Minh nương tử còn chưa nhìn thấy kẻ gây án, đã đoán được tám chín phần mười tính cách và thói quen của hắn ta."
Minh Hoa Thường im lặng, nàng chỉ lộ ra chân dung của kẻ phạm tội ở hai nơi, một là nói với Minh Hoa Chương, hai là vào ngày truy bắt hung thủ, nàng thuận miệng nói hai câu bảo bọn họ đi nơi nào điều tra chứng cứ. Minh Hoa Chương sẽ không bán đứng nàng, vậy thì chính là hôm lục soát chứng cứ bị người khác nghe được.
Hôm đó có nhiều người như vậy, nàng cho rằng sẽ không có ai chú ý tới nàng. Thật sự là quá chủ quan, Minh Hoa Thường thực sự ước gì có thể xuyên về quá khứ bịt kín mồm mình lại, không có chuyện gì mà nói lắm thế làm gì. Bây giờ thì tốt rồi, rước phiền toái về cho bản thân.
Minh Hoa Thường dè dặt giải thích: 'Là ta ngông cuồng, chỉ chỏ nói bừa về vụ án. Ta chỉ cảm thấy tên hung thủ kia hết giết người lại móc mắt, chắc chắn là một kẻ tàn ác, tính cách ngạo mạn lại tự ti, nên mới đoán lung tung. Ta sai rồi, sau này ta không dám coi loại chuyện này như trò đùa nữa đâu. Xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha tiểu nữ lần này đi."
Lúc Minh Hoa Thường giải thích, nam tử áo đen vẫn im lặng nhìn chằm chằm nàng. Ấm trà phát ra tiếng sôi sục, hơi nóng hừng hực bốc lên từ trong ấm. Ấm trà phải mất nhiều thủ tục như vậy mới nấu xong, nếu như nước sôi lâu thì trà sẽ già mất. Nhưng nam tử không nhúc nhích, Minh Hoa Thường cũng không cử động.
Minh Hoa Thường càng ngày càng thấp thỏm, không nhịn được nghĩ lại vừa rồi mình có nói sai lời nào không. Nam tử nhìn nàng lúc lâu, chậm rãi lên tiếng: "Tàn ác, ngạo mạn lại tự ti, ngươi hiểu rõ hắn ta thật đấy."
Minh Hoa Thường run lên, lập tức hiểu ra, ông ta cho rằng nàng là đồng bọn của hung thủ!
Minh Hoa Thường lập tức đổ mồ hôi lạnh. Đúng vậy, ngoài Minh Hoa Chương, người bình thường nào sẽ tin tưởng cách nói chân dung tâm lý sâu xa khó hiểu của nàng? Bọn họ sẽ chỉ cảm thấy, một kẻ chưa từng nhìn thấy hung thủ lại có thể miêu tả ra được cách bố trí trong phòng của đối phương, nhất định là người biết chuyện.
Minh Hoa Thường cực kỳ oan uổng, cũng không rảnh đoái hoài tới lời cảnh cáo của Minh Hoa Chương, vội vàng nói hết toàn bộ mọi chuyện: "Đại nhân, ngài minh xét, ta chẳng qua chỉ là một tiểu nữ tử, ngay cả sách cũng đọc không trôi chảy, sao dám dính líu tới loại chuyện này? Những suy đoán của ta về hắn ta, đều là nhờ những dấu vết hắn ta để lại."
Minh Hoa Thường tóm tắt lại lời mình đã nói với Minh Hoa Chương vào đêm đó cho nam tử đối diện.
Ấm tử sa đã kêu quá lâu, nước đã tràn ra từ giữa ấm và nắp, nhưng nam tử dường như đã quên đi tách trà Dương Tiện mà ông ta yêu thích, hoàn toàn không để ý tới nó, để mặc cho nước trà lãng phí. Minh Hoa Thường vừa nhìn ấm trà vừa nói chuyện, lặng lẽ dịch về sau.
Sau một lúc, nước đều đã tưới tắt bếp lò, cuối cùng nam tử mới mở miệng nói: "Lời ngươi nói là thật chứ?”
Minh Hoa Thường tự sa ngã nói: "Là thật."
Nam tử nhìn nàng đầy ẩn ý, nói: "Thú vị, ngươi làm ta bất ngờ hơn so với tưởng tượng."
Minh Hoa Thường cảm thấy lời này không đúng lắm, hỏi: "Ý của ngài là..." Nam tử gảy gảy ống tay áo, lấy từ trong đó ra một miếng lệnh bài làm bằng huyền thiết, đặt ở trước mặt nàng. Minh Hoa Thường ngây cả người: "Đây là..."
Nam tử nghiêm mặt, thay đổi điệu bộ nhàn hạ lúc trước, ánh mắt sáng ngời nóng bỏng: "Bản quan chính là Trung Võ Tướng quân Hàn mỗ của Huyền Kiêu Vệ, tra xét bách quan, nghe lệnh thiên tử. Mặc dù ngươi có hơi lười biếng, nhưng cũng vẫn có thể xem là một người đáng để đào tạo. Ngươi có bằng lòng gia nhập Huyền Kiêu Vệ không?"
Minh Hoa Thường cúi đầu, nhìn hình ảnh con chim đại bàng lạnh lẽo hung ác trên tấm bài màu đen được làm bằng sắt, lại ngẫm lại về bản thân, chỉ cảm thấy mình đã quên cả cách hít thở.
Nàng đọc ít sách vở, nhưng nàng nhớ rõ, trong triều cũng không có phiên hiệu nào gọi là Huyền Kiêu Vệ mà? Đây là có ý gì, để nàng làm nội gián giám thị phủ Trấn Quốc Công?
Đây không phải là lần đầu tiên Nữ hoàng làm chuyện như vậy, vào thời điểm bà ấy vừa đoạt được ngai vàng, gân như đã dùng máu rửa sạch cả triều đình, mạnh mẽ thúc đẩy phong trào tố cáo quan ác. Bà ấy tạo ra hòm đồng ngoài cửa cung, cổ vũ dân kiện quan, quan cáo quan.
Về sau dưới sự khuyên bảo của quần thần, Nữ hoàng bãi bỏ quan ác, âm thầm tố giác và hòm đồng cũng dần xuống dốc.
Trước hôm nay, Minh Hoa Thường vẫn cho rằng sự thống trị khủng bố của Nữ hoàng đã kết thúc. Không ngờ, đám quan ác giám sát bách quan, làm việc không từ thủ đoạn đó chẳng qua chỉ chuyển từ ngoài sáng vào trong tối, còn đổi một cái tên mới... Huyền Kiêu Vệ.
Bất kể nói như thế nào thì đây cũng là cơ quan đặc vụ, là sự tồn tại không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Minh Hoa Thường không muốn dính tới những phiền toái này, lên tiếng từ chối: "Hàn Tướng quân, ta... đầu óc ta không tốt, phản ứng chậm, sức khỏe còn yếu, chạy nhiều hai bước cũng có thể lấy đi cái mạng quèn này của ta. Ta gia nhập vào quý sở, sợ rằng sẽ liên lụy tới thanh danh của quý sở."
Hàn Hiệt trông có vẻ hoàn toàn không thèm để ý, nói: "Chuyện nào có đáng gì, tân binh đều là như thế, rèn luyện một thời gian là được."
Minh Hoa Thường còn muốn kiếm cớ, Hàn Hiệt đã nhìn rõ ý đồ của nàng, giơ tay ngăn nàng nói tiếp: "Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi hãy nghe ta nói xong đã, rồi quyết định cũng không muộn. Ngươi có biết Kim Ngưu Vệ không?"
Minh Hoa Thường chậm rãi gật đầu: "Biết."
Là thân binh của Thiên tử, tâm phúc của Nữ hoàng, sau khi gia nhập thường xuyên có thể xuất hiện trước mặt Nữ hoàng, có thể gọi là đường tắt để thăng quan, đệ tử huân quý đều chen vỡ đầu cũng muốn vào đó.
Hàn Hiệt nói: "Trên thực tế, thân binh của Nữ hoàng có hai nhánh, Kim Ngưu Vệ ở ngoài sáng, Huyền Kiêu Vệ ở trong tối, làm một số việc Kim Ngưu Vệ không tiện ra tay. Chỉ cần ngươi làm tốt, đạt được sự thưởng thức của Nữ hoàng. Phụ huynh của ngươi, gia tộc của ngươi đều sẽ lấy được vinh quang nhờ ngươi."
Minh Hoa Thường vẫn luôn không hề dao động, mãi đến khi nghe được câu cuối cùng, nàng đột nhiên sững lại.
Nàng là chim tu hú ngẫu nhiên rơi vào tổ chim khách, nàng chiếm vinh hoa phú quý, phụ huynh người thân của thiên kim thật. Mặc dù đây không phải là ý muốn của Minh Hoa Thường, nhưng trên thực tế nàng vẫn nợ ơn phủ Trấn Quốc Công. Nàng chỉ là một người bình thường, không có tiền không có tài, nói chuyện báo đáp Minh gia quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng nếu như nàng gia nhập vào tư binh của Nữ hoàng, làm một vài chuyện trong khả năng vì Trấn Quốc Công và Minh Hoa Chương, cho dù bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết, một năm sau vẫn sẽ đuổi nàng rời đi, nàng cũng có thể yên tâm.
Minh Hoa Thường đã buông lỏng, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm, sau đó nàng nghe thấy Hàn Hiệt nói: "Nữ hoàng vô cùng coi trọng Huyền Kiêu Vệ, cho đãi ngộ tốt hơn cả Kim Ngưu Vệ. Gia nhập Huyền Kiêu Vệ không chỉ có bổng lộc, lộc điền, y phục bốn mùa như mệnh quan triều đình, lập được công còn được ban thưởng khác, cho dù rời khỏi thì sau này cũng có thể vẫn luôn nhận bổng lộc, mãi đến khi chết già. Đương nhiên, điều này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là còn có thể tạo thuận lợi cho gia tộc và vị hôn phu... Chút do dự cuối cùng của Minh Hoa Thường cũng bị bóp tắt. Đây chính là cuộc sống mà nàng mơ ước, có biên chế, có bổng lộc, nuôi nàng đến khi chết già, đây còn không phải là còn lợi hơn tìm vị hôn phu à?
Hàn Hiệt biết đối với con cái nhà huân quý thì tiền tài căn bản không đáng nhắc tới, cho nên ông ta chủ yếu nhắc về lợi ích cho nhà mẹ đẻ và nhà chồng, không nghĩ tới Minh Hoa Thường lại vỗ lên bàn một cái, chém đinh chặt sắt nói: "Không có vấn đề, ta nhận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận