Tạp Đồ

Chương 221: Lựa chọn

Phương diện nghiên cứu này, cũng có một vài người đã thử qua nên Tô Lưu Triệt Nhu cũng biết được ít nhiều. Nhưng đối với Trần Mộ lĩnh vực này hoàn toàn xa lạ, dù hắn cố gắng học hỏi, nhưng lĩnh vực học thuật này không phù hợp với sự hiểu biết của hắn nên không có hứng thú. Nên nhớ rằng, hắn không được học tập có hệ thống.
Nhưng không có nghĩa là Trần Mộ không nhận thức được nguy hiểm.
Trái lại lúc này ý nghĩ Trần Mộ cực kỳ rõ ràng, hắn đã cảm thấy mùi vị đặm đặc của nguy hiểm., hắn kinh hải hiểu được đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Song, cảm giác bộc phát này hắn không thể khống chế được. Hơn nữa, cho dù có thể khống chế, hắn cũng không biết nên làm gì.
Lúc này, hai người chỉ có thể chờ tình hình ổn định lại.
Đang lúc này, một nữ y tá tiểu đẩy cửa:
- Tô lưu đại nhân......
Nàng chợt khựng lại khi thấy hai người ngồi cùng một chỗ. Đôi đen láy lộ ra ánh kì quái tò mò len lén đánh giá hai người.
Bởi vì hai người đưa lưng về phía của, nên không thấy rõ sắc mặt. Nhưng Trần Mộ chắc chắn là nam tử, làm cô nương này hết sức kinh ngạc.
Trời ạ, Tô Lưu đại nhân lại thân mật với một nam nhân! Nàng giật mình bụm miệng, tròng mắt thiếu chút rơi ra, nàng không cách nào tin được màn trước mắt. Nếu như đám theo đuổi Tô Lưu đại nhân nhìn thấy màn này, chỉ sợ có một nửa số người bi thương đến nhảy từ mười hai tầng lầu xuống đất mà chết.
Tô Lưu Triệt Nhu trong hiệp hội đối với bất kỳ ai, đều hết sức ôn hòa, y tá này cũng không ngoại lệ.
Trong đám Y tá, có rất nhiều người không thông qua khảo hạch y vụ tạp tu. Các nàng vừa làm việc, vừa kiên trì học tập kiến thức y vụ tạp tu. Tô Lưu Triệt Nhu rất quan tâm đến những y tá này, hơn nữa dù là cao cấp tạp tu, nhưng không hề cao ngạo, đối với mọi vần đề y tá thắc mắc, đều kiên nhẫn giải thích. Nên đám y tá vô cùng yêu quý.
Chẳng lẽ là bạn trai Tô Lưu đại nhân?
Nữ y tá đảo mắt, nhất thời trong lòng có chủ ý. Nhìn quanh, thấy không ai chú ý tới bên này, liền rón rén bấm vào một nút đỏ phía sau cửa, rồi lặng lẽ đóng cửa lui ra.
Nàng hài lòng nhìn dòng chữ cảnh báo “Kiểm tra quan trọng, nghiêm cấm quấy rầy!”sáng lên trên cửa, vẻ mặt hưng phấn thơ thới rời đi.
Nàng đâu ngờ rằng, hai người nhìn như đang khi ấm áp nhưng trên thực tế lại tràn ngập nguy hiểm, không có nửa phần mùi vị ấm áp.
Tô Lưu Triệt Nhu cũng không khỏi bối rối hẳn lên, bởi vì tình huống hiện tại làm nàng không hiểu gì cả. Dù đối với “Cự ly cảm giác” nàng rất nhận thức được mức độ nguy hiểm của nó.
Trần Mộ có lúc cảm thấy như bị ngất đi. Hắn chưa bao giờ từng thấy cảm giác phóng thích cấp tốc như thế, nếu như không phải lần này cơ duyên xảo hợp, hắn căn bản không biết cảm giác còn có tính chất đặc biệt này. Nhưng hắn lại không có biện pháp khống chế.
Không khống chế được cảm giác, đây là một trong những trình trạng mà tạp tu không thích nhất. Trần Mộ dù không cho rằng mình là một tạp tu chuyên nghiệp, nhưng cũng không thích gặp phải loại tình huống này.
Hắn trơ mắt nhìn cảm giác của mình đem cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu hòa vào thành một.
Tựa như một ao nước cạn, đột nhiên bị một cỗ hồng thủy mãnh liệt ập vào, tình thế nhất thời hỗn loạn cả lên.
Hai cỗ cảm giác đan xen lẫn nhau, Trần Mộ cùng Tô Lưu Triệt Nhu đều trợn tròn mắt, hai người nhìn nhau bó tay thúc thủ. Một người là tạp tu nữa vời, người kia là cao cấp tạp tu y vụ trẻ tuổi, đều là cao thủ, đối mặt cảm giác lung tung kích động xen nhau như vậy, cũng không có biện pháp nào.
Cảm giác hai người hiện tại rất kì quái. Họ có thể cảm nhận được toàn bộ phạm vi cảm giác. Nhưng là bởi vì cảm giác hai người đan xen vào nhau, thông tin cảm giác phản hồi lại trở nên vỡ vụn. Đó cũng không phải là cảm giác mãnh liệt nhất, mà hai người cảm thấy cực mạnh lại là cảm giác của đối phương!
Vô luận cảm giác của ai, đều là ẩn chứa thông tin rất lớnvề kết cấu, về tính chất......
Chỉ trong chớp mắt tình trạng diễn ra rất kinh người, Trần Mộ bổng hiểu biết rất rỏ về cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu. Ngoại trừ cảm giác của mình thì cái hắn quen thuộc nhất là cảm giác của Tô Lưu Triệt Như. Ngược lại về phía Tô Lưu Triệt Nhu cũng thế.Bởi vì cảm giác của hai người đã trực tiếp giao nhau.
Cảm giác kích động rốt cuộc cũng từ từ ổn định, điều này làm cho Trần Mộ cùng Tô Lưu Triệt Nhu đồng thời nhẹ nhõm. Mặc dù đã xảy ra biến hóa quỷ dị, nhưng không có chuyện gì quá xấu xảy ra. Tô Lưu Triệt Nhu lo lắng nhất là cảm giác của hai người như hai cơn lốc đối kháng nhau, lúc đó kết quả sẽ rất bi thảm.
Khi cảm giác bị chấn thương là rất nguy hiểm, điều cấm kị này dù y thuật cao minh như Tô Lưu Triệt Nhu cũng không dám phạm đến.
Tình huống ngày càng rõ ràng, ánh mắt hai người cũng càng ngày càng quái dị.
- Tại sao có thể như vậy?
Tô Lưu Triệt Nhu như nhìn thấy chuyện khó tin không nhịn được thất thanh nói.
Trần Mộ lắc đầu:
- Ta cũng không rõ.
Trong mắt hắn cũng không tự chủ hiện lên vẻ kinh ngạc, tình huống biến chuyển, lại một lần nữa vượt qua dự đoán của hắn.
Cảm giác trong cơ thể Trần Mộ hình thành một dòng chảy xoắn, mà cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu phóng thích đến cơ thể hắn đã hòa vào dòng chảy này.
Thần sắc Tô Lưu Triệt Nhu không khỏi hiện lên một tia kinh hoảng, tình huống của nàng rất tệ. Trong cơ thể nàng cảm giác đã có một phần bị cuốn vào dòng chảy trong cơ thể Trần Mộ, mà đáng sợ là cảm giác trong cơ thể nàng đã hoàn toàn mất đi khống chế. Dòng chảy trong cơ thể Trần Mộ có một lực hút rất mạnh, nên cảm giác trong cơ thể nàng không ngừng cuồn cuộn tuôn theo.
Làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng là hiện tại không còn khả năng tách rời khỏi Trần Mộ. Vô luận cố gắng như thế nào, cảm giác ôn thuận vô cùng trước đây giờ hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng.
Tại sao có thể như vậy?
Nếu như không có cảm giác......
Đầu nàng chợt choáng váng, trước mắt suýt nữa tối sầm lại.
- Tỉnh táo một chút.
Trần Mộ quát khẽ. Cảm giác biến hóa cũng làm cho hắn trở tay không kịp, nhưng không làm cho hắn mất tỉnh táo. Trên thực tế, hắn đã gặp qua rất nhiều tình huống nguy hiểm. Ngay cả mỗi lần thăm dò cảm giác đều tràn ngập nguy hiểm.Vì vậy khi xuất hiện tình trạng này, hắn không chút kinh hoảng. Nhiều lần kinh nghiệm cho hắn thấy, càng nguy hiểm càng phải tỉnh táo, mất đi tỉnh táo, ngay cả sinh cơ cuối cùng sẽ đánh mất.
Trần Mộ nhắc nhỡ khiến cho Tô Lưu Triệt Nhu thoáng cái thanh tỉnh không ít. Nhìn vẻ mặt trấn định của hắn, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia hy vọng, chẳng lẽ hắn có biện pháp? Tô Lưu Triệt Nhu dù sao không phải người bình thường, chuyện lớn gặp qua không ít. Mới vừa rồi chỉ nhất thời kích động, giờ nhờ Trần Mộ nhắc nhở, lập tức tỉnh táo lại, thầm thẹn cho mình ngay cả một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cũng không bằng.
Trong đầu suy nghỉ rất nhanh, Trần Mộ đang tự hỏi đối sách.
Trần Mộ cũng không cảm thấy kì quái khi hình thành dòng chảy xoắn kia. Hắn hiểu rỏ kết cấu cảm giác có hai tính chất đặc biệt, một cái là xoay tròn, còn cái kia là chấn động. Cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu ôn hòa, hơn nữa rất uyển chuyển, cho nên đã bị kết cấu cảm giác của hắn hấp dẫn, cuối cùng hình thành dòng chảy, đây là chuyện rất bình thường.
Hắn đã thử nhưng không thể giảm tốc độ xoay của cảm giác xoắn ốc. Phần cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu khi bị hút vào dòng chảy, lúc đầu xoay tròn theo cảm giác này, sau đó biến thành động lực thúc đẩy cảm giác xoắn ốc xoay cành nhanh, mà cảm giác này càng xoay nhanh thì lại hút vào càng nhiều cảm giác của nàng.
Làm sao bây giờ?
Mắt Trần Mộ bỗng nhiên sáng ngời, nếu không thể hạ thấp tốc độ xoay của cảm giác, vậy sao không thử thí nghiệm tính chất chấn động kia của cảm giác chứ?
Nghĩ là làm, khác với Tô Lưu Triệt Nhu, hắn nắm quyền tác chiến với dòng chảy trong cơ thể, nên năng lực khống chế đối với cảm giác tự nhiên mạnh hơn nàng.
Tô Lưu Triệt Nhu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng thậm chí còn tò mò nhìn Trần Mộ. Hôm nay hàng mang đến cho nàng quá nhiều ngạc nhiên, nàng muốn nhìn xem lần này hắn sẽ tạo ra kiểu ngạc nhiên gì nửa.
Trần Mộ không chú ý tới ánh mắt Tô Lưu Triệt Nhu, hắn tập trung chú ý trên cảm giác đang hỗn loạn. Tập trung tinh thần, nhẹ nhàng mà điều chỉnh tần số chấn động ẩn trong cảm giác xoắn ốc.
Dưới sự khống chế của Trần Mộ tần số chấn động xảy ra biến hóa rất nhỏ.
Tốt rồi! Trần Mộ tâm trạng vui vẻ, chỉ cần có thể khống chế sẽ có nhiều điều khác xảy ra.
Quan trọng nhất là, có thể khống chế tần số chấn động của cảm giác, như vậy cũng có nghĩa, hắn có thể tiến vào trạng thái liễm tức! Dưới trạng thái tiễm tức hắn sẽ hoàn toàn tỉnh táo, sử dụng tất cả sự đặc biệt của tính chất này, không phải là là điều hắn muốn nhất hay sao?
Nhưng hắn thoáng do dự, tiến vào liễm tức trạng thái đối với hắn rất dễ dàng. Nhưng tác dụng phụ của nó quá mãnh liệt, cũng có thể đoán trước. mỗi lần tác dụng phụ đều đáng sợ hơn một lần, hắn vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại lần phản ứng trước đó. Chắc chắn phản ứng lần này sẽ càng kinh khủng hơn.
Dùng hay không dùng?
Nhìn thoáng qua sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Tô Lưu Triệt Nhu hắn thấy nếu cứ tiếp tục đà này nàng sẽ chết mất. Hắn nhanh chóng quyết định dù rằng hắn không cho mình là người lương thiện vĩ đại vân vân, nhưng hắn có nguyên tắc trước những việc phải lựa chọn như thế này. Chính vì giúp hắn mà Tô Lưu Triệt Nhu mới lâm vào hoàn cảnh này, nên bất kể thế nào, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đến đây đi, liễm tức pháp! Cặp mắt Trần Mộ đột nhiên lóe lên, trong lòng hắn có chút mong chờ, hiện tại nếu mình tiến vào liễm tức pháp, có thể làm được tình trạng gì?
Ánh mắt lóe sáng của Trần Mộ làm cho Tô Lưu Triệt Nhu trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Hoàng kim tần số, đang lặng yên tới gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận