Tạp Đồ

Chương 517: Túc hàn Đạo

Một lão già từ trong bóng tối đi ra, chân bước chậm rãi nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình giống như sóng biển gầm thét xô tới. Hắn tựa như ác ma từ đáy địa ngục đi ra, thân thể tỏa ra khí tức hắc ám và tử vong cuồng bạo.
Lão già này có tướng mạo hết sức kì lạ, hai bên gò má của lão thì một bên ngăm đen, còn bên kia lại tái nhợt không có chút huyết sắc. Mọi người trông thấy khuôn mặt này đều không thể không hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng nảy sinh vài phần cảm giác kinh hoàng rợn tóc gáy.
“Túc Hàn Hạo!” Bách Nguyệt ánh mắt phát lạnh, sát khí băng giá trào dâng: “Không phải ngươi đi thành Thiên Hồ sao?”
Tâm trí của nàng không ngừng trầm xuống. Trước đó, bọn họ nhận được tin tình báo là Túc Hàn Hạo sẽ đến thẳng thành Thiên Hồ, chờ thời phá hoại việc tổ chức đại hội liên minh, Tây Trạch cũng đi thành Thiên Hồ từ trước để tiến hành ngăn cản lão, nhưng tại sao lại gặp lão ở đây?
“Khà khà!” Túc Hàn Hạo cười âm hiểm, nói: “Nơi này có đồ tốt như vậy, làm sao mà lão phu lại có thể nghe mà không thấy chứ? Bát canh mà ngay cả Khổ Tịch tự và Tinh viện đều mơ tưởng, lão phu tự nhiên cũng muốn một phần. Vốn lão phu vẫn đau đầu nghĩ xem một mình thì phải làm như thế nào, không nghĩ rằng hiệu trưởng tiểu Đường cũng có hứng thú. Việc này đúng là không thể tốt hơn được.”
Những người khác đều biến sắc, không ngờ rằng Túc Hàn Hạo lại liên thủ cùng với Đường Hàm Phái.
Túc Hàn Hạo quay sang hỏi Đường Hàm Phái: “Hiệu trưởng tiểu Đường, phần của ta đâu?”
Đường Hàm Phái cười nói: “Đã sớm chuẩn bị cho tiền bối.” Hắn cũng không để ý chút nào về việc bị gọi là hiệu trưởng tiểu Đường. Túc Hàn Hạo có tuổi lớn hơn hắn rất nhiều, là cao thủ cùng thời với sư phụ của hắn là Mạt Phu Sát Khoa. Hắn đưa ra bốn quyển bút ký, nói: “Đây là nguyên bản. Xin giao cho tiền bối, ta lấy bản sao.”
“Hiệu trưởng tiểu Đường quả nhiên là người làm việc lớn, khí độ phi phàm đó.” Túc Hàn Hạo thốt lên. Lão tiếp nhận bốn quyển bút ký này không chút khách khí, lật xem loáng thoáng một chút, xác nhận đó đúng thật là bản gốc, nghĩ rằng trong thời gian ngắn thì Đường Hàm Phái cũng không có biện pháp ngụy tạo được chút nào.
Thấy bốn quyển bút ký rơi vào tay Túc Hàn Hạo, trong lòng Đàm Vũ Mân có nỗi đau xót khó nói. Còn Cơ Trí Hạo cũng không khỏi khen thầm trong lòng về chiêu thức cao minh ấy của Đường Hàm Phái. Giao nguyên bản cho đồng bọn, như vậy thì song phương sẽ không có khúc mắc, liên minh tất nhiên sẽ được củng cố. Đổi lại là người khác thì đời nơi nào lại đem nguyên bản cho người khác, còn chính mình chỉ giữ bản sao?
“Nghe nói bản đầu tiên ở chỗ Pháp Á? Chúng ta chọn thời gian đến bắt bọn chúng nôn ra! Hừ. Vật thuộc loại này thì bọn hắn tiêu thụ được ở nơi nào chứ?” Túc Hàn Hạo âm hiểm nói.
“Tiền bối đã có lời, Hàm Phái tất nhiên hết sức vui mừng.” Đường Hàm Phái ôn tồn cười đáp.
Nhìn hai người tỏ vẻ không hề cố kị phân chia đồ vật vốn thuộc về Khổ Tịch tự và Tinh viện, sắc mặt của Mai Cát và Xiêm La đều khó coi đến cực điểm. Còn ánh mắt của Bách Nguyệt thì thủy chung chỉ nhìn chằm chằm vào Túc Hàn Hạo. Mạc Doanh là kẻ thù không đội trời chung của Sương Nguyệt Hàn Châu, thế như nước với lửa. Song phương không ngừng chiến đấu, cừu hận đã làm cho bọn họ không còn đường lui về hòa hoãn được nữa.
Thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Xiêm La chợt biến đổi, nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền có quyết định, nói dứt khoát: “Xin Mai tiền bối liên thủ cùng Bách Nguyệt sư muội giết chết tên điên cuồng họ Túc. Đường Hàm Phái để tại hạ ngăn chặn!”
Mai Cát và Bách Nguyệt liếc nhìn nhau rồi không chút do dự vây quanh Túc Hàn Hạo.
“Khà khà!” Túc Hàn Hạo liên tục cười một cách quỷ quyệt: “Chỉ bằng hai người các ngươi mà nghĩ ngăn cản được lão phu sao. Buồn cười!”
Lời nói còn chưa dứt, hắn liền như một làn khói nhẹ biến mất khỏi căn phòng. Bách Nguyệt và Mai Cát không chút chần chừ, chuyển động thân hình theo sát phía sau. Bên trong phòng, Đường Hàm Phái và Xiêm La đang giằng co.
“Dũng khí khá khen, nhưng mà thực lực quá kém.” Đường Hàm Phái thản nhiên nói:“Cho ngươi thêm mười năm thời gian thì có lẽ ngươi có thể cùng ta đánh một trận. Nhưng ngươi có tâm chí quả quyết, cũng được vài phần phong cách của sư phụ ngươi. Tuy nhiên, ngươi tự cho rằng có thể ngăn cản được ta?”
“Thực lực của Xiêm La tất nhiên kém khá xa so với Đường hiệu trưởng.” Xiêm La tỏ ra trầm ổn, không thấy chút vẻ sợ hãi nào:“Nhưng ta liều mình cản trở, chắc hẳn vẫn có thể có khả năng ngăn cản đại nhân được trong chốc lát.”
“Ha ha, cứ cho rằng ngươi có thể ngăn cản ta trong chốc lát, ngươi cho rằng hai người bọn họ có khả năng đánh bại ta?” Đường Hàm Phái nhìn Xiêm La đầy hứng thú.
“Không dám, ba người bọn ta liên thủ mới có một chút cơ hội đánh được với đại nhân một trận. Hai người bọn họ tất nhiên không phải là đối thủ của đại nhân.” Xiêm La lắc đầu nói.
Đường Hàm Phái nhướng mày:“Ừm, thế thì ngươi chẳng phải là phí công sao? Uổng phí thêm một tính mạng vô ích ư?”
Cặp lông mày của Xiêm La rủ xuống, vẻ mặt trang nghiêm, trầm giọng nói:“ Câu nói ban nãy của Đại nhân thật không sai. Phải mười năm thời gian nữa thì ta có lẽ mới có thực lực đánh một trận với đại nhân, nhưng đó chỉ là dưới tình huống bình thường. Nếu ta chết trong trận chiến này thì tất cả đều trở về với cát bụi. Nhưng nếu như trận chiến này mà ta không chết, trong vòng năm năm sẽ lại có cơ hội khiêu chiến với đại nhân.”
Rốt cuộc thì trên mặt Đường Hàm Phái cũng lộ ra vài phần kinh hãi, trong ánh mắt chứa đựng vài phần tán thưởng: “Không tồi, không tồi. Sư phụ của ngươi đã thu nhận một đệ tử tốt. Ngươi có tâm tính hờ hững vô tình, có thể bỏ qua ngay cả bản thân mình, nhưng thật ra lại phù hợp với ý niệm vô ngã vô bản của Khổ Tịch tự các ngươi. Nhưng nếu như ngươi chết, hai người bọn họ tiếp tục khiêu chiến với ta thì chẳng phải cũng chỉ có một con đường là chết sao?”
“Nếu chỉ có một nhà Khổ Tịch tự của ta hy sinh thì cũng không phải là tốt.” Xiêm La lạnh nhạt nói.
Khi nghe được những lời này, không biết tại sao một tia lạnh lẽo đột nhiên dâng lên trong lòng Đàm Vũ Mân.
“Ha ha, tại sao ngươi lại chắc chắn rằng ta sẽ giết hai người bọn họ?” Đường Hàm Phái mỉm cười hỏi.
“Địch thủ của đại nhân là thiên hạ!” Xiêm La thản nhiên đáp.
“Ha ha!” Đường Hàm Phái ngửa mặt lên trời cười lớn mấy tiếng rồi ngừng lại: “Không tồi! Không tồi! Ta đánh giá ngươi càng ngày càng cao. Ngươi hôm nay sống hay chết, sẽ phải dựa vào chính bản thân ngươi mà thôi.”
Đường Hàm Phái đi trước ra ngoài cửa, Xiêm La không chút do dự đi sát theo sau. Bên trong phòng chỉ còn lại có Đàm Vũ Mân và Cơ Trí Hạo.
Vưu Nhân đột nhiên xuất hiện ở cửa, nửa quỳ hành lễ: “Tiểu thư.”
“Vưu Nhân, thay ta bảo vệ cửa. Nếu ai tự tiện xông vào, giết.” Sau khi hạ mệnh lệnh này xong, Đàm Vũ Mân liền cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có, sức lực toàn thân như chẳng còn chút nào.
“Vâng!” Vưu Nhân nghiêm túc tuân lệnh, đứng ở cửa.
@#$%^&
Sau khi toa xe chạy trong rừng được cải trang, nội thất bên trong này toa xe đã hoàn toàn thay đổi. Bên trong chất đống các loại dụng cụ, các loại linh kiện tạp giới làm cho nó tràn ngập mùi vị của sắt thép và dầu mỡ. Nếu là người khác thì đã không chịu nổi mà bỏ chạy mất dạng rồi, nhưng Trần Mộ thì vẫn ở lại bên trong với vẻ cực kì thoải mái.
Hộp Tính Toán ở trong góc không ngừng vận hành, ngọn đèn liên tục nhấp nháy. Mà trước mặt Trần Mộ bày ra rất nhiều linh kiện tạp giới. Hắn vẫn chưa động thủ. Mấy ngày nay, hắn một mực suy nghĩ về một vấn đề.
Hệ thống tạp phiến đã trở thành hệ thống trọng yếu nhất trong xã hội của liên bang, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì lại phát hiện có rất nhiều thứ không phải là thiết yếu. Tạp phiến cao cấp, tài liệu quý hiếm đều không là bộ phận trọng yếu nhất cấu thành cái hệ thống này. Thứ chính thức làm cho liên bang tiến vào thời đại tạp phiến lại là vận dụng thẻ năng lượng cấp thấp, nhất là sản xuất quy mô lớn thẻ năng lượng cấp thấp. Đây mới là nguyên nhân căn bản làm cho liên bang tiến vào thời đại tạp phiến!
Tạp phiến cao cấp vĩnh viễn chỉ thuộc về một nhóm người nhỏ. Nhưng chính thức duy trì xã hội này lại là thẻ năng lượng cấp thấp. Sự xuất hiện của nó đã khiến cho tạp phiến đi vào mọi ngóc ngách của cuộc sống bình thường như chiếu sáng, ăn cơm, sưởi ấm.. Mà trong đó, mấu chốt nhất chính là sản xuất đại trà!
Hiện tại tất cả những tạp phiến ba sao trở lên đều do các chế tạp sư sản xuất thủ công. Điều này sản sinh ra số lượng lớn chế tạp sư, nhưng đó cũng là trở ngại chính đối với sự phát triển của tạp phiến.
Trần Mộ vốn đang chuẩn bị chế tạo một chiếc độ nghi, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới toa xe chiến đấu của Pháp Á, sau đó lại nghĩ đến rất nhiều vấn đề. Tỉ như, nếu muốn hoàn toàn thay đổi tạp phiến cho đội ngũ này của mình thì cũng có nghĩa là cần có ít nhất hai ngàn tấm tạp phiến!
Cho dù là ở bất cứ thành phố nào, hai ngàn tấm tạp phiến đều không phải là đơn hàng nhỏ, cần phải có số lượng lớn chế tạp sư và tiêu tốn một thời gian dài mới có thể hoàn thành được. Trước kia, khi chế tạo sáo tạp, Trần Mộ thường phải tốn mất mấy tháng ròng rã. Mà hiện nay thì thời gian về căn bản không cho phép. Hắn ý thức được rằng vấn đề này giá trị hơn so với một chiếc độ nghi, mà đối với chính hắn thì càng quan trọng hơn nữa.
Sản xuất tạp phiến hàng loạt vẫn là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của các tập đoàn, nhưng cho đến tận bây giờ còn chưa có nơi nào thành công. Trần Mộ không cho rằng mình thông minh hơn so với người khác, nhưng hắn biết bản thân cũng có những điểm ưu việt mà người khác không có. Hắn vừa là tạp tu vừa là chế tạp sư, lại còn biết được những kĩ thuật chế tạp đã thất truyền từ lâu. Hắn còn hiểu cả việc gia công kim loại và chế tạo tạp giới.
Kiến thức của hắn hết sức bác tạp, mặc dù mỗi hệ thống tri thức đều không hoàn thiện nhưng nếu như có thể tổ hợp tất cả vào cùng một chỗ một cách hữu hiệu, nói không chừng có thể phát huy được một số tác dụng. Vấn đề này khiến cho hắn thấy hứng thú. Nếu như có thể phát huy tác dụng, đối với hắn mà nói, lúc này càng hữu dụng. Trần Mộ là một người trung thành với chủ nghĩa thực dụng, cái gì hữu dụng thì nghiên cứu cái đó, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đi nghiên cứu những lý luận mà hắn thấy không dùng được.
Khó khăn lớn nhất đối với máy sản xuất tạp phiến chính là về mặt cảm giác. Cảm giác là một loại môi giới không thể thiếu để làm cho tài liệu chế tạp và bản thân tấm tạp phiến kết hợp với nhau. Cảm giác thì chỉ có tạp tu và chế tạp sư mới có thể có được, máy móc khô khan không thể sinh ra được cảm giác. Hơn nữa không phải mọi loại cảm giác của tạp tu cũng có tác dụng môi giới này vì chúng có đặc tính là tập trung chứ không phải là phân tán đặc thù. Sở dĩ có thể sản xuất bằng máy móc thẻ năng lượng cấp thấp vì một nguyên nhân căn bản là chúng không cần truyền cảm giác vào. Cho tới bây giờ vẫn còn chưa tìm được một loại vật chất môi giới có thể thay thế cảm giác của con người.
Nếu không tìm được, vậy thì lấy số lượng lớn cảm giác ở đâu ra chứ? Trần Mộ quyết định thay đổi lại cách tư duy. Hệ thống tri thức của hắn không hoàn thiện, nhưng cũng cơ bản không có các loại tư tưởng giáo điều. Ở trong đầu hắn không có cái gì là nhất định, là hiển nhiên cả.
Trần Mộ chế tạo vô số tạp phiến, đã quá quen thuộc đối với trình tự chế tạp. Hắn trầm tư cân nhắc rồi liền phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Khó khăn lớn nhất đối với một vị chế tạp sư khi chế tạo tạp phiến thường nằm ở việc khống chế cảm giác. Bởi vì mỗi một họa tiết của tạp phiến đều cần có cường độ cảm giác không giống nhau, để đạt tới cả một quá trình hoàn mỹ là một việc cực kì khó khăn. Tạp phiến càng cao cấp, họa tiết thường càng phức tạp, dù chế tạp sư có khắc sâu trong lòng thì trong quá trình chế tạo vẫn rất dễ xuất hiện sai sót. Người không phải là máy móc, nói chung hay phạm sai lầm!
Một tia sáng đột nhiên nảy ra trong đầu Trần Mộ! Người không phải là máy móc, tất nhiên sẽ phạm sai lầm, nhưng nếu bộ phận công việc này do máy móc thực hiện, thì như vậy chẳng phải là sẽ không phạm sai lầm nữa? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, linh cảm liền tuôn trào cuồn cuộn như nước lũ vỡ bờ. Trần Mộ chỉ cảm thấy trước mắt trở nên rõ ràng thông suốt.
Một con đường trước nay chưa từng có hiện ra trước mắt làm cho từ trong sâu thẳm linh hồn hắn cảm thấy hưng phấn, thậm chí là run rẩy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận