Tạp Đồ
Chương 522: Hoàn thành lột xác
Gia Anh Hạ mặt phấn phủ sương, lạnh giọng nói: “Truyền lệnh, tất cả các bộ môn triển khai toàn bộ lực lượng tìm kiếm Tây Trạch. Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được Tây Trạch! Có bất cứ tin tức gì về Tây Trạch, lập tức báo cáo cho ta.”.
“Vâng!” Thủ hạ lẫm liệt tuân mệnh.
Trong căn phòng hiệu trưởng tối mờ, Gia Anh Hạ cau mày.
Bốn quyển bút ký căn bản không có tác dụng với Tây Trạch, nhưng tại sao đến giờ hắn vẫn không liên lạc lại......
Hắn muốn làm cái gì?
* * *
Khổ Tịch Tự ở trên dãy núi liên miên bất tận, có thể thấy chùa to miếu nhỏ ở khắp nơi. Chốn này tựa như thế ngoại đào nguyên, không chịu chút ảnh hưởng nào của xã hội hiện đại bên ngoài, phong thái cổ kính được bảo trì hết sức đầy đủ. Nhịp điệu thường ngày của cuộc sống nơi đây rất thong thả, mọi người thản nhiên vô tư. Song, ngày hôm nay, trong dãy núi đột nhiên vang lên một tiếng chuông trầm buồn, ngay sau đó, những tiếng chuông liên miên không ngừng từ các ngọn núi khác vang lên đáp lại.
Tiếng chuông không dứt bên tai, trầm thấp bi thương.
Cư dân sinh sống tại khu vực phụ cận đều tỏ vẻ cực kỳ hoảng sợ. Tiếng chuông này nói lên ý nghĩa là có nhân vật trọng yếu đã mất! Tạp tu của Khổ Tịch Tự rất trường thọ, tính tình điềm đạm, không tranh sự đời, sống cuộc sống bình dị, được cư dân bản địa rất yêu quý. Nếu như là chết già thì ngược lại tiếng chuông du dương sung sướng, theo giáo lý của Khổ Tịch Tự, đây là sự yên lành cuối đời.
Bọn họ đã lâu chưa từng nghe thấy tiếng chuông trầm thấp mà bi thương giống như vậy.
Trong Khổ Tịch Tự, một mảnh đau thương, một thi thể mặc bạch y đang đặt nằm ngang tại trung tâm Tịch điện.
Xiêm La, thiên tài ưu tú nhất Khổ Tịch Tự trong gần năm mươi năm qua, đã chết. Trên khuôn mặt già nua của đương kim điện chủ Khổ Tịch Tự cũng hiện ra lệ quang. Xiêm La từ nhỏ đã theo lão cùng nhau sinh hoạt. Lão hao tốn vô số tâm lực cho hắn, hai người chẳng khác gì cha con.
Tịch điện im lặng không một tiếng động, bầu không khí đầy áp lực. Tự chủ của ba phân tự khác đều đã đến, chỉ là vẻ mặt của mọi người nhìn về phía tự chủ Tây tự có ít nhiều quái dị. Nguyên nhân của việc Xiêm La bị giết là do Đàm Vũ Mân cấu kết với Đường Hàm Phái.
“Chuyện không cần ta phải nói nhiều lời.” Điện chủ chậm rãi lên tiếng. Khuôn mặt lão hiện đầy nếp nhăn, tựa như loài người thời viễn cổ, tràn ngập những nét tang thương và trí tuệ: “Chúng ta hiện tại cần phải thảo luận xem nên phản kích như thế nào.”
Những người khác đều lẫm liệt, quyền uy của điện chủ tại Khổ Tịch Tự là rất sâu nặng.
“Sự rối loạn trong liên bang tựa như đã bắt đầu, Khổ Tịch Tự ta cũng khó mà chỉ biết lo thân mình. Tuyên bố xuống đi, khai chiến với Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ.” Điện chủ lạnh lùng nói.
“Xin tuân mệnh điện chủ!” Tất cả mọi người, kể cả ba vị tự chủ phân tự, đều cúi người tuân mệnh.
Điện chủ có tu vi sâu không lường được, đến bây giờ còn có nhiều người chưa bao giờ thấy ông ta xuất thủ. Khi ông ta ở tuổi bốn mươi đã từ tay điện chủ đời trước tiếp nhận “Phạm” - một tấm tạp phiến bảy sao duy nhất của Khổ Tịch Tự, kèm theo là truyền thừa của nó. Trong những tạp phiến sóng âm thanh từng được biết đến, “Phạm” là một tấm tạp phiến bảy sao duy nhất. Đây là sự thừa nhận cao nhất và duy nhất của mọi người đối với tấm tạp phiến này. Ngay cả tạp tu trong Khổ Tịch Tự, cũng chỉ có hiểu biết một cách giới hạn về nó.
* * *
Tổng bộ Huyết Sắc tạp tu đoàn, người đến kẻ đi, ra ra vào vào không ngừng, trên mặt mỗi người đều mang vẻ kích động.
“Báo cáo, Tuyết Ty Trùng tạp tu đoàn đột nhiên tập kích doanh trại của chúng ở ta chung quanh thành phố Minh Hiệp...... Cho tới chín giờ sáng hôm nay, mười lăm doanh trại trong khu vực chung quanh thành phố Minh Hiệp đã bị phá hủy. Thực lực của đối phương rõ ràng đã được gia tăng.”
“Báo cáo, Pháp Á xuất hiện động thái khác thường, đội ngũ bọn họ bắt đầu được điều động trên quy mô lớn, tiến về chung quanh các doanh trại của phía ta, nghi là có khuynh hướng khai chiến với bên ta.”
“Báo cáo, doanh trại tại thành phố Hoắc Uy Nhĩ bị một tạp tu đoàn không rõ công kích! Thỉnh cầu chi viện!”
......
Nhan Yến Thúc lộ ra vẻ tuyệt vọng, dậu đổ bìm leo, trên đời này vĩnh viễn không thiếu những kẻ ném đá xuống giếng. Huyết Sắc tạp tu đoàn thường ngày vẫn cậy sức mạnh, kết oán với không ít kẻ thù.
* * *
Trần Mộ còn đang ở trong rừng, đại khái cũng không làm sao tưởng tượng được là không chờ hắn rời khỏi vùng rừng núi, Huyết Sắc tạp tu đoàn cũng đã gần như bị diệt vong. Hắn lúc này còn đang toàn lực bắt tay vào việc sắp xếp Mộc Tự Doanh. Mộc Tự Doanh có tinh thần rất cao, các đội viên rèn luyện với nhiệt tình tăng vọt chưa từng có, nhưng Trần Mộ lại gặp phải một vấn đề nan giải mà không thể tránh né được: tài liệu đã dùng hết.
Sáu trăm tấm tạp phiến, chế tạo xong tự nhiên là rất sảng khoái, nhưng lần này tài liệu vốn mang theo không nhiều, trong chớp mắt đã thấy cạn kiệt.
Còn có bốn đại đội chưa được thay đổi trang bị.
Mà khi Trần Mộ vừa đem vấn đề này nói với Tiếu Ba, Tiếu Ba liền không cho là đúng, nói: “Ông chủ, chút việc nhỏ này rất dễ xử lý. Sưu tầm tài liệu, việc này có ai chưa từng làm? Cần nói thêm, đây là chỗ nào chứ? Đây là khu Thiên Đông Lý, so với khu bình dân, tài liệu nơi này còn cao cấp hơn nhiều. Ông chủ, vấn đề này giao cho ta, ta nhất định làm tốt!”
Nhìn Tiếu Ba vỗ ngực, bộ dáng tràn đầy tự tin, Trần Mộ lại một lần nữa vung tay xuất quỹ. Hiện tại gọi Trần Mộ là ông chủ thì chỉ có Tiếu Ba và Tang Hàn Thủy, những người khác đều gọi hắn là doanh trưởng. Lúc đầu hắn cảm thấy mình bị gọi là ông chủ, nghe giống hệt như xã hội đen, nên mới quyết định đổi thành Mộc Tự Doanh.
Nhận được mệnh lệnh của ông chủ, Tiếu Ba cũng không lập tức hành động, trước hết đi tìm Tang Hàn Thủy cùng nhau bàn bạc một chút.
Vì vậy, “hành động trải thảm” bắt đầu!
“Mọi người, hãy nghe cho rõ. Bắt đầu từ bây giờ, hễ là trên đường gặp được tài liệu, một cái cũng không thể bỏ sót. Gặp rễ, nhổ cả rễ! Gặp quả, hái hết quả! Cả cây cũng đều mang hết về đây. Trên đường gặp phải dã thú ư, con đực, bắt về cho ta! Con cái ư, cũng bắt về cho ta! Tất cả tài liệu đều mang về cho tổ hậu cần, dựa theo cống hiến lớn nhỏ mà tính đổi lại thành điểm số. Hắc hắc, đội nào có số điểm đạt tới một vạn trước, đội đó sẽ là đội thứ hai được thay đổi trang bị, trở thành đại đội Hai!”
Tiếu Ba lơ lửng ở giữa không trung, khảng khái sôi nổi phát biểu bài diễn thuyết đầu tiên của hắn.
Nhưng hiệu quả rõ ràng hết sức tốt đẹp, tất cả đội viên tựa như sói đói, ánh mắt xanh biếc tìm tòi mọi nơi. La bàn chỉ đường, bốn đại đội và cả Thanh niên vệ, toàn bộ tản ra theo hình quạt, tỏa đi lùng sục quét ngang qua rừng tuyết. Rừng tuyết hoang tàn vắng vẻ gặp phải một lần cướp đoạt kinh khủng nhất từ trước tới nay.
Công việc của tổ hậu cần lập tức trở nên lu bù!
Đã quen với hiệu suất cao của Hề Bình, hiệu suất làm việc hiện tại của tổ hậu cần bị Trần Mộ nhiều lần khiển trách. Tổ trưởng tổ hậu cần cũng bị ép đến phát rồ, mỗi ngày tựa như kẻ điên vắt óc nghĩ biện pháp đề cao hiệu suất. Không thể không nói, tiềm lực của con người quả nhiên là vô cùng tận, bị thúc giục như vậy, hiệu suất của tổ hậu cần tăng thêm mấy lần.
Tuy vậy, cho dù là hiệu suất của tổ hậu cần tăng lên gấp bội, vẫn bị đống tài liệu tươi mới từ phía trước điên cuồng đưa về làm cho ngập ngụa!
Tổ trưởng tổ hậu cần hận không thể để bản thân mình bị đống tài liệu này chôn sống đi cho xong.
Tính toán sơ bộ, có thể ước lượng được đại khái. Trừ đại đội Một cần phải chỉnh đốn lại chiến thuật mới, còn bốn đội khác với một ngàn sáu trăm người, số Thanh niên vệ gồm một trăm người, tất cả là một ngàn bảy trăm người cùng động thủ. Quy mô này tất nhiên cực kỳ đáng sợ.
Huống chi, còn có lợi khí tương trợ! Bên trong mấy toa xe thông tin, bầu không khí vô cùng khẩn trương, nhưng nếu như thấy khẩu lệnh bọn hắn phát ra nhanh như gió, lại thật sự có chút làm cho người ta không nói được lời nào.
“Chú ý, chú ý! Ba trăm thước thẳng phía trước tiểu đội các ngươi có ba cây nguyệt quang thụ, chú ý thu thập!”
“Tiểu đội B! Có một con tuyết li đang chạy về chính vị trí của các ngươi, chú ý săn bắt!”
“Tiểu đội, ở phương hướng góc ba mươi độ về phía tây bắc của đội ngươi có cách vân nham, hãy thu thập!”.
......
Ngày này, Trần Mộ liền bất ngờ phát hiện, tài liệu thu thập được chất thành đống giống như một tòa núi nhỏ. Các tài liệu này rất đa dạng: có khối thực vật, có máu động vật, có các loại quặng mỏ, nhưng tất cả đều không một ngoại lệ, đều là tài liệu cực kỳ tươi mới.
Tổ trưởng tổ hậu cần mang vẻ mặt đau khổ tìm gặp Trần Mộ.
“Đoàn trưởng, tiếp tục như vậy thì không được a!” Hắn mày rậm mắt to, thật thà chất phác, là người cũng tương đối đáng tin cậy.
“Vì sao vậy?” Trần Mộ thu hồi ánh mắt.
Tổ trưởng tổ hậu cần cười khổ nói: “Năng lực chuyên chở của chúng ta có hạn, không có biện pháp mang tất cả đi được.”
Trần Mộ liền có phản ứng. Năng lực khí tài của Mộc Tự Doanh hiện tại chẳng qua là một ít toa xe đi rừng, có một bộ phận cải trang thành xe chỉ huy trinh sát và xe chế tạp thất di động của hắn. Nhìn đống tài liệu chất cao như núi, hắn cũng thấy đau đầu. Ngày hôm qua còn đang phiền não vì tài liệu không đủ, còn hôm nay lại phiền não vì tài liệu quá nhiều!
“Trước hết hãy hạ trại đi!” Trần Mộ xoa trán đến phát đau, hơi bất đắc dĩ nói.
Sau khi hạ trại, đám đội viên cũng không lập tức đình chỉ cướp đoạt. Lấy nơi đóng quân làm trung tâm, khu vực trong phương viên một trăm năm mươi cây số trở thành mục tiêu mới của bọn họ.
Trần Mộ lại nhìn đống tài liệu này mà ngây người.
Hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại sẽ có một ngày phải phiền não vì tài liệu quá nhiều.
Biện pháp giải quyết hắn nghĩ đến chỉ có một, đó là chuyển hóa tài liệu thành tạp phiến!
Dù sao nơi này hoàn cảnh địa lý giống nhau, trong số tài liệu thu thập về vẫn có vài loại có số lượng tương đối nhiều. Trần Mộ sử dụng vài loại tài liệu này làm tài liệu cơ bản để thiết kế chế tạo tạp phiến. Người đời sau đại khái cũng không làm sao tưởng tượng được, sở dĩ Mộc Tự Doanh mỗi đại đội sử dụng tạp phiến hoàn toàn bất đồng, phong cách chiến đấu cũng hoàn toàn bất đồng, lại xuất phát từ nguyên nhân này.
Công tác thiết kế tốn hao mất ba ngày, mà trong thời gian ba ngày này, tài liệu chất đống như tòa núi nhỏ ở trung tâm doanh trại lại cao thêm vài thước.
Nhưng rất nhanh, các đội viên liền kinh ngạc phát hiện, độ cao của cái tòa núi tài liệu này nhỏ đi nhanh chóng với tốc độ kinh người!
Vài ngày sau, khi Trần Mộ xuất ra bốn trăm tấm tạp phiến khác, thì các đội viên ai nấy đều thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đống tạp phiến trên tay hắn.
Lần này đội chiến thắng chính là đại đội của Lạp Phỉ Nhĩ. Hắn được bổ nhiệm làm đội trưởng đại đội Hai, còn bốn trăm tấm tạp phiến này cũng được phân phát. Cũng giống như đại đội Một, ba trăm tấm tạp phiến ba sao và một trăm tấm bốn sao. Ba trăm tấm tạp phiến ba sao cùng tính chất cùng số hiệu, một trăm tấm tạp phiến bốn sao cũng cùng tính chất cùng số hiệu. Chỉ là số hiệu tạp phiến của đại đội Hai không giống với đại đội Một, tính chất tạp phiến cũng hoàn toàn bất đồng.
Nhưng vẫn còn có số lượng lớn tài liệu chưa sử dụng. Dưới sự bất đắc dĩ, chỉ chuyên chở đi những tài liệu tương đối trân quý hiếm có, còn số tài liệu không được sử dụng khác thì chỉ đành bỏ qua.
Rừng cây vẫn là một cái bảo tàng, nhưng những đoàn đội không có kỹ thuật thông tin, thường thường còn chưa kịp khai thác cái bảo tàng này, đã bị lạc ở trong rừng tuyết mù mịt.
Mộc Tự Doanh có được la bàn và kỹ thuật thông tin, lại có thể dễ dàng đi vào cái bảo tàng này.
Mộc Tự Doanh cứ như vậy cướp đoạt, hạ trại, dĩ nhiên là rất nhanh hoàn thành thay đổi trang bị cho toàn thể bộ đội. Ngoài ra, còn lấy được vài toa xe đầy tràn tài liệu quý hiếm!
Bọn họ đạp tuyết tiến bước, có rất nhiều địa phương là nơi chưa từng có người đến. Nơi đây là địa bàn của dã thú, mà loại hành động cướp đoạt này không thể tránh khỏi phát sinh xung đột với đám dã thú hung mãnh đó. Mỗi ngày đều có nhân viên bị thương, nhưng mỗi người đều tràn ngập tin tưởng. Loại thương thế này ở mức độ rất nhỏ, nếu như trước đây thì không thể tưởng tượng nổi.
Khi toàn bộ Mộc Tự Doanh hoàn thành việc thay đổi trang bị thì rốt cuộc cũng đi tới bìa rừng!
Không một ai tưởng tượng nổi, chỉ mấy chục ngày đã làm cho một đội ngũ hoàn toàn lột xác!
Mộc Tự Doanh đã hoàn thành lột xác, dùng hình ảnh mới đi vào trong tầm mắt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận