Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 156

Chương 156Chương 156
Không có quan niệm con gái gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi đưa Ngụy Hồng về lại nhà chồng, mà là đưa con gái tới bộ đội, nếu không một cô gái tốt như vậy sẽ bị tên đàn ông kia hủy hoại.
Đừng thấy bình thường Lâm Nghiên Thu chỉ biết già mồm, nhưng chuyện Ngụy Hồng gả cho người khác cô chưa từng nói cho người ngoài nghe. Cho dù là Lưu Tố Mai thân thiết như vậy mà cô vẫn chọn giấu giếm. Thật ra cô cũng không biết làm như vậy, rốt cuộc đối với Ngụy Hồng là chuyện tốt hay xấu.
Gần trưa, Lâm Nghiên Thu về nhà, ngoài ý muốn nhìn thấy ba Đại Bảo vậy mà lại ngồi trong phòng đọc sách, không phải anh nói trưa nay không về sao?
Vừa đúng lúc Lâm Nghiên Thu có chuyện muốn nói với anh, nên nhẹ nhàng đóng cửa lại, khẩn cấp nói cho Trình Gia Thuật biết kết quả xem mắt của Ngụy Hồng, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Chuyện trước kia của Hồng Hồng, anh nói xem có nên nói cho Cao Thành biết hay không?"
Ánh mắt Trình Gia Thuật vẫn luôn ở trên người cô, nghe cô hỏi như vậy liền hỏi ngược lại cô: "Em cảm thấy thế nào? Nên giấu hay không giấu, loại chuyện này không phải em rất có kinh nghiệm sao." Trình Gia Thuật nói xong cũng không giải thích, tiếp tục lật quyển sách trong tay. Lâm Nghiên Thu sửng sốt, không hiểu ý tứ của anh, bất quá sự chú ý của cô đã đồn hết vào người Nguy Hồng, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ rầu ri nói: "Em sợ Cao thành biết chuyện trước kia của Ngụy Hồng, sau đó có cái nhìn không tốt với em ấy, nhưng không nói, lỡ như một ngày nào đó Cao Thành biết được sẽ nảy sinh khoảng cách với Hồng Hồng thì sao."
"Cho nên ý của em là?"
Lâm Nghiên Thu vẫn ôm tâm lý may mắn, suy nghĩ một chút nói: "Vẫn là không nói đi, dù sao không nói thì vĩnh viễn Cao Thành cậu ta cũng sẽ không biết."
Lâm Nghiên Thu nói xong, Trình Gia Thuật chỉ ừ một tiếng, giọng nói lãnh đạm.
Cho dù Lâm Nghiên Thu có ngốc đến mấy cũng đã nhận thấy sắc mặt của anh không đúng lắm, cô còn tưởng rằng anh mệt mỏi nên ngồi lên đùi anh, hai tay xoa huyệt thái dương cho anh, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại hỏi: "Anh làm sao vậy? Thấy anh có vẻ không vui lắm?"
Trước kia nếu cô xoa huyệt thái dương cho người đàn ông này, anh đều thoải mái nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ôm lấy eo cô, tùy ý để cô xoa, nhưng hôm nay, anh chẳng những không ôm cô, còn cầm tay cô xuống.
Anh như vậy, Lâm Nghiên Thu cũng rất mất hứng, chính mình vội vàng xoa huyệt thái dương cho anh, nào ngờ anh lại thái độ như vậy. Không để cho cô xoa thì thôi cô không xoa nữa, ngồi trên chân anh cũng không được sao?
Nghĩ như vậy, nỗi ủy khuất ở trong lòng bỗng nhiên dâng trào, nước mắt ngập tràn, cô giãy giụa muốn leo xuống khỏi đùi anh, lại bị Trình Gia Thuật dùng một tay siết chặt eo, giọng nói phức tạp: "Khóc cái gì, lúc nào cũng lấy nước mắt đến trị anh, em nói xem, có phải em đối với anh cũng ôm tâm lý may mắn, cho rằng em không nói thì vĩnh viễn anh sẽ không biết."
Nước mắt Lâm Nghiên Thu đang được đà tuôn ra, bỗng dưng nghe anh nói xong liền sửng sốt, anh biết cái gì rồi?
Lâm Nghiên Thu đưa tay lau nước mắt, nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Trình Gia Thuật, cô không khỏi chột dạ nhỏ giọng thì thầm: "Em không biết anh đang nói cái gì."
"Không biết? Được thôi, vậy trước tiên hãy nói cho anh biết cái này đến từ đâu." Trình Gia Thuật đem cái bình lục sắc hồi sáng trở về chỗ cũ, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình, đôi môi mỏng của anh mím chặt, ngữ điệu lạnh lùng.
Anh ấy đã lấy nó từ lúc nào?
Lâm Nghiên Thu nhìn cái bình nhỏ màu xanh lá cây trên bàn rồi khiếp sợ nhìn Trình Gia Thuật, nếu anh không nhắc tới, có lẽ cô cũng không phát hiện ra mình bị thiếu cái gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận