Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 87
"Mở tiệm may?" Lưu Tố Mai cười lắc đầu: "Mở tiệm may chỉ có thể kiếm được mấy đồng tiền thôi. Chị còn phải bận rộn việc nhà, còn không bằng đến nhà máy tìm một công việc còn kiếm được nhiều hơn."
Người thời nay vì tiết kiệm nên cũng chỉ may vá đơn giản, không phải ngày nào cũng có đơn may quần áo, vì vậy chẳng có bao nhiêu công việc, phí thủ công cũng rẻ, nếu có thể kiếm được nhiều tiền thì tiệm may đã sớm được mở khắp mọi nơi rồi.
Lâm Nghiên Thu hiểu được lý lễ này, nhưng cô không phải muốn Lưu Tố Mai chỉ may vá đơn giản như vậy, mà là cô muốn cô ấy may quần áo.
Trước kia Lâm Nghiên Thu học đại học ngành thiết kế nội thất, mặc dù nhìn nó và thiết kế trang phục không liên quan gì nhau nhưng thật ra kỹ năng vẽ của cô rất tốt, xu hướng thời trang cũng rất thời thượng, để mà nói vẽ mấy kiểu dáng quần áo giống như cá gặp nước cũng không quá đáng.
Hơn nữa, sau khi cô thích ứng được nơi này cũng chẳng có việc gì làm, vốn dĩ chí hướng của cô không lớn, nếu làm một con cá muối cũng tốt, nhưng hiện tại...
Lâm Nghiên Thu tức giận hừ một tiếng, cô muốn tiết kiệm chút tiền, cô không muốn nhìn sắc mặt thối tha của người đàn ông kia nữa... Chuyến huấn luyện dã ngoại kéo dài một tuân này do Trình Gia Thuật tự mình dẫn đội. Người có thể lực kém như Từ Phong, mới có ba ngày đã chết trận, cậu ta được xe y tế đưa đến bệnh viện trong quân đội. Cho dù là phó đội trưởng Triệu Hàn có thể lực không tệ cũng thừa sống thiếu chết muốn nôn mửa.
Trong khoảng thời gian này, Trình đội trưởng của bọn họ vẫn bồi luyện toàn bộ hành trình, danh hiệu binh vương mạnh nhất trong lịch sử sư bộ cũng không phải là hư danh. Dưới cái thời tiết nóng bức mà còn phải huấn luyện với cường độ cao như vậy, anh vẫn thay đổi sắc mặt, cả người anh giống như con báo săn vô cùng có sức sống không ngừng hoàn thành, đột phá, hoàn thành rồi lại đột phá...
Một tuần trôi qua, tất cả mọi người mệt mỏi trở về, ai nấy đều ủ rũ, lén lút kêu khổ không ngừng, bọn họ còn khuyến khích phó đội trưởng Triệu Hàn đi mời chính ủy đến làm công tác tư tưởng cho đội trưởng của bọn họ.
Nếu không cứ tiếp tục như vậy, ai có thể chịu đựng được chul
Chạng vạng tối, Ngưu chính ủy ngồi xe tải giải phóng trở lại bộ đội, mắt thấy sắp tan tầm, anh vẫn không chống đỡ nổi binh lính phía dưới cứ cầu xin mãi, vì vậy chỉ có thể đi tới văn phòng của Trình Gia Thuật.
Vừa lúc Trình Gia Thuật tắm rửa xong quay về, trong tay anh bưng một cái chậu, mái tóc ướt sũng còn chưa lau, trên cánh tay có một vết thương còn chưa kết vảy, cũng không biết đã va chạm chỗ nào. Có lẽ anh cũng không nghĩ tới giờ này mà Ngưu chính ủy còn đến tìm mình, nên hỏi: "Có việc à?"
Ngưu chính ủy ngồi xuống ghế, anh đưa mắt đánh giá Trình Gia Thuật từ trên xuống dưới, hỏi ngược lại: "Sao cậu không về nhà tắm mà lại tắm ở đây?"
Trình Gia Thuật ừ một tiếng, lấy khăn mặt lau tóc nói: "Tôi còn có báo cáo muốn viết."
Báo cáo, báo cáo, ở đâu ra lắm báo cáo để viết như thế? Lừa ai vậy!
Ngưu chính ủy là lão hồ ly ngàn năm đã sớm thu đuôi, liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề: "Thế nào? Cãi nhau với vợ à?"
Động tác lau tóc của Trình Gia Thuật chậm lại, không lên tiếng.
Ngưu chính ủy thầm nghĩ không ổn, hôm nay anh đến sai chỗ rồi, thì ra nguồn gốc của mọi vấn đề là ở chỗ hậu phương, xem ra đợi khi anh cho thằng nhóc này làm tốt tư tưởng xong phải đi ổn định chuyện khác mới được.
Hậu phương bất ổn, vấn đề này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nói nhỏ là ảnh hưởng cảm xúc, còn nói lớn chính là quấy nhiễu quân tâm. Đây là một vấn đề lớn nha!
Mặc dù Ngưu chính ủy không đoán được mâu thuẫn là gì nhưng cũng không quan trọng, với tư cách là "người mẹ già" của cả đoàn đội, anh có biện pháp. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận