Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 69
"Thực tế cái gì?" Trình Gia Thuật híp mắt nhìn cậu ta, giọng nói đả kích không chút lưu tình: "Thực tế chính là không làm được thì đi ra khỏi hàng thu dọn đồ đạc quay về, khi lên chiến trường sẽ không có ai giảng thực tế với cậu!"
Tốt xấu gì Từ Phong cũng là sĩ quan ngang hàng với Trình Gia Thuật, vậy mà lại bị mất mặt trước mọi người nên khiến cậu không thể nhịn được. Nhưng cậu cũng hiểu nếu đã vào đây thì những quân hàm công tích trước kia đều không còn, ở chỗ này, người nào lợi hại thì người đó quyết định.
Từ Phong cắn răng không mở miệng nói nữa mà bắt đầu chạy theo đội ngũ...
Bộ đội và ký túc xá nối liền với nhau, ở giữa có một bức tường xi măng cao nửa người ngăn cách và dựng lên hàng rào sắt. Lâm Nghiên Thu đứng thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng gầm đầy khí thế trên sân huấn luyện.
Thu dọn hành lý xong cũng sắp đến buổi trưa, Tiểu Bảo vỗ bụng kêu đói, Lâm Nghiên Thu mới vội vàng bưng một cái nồi cơm di ra.
Vừa đi vừa hỏi mới biết căng tin ở gần sân huấn luyện, trùng hợp lúc cô đến căng tin thì huấn luyện bên kia cũng chấm dứt, binh sĩ như một tổ ong ùn ùn kéo vào.
Bình thường người trong ký túc xá đến căng tin ăn cơm không nhiều lắm, Lâm Nghiên Thu vừa xuất hiện đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Ở nơi này dù có là heo mẹ cũng trở thành Điêu Thuyền. Chỉ cần là phụ nữ trong ký túc đến thì mọi người đều nhìn mấy cái, huống chi Lâm Nghiên Thu còn là một đại mỹ nhân.
Mấy tên lính chưa kết hôn nhìn cô chằm chằm không rời, tiểu binh xếp hàng mua cơm phía sau Lâm Nghiên Thu nhìn cô nửa ngày mới lắp bắp nói: "Cô, cô..."
"Cô cái gì." Một giọng nói lạnh lếo đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Tiểu binh quay đầu nhìn thấy Trình Gia Thuật, cậu ta lập tức nghiêm mặt hô: "Đội trưởng!"
Cơm còn chưa kịp mua đã nhanh như chớp bỏ chạy.
Lâm Nghiên Thu đứng ở phía trước nghe thấy giọng của Trình Gia Thuật giống như gặp được cứu tinh, cô vui vẻ nói: "Anh tới đúng lúc đó, mau giúp tôi cầm một chút, tôi cầm không hết đây nè."
Nói xong cô liên nhét món ăn vừa mua xong vào tay anh, nồi cơm bây giờ rất đa chức năng, có thể nấu cơm, múc canh, nắp đậy còn có thể đựng cơm nữa.
"A đúng rồi, anh có trở về ăn hay không? Để tôi trở về xếp hàng mua thêm." Người xếp hàng ở phía sau còn rất nhiều, cô không thể chiếm chỗ mãi được. "Nếu không em trở về đi, không có em, bọn Tam Bảo Tiểu Bảo nghịch ngợm không nghe lời tôi." Lát nữa còn phải trở ve huấn luyện, phỏng chừng đến chạng vạng là xong.
Trình Gia Thuật nhìn dáng vẻ môi hồng răng trắng của vợ mình, cái miệng nhỏ nhắn, thật sự từ trên xuống dưới của cô đều không để cho anh yên tâm. Đi ra ngoài mua cơm thôi mà cũng có người tiến về phía cô.
Đừng nhìn anh bình thường lạnh lùng kiêu ngạo, dáng vẻ lười nói chuyện với người khác. Nhưng thật ra dục vọng chiếm hữu của anh rất mạnh mẽ, căn bản anh không chịu nổi khi có người để ý tới vợ mình, chỉ là anh không giỏi biểu đạt cảm xúc, cho nên trong mắt Lâm Nghiên Thu anh luôn là người nắng mưa thất thường.
Giống như bây giờ, Lâm Nghiên Thu nhìn xung quanh rồi nhìn cái cằm căng thẳng anh giống như cơn tức giận hồi sáng vẫn chưa vơi đi. Cô bĩu môi không vui, nhỏ giọng nói: "Đồ nhỏ mọn!" Mấu chốt chính là cô cũng không biết bản thân đã chọc anh ta chỗ nào.
Trình Gia Thuật nghe xong liền khẩn trương nhìn ngó xung quanh, thấy mấy người không có nhãn lực đang nhìn về phía bọn họ, anh đều trừng mắt lại dạy dỗ, sau đó mới nghiêm mặt giáo huấn vợ: "Đây là ở bên ngoài, mẹ Đại Bảo, xin chú ý lời nói của mình!"
Người ở niên đại này làm cái gì cũng câu nệ, trong lúc nói chuyện cũng vậy, mặc dù là vợ chông thì cũng suốt ngày treo bên miệng mấy chữ đồng chí, ngài, xin khiến người ta ê cả răng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận