Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chuong 36
Mái tóc cột lỏng lẻo ở phía sau đầu càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo. Cô còn chưa tới gần mà anh đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ dịu như có như không.
"Anh nhìn xem có đẹp không?”
Lâm Nghiên Thu chỉnh chỉnh làn váy, theo thói quen chờ câu khen ngợi.
Thời kỳ náo loạn đã chấm dứt từ lâu, tư tưởng cổ hủ của người dân cũng dần được cởi mở hơn do sự tác động của văn hóa ngoại lai. Mặc dù không thể so sánh với thế hệ sau, có thể tùy tiện kết hợp quần áo rực rỡ như màu đỏ hay xanh lục, nhưng bây giờ mọi người cũng đã bắt đầu khao khát cái đẹp.
Phong cách ăn mặc giống Lâm Nghiên Thu đã sớm phổ biến rộng rãi trong thành phố. Đây cũng là phong cách mà các cô gái nông thôn vô cùng hâm mộ và muốn bắt chước theo.
Vốn tưởng rằng Trình Gia Thuật sẽ khen mình hai câu, nào ngờ người này lại không hiểu phong tình, nhìn cái sắc mặt nghiêm túc kia chứ giống như đang huấn luyện một con gà yếu ớt vậy: "Không đẹp, em mau đi đổi bộ khác đi!"
Khóe miệng đang tươi cười của Lâm Nghiên Thu dần cứng lại: "..."
"Đổi thành quần áo tay dài." Lâm Nghiên Thu: "...
Thấy cô tức giận đứng bất động ở đó, Trình Gia Thuật bắt đầu trừng mắt: "Đi mau!"
Phát xít
Lâm Nghiên Thu tức giận muốn dậm chân, cô bực bội quay đầu đi nói: "Tôi không đi huyện thành nữa, anh tự mình đi đi!"
Nói xong, cô khó chịu ngồi xuống cái ghế nhỏ. ...
Sáng sớm, Cao Quế Hương bưng chén cơm đi ra ngoài, cho đến khi mọi người xung quanh phải xuống ruộng làm việc, đi ra bờ sông giặt quần áo, không còn ai có thời gian tám chuyện với bà nữa thì bà mới thỏa mãn từ từ đi về.
Kết quả khi bà bước vào nhà, nhìn xem bà đã thấy cái gì đây!
Nghe nói đứa con trai thứ ba của bà ở bộ đội quản lý hơn một trăm người sĩ quan, vậy mà lúc này lại ngồi xổm bên cạnh con dâu, cái mặt cũng muốn kề sát vào mặt con dâu, trong miệng còn nói cái gì đó: "Được rồi, được rồi, cứ mặc cái này äi, không cần đổi nữa, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận