Tiểu Lang Quân Như Ý
Giấy trắng hiện tà
viptruyenfull.com
Đường Ninh vốn không muốn dẫn Đường Yêu Yêu đi, bởi vì ngoài đôi chân dài ra, nàng chẳng có sở trường gì khác cả, hơn nữa còn ưa thích dọa dẫm mình.
Hắn còn phải luôn phòng bị nàng thừa dịp lúc hắn không chú ý, nàng lại đập lên đầu hắn một cái nữa.
Lấy hiểu biết của hắn về Đường Yêu Yêu, nàng hoàn toàn có thể làm được loại chuyện này.
Thế nhưng nếu không dẫn theo nàng, hắn lại không biết Quách gia thôn ở đâu, mặc dù có thể tùy tiện tìm người khác để hỏi thăm, nhưng không tính đến chuyện có đáng tin cậy hay không, dù có hỏi được, đến khi hắn tìm ra cũng phiền phức, trì hoãn rất nhiều thời gian.
Nhỡ may lão thần tiên chạy mất, hắn đi nơi nào để tìm?
Cho nên Đường Ninh chỉ có thể mang theo nàng ấy đi cùng.
Cũng may chân nàng dài, bước chân cũng lớn, không đến mức liên lụy hắn.
Hai người cùng ra khỏi cửa thành, Đường Yêu Yêu quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Này, ngươi vẫn không nhớ ra tên của ngươi sao?"
Đường Ninh lắc đầu.
Đường Yêu Yêu nghi ngờ nói: "Chung bá bá đã để hộ phòng điều tra, ở Vĩnh Yên huyện không có người nào tên là Đường Ninh, ở quanh Linh Châu thành cũng không có thôn họ Đường hay nhà giàu nào, tên của ngươi không phải do nói bừa chứ?"
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Nhà ngươi không tính là nhà giàu sao?"
Đường Yêu Yêu liếc hắn, hỏi: "Trong Linh Châu thành chỉ có Đường gia chúng ta, chẳng lẽ ngươi là người Đường gia chúng ta?"
Đường Ninh không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, hắn lảng sang chuyện khác: "Rốt cuộc ở Quách gia thôn đã xảy ra chuyện gì, hình như tất cả bộ khoái huyện nha đều tới đây. . ."
Đường Yêu Yêu biết được nhiều hơn hắn một chút, sau khi Đường Ninh nghe xong, hắn đã biết đại khái là chuyện gì xảy ra.
Quách gia thôn là một thôn trang thuộc Vĩnh Yên huyện, từ hôm qua trong thôn có không ít người bắt đầu có triệu chứng thượng thổ hạ tả, bởi vì người phát bệnh quá nhiều, Chung Minh Lễ làm huyện lệnh nhất định phải coi trọng.
Chuyện này không giống án giết người mấy ngày trước, nếu không bắt được hung thủ, cùng lắm cũng chỉ bị coi là huyện lệnh thiếu giám sát, đánh giá cuối năm sẽ thấp mà thôi.
Thôn dân nửa thôn đồng thời phát bệnh, một khi không khống chế tốt, khiến bệnh trạng này lan ra, ở cổ đại được gọi là "Ôn dịch" .
Nếu Vĩnh Yên huyện xuất hiện ôn dịch, thứ sử Linh Châu có lẽ còn có thể tạo ra áp lực, nón quan trên đầu nhạc phụ nhà mình nhất định sẽ không giữ được.
Nhưng nghe Đường Yêu Yêu miêu tả, thôn dân Quách gia thôn hẳn là chỉ bị ngộ độc thức ăn, có thể là do nguồn nước bị ô nhiễm, dẫn đến mọi người bị tiêu chảy, không giống ôn dịch truyền nhiễm với quy mô lớn, nhưng dù vậy cũng không thể phớt lờ.
Khi Đường Ninh và Đường Yêu Yêu đi tới Quách gia thôn, Chung Minh Lễ và đám bộ khoái huyện nha đều bị thôn dân Quách gia thôn ngăn ở đầu cửa thôn, cùng bị ngăn lại với bọn hắn còn có vị Tôn thần y mà Đường Ninh đã từng gặp kia.
Một lão giả mặc quần áo vải thô, râu tóc bạc trắng nhìn Chung Minh Lễ, cung kính nói: "Chung đại nhân, không phải tiểu nhân không để cho các ngài đi vào, chỉ là lão thần tiên đang ở bên trong bắt quỷ trừ tà, nếu các đại nhân đều đi vào, sợ là sẽ quấy rầy lão thần tiên, khiến tà vật chạy mất, như vậy thôn chúng ta biết làm sao bây giờ?"
Chung Minh Lễ chỉ vào Tôn thần y đứng bên cạnh, nghiêm nghị nói: "Quách trưởng thôn, vị này là Tôn thần y đại danh đỉnh đỉnh, thôn dân có bệnh tật gì, hắn xem là biết. . ."
Lão giả kia thoáng do dự, nghĩ mặc dù thần y và thần tiên chỉ khác một chữ, nhưng bản sự hoàn toàn kém xa nhau, lắc đầu, nói ra: "Vậy cũng phải chờ lão thần tiên kia bắt được tà vật rồi nói. . ."
Đường Ninh đứng cách đó không xa nhìn xem, hắn càng hiểu thêm về chế độ thời đại này.
Ở một địa phương thời cổ đại thường có chế độ tự trị, trong thôn, thường thường lấy tông tộc làm đơn vị, phụ huynh trong tông tộc thậm chí còn nắm quyền sinh sát tộc nhân trong tay, nhạc phụ của mình mặc dù có danh nghĩa là huyện lệnh, nhưng nhiều khi lời nói của hắn cũng không có tác dụng trăm phần trăm.
Chung Minh Lễ nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đã như vậy, bản quan cũng muốn nhìn lão thần tiên kia bắt quỷ trừ tà như thế nào."
Thôn trưởng kia nhìn hắn một chút, nói: "Các ngươi không thể đều đi vào, sẽ quấy nhiễu đến lão thần tiên."
Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, xoay người, nhìn thấy Đường Ninh và Đường Yêu Yêu.
Sắc mặt hắn thoáng đổi, lên tiếng hỏi: "Sao các ngươi lại tới đây?"
Đường Yêu Yêu nhanh nhảu trả lời: "Chung bá mẫu để chúng ta đến hỏi xem buổi chiều ngài có về nhà ăn cơm không?"
"Ăn."
Chung Minh Lễ trả lời, rồi không nhìn hai người nữa, quay sang chỉ vào một bộ khoái và một tên tiểu thư lại, nói: "Bành Sâm, Tần thư lại, các ngươi cùng ta tiến vào, những người khác chờ ở bên ngoài. . ."
Sau đó, hắn mới nhìn Đường Ninh và Đường Yêu Yêu, nói: "Các ngươi cũng cùng vào đi."
Cửa Quách gia thôn bị dọn ra một mảnh đất trống.
Trên đất trống có xếp một pháp đàn, thôn dân vây quanh pháp đàn, trước pháp đàn có một lão đạo sĩ râu bạc mày trắng, tay cầm kiếm gỗ đào, trên mũi kiếm có ghim một lá bùa màu vàng, bước chân bước theo thân pháp vô cùng kỳ lạ, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
Chỉ nhìn thoáng qua, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc đã xem vô số lần trong phim truyền hình, Đường Ninh biết hôm nay hắn đã đi mất công rồi.
Đường Yêu Yêu ngược lại đang vô cùng hứng thú nhìn phía trước, kinh ngạc nói: "Hóa ra là bắt quỷ như vậy. . ."
Những thôn dân bị bệnh được đặt bên cạnh bãi đất trống, một tiểu đạo sĩ bước tới đó, vẩy nước trong một bình sứ xuống đầu bọn hắn.
Tôn thần y đi qua, ngồi xổm xuống, dùng tay xem mạch cho mấy người, lại nhìn lưỡi mấy người nữa, lúc này mới đứng lên, sắc mặt trầm xuống.
Chung Minh Lễ vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Tôn thần y trầm giọng nói ra: "Buồn nôn nôn mửa, liên tiếp đau bụng, lưỡi đỏ thẫm, bựa lưỡi vàng khô, mạch trượt. . ."
Chung Minh Lễ kinh ngạc nói: "Có ý gì?"
"Kiết lỵ." Đường Ninh nói: "Đây là bệnh cấp tính, tráng nóng khát nước, đau đầu bực bội, buồn nôn nôn mửa, liên tiếp đại tiện, dưới lỵ tươi tím nùng huyết, đau bụng, có người còn bất tỉnh co giật, lưỡi đỏ thẫm, bựa lưỡi vàng khô, mạch trượt hoặc khí muốn tuyệt. . . , dịch độc lỵ."
Hắn không thể không mở miệng, kiết lỵ là một loại bệnh có tỉ lệ tử vong rất cao ở cổ đại, trên cơ bản đều là phòng bệnh là chủ, trị bệnh làm phụ, nếu Chung Minh Lễ không coi trọng, một khi bệnh tình lan rộng sẽ không thể khống chế, mũ quan huyện lệnh trên đầu hắn sẽ mất, cuộc sống an ổn của Đường Ninh cũng kết thúc.
Tôn thần y nhìn hắn, gật đầu nói: "Tiểu huynh đệ nói không sai."
Chung Minh Lễ kinh ngạc nhìn Đường Ninh, Đường Yêu Yêu nắm lấy cánh tay của hắn, mong đợi hỏi: "Ngươi lại nhớ ra cái gì hả?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Tạm thời chỉ nhớ được tới đó thôi."
Chung Minh Lễ tạm thời không nhìn Đường Ninh nữa, quay sang hỏi Tôn thần y: "Nghiêm trọng không?"
Tôn thần y nghiêm túc nói: "Vô cùng cấp bách."
Trái tim Chung Minh Lễ trầm xuống, nhìn lão thần tiên bên kia vẫn đang "Trừ tà", lại nhìn thôn dân thần sắc cuồng nhiệt chung quanh, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ còn chưa được. . ."
Một bên khác, Đường Yêu Yêu hơi ngạc nhiên nhìn Đường Ninh, hỏi: "Ngươi còn nhớ tới cái gì khác hay không?"
Đường Ninh lắc đầu.
Đường Yêu Yêu cao hứng nói: "Không sao, mỗi ngày có thể nhớ ra một chút, một ngày nào đó sẽ nhớ ra tất cả. . ."
Nàng vừa dứt lời, lão đạo sĩ trước pháp đàn kia đã ngừng bước chân, lớn tiếng quát: " Uy Thần bát phương, xin hãy hiên thân, Linh Bảo phù mệnh, phổ cáo Cửu Thiên; Càn La đáp na, Động Cương Thái Huyền, trảm yêu phược tà, độ người ngàn vạn. . ."
"Này, yêu nghiệt kia, còn không mau hiện nguyên hình!"
Đường Yêu Yêu bị tiếng quát đột ngột này dọa cho giật nảy mình, nàng thấy lão đạo kia đặt một tờ giấy trắng đặt trên lửa nhẹ nhàng đốt, trên tờ giấy trắng kia thế mà lại xuất hiện một quỷ đầu dữ tợn.
Đám thôn dân vây xem không khỏi lui lại mấy bước, trên mặt đều hiện ra vẻ hoảng sợ, ngay cả Chung Minh Lễ và Tôn thần y, cũng thay đổi sắc mặt.
Bọn hắn nhìn quỷ đầu trên tờ giấy trắng kia, trong lòng cuồn cuộn sóng gió.
Lão đạo kia thật sự dùng một tờ giấy trắng phổ thông ép yêu tà hiện hình?
"A!"
Đường Yêu Yêu nhịn không được hô lớn một tiếng, vội nhảy ra sau lưng Đường Ninh trốn, nàng nắm cánh tay của hắn thật chặt, run giọng nói: "Quỷ, có quỷ. . ."
"Quỷ cái đầu của ngươi ấy!"
Cánh tay Đường Ninh bị nàng siết chặt, nhịn không được gõ một cái lên đầu của nàng, nói ra: "Chẳng phải chỉ là giấy trắng lộ ra hình vẽ sao, trở về ta dạy ngươi. . ."
"Ngươi cũng biết bắt quỷ?" Đường Yêu Yêu không so đo hắn gõ đầu mình, ngẩng đầu khiếp sợ hỏi.
Đường Ninh nhếch miệng, nói ra: "Đúng thế, ta chính là truyền nhân đời thứ 38 của phái Mao Sơn, bắt mấy con tiểu quỷ có là gì. . ."
Dùng dấm viết chữ lên trên giấy trắng, sau đó hong khô, nếu dùng lửa đốt thì hình vẽ trên đó sẽ hiện ra, đây là thí nghiệm hắn đã làm từ thời tiểu học.
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, nghi ngờ nói: "Không phải là ngươi không nghĩ ra ngươi là ai sao?"
Đường Ninh nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Ta vừa nói cái gì sao?"
. . .
Lão đạo sĩ đặt tờ giấy trắng đã hiện ra quỷ đầu kia lên bàn, rất hài lòng với biểu hiện của mọi người.
Hắn nhìn quanh bốn phía rồi nói : "Bản tọa đã thi pháp xong, phong ấn một con yêu tà kia trên tờ giấy trắng này."
"Tạ ơn lão thần tiên!"
"Tạ ơn lão thần tiên!"
. . .
Thôn dân Quách gia thôn thành kính cúi đầu bái lạy.
Lúc này, lão đạo kia đột nhiên thở dài, nói ra: "Đáng tiếc, tu vi bản tọa có hạn, lại không đủ pháp lực để thu phục đám yêu tà khác. . ."
Thôn dân Quách gia thôn nghe vậy, sắc mặt lần nữa trắng nhợt.
Lão trưởng thôn biến sắc, bước lên trước, nhét một túi bạc vào trong tay lão đạo, cầu khẩn nói: "Lão thần tiên, đây là một chút lòng thành của chúng ta, van cầu ngài, nhất định phải cứu lấy chúng ta a!"
Lão đạo ước lượng trọng lượng của túi kia, lắc đầu, nói ra: "Không phải bản tọa không giúp ngươi, thật sự là pháp lực có hạn. . ."
Lão trưởng thôn lại dúi tiếp một cái túi vào trong tay hắn.
Lão đạo do dự một lát, nói ra: "Pháp lực có. . ."
Lại có một cái túi nhét vào trong tay hắn.
Thấy trưởng thôn không còn móc ra được cái túi nào nữa, lão đạo phất tay áo một cái, mấy cái túi kia lập tức biến mất trong tay áo của hắn.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, nói ra: "Nếu đã như vậy, bản tọa xem như phải hao tổn hết pháp lực, cũng muốn thay trời hành đạo một lần nữa!"
Hắn lại nhìn quanh đám người vài lần, cầm lấy một tờ giấy trắng khác, nói: "Bản tọa sẽ lập tức thi pháp tru tà lần nữa, có ai nguyện ý cầm tờ giấy trắng này, bản tọa sẽ phong ấn yêu tà kia đi vào."
Thôn dân chung quanh nghe vậy, lập tức lui lại một bước.
Ánh mắt lão đạo nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi kia.
Khi "Yêu tà" thứ nhất hiện hình, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chỉ có đôi nam nữ kia không chỉ không sợ, mà còn dám "Liếc mắt đưa tình", lão nhìn về phía nữ tử kia, cười hỏi: "Không biết vị cô nương này có thể nguyện ý chịu khỏ một chút hay không?"
Sắc mặt Đường Yêu Yêu lập tức trắng bệch, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Lão đạo lại nhìn về thanh niên bên người nàng, hỏi: "Vị công tử này thì sao?"
Đường Ninh giật mình, đưa tay chỉ mũi mình, không xác định nói: "Ta sao?"
Trên mặt lão đạo nở nụ cười: "Chính là ngươi."
Lần thứ hai trừ tà, không cần đệ tử của hắn, mà là muốn mượn tay người trẻ tuổi này, có thể triệt để bỏ đi lo nghĩ của đám người.
Đường Ninh nhìn lão một chút, cười nói: "Được thôi."
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận