Tiểu Lang Quân Như Ý
Không dễ dàng
viptruyenfull.com
"Tiểu Ý, chúng ta đi về trước."
Đường Yêu Yêu quay người phất phất tay với Chung Ý, Đường Ninh và Đường Yêu Yêu cùng trở về Đường phủ.
Sau khi trở lại Đường phủ, Đường Ninh dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, thay quần áo, sau đó Tú Nhi lại giúp hắn chải lại đầu tóc một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Văn Đình đã phái người đưa ngân phiếu tới.
Đến lúc này, Đường Ninh và Đường Yêu Yêu không còn nợ nần gì nhau, cả gian sản lúc này của hắn cũng có gần một ngàn năm trăm lượng.
Đường Yêu Yêu mang theo hắn bay qua tường viện, sau khi rơi xuống đất, Đường Ninh nhìn nàng, nói với vẻ trịnh trọng: "Quên Lý Thanh. . ."
Đường Yêu Yêu nhìn lại hắn, kinh ngạc hỏi: "Lý Thanh là ai?"
Về phía Đường tài chủ, Đường Yêu Yêu sẽ tìm một lý do thích hợp, Đường Ninh cũng không cần quan tâm, ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân, Đường Yêu Yêu điểm nhẹ mũi chân, cả người nhẹ nhàng bay qua tường viện.
"Cảm ơn!"
Một tiếng cảm ơn từ bên kia tường viện vừa nói xong, Chung Ý đã mang theo hộp cơm từ bên ngoài đi tới.
Nàng nhìn Đường Ninh đứng ngoài sân viên, lại nhìn gian phòng không thắp đèn, kinh ngạc nói: "Sao chàng lại đứng ở chỗ này?"
"Ngắm trăng. . ." Đường Ninh ngẩng đầu, nhìn lên trăng khuyết trên bầu trời sau đó lại quay đầu nhìn về phía Chung Ý, "Hôm nay thế nào?"
"Các nàng đều rất bội phục kỹ năng thêu của Tiểu Như. . ." Chung Ý bước vào trong phòng, thắp đèn rồi kể: "Khi chúng ta trở về có gặp Yêu Yêu, còn có cả biểu tỷ của nàng, cùng nhau đưa Tiểu Như trở về."
"Biểu tỷ?"
"Ừ, từ kinh đô tới đây, tiếc là ngày mai nàng ấy phải đi rồi. . ."
Chung Ý lấy ra đồ ăn mà nàng vừa mới làm xong, lại từ lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo rồi đưa cho Đường Ninh, nói: "Chàng nói đúng, ai nói nữ tử không bằng nam, tài văn chương của Thanh cô nương, tất cả mọi người đều không thể so sánh được, cho dù là những đại tài tử không tầm thường kia. . ."
Đường Ninh vừa ăn cơm, vừa nhìn xem bài « Nhất Tiễn Mai » kia, nhẹ gật đầu đống ý: "Tài văn chương của cô nương này. . . , đúng là rất tốt."
" Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ, vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau. . ." Chung Ý khẽ ngâm một câu như vậy, rồi cảm thán nói: "Thi từ như thế, cả đời ta sợ là cũng không viết ra được. . ."
"Nàng đừng nản chí. . ." Đường Ninh nhìn nàng một chút rồi cười: "Nàng chính là đệ nhất tài nữ Linh Châu, phải có lòng tin với chính mình. . ."
"Cái gì mà đệ nhất tài nữ Linh Châu, nếu không phải vì chàng. . ." Chung Ý liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy rồi nói: "Chàng ăn cơm trước đi, ta đi qua chỗ Yêu Yêu, buổi sáng ngày mai Thanh cô nương đã đi rồi, ta muốn trò chuyện cùng nàng ấy. . ."
Nàng quay người định bước ra cửa phòng, nhưng lại bị Đường Ninh bắt lấy cổ tay.
Nàng quay đầu nhìn lại, sắc mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Chàng, còn có chuyện gì sao. . ."
Đường Ninh thở dài, hỏi nàng: "Nếu lần này ta thi châu không thể đậu. . ."
Chung Ý giật mình, ngồi xuống bên cạnh hắn an ủi: "Chàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, lần này không được, còn có lần sau, không phải mẹ đã nói, năm đó cha cũng phải thi ba lần mới đậu sao. . ."
"Chỉ là cứ nghĩ đến thi châu lại thấy khẩn trương." Đường Ninh buông tay, cười cười, nói ra: "Để ta yên lặng một chút là không sao đâu, nàng nhanh đi tìm vị Thanh cô nương kia đi. . ."
Chung Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là thôi đi, Thanh cô nương đi đường xa cũng mệt mỏi, ta không quấy rầy nàng ấy nữa, sau này có lẽ còn có cơ hội gặp lại. . ."
Trong lòng Đường Ninh có chút áy náy, hăn biết Chung Ý bởi vì lo lắng cho hắn mới ở lại cùng hắn, nhưng dù như thế nào, buổi tối hôm nay nàng cũng không thể đi qua đó.
Suy nghĩ một chút, một chút áy náy lại lập tức giảm bớt, dù sao gặp Lý Thanh hay gặp hắn cũng giống nhau mà. . .
. . .
Hôm sau, Chung Ý dậy thật sớm, khi nàng đi tới Đường gia, từ trong miệng Đường Yêu Yêu biết được, biểu tỷ Lý Thanh của nàng ấy bởi vì còn có chuyện quan trọng nên mới sáng sớm đã rời đi.
Đến khi Chung Ý trở về, dáng vẻ có chút thất vọng.
Đây đại khái là một loại cùng chung chí hướng giữa các tài nữ, Đường Yêu Yêu không nghĩ rằng nàng sẽ sa sút như thế, nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi có thể viết thư cho nàng mà, từ đây tới kinh thành cũng không phải rất xa, có chậm thì cũng chỉ mười ngày là đến thôi, đưa tin lúc bình thường chỉ cần bảy tám ngày là có thể đến. . ."
Chung Ý nhìn nàng, vui mừng nói: "Có thể chứ?"
"Làm sao lại không thể?" Đường Yêu Yêu cười hì hì nói: "Biểu tỷ ta là người rất tốt, mà các ngươi đều có tài như vậy, nàng nhất định cũng muốn kết bạn với ngươi. . ."
Sau đó nàng lại nhìn về phía Đường Ninh, hỏi: "Ngươi nói có đúng không?"
Đường Ninh nhìn lại nàng, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Chắc là, đúng thế. . ."
Đường Yêu Yêu kéo tay Chung Ý, cười nói: "Yên tâm đi, ngươi viết thư xong, ta giúp ngươi đưa. . ."
Đường yêu tinh chính là yêu tinh phiền phức, nếu như không phải nàng luôn luôn cung cấp phương pháp kiếm tiền cho mình, nếu như không phải hắn muốn học võ công với nàng, Đường Ninh cảm thấy mình nhất định sẽ không thích nàng.
. . .
Phủ Thứ Sử.
Tư thế Đổng Minh Tuấn đi đường vô cùng quái dị.
"Con đã hỏi thăm rõ ràng, nàng ta gọi Lý Thanh, có quan hệ với Đường gia. . ." Hắn cắn răng, giận dữ nói: "Cha, không thể bỏ qua cho nữ nhân kia, kém chút nữa nàng ta đã khiến Đổng gia chúng ta tuyệt hậu. . ."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Đổng Thứ Sử liếc nhìn hắn rồi nói: "Ngươi không làm cái gì trước, người khác sẽ tự nhiên đá ngươi?"
Đổng Minh Tuấn giật mình, vội vàng nói: "Thế nhưng mà. . ."
Đổng Thứ Sử phất phất tay, nói: "Hiện tại sắp đến thời điểm thi châu rồi, đại nhân thuộc Lễ bộ cùng Lại bộ ở kinh thành đã lần lượt đến, trong thời điểm mấu chốt này, ngươi bớt gây chuyện cho ta. . ."
Khóe miệng Đổng Minh Tuấn giật giật, nhưng không dám nói tiếp nữa.
Về chuyện này, hắn vẫn luôn không dám xen vào.
Đổng Thứ Sử suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: "Nghe nói vị cô gia kia của Chung gia cũng muốn tham gia thi châu?"
Đổng Minh Tuấn bĩu môi nói: "Một kẻ ngốc, tham gia thi cái gì chứ, tự rước lấy nhục mà thôi, con cam đoan hắn không qua trận thứ hai. . ."
Đổng Thứ Sử ngồi trên ghế, dùng ngón tay trỏ khẽ đập lên mặt bàn, lẩm bẩm nói: "Một người ở rể, có tư cách gì tham gia thi châu?"
Hắn lập tức bước ra khỏi phòng, gọi một tên nha dịch tới nói: "Đi mời Trần huấn đạo phủ học tới đây."
. . .
Khi Đường Ninh đi vào sân nhỏ, Tam thúc đang phàn nàn cùng Tam thẩm.
"Ngươi nói xem bạc của người có tiền thật sự là do gió lớn thổi tới sao?" Dáng vẻ của tam thúc rõ ràng như vừa bị đổi mới tam quan, nói: "Buổi sáng ta đi mua thức ăn có nghe người ta nói, đêm qua Đường cô nương và người khác đánh cược, thắng hai ngàn lượng bạc. . . , hai ngàn lượng bạc, chúng ta kiếm cả mười đời cũng không kiếm được, cô nương thua tiền kia, thế mà không đau lòng chết. . ."
Tô Như và Tam thẩm đang nghe hắn nói chuyện, nhìn thấy Đường Ninh bước vào, lập tức đứng lên mỉm cười nói: "Tiểu Ninh ca, ngươi tới rồi. . ."
Đường Ninh nói chuyện với bọn họ một hồi, lấy ra một chồng ngân phiếu, đưa cho Tô Như, nói: "Đây là một ngàn lượng bạc, Tam thúc và Tam thẩm không phải cũng muốn buôn bán nhỏ sao, chúng ta đừng đứng ở bên ngoài bày quầy bán hàng, phơi nắng nhiều không tốt, dứt khoát tìm một gian cửa hàng. . ."
Hắn lại nhìn về phía Tô Như rồi nói: "Muội cũng đừng dệt vải nữa, số tiền này đủ để mở một cửa hàng vải rồi, lại mời một số người, bình thường muội không cần khổ cực như vậy, dạy các nàng một chút liền tốt. . ."
Tam thúc nhìn ngân phiếu trong tay hắn, trừng to mắt, hỏi: "Số tiền này ngươi lấy ở đâu ra?"
Đường Ninh suy nghĩ một lát rồi nói ra: "Đánh cược thắng Đường cô nương."
Tam thúc suy nghĩ một chút sau đó cũng nhận lấy ngân phiếu rồi đưa cho Tiểu Như, lại nhìn Đường Ninh, lắc đầu nói: "Tất cả mọi người đều là bằng hữu, cược đến cược đi cũng không tốt, người ta lại là nữ tử, lần sau tốt nhất đừng làm như vậy nữa, tổn thương cảm tình. . ."
"Thúc yên tâm đi, về sau sẽ không làm thế nữa." Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Tam thúc nhìn hắn, hỏi: "Chúng ta dự định làm đậu hũ, con cảm thấy thế nào?"
Làm cái gì cũng không bằng làm đậu hũ, làm cứng là đậu phụ khô, làm mềm là tào phớ, làm mỏng là tàu hũ ky, lại mềm chút là sữa đậu nành, để thúi còn có thể bán đậu phụ thối. . .
Sau khi Đường Ninh cũng gật đầu đồng ý với việc này, chuyện này đại khái được quyết định như thế.
Hắn lại ngồi một lúc ở đây, đến khi Tiểu Như giục hắn đi trở về ôn tập, mới đứng dậy rời đi.
Sau khi Đường Ninh rời đi, Tam thẩm quay đầu nhìn Tô Như, hỏi: "Dùng số tiền này mở hai cửa hàng. . . , Tiểu Như, con nghĩ thế nào?"
"Con nghe Tiểu Ninh ca." Tô Như nghĩ nghĩ, cúi đầu xuống nói: "Tiểu Ninh ca vì chúng ta, cũng không dễ dàng. . ."
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận