Tiểu Lang Quân Như Ý

Ong bướm

Ong bướm
viptruyenfull.com

Ở cổ đại, đêm Thất Tịch vốn là một ngày lễ rất náo nhiệt, năm thứ nhất Đường Ninh xuyên việt tới lại không có cơ hội nhìn thấy cảnh náo nhiệt này.
Trận mưa này rơi từ đêm Thất Tịch, kéo dài một ngày một đêm, ngoại trừ dập tắt giấc mơ của Tình Nhi muốn nghe Ngưu Lang Chức Nữ nói lời thì thầm tương tư, trận mưa này còn tạm thời dập tắt thời tiết nóng lực nhiều ngày nay.
Nhạc phụ đại nhân rất cao hứng vì chuyện này, nhiệt độ không khí hạ xuống, mang ý nghĩa là sẽ không có người bị nóng chết, hàng năm huyện Vĩnh Yên đều có người tử vong vì quá nóng, chuyện chống nắng làm không tốt, chức huyện lệnh này của hắn cũng sẽ phải chịu một chút trách nhiệm.
Năm nay càng không thể so với những năm trước, mấy ngày trước đó bởi vì chuyện ép hôn, quan hệ giữa hắn và Thứ Sử Linh Châu đã bắt đầu đóng băng, đã lâu như vậy rồi mà Thứ Sử Linh Châu vẫn chưa ra tay làm khó hắn, chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Đường Ninh nghe ngóng được từ chỗ Đường Yêu Yêu về tính tình của Thứ Sử Linh Châu này, nghe nói người này tính toán chi li, có thù tất báo, là tiểu nhân trong tiểu nhân. . .
Hắn đoán thời gian dài như vậy mà đối phương không có động tĩnh gì, hẳn là đang chờ cơ hội để tung ra đại chiêu.
Một người là Thứ Sử của một châu, một người là một huyện lệnh, tình huống thật sự là không thể lạc quan, trong lòng Đường Ninh kỳ thật vẫn âm thầm cảnh giác, nhưng cục diện quá bị động, hắn lại thế đơn lực bạc, cũng thật sự không tạo được tác dụng lớn gì.
Chuyện hắn có thể làm, chính là nhìn chằm chằm vào vị nhạc phụ đại nhân huyện lệnh kia, để cho ông ta không làm chuyện gì sai trái, bị người bắt được nhược điểm.
Đường Ninh ở trong phòng chỉnh trang quần áo, Tình Nhi đứng bên ngoài thò đầu vào, hỏi: "Cô gia, đã xong chưa?"
Đường Ninh sửa sang lại cổ áo một chút, nói: "Cũng xong rồi."
Buổi tối hôm nay phải cùng Chung Ý đi ra ngoài tham gia một buổi yến hội, mấy ngày trước hắn đã đồng ý rồi.
Tình Nhi từ ngoài cửa chạy vào, kinh ngạc nói: "Cô gia, làm sao ngươi vẫn mặc bộ quần áo này?"
Buổi trưa nay, Chung Ý đã đem một bộ y phục khác tới cho hắn, Đường Ninh chơi đùa nửa ngày, nút thắt của y phục kia quá phức tạp, hắn không biết mặc như thế nào nên dứt khoát từ bỏ.
Đường Ninh cầm lấy quần áo ở trên đầu giường lên, hỏi: "Cái này mặc như thế nào vậy?"
"Ai nha, cô gia đần quá!" Tình Nhi chạy tới, cầm lấy bộ quần áo kia, nói: "Để Tình Nhi giúp, phải nhanh lên một chút, tiểu thư đang nóng lòng chờ rồi!"
Đường Ninh đành phải duỗi hai tay ra, mặc kệ nàng loay hoay.
Tình Nhi vừa giúp hắn cởi quần áo trên người xuống, vừa nói: "Cô gia, lần trước nói tới chuyện công chúa kia, bị dã thú cướp đi, về sau nàng như thế nào?"
Nàng nói chính là câu chuyện « Người đẹp và Quái vật » đã được cải biên mà lần trước Đường Ninh kể cho nàng nghe.
Đường Ninh thuận miệng nói: "Về sau, về sau dã thú biến thành hoàng tử của nước khác, thành thân với công chúa, sống một cuộc sống không biết xấu hổ không biết thẹn."
Tình Nhi vừa giúp hắn thắt nút, vừa nói: "Cái gì là cuộc sống không biết xấu hổ không biết thẹn thế?"
"Cuộc sống sau khi kết hôn liền không biết xấu hổ không biết thẹn."
"Vậy cô gia và tiểu thư cũng giống như vậy sao?"
"Không phải."
"Nha. . ." Tình Nhi nhẹ gật đầu, lại nói: "Cô gia, kể một câu chuyện khác đi. . ."
Đường Ninh suy nghĩ, nói: "Lúc trước, có một thiên kim của một vị huyện lệnh, nàng có một nha hoàn ngốc, còn có một vị cô gia. . ."
"Sau đó thì sao?"
"Nha hoàn ngốc này rất ngốc rất hồ đồ, luôn bởi vì không nghe lời mà bị đánh lên mông."
"Sau đó thì sao?"
"Vị cô gia kia ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng còn không cứng nổi."
. . .
Kể xong chuyện cho Tình Nhi nghe, y phục của hắn cũng đã mặc xong.
Đường Ninh đứng ở trước gương nhìn một chút, hình người dạng chó, đúng thực sự là có chuyện như vậy.
Thực tâm mà nói, bộ dáng bây giờ của hắn, so với kiếp trước thì đẹp trai hơn một chút như vậy, chính là nhìn có chút gầy yếu đơn bạc, sau này không thể ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, phải có ý thức tăng cường rèn luyện, nếu lần sau gặp phải nguy hiểm, cũng có lực lượng để có thể đứng ở phía sau Đường Yêu Yêu.
Đường Ninh đi ra khỏi cái sân nhỏ, nhìn Đường Yêu Yêu đứng ở bên cạnh Chung Ý, kinh ngạc nói: "Ngươi cũng đi?"
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, không phục nói: "Dựa vào cái gì mà ngươi có thể đi, ta lại không thể đi?"
Có thể, đương nhiên là có thể.
Đường Ninh cầu còn không được.
Hắn biết, có những ai tham gia yến hội lần này.
Hắn nghe Chung Ý nói qua, lần yến hội này là do một gia tộc nào đó vô cùng có địa vị ở Linh Châu thành tổ chức.
Có địa vị tới trình độ nào. . .
Phương gia ở Linh Châu này, trong bốn đời, có một vị thái phó, một vị tể tướng, hai vị quan tam phẩm, mặc dù bây giờ Phương gia sớm đã không còn huy hoàng của ngày xưa, nhưng ở trong triều, vây cánh vẫn rất mạnh mẽ, không chỉ như vậy, một vị sủng phi ở trong hoàng cung, chính là con cháu của Phương gia.
Phương gia ở trong Linh Châu, là tồn tại mà ngay cả Thứ Sử Linh Châu cũng không chọc nổi.
Lão phu nhân của Phương gia ưa thích náo nhiệt, lần này là lễ mừng thọ của lão phu nhân Phương gia, không chỉ mời quý nữ nổi danh ở trong Linh Châu thành, tài tử tuấn kiệt gì đó cũng mời một đám, ở trong đó cũng không thiếu người theo đuổi Chung Ý.
Mặc dù Chung Ý không nói rõ ra, nhưng Đường Ninh cũng có thể đoán được, chính mình lần này đi tới, ít nhiều cũng có chút dụng ý giúp nàng ngăn cản những ong bướm kia.
Song quyền nan địch tứ thủ, ai biết có bao nhiêu người theo đuổi Chung Ý, có Đường nữ hiệp ở đây, trong lòng Đường Ninh an tâm hơn nhiều.
Loại ong bướm nào, có thể đỡ nổi một cước của Đường nữ hiệp chứ?
Trong xe ngựa, Đường Yêu Yêu lộ ra vẻ buồn bực: "Cha ta cũng thật là, nhất định phải bắt ta đi tham gia cái yến hội vớ vẩn này, những người phụ nữ kia, yến hội nào cũng đều muốn làm vài bài thơ khắm, làm thơ có ý nghĩa gì, có bản lĩnh lên đánh một chầu?"
Đường Ninh nghe thấy thế, liền đoán ra Đường Yêu Yêu là có chuyện cũ.
Nghĩ đến cảnh tượng nàng bị người vây quanh bắt làm thơ, Đường Ninh cũng có chút muốn cười.
Đường Yêu Yêu liếc mắt nhìn hắn, cả giận nói: "Cười cái gì mà cười!"
"Không có gì. . ." Đường Ninh lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy ngươi nói cũng có đạo lý, có bản lĩnh đi lên đánh một chầu, có chuyện gì mà đánh một chầu lại không giải quyết được, làm những bài thơ nát kia thì làm được chuyện gì. . ."
Ánh mắt xấu hổ của Đường Yêu Yêu biến thành thưởng thức, hỏi: "Ngươi cũng cho rằng là như vậy?"
Đường Ninh trịnh trọng gật gật đầu.
"Nói nhăng nói cuội!" Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi không thích làm thơ, còn có thể làm tốt như vậy, tiểu Ý cũng không sánh nổi ngươi, mặt ngoài một dạng, phía sau một dạng, đàn ông các ngươi, không có một ai tốt cả!"
Đây chính là phụ nữ.
Tâm tình của Đường Yêu Yêu hiển nhiên là không tốt, Đường Ninh dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không cần lại chịu tai bay vạ gió nữa.
Mấy ngày nay hắn đang suy nghĩ một chuyện khác.
Tuy nói là Chung Minh Lễ vận dụng lực lượng của huyện nha, cũng không điều tra ra thân phận của hắn, nhưng một người sống sờ sờ như thế, luôn không có khả năng là từ trong khe đá chui ra.
Hắn ở chỗ này, còn có bằng hữu, thân nhân gì hay không, đây đều là chuyện mà Đường Ninh không biết.
Mặc dù chuyện này cũng không có quan hệ quá lớn tới hắn, nhưng nhận một món nợ nhân tình lớn như vậy của người ta, hắn không làm làm chút gì đó, Đường Ninh luôn cảm thấy lương tâm khó có thể bình an.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại, Đường Ninh mở to mắt, Đường Yêu Yêu đã nhảy xuống xe ngựa, đỡ Chung Ý đi xuống dưới.
Sắc trời lúc này kỳ thật còn chưa hoàn toàn tối xuống, Đường Ninh nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy chính là một tòa phủ đệ còn khí phái hơn nhiều so với Chung phủ.
Nghe nói đây cũng còn không phải là tổ trạch của Phương gia, chẳng qua là một khuôn viên của Phương gia ở Linh Châu thành mà thôi.
Nơi cửa chính, có bóng người lục tục đi vào.
Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu đi tới phía trước, đưa lên thiếp mời.
Sau khi hạ nhân kia kiểm tra thực hư thiếp mời, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đưa tay nói: "Chung cô nương, Đường cô nương, Đường công tử, mời đến. . ."
"Đầu năm nay, đồ vật lộn xộn gì đó, đều có thể xưng là công tử hay sao?"
Một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền đến, âm thanh này mang theo ba phần trêu chọc, bảy phần khinh thường.
Chung Ý khẽ chau mày, trên mặt Đường Yêu Yêu lộ ra vẻ giận dữ.
Đường Ninh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy vị công tử trẻ tuổi đang hướng bên này đi tới.
Người cầm đầu, ánh mắt sau khi liếc nhìn một cái ở trên thân Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu, liền dừng lại ở trên người hắn.
Là hướng về phía chính mình mà tới.
Đường Ninh nhìn hắn, thở dài, nói: "Cớ gì công tử lại nói ra lời ấy?"
Chung Ý đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó liền che miệng, nhịn không được suýt nữa đã bật cười.
Thời gian Đường Yêu Yêu ngơ ngác so với nàng lâu hơn một chút, sau khi kịp phản ứng lại, nàng ôm bụng không để ý tới dáng vẻ cười ha hả.
Nàng khom người, một tay ôm bụng, một tay dùng sức vỗ lên bả vai Đường Ninh, bắp thịt trên mặt Đường Ninh kéo ra, một cô gái, ở trước mặt mọi người, nàng liền không thể chú ý hình tượng của mình một chút à. . .
Càng quan trọng hơn là, tay nàng dùng sức rất mạnh, đập lên thật sự là rất đau a!
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn cần đăng nhập để bình luận