Trời Ạ, Lão Tổ Lại Cưới Thêm Vợ Bé Nữa Rồi !

Chương 870: Bán Thánh Tà Kiếm Tiên, Lý Tô xuất thủ (2)

Một Đại La nho nhỏ, cho dù có Ngụy Thánh chi lực, nhưng so với Bán Thánh chân chính thì không bằng. Lý Tô im lặng không lên tiếng đi tới phía sau Nguyệt Thần, dáng vẻ như ăn bám.

Tà Kiếm Tiên đó công kích phô thiên cái địa, toàn bộ thế giới tàn phá như sắp bị hắn đánh vỡ. Nguyệt Thần chiến với hắn rất nhiều ngày còn chưa phân ra thắng bại.

Thế giới tàn phá bị đánh không còn hình dáng.

Lúc này, sắc mặt Nguyệt Thần thay đổi, đã nhận ra cái gì.

"Ah, ngươi bị lừa, độc này thu từ một thi thể cổ xưa, không ngờ được là mất một tháng mới khiến cho ngươi dính vào, ngươi còn đánh tiếp thì kết quả không tốt lắm, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi ~ "

Tà Kiếm Tiên cười to.

Sắc mặt Nguyệt Thần lại thay đổi, cố gắng trừ độc.

Nhưng mà Tà Kiếm Tiên không cho nàng cơ hội.

"Một trong số cửu đại Tiên Chủ tiên giới thì như thế nào, còn không phải là bại tướng dưới tay bổn tiên!"

Tà Kiếm Tiên vẫn đùng ngôn ngữ công kích Nguyệt Thần.

Lúc này, đột nhiên.

Lý Tô sau lưng Nguyệt Thần bỗng nhiên xuất thủ.

"Chỉ là Đại La."

Tà Kiếm Tiên vốn không có để ý, hắn còn không dùng kiếm để đối phó Lý Tô, chỉ nhẹ nhàng bắn ra. Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra không đúng.

Khí tức Lý Tô ầm ầm bộc phát, cả thế giới đều vì Lý Tô xuất thủ mà lung lay sắp đổ. Giống như thiên địa không chịu nổi gánh nặng.

"Còn là một Ngụy Thánh!"

Tà Kiếm Tiên không có để ý, lại bắn ra.

Nguyệt Thần cũng nhận ra Lý Tô thay đổi, nàng không ngờ Lý Tô đến Đại La đỉnh phong nhanh như vậy! Còn có Ngụy Thánh chi lực!

Phản ứng của nàng cũng rất nhanh, trong nháy mắt phát ra một kích mạnh nhất. Tà Kiếm Tiên thoáng cái bị kiềm chế.

Sau đó.

Lý Tô liên tục công kích, kích phá phòng ngự của hắn, hạo nhiên mà tới.

Ánh mắt Tà Kiếm Tiên cứng lại, đối mặt công kích của Nguyệt Thần, hắn kích hoạt một lá bài tẩy. Đó là một thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, sau khi tế xuất thì làm cho gần phân nửa thế giới tàn phá vỡ nát.

Vốn tưởng rằng có thể gối cao không lo, ai mà ngờ được công kích của Lý Tô lại đáng sợ như vậy, đột nhiên bao phủ trường kiếm màu đỏ ngòm. Trường kiếm màu đỏ ngòm sát ý ngập trời, bị Lý Tô công kích ầm ầm mà nát.

Từ một thanh Tà Kiếm có thể phách thiên trảm địa thoáng cái biến thành bình thường không có gì lạ. Tà Kiếm Tiên thấy tình thế không đúng, muốn chạy đi.

Nhưng mà Lục Hợp Kiếm của Lý Tô đã điên cuồng đánh tới.

Tà Kiếm Tiên phong tỏa thế giới này, cũng tự ngăn mình.

Muốn mở ra không phải không được nhưng cần thời gian, bây giờ hắn không có thời gian!

"Ghê tởm!"

Hai phút đồng hồ sau, rốt cuộc Tà Kiếm Tiên cũng mở được thế giới phong tỏa, chạy ra ngoài.

Lúc này hắn bị Lý Tô và Nguyệt Thần liên thủ đánh cho bị thương không nhẹ.

Hắn hoàn toàn không ngờ Lý Tô là một Đại La lại có thể lấy Ngụy Thánh chi lực đánh Bán Thánh hắn bó tay hết cách. Cũng may hắn có nhiều con bài chưa lật, bằng không đối mặt Nguyệt Thần và Lý Tô liên thủ, hắn không chết cũng phải cởi một lớp da.

"Tô, không nên đuổi theo."

Nguyệt Thần lên tiếng. Lý Tô ngừng truy kích.

Chiến lực của hắn đúng là cường hãn, dù cho bây giờ còn là Đại La đỉnh phong nhưng dựa vào Ngụy Thánh chi lực, đối mặt Bán Thánh uy tín lâu năm, thủ đoạn đông đảo như Tà Kiếm Tiên cũng có thể đánh chạy đối phương.

Chỉ là đến Đại La trở lên, thực lực không có ưu thế tuyệt đối thì không thể giữ đối phương lại được.

Một Chuẩn Thánh tới, trừ phi bố trí trước hoặc là có giúp đỡ, nếu không dưới tình huống một Bán Thánh quyết tâm trốn thì cũng khó mà giữ đối phương lại. Chỉ có Thánh Nhân đối mặt Thánh Nhân trở xuống mới có ưu thế nghiền ép.

Lý Tô nhìn một cái, thần thái Nguyệt Thần không đúng lắm.

Nàng trúng độc.

"Nguyệt Thần, ngươi sao rồi?"

Lý Tô hỏi.

"Không sao, cũng may ngươi xuất thủ, chút độc ấy không thành vấn đề."

Nguyệt Thần nói.

Lấy thực lực của nàng, độc bình thường nhất niệm là có thể giải. Nhưng độc Tà Kiếm Tiên chuyên dùng để đối phó đồng cấp há sẽ đơn giản như vậy.

Loại độc này có một đặc tính là lan tỏa, bị Tà Kiếm Tiên rải ở trong thế giới đó, rất khó phát hiện, chỉ có chiến đấu trong thời gian dài, thân thể mới không tự chủ hút vào.

Chiến đấu càng kịch liệt, Nguyệt Thần sử dụng càng nhiều lực lượng, độc này sẽ tìm được cơ hội càng ngày càng lợi hại. Muốn xua tan cũng không phức tạp, vấn đề là nếu như không có Lý Tô xuất thủ, Tà Kiếm kiếm sẽ không cho Nguyệt Thần có thời gian làm chuyện đó.

"Nguyệt Thần, ngươi vào Sơn Hà Đồ của ta đi, ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này."

Lý Tô lấy ra một bộ Sơn Hà Đồ.

"Được."

Nguyệt Thần không có cự tuyệt, bước vào Sơn Hà Đồ.

Đồ trong thế giới này đã bị lấy không sai biệt lắm. Thế giới cũng bị chiến đấu làm cho tàn phá bất kham. Đồ cũng bị Lý Tô và Nguyệt Thần lấy.

Có thể rời khỏi đây.

Lý Tô bước ra một bước, lập tức rời đi.

Nhưng mà mới rời đi không lâu, đột nhiên, ánh kiếm màu đỏ ngòm xuyên qua ức vạn dặm đánh tới. Lý Tô hừ nhẹ một tiếng, khu động Lục Hợp Kính thoáng cái đỡ được kiếm quang.

"Xem ngươi có bao nhiêu đạo nguyên, bổn tiên vui đùa với ngươi một chút."

Giọng nói tà ác của Tà Kiếm Tiên vang lên. Gia hỏa này. . . không có trốn!

Mà ở xa xa coi chừng Lý Tô, Lý Tô vừa hiện thân thì hắn lập tức đánh lén. Không sai, chính là đánh lén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận