Tử Dương
Chương 161: “Phát hồ Tâm, chỉ vu lễ”
: argetlam7420
**Ý nghĩa tiêu đề:
Tiêu đề trên có lẽ lấy ý từ câu “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” [发乎情,止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” của Khổng Tử biên soạn, trong mục “Quan Thư” có miêu tả một người thanh niên trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một người con gái mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử là Tử Phục ghi lại điều này rồi viết một lời răn bên dưới: “Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”, đó cũng chính là chủ trương của Khổng Tử ngày xưa, “Nhạc nhi bất dâm”. Chữ “hồ” ở đây là giới từ, nghĩa tương đương với từ “vu”.
“Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” nghĩa là: “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.”
Ý tứ ở đây muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau ái tình nảy sinh là điều không thể tránh khỏi, nhưng tình cảm đó không được vượt quá giới hạn của lễ giáo cùng chuẩn mực xã hội, nói cách khác là không được có quan hệ tằng tịu bất chính. Giới hạn ở đây không phải là ngăn chặn tình cảm giữa hai bên, mà ý muốn nói tới những phạm vi cho phép của lễ giáo trong xã hội đối với ái tình. Con người phải biết dừng lại trước những điều cấm kỵ vượt quá giới hạn của lễ nghi đạo đức. Không được chỉ vì tình ái mà làm ra những việc trái với luân thường đạo lý, đi quá những ràng buộc giới hạn của đạo đức. Chung quy cả cụm có nghĩa là “Phát ra từ tình yêu, nhưng dừng lại ở lễ nghĩa”.
(Nguồn: internet)
**********************************************
Mạc Vấn thấy vậy liếc mắt nhìn A Cửu, chỉ thấy A Cửu vẫn không mở mắt, vẻ mặt cũng rất tự nhiên, nhưng ngồi chung với nằm chung là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đã vượt quá lễ nghi rồi.
"Sợ ta ăn chàng sao?" A Cửu vẫn nhắm mắt, nói.
(Từ đây xưng chàng - nàng cho nó tình cảm:D)
"Ta đang lo mình không đủ nhẫn nại, sẽ làm trái giới luật Thượng Thanh." Mạc Vấn nửa đùa nửa thật nói, tuy nói đùa nhưng cũng là nói thật.
"Chàng đang có tương lai sáng lạn, ta sao có thể kéo chàng xuống được?" A Cửu ôn nhu nói.
(Dịch: Ở đây A Cửu chơi chữ, nguyên gốc A Cửu dùng câu “bình bộ thanh vân” là thành ngữ, nghĩa bóng chỉ sự thăng tiến nhanh chóng vượt bậc, tương lai sáng lạn, “một phát lên tiên”. Nghĩa đen là chỉ cần một bước đã đạp mây xanh, lên tới trời cao. Mạc Vấn con đường tu tiên đang vô cùng rộng mở, A Cửu không muốn là gánh nặng cản bước hắn.)
"Ta làm những chuyện đó không phải vì muốn thành tiên, chỉ là vì muốn đền đáp công ơn Thượng Thanh truyền thụ mà thôi. Đợi đến khi việc lớn thành công, ta sẽ trả lại pháp điệp cùng pháp ấn Thượng Thanh, tìm nơi quy ẩn." Mạc Vấn lắc đầu nói.
A Cửu nghe vậy mở mắt, dùng tay trái chống người ngồi dậy, nhìn thẳng Mạc Vấn, "Sao chàng lại có ý nghĩ đó?"
"Ta không muốn tranh giành đấu đá với người khác, càng không muốn đấu pháp giết chóc gì nữa. Ta chán nản lắm rồi, chỉ muốn yên tĩnh sống qua ngày, làm tròn thiên đạo, đủ nhân luân**." Nói chuyện với A Cửu, Mạc Vấn chẳng hề giấu giếm điều gì.
**Đủ nhân luân: tức là đủ đạo làm người theo quan niệm xưa, bao gồm rất nhiều thứ nhưng quan trọng nhất là hiếu kính cha mẹ tổ tông, lấy vợ sinh con nối dõi tông đường.
"Là do chuyện của lão Ngũ nên chàng mới sinh ra ý nghĩ này sao?" A Cửu nhẹ nhàng hỏi.
"Cũng không hẳn là như vậy." Mạc Vấn lắc đầu.
"Hay là do chàng bị nước Tấn xua đuổi nên thấy đau lòng?" A Cửu hỏi lại.
"Đó không phải nguyên nhân chính." Mạc Vấn lại lắc đầu.
"Nếu chàng không muốn tiếp nhận Hộ quốc Kim ấn nước Triệu, lúc này quay đầu vẫn còn kịp. Một khi đã nhận Kim ấn rồi, khó tránh khỏi sẽ bị bách tính hiểu lầm." A Cửu nhỏ nhẹ trấn an.
" Đám người Bách Lý Cuồng Phong lúc trước không đến cứu viện ta, tuy không nói ra nhưng trong lòng ta vẫn rất thất vọng, bọn họ làm vậy thực là quá nhỏ nhen. Vẫn biết con người ai cũng có lúc đúng sai, uốn nắn sửa chữa là việc nên làm, nhưng cũng cần niệm tình đồng môn, sau này gặp nhau nhẹ nhàng giải quyết là được. Nhưng làm ta phiền não không phải những điều này." Mạc Vấn lắc đầu.
"Vậy là vì sao?" A Cửu không hiểu hỏi.
" Giới luật Thượng Thanh, đạo hiếu nhân luân." Mạc Vấn nói rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt A Cửu. Hắn thực sự rất thích A Cửu, A Cửu cũng đang ngồi ngay trước mặt hắn, nhưng do khác biệt về chủng tộc mà không thể nắm lấy tay nhau. Ngoài ra trên đời có ba loại bất hiếu, không thể sinh con nối dõi là một trong số đó. Mà A Cửu lại là dị loại, nàng không thể có con với hắn. Mạc Vấn vất vả lắm mới vượt qua được cơn ác mộng Lâm Nhược Trần, hiện tại lại phải đối mặt với một vấn đề càng nghiêm trọng hơn, hắn tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao cho phải.
"Vì sao lúc trước chàng không nói?" A Cửu nhẹ giọng hỏi, hai người mặc dù chưa bao giờ có cử chỉ vượt lễ nghi, nhưng trong lòng đã sớm ăn ý, sở dĩ không nói ra là bởi dù có nói ra thì cũng chẳng làm gì được.
"Trước kia ta còn phải chịu tang, sao dám nói chuyện tư tình? Nàng sống lâu hơn ta nhiều, kiến thức uyên bác, có cách gì có thể vẹn cả đôi đường không?" Mạc Vấn hỏi.
"Ta chỉ là một con Bạch Hồ tầm thường, dù có vượt qua Thiên Kiếp cũng không thể trở thành người được, rất khó sinh con nối dõi cho chàng. Mọi chuyện đều tại ta, đã biết rõ không thể được mà vẫn còn bày tỏ với chàng, hại chàng trong lòng rối loạn." A Cửu cúi đầu nói nhỏ.
"Nàng đừng quy hết trách nhiệm về mình thế, làm vậy chỉ khiến lòng ta loạn hơn." Mạc Vấn sợ A Cửu nghĩ lung tung, vội vàng lên tiếng cảnh cáo.
"Chàng yên tâm đi, ta đã làm liên lụy đến chàng rồi, há lại bỏ chàng mà đi." A Cửu lắc đầu liên tục.
"Thế này đi, nàng trở về Vô Danh Sơn dốc lòng tu hành, nếu có thể đạt tới Thiên Tiên thì sẽ không khác gì nhân loại nữa." Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng. Dị loại phải tu hành tới lúc phi thăng mới có thể tính là đầy đủ nguyên thần thất khiếu.
"Thiên tư của ta có hạn, dù có chuyên tâm tu hành nếu muốn đạt đến Thiên Tiên cũng phải mất 60 năm, chẳng phải sẽ liên lụy chàng đợi đến bạc đầu, Mạc gia không người nối dõi sao?" A Cửu lắc đầu.
"Những thứ đó dù sao vẫn có thể từ từ nghĩ cách. Ta đã lấy hết can đảm biểu lộ tấm lòng, nàng đừng từ chối nữa, mọi chuyện cứ để ta lo, ta sẽ đi khắp nơi tìm kiếm biện pháp." Mạc Vấn vội vàng nói.
"Tuổi thọ của ta dài hơn chàng rất nhiều, ta không sợ gì cả, ta chỉ sợ phí hoài tuổi xuân của chàng." A Cửu ngồi dựa vào bức tường gỗ, nói ra.
"Ta cũng không sợ, nàng phải thề với trời cao là không được đổi ý đâu đấy." Mạc Vấn nhìn thẳng vào mắt A Cửu.
A Cửu chưa bao giờ thấy Mạc Vấn có những lời nói kích động như vậy. Nàng biết hắn đang bị tình cảm chi phối, cũng biết hắn vẫn còn bị ám ảnh chuyện Lâm Nhược Trần phản bội, cho nên mới sợ nàng thay lòng như vậy. Nhưng nàng cũng không thề, mà nhìn thẳng lại Mạc Vấn, "Nếu như tới năm ba mươi tuổi chàng vẫn giữ được tấm lòng này, ta sẽ thề với chàng."
"Tính ta trước giờ vẫn luôn trầm ổn, không cần phải đợi mười năm nữa." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Chàng đã vào tận Hoàng cung nước Tấn, phá hủy Long Điện của người ta, còn dám nói mình tính tình trầm ổn?" A Cửu cười quyến rũ.
Mạc Vấn nghe vậy không đáp lời. A Cửu nói thế làm hắn cảm thấy hơi buồn, không người đàn ông nào lại hy vọng bị người yêu mình bảo là tâm tính không đủ trưởng thành, cho dù đối phương có nói đúng thì hắn vẫn cảm thấy mất mát.
(Dịch: Gớm!! Main sĩ diện vãi chưởng:D)
"Rồi, rồi, nam nhi trẻ tuổi phải có nhiệt huyết, già bảy tám mươi tuổi mới trầm ổn." A Cửu khéo léo an ủi, rồi lại nhẹ nhàng thổ lộ với hắn, "Ngày đó lúc ta phải quỳ lên núi, chàng bỏ ngân lượng xin cho ta thẳng người mà đi thì ta đã cảm mến chàng rồi, nếu không sao lại thân mật với chàng vậy chứ. Thiên Tuyền Tử này xin thề, kiếp này chờ chàng, quyết không thay lòng."
Mạc Vấn nghe xong thở dài một hơi. Người trong Đạo môn coi trọng nhất là lời thề, A Cửu chịu thề đủ để thấy được tấm lòng của nàng. Kỳ thực trong lòng hắn đã biết A Cửu sẽ không phản bội, nhưng vẫn muốn khẳng định chắc chắn.
Lúc Mạc Vấn như trút được gánh nặng, A Cửu đưa tay phải ra, Mạc Vấn đưa tay trái ra nhẹ nhàng nắm lấy. Giờ khắc này chưa bao giờ hắn cảm thấy thanh thản đến thế, hắn không có vì thấy A Cửu trước kia chủ động thân mật với mình mà khinh rẻ nàng. So với những cô gái thế tục suốt ngày giả bộ nũng nịu thẹn thùng, A Cửu chủ động bày tỏ lại càng biểu lộ sự chân thành, càng thấy được dũng khí của nàng. A Cửu là hồ ly, trong nội tâm nàng thích hắn nhưng bởi vì ngại thân phận mà không thể mong ước điều gì. Đã là đàn ông thì hắn phải đáp lại, nếu không chính là hèn nhát tuyệt tình.
"Chàng đã chọn một con đường vừa dài vừa gian nan đó." A Cửu vui mừng rơi lệ.
"Ta chọn người con gái xinh đẹp nhất thế gian." Mạc Vấn mỉm cười đáp. Tấm chân tình của A Cửu đã khiến hắn cảm động, nhưng đúng là A Cửu xinh đẹp đến mức nữ tử thế tục khó mà sánh vai.
"Chàng có từng nghĩ đến, ta mặc dù giống con người, nhưng là hồ ly biến thành nha." A Cửu thấp thỏm nói ra.
"Ta là Thượng Thanh chuẩn đồ, Tử khí Chân nhân, có thể bắt quỷ hàng yêu, nàng là một hồ ly có thể làm khó được ta?" Mạc Vấn cười nói. A Cửu nhắc nhở hắn chứng tỏ trong nội tâm nàng rất thấp thỏm bất an. Bất kể là trai hay gái, một khi đã động tình trong lòng đều sẽ rất rối bời. A Cửu tuy hành xử khéo léo chu toàn, nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ nàng lại rất vụng. Chủ động biểu thị sự quan tâm, tặng hắn đan dược nàng khổ cực luyện chế, không cầu mong hắn báo đáp tương trợ, thậm chí âm thầm cổ vũ lão Ngũ xúi giục hắn đi Vô Danh Sơn. Nhưng tình cảm không thể dùng thủ đoạn cao minh để đổi lấy, làm những chuyện trái tim mách bảo mới là cao minh nhất.
"Còn không mau buông tay, nếu không thần linh Lôi bộ sẽ tới trách phạt đó." A Cửu nhấc tay trái lên.
"Là nàng làm trước đấy chứ." Mạc Vấn một câu hai nghĩa.
"Mặt do tâm sinh ra, nhìn mắt là biết tâm tư, ánh mắt chàng dao động, nhất định trong lòng đang nghĩ mấy chuyện đen tối." A Cửu giả bộ nghiêm nghị.
"Không phải là ta động tình, chẳng qua ta đang mừng là mình rốt cuộc cũng bỏ được những giáo điều cổ hủ, mở rộng tấm lòng. Cho dù phía trước có khó khăn đến đâu, cũng còn tốt hơn sau này nhìn lại mà hối hận." Mạc Vấn nói.
"Phát hồ tâm, chỉ vu lễ." A Cửu nhắm mắt hít sâu một hơi, nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm xuống.
"Phát hồ tâm, chỉ vu lễ." Mạc Vấn cũng buông tay ra hít sâu, trong lòng thầm nghĩ ban nãy thật là nguy hiểm, nếu còn có cử chỉ vượt lễ nghi hơn nữa, chắc chắn sẽ bị Thượng Thanh trách phạt.
"Chuyện ngày mai chàng có dự tính gì?" lúc này A Cửu chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
"Tình hình trên đảo còn chưa rõ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến." Mạc Vấn lắc đầu.
"Nghỉ ngơi sớm đi, chuẩn bị tinh thần." A Cửu mỉm cười nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn gật đầu, nghiêng người muốn nằm, không ngờ A Cửu lại lấy tay đẩy hắn ra, "Chàng ra chỗ khác ngủ đi."
"Nàng sao lại suy nghĩ tầm thường như vậy, chỉ cần trong lòng vô tư thẳng thắn, canh ba tự thoại thì có làm sao? Còn nếu đã có ý dâm loạn, ban ngày gặp nhau cũng khó mà kiềm chế." Mạc Vấn nằm xuống nói.
A Cửu dĩ nhiên biết lời Mạc Vấn vừa nói chính là lời Cổ Dương Tử khi trước đã từng răn dạy, bỗng dưng nghĩ tới tình cảnh hồi hai người ở Vô Lượng Sơn, cùng nhau đi đổ thức ăn lão Ngũ làm hỏng, nàng đành để mặc cho Mạc Vấn nằm bên cạnh.
Sau khi nằm xuống, Mạc Vấn cũng không làm gì khác. Hắn cùng A Cửu đã bày tỏ với nhau, giải quyết xong tâm sự canh cánh trong lòng, nhưng lão Ngũ lúc này vẫn còn đang phải chịu thống khổ, dưới tình cảnh này hắn đương nhiên sẽ không nảy sinh ý niệm gì.
Nghĩ đến lão Ngũ chịu khổ, liền nghĩ tới những lời Quỷ sai nói. Lão Ngũ có ngày hôm nay cũng là do trước kia dâm dục quá độ với các cô gái Miêu, chịu khổ cũng không oan. Ngày mai chỉ cần bắt được con dơi lớn kia là gã có thể sống lại rồi.
Loại bỏ hết băn khoăn trong lòng Mạc Vấn liền cảm thấy thoải mái hơn. Trong lòng nhẹ nhõm, ý niệm liền sinh ra, đừng nói là đàn ông trẻ tuổi, ngay cả ông lão bảy mươi mà được nằm cạnh một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, dịu dàng ôn nhu thế này sợ là cũng khó kìm được lòng.
"Quân tử không nên ức hiếp người khác trong phòng tối." A Cửu nói nhỏ đến mức hầu như không thể nghe rõ.
"Trong phòng đèn dầu chưa tắt, cũng không tính là phòng tối." Mạc Vấn nói.
"Ngẩng đầu ba thước có Thần linh, nếu chàng còn không dừng tay, sợ là sẽ gây họa."
"Ta với nàng là đồng môn, ta lấy linh khí giúp nàng vận hành một chu thiên có gì mà không thể?"
"Hành khí chu thiên đi qua huyệt Thiên Trì sao?"
(Dịch: Cho bác nào chưa biết, huyệt Thiên Trì là gần núm vú đó:D, thằng Mạc Vấn này được:)))
"Lệch đi một tấc, không phải ta cố ý."
"Sao chàng lại đùa bỡn như vậy, mau dừng tay, nếu để lại dấu vết trên áo, ngày mai biết lấy gì mà mặc."
"Nói có lý, vậy ta không ngại gì nữa."
"Ưmm.m... không thể được voi đòi tiên, phát hồ tâm, chỉ vu lễ."
"Ta không dừng được, nàng lớn tuổi hơn, nàng dừng lại đi."
"Chàng tu vi cao hơn, phải là chàng dừng lại."
"Ta không dừng được."
"Vậy chàng đừng động nữa."
"Ta vốn không hề muốn động, lời này chính hợp ý ta."
Một đêm không động, một đêm chưa ngủ. Rạng sáng hôm sau, hai người nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy.
"Sao lại nhìn ta như thế?" Mạc Vấn bị A Cửu nhìn chằm chằm, mặt đỏ lên.
" Dũng khí đêm qua đi đâu rồi?" A Cửu tức giận liếc Mạc Vấn một cái.
Trước đó Long Hàm Tu đã biết Mạc Vấn có đồng môn sắp tới, cho nên thấy A Cửu nàng cũng không quá kinh ngạc. A Cửu mặc dù xinh đẹp kinh người nhưng rất thân thiện, thần sắc lại thản nhiên ung dung, cho nên Long Hàm Tu cũng không nổi lòng ganh tỵ.
"Có gọi Lâu Cổ dẫn đường không?" Long Hàm Tu hỏi.
" Không gian trong địa đạo có hạn, nhiều người đi ngược lại sẽ bất tiện." Mạc Vấn lắc đầu nói, sau khi trời sáng hắn lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Long Hàm Tu nghe vậy gật đầu, xoay người đi trước. Mạc Vấn lưng đeo lão Ngũ, A Cửu đi sau.
Tới phía sau núi, Mạc Vấn vẽ bốn tấm Ẩn Dương phù, bốn người mỗi người một tấm để che giấu khí tức. Sau đo phải leo lên núi cao chót vót, vì để an toàn nên Mạc Vấn đi trước, A Cửu cùng Long Hàm Tu ở phía sau.
Sườn núi cực kỳ dốc, thềm đá cũng hẹp, nếu là đặt chân không vững là sẽ bị lăn thẳng xuống dưới. Trong địa đạo có nhiều dấu vết đào bới rất lớn, chắc không phải là cuốc xẻng. Đi được không lâu, ánh sáng hoàn toàn tắt lịm, trong động một mảnh đen kịt, Long Hàm Tu đốt cây đuốc.
Đi thêm một lát, địa đạo bắt đầu chuyển hướng tây nam, ở đoạn chuyển hướng có một lỗ thủng hình tròn thông ra phía nam. Lỗ thủng không lớn, chung quanh giăng đầy dấu móng tay, chắc là do một loài dị thú tương tự Xuyên Sơn Giáp đào ra, khí độc từ trong địa đạo xông ra bị gió núi thổi bay, tràn vào một trong những lỗ thủng phía nam.
Đi tiếp xuống dưới, địa đạo rốt cuộc trở nên bằng phẳng, độ ẩm cũng tăng lên nhiều. Ở khu vực bằng phẳng, ba người nhanh chóng tăng tốc độ, khoảng cách năm dặm chốc lát liền tới. Lúc tới gần, Long Hàm Tu dập tắt cây đuốc, đường do A Cửu hướng dẫn.
Ba người đi ngay bên dưới sông đến hòn đảo, cho nên đoạn đường cuối cùng là các bậc thang hướng lên. Tới nơi Mạc Vấn liền cảm giác được bên ngoài động có một khí tức khác thường, hắn lặng lẽ đặt lão Ngũ xuống, thi triển thân pháp đến mức tận cùng nhanh chóng leo lên. Tới lối ra thì quả nhiên nhìn thấy trên một cây đại thụ ngoài động có một con dơi rất lớn, lông mao màu hồng đang treo mình trên cây ngủ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận