Tử Dương

Chương 399: Mài tâm luyện tính

Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Vô Danh vốn không ưa Thẩm Quan Thanh, cũng không muốn ở lại phủ đô đốc, đi theo Mạc Vấn một đường bắc tiến.
Mạc Vấn đem sự việc phát sinh lúc trước kể lại sơ lược cho Vô Danh, nhưng Vô Danh còn chưa trưởng thành, có một số việc không cần thiết phải cho nó biết.
Lúc canh hai, hai người đi tới tường thành. Đang thời loạn lạc nên cổng thành đóng rất sớm, trên tường thành có quân coi giữ tuần tra trông coi, Mạc Vấn tìm cơ hội mang theo Vô Danh vượt qua tường thành, thừa dịp đêm tối rời khỏi Cao Châu.
"Sư phụ, người đang suy nghĩ gì thế?" Vô Danh thấy Mạc Vấn chỉ cắm đầu chạy đi, nghi ngờ hỏi.
"Sắc trời đã tối, tối nay sợ là lại phải ngủ ngoài trời rồi." Mạc Vấn thuận miệng nói. Kì thực trong lòng hắn suy nghĩ cũng không phải là việc này, mà là mấy chuyện khác, một là chủ nhân của con rết, người này nếu đem quỷ đỉnh làm nguồn cung thức ăn cho con rết thì có thể thấy được người này với con rết có quan hệ không cạn. Người này nếu là tuổi thọ hết chết già còn nói được, nếu là phi thăng tiên giới, ngày sau biết được con rết đã bị giết chắc chắn sẽ truy tìm thủ phạm. Thứ hai là hắn lo lắng Thẩm Quan Thanh, hắn lại không lo Thẩm Quan Thanh sẽ lạm dụng quỷ đỉnh mượn dùng vật của cõi âm, mà là lo lắng Cao Châu sẽ phải gánh chịu chiến loạn. Ký công chúa Khất Dực A Cổ Thanh bị Cao châu bắt đi, cũng chết ở Cao châu, Liễu Sanh giá họa thành công, Thái tử nếu muốn thuận lợi tiếp quản Ký Châu thì nhất định phải báo thù cho Thạch Thanh, nếu không làm vậy thì lòng dân sẽ không theo. Vì lẽ đó Thái tử dẫn quân tấn công Cao Châu chỉ là chuyện sớm muộn.
Một lúc lâu qua đi, Mạc Vấn không lại vì những việc vặt này mà sầu não nữa, tuy rằng không biết tận thế khi nào mới có thể kết thúc, nhưng dựa theo lẽ thường suy đoán chí ít cũng khoảng ba năm rưỡi. Khi đó hắn đã đạt tới tu vi Thiên tiên, cho dù có kẻ tìm hắn trả thù cũng không thể làm gì được hắn, còn việc ở Cao châu cũng chỉ có thể bỏ qua, những chuyện tương tự sau đó sẽ còn gặp phải rất nhiều, hắn cũng không thể cáng đáng hết được.
Vô Danh tối qua ngủ rất ngon do vậy sáng nay đi đường cũng không thấy buồn ngủ, tới đêm hai thầy trò đã đi được ba mươi mấy dặm. Khi tới một ngã ba, Mạc Vấn dừng lại suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu.
Con đường này có một lối rẽ hướng về phía đông, nếu là đổi đường hướng đông thì sẽ đi tới Ký Châu. Hắn lúc này cũng không có chuyện gì quan trọng trong người, có thể đi đến đó tìm kiếm Liễu Sanh, mặc kệ Liễu Sanh đưa ra lý do gì, chuyện y giết Bách Lý Cuồng Phong cùng ba vị sư phụ Vô Lượng sơn đều là tội ác tày trời, về công hay về tư đều phải giết chết Liễu Sanh.
Thế nhưng sau khi cân nhắc Mạc Vấn lại không tới Ký Châu nữa, mà tiếp tục hướng về phía bắc. Liễu Sanh thừa biết hắn đang ở Cao Châu, cũng đã tính đến khả năng hắn sẽ đi tới Ký Châu trả thù, khoảng thời gian này y nhất định sẽ ẩn giấu hành tung, lúc này mà tới Ký Châu rất khó tìm được Liễu Sanh.
Lúc này thiên địa đã ngăn cách với nhân gian, người tu hành không thể bổ sung linh khí. Chẳng bao lâu nữa linh khí đạo nhân tu luyện được sẽ dần dần khô cạn, đến lúc đó đi tìm kiếm Liễu Sanh sẽ đỡ tốn sức hơn rất nhiều.
Trong lòng đã có tính toán, Mạc Vấn bắt đầu truyền thụ cho Vô Danh thuyết Âm Dương Ngũ Hành trong Kinh Dịch. Đây là tiền đề để học tập y thuật, không hiểu rõ Âm Dương Ngũ Hành sẽ không thể biết được nội tạng trong cơ thể tương ứng với hành nào trong Ngũ Hành mà chẩn đoán bệnh, cũng sẽ không thể biết các loại thảo dược thuộc về Hành nào mà bốc thuốc chữa bệnh. Học tập y thuật là một quá trình rất dài và gian nan, rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể thành công.
Đạo gia cho rằng người chia sang hèn, tuy rằng tàn khốc vô tình nhưng lại là chân lí. Vô Danh thiên phú cực cao, thiên phú bao hàm hai phương diện trí nhớ cùng ngộ tính, thể hiện ở việc có thể học rất nhanh nhớ rất kỹ, làm việc chu toàn, ứng biến linh hoạt, không giống bị cứng nhắc như người thường. Loại thiên phú cực cao này không hề liên quan tới rèn luyện mà là do huyết thống bẩm sinh truyền lại, nhờ đó Vô Danh có lợi thế hơn nhiều so với các đệ tử khác. Tất cả đều luyện tập gian khổ như nhau, nhưng sau này có người uy danh lẫy lừng còn có kẻ suốt đời chỉ là đạo sĩ bình thường, điều ấy dĩ nhiên là do khác biệt về thiên phú.
Cảm thán thiên phú của Vô Danh, đồng thời trong lòng Mạc Vấn cũng nổi lên một nghi vấn khác. Vậy thì cha mẹ của Vô Danh là ai, trong hai người này ít nhất phải có một người là bậc thiên tài tuyệt thế, nghìn năm có một, không phải như thế sẽ không thể sinh ra được đứa con ưu tú như vậy.
Canh tư sương mù dày đặc, hai người bắt đầu tìm kiếm chỗ nghỉ chân. Do sương mù hạn chế tầm nhìn nên đi một lúc lâu mà hai người vẫn không tìm được căn nhà bỏ hoang nào, chỉ có thể dừng chân bên đường tạm nghỉ.
Bên đường có rất nhiều gốc cây đã chết, vỏ ngoài của những cây này đều đã bị lột đi. Đây chính là nguyên nhân khiến chúng bị chết, cây chết trên diện rộng cũng cho thấy dân ở vùng này đang gặp hoặc là đã từng phải chịu nạn đói.
Mạc Vấn rút kiếm chém đứt một gốc đại thụ đã chết để nhóm lửa sưởi ấm. Lúc này mặc dù đã là cuối thu, nhưng nửa đêm về sáng vẫn rất lạnh, ngọn lửa bùng cháy lên xua tan sương mù, cùng lúc đó cũng hong khô mặt đất. Vô Danh ngồi xuống đất nghỉ ngơi, Mạc Vấn ngồi xếp bằng luyện khí.
Sau khi trời sáng hai người tiếp tục lên đường, men theo con đường lớn, thỉnh thoảng lại trông thấy người chết đói ngã lăn trên đường. Những thi thể này đa số là đàn ông, thi thể đã có nhiều chỗ không toàn vẹn, vùng da thịt trên đùi cũng như sau cổ nhiều chỗ đã bị cắt đi. Lúc hai người đi ngang qua, vô số con ruồi ầm ầm bay lên bu quanh lấy họ, sau khi hai người đi qua thì những con ruồi đó lại quay sang bu quanh xác chết.
Trên thế gian âm dương chỉ là tương đối, đẹp xấu thiện ác luôn song hành với nhau, nhân gian có mặt tốt đẹp cũng sẽ có mặt xấu xí. Dọc đường đi hai người đều chỉ nhìn thấy những thứ đáng ghê tởm, xác thối, xương khô, cây chết, nhà dột nát, mỗi khi nhìn thấy những thứ này Vô Danh đều sẽ lộ vẻ thống khổ bi ai. Mạc Vấn thấy thế mà thầm vui mừng, đây chính là nguyên nhân hắn mang Vô Danh đi chu du, hắn muốn cho Vô Danh hiểu rõ toàn diện sự công bằng của thế giới này. Không thể để nó nghĩ rằng thế giới này chỉ toàn những điều tốt đẹp, nếu không làm vậy ngày sau nó sẽ không thể hành sự công chính tỉnh táo, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
"Sư phụ, người kia vẫn còn sống." Vô Danh chỉ một nạn dân tuổi đã già nói, người này hai chân da thịt cơ hồ đã bị cắt xẻo hầu như không còn, xung quanh đã có vô số con ruồi bu lấy.
Mạc Vấn nghe tiếng quay lại thì thấy nạn dân nọ đang vẫy tay cầu cứu, lại nhìn vết máu xung quanh người đó, có thể thấy được da thịt của lão mới bị cắt đi chưa lâu.
"Con muốn làm thế nào?" Mạc Vấn nhìn Vô Danh hỏi.
Vô Danh nghe vậy không có lập tức trả lời, nạn dân này tuy rằng chưa tắt thở nhưng chắc chắn cũng không cách nào sống sót được, không cứu thì có vẻ mất nhân tính, mà cứu thì cũng uổng công vô ích.
Mạc Vấn biết đã làm Vô Danh khó xử, liền đem trường kiếm trao cho nó.
Vô Danh ngạc nhiên ngây người nhìn Mạc Vấn, nó biết Mạc Vấn làm thế là có dụng ý gì.
"Theo con, người kia lúc này muốn nhất là điều gì?" Mạc Vấn nhẹ nhàng hỏi.
Vô Danh nghe vậy giơ tay tiếp nhận trường kiếm, do dự một lúc lâu vẫn không đành lòng, "Sư phụ, con không hạ thủ được."
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Vô Danh một chút, cầm lại thanh kiếm rồi dùng linh khí điều khiển thanh kiếm đâm thẳng vào ngực của nạn dân kia. "Người này vô tội, làm lưu toàn thây."
Trường kiếm vừa phóng ra lập tức thu trở về, Mạc Vấn lại cất kiếm trở vào bao, quay đầu bước đi.
Vô Danh đứng sững sờ một hồi mới cất bước đuổi theo, nhưng vào lúc này phía sau bỗng truyền đến một tiếng yếu ớt: "Đa tạ đạo trưởng."
Vô Danh ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng lúc này nạn dân kia đã chết, nó lại đành tiếp tục chạy theo Mạc Vấn.
"Vô Danh, con hãy nhớ kỹ, trước khi giúp đỡ người khác cần phải xác định xem đối phương có cần sự giúp đỡ của con hay không, và họ muốn trợ giúp như thế nào." Mạc Vấn nhìn Vô Danh nói.
"Vâng, sư phụ, con nhớ kỹ rồi." Vô Danh trịnh trọng đáp.
Trước đó trong lòng Vô Danh vẫn không hiểu, những nạn dân này tại sao lại không đi vào trong rừng tìm kiếm thức ăn, nhưng sau một hồi đi đường nó đã tìm được đáp án. Trong rừng cây hai bên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng hổ báo rắn rết, ăn nhiều xác chết làm chúng nó đặc biệt cuồng bạo hung ác, thường xuyên lao ra tập kích hai người. Nếu không phải có Mạc Vấn ở bên, lấy trình độ võ công lúc này của nó rất khó ứng phó được những con dã thú này.
Đã qua một ngày, Mạc Vấn trong lòng có mấy phần buồn bã, hắn vốn tưởng rằng sau khi biết hắn rời đi Thẩm Quan Thanh sẽ cho người đuổi theo. Trước đó Mạc Vấn đã khéo léo để ngỏ về lộ trình hắn sẽ đi, không nghĩ tới Thẩm Quan Thanh cũng không hề tìm đến. Trong khi hai người vẫn luôn đi bộ, nếu Thẩm Quan Thanh muốn mời hắn trở lại, chỉ cần phái binh lính cưỡi chiến mã đuổi theo thì sẽ tìm được hai người dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm Quan Thanh cũng không có làm như vậy. Điều này cho thấy Thẩm Quan Thanh sau khi có được quỷ đỉnh rồi cũng không tha thiết muốn lưu hắn lại nữa.
Lại qua một ngày, tình huống ven đường càng ngày càng thê thảm hơn. Thôn trang hoang phế, trăm dặm không một bóng người, sau khi mặt trời lặn lũ cô hồn dã quỷ xuất hiện khắp nơi. Sau khi địa phủ đóng lại, vong hồn sẽ không thể xuống địa phủ nữa, đa số đều ở tại thế gian, chúng nó phần lớn là chết oan hoặc là chết đói, hình dạng xấu xí, oán khí rất nặng, thậm chí ban ngày nếu không có mặt trời cũng sẽ xuất hiện.
"Sư phụ, ta bỗng thấy nhớ núi Thái Ất sơn". Những thứ Vô Danh nhìn thấy dọc đường khiến nó có ấn tượng rất xấu với thế giới bên ngoài.
"Đạo nhân cần giữ được tâm hồn trong sáng, có chí hướng lớn lao, há có thể hèn nhát bảo thủ, sống khư khư giữ mình?". Mạc Vấn khẽ cau mày.
"Sư phụ, người ăn đi." Vô Danh thấy Mạc Vấn lộ vẻ không vui bèn vội vàng lấy từ trong túi quần áo ra một củ sắn lau sạch sẽ đưa cho Mạc Vấn.
"Trò trẻ con này lão Ngũ đã dùng nhiều rồi." Mạc Vấn bất đắc dĩ nhìn Vô Danh một chút, "Con ăn đi, sư phụ không đói."
"Lão Ngũ là ai." Vô Danh nghi ngờ hỏi.
"Bằng hữu của sư phụ". Mạc Vấn thuận miệng đáp.
"Sư phụ, tại sao trên đường rất hiếm khi gặp người sống, mọi người đã đi đâu hết rồi?." Vô Danh vừa nhai củ sắn vừa hỏi.
"Lúc này thiên hạ không ai làm chủ, quan phủ đã không thể cai quản được nữa, Hán Hồ xung đột, giặc cỏ nổi lên bốn phía. Nếu ở một mình chắc chắn sẽ bị giết, hẳn mọi người đều đã di chuyển vào trong thành tránh nạn rồi.” Mạc Vấn nói ra.
"Dọc đường đi ngay cả giặc cỏ cũng chưa thấy a." Vô Danh thắc mắc.
Mạc Vấn nghe vậy chi cười, không có nói thêm, kì thực mấy ngày nay trên đường đi bọn họ đã gặp phải vài nhóm sơn tặc, chỉ có điều những sơn tặc kia ẩn nấp ở trong rừng cây không dám ra tay với đạo nhân mang kiếm mà thôi, nếu đổi thành thương nhân hay người qua đường sợ là đã sớm bị giết hại.
"Sư phụ, làm sao yêu quái cũng không thấy con nào thế?" Dọc đường chẳng thấy gì khiến Vô Danh cảm thấy vô vị.
"Có con yêu quái nào ngu đến mức đi chặn đường đạo nhân Tử khí chứ?" Mạc Vấn không nhịn được cười to.
Vô Danh buồn bực ngán ngẩm thở dài, cúi đầu ăn củ sắn, không nói nữa.
Thời gian đi đường Mạc Vấn thỉnh thoảng sẽ tiến vào rừng tìm kiếm thứ gì có thể ăn. Hắn thuở nhỏ không phải chịu khổ, không biết cây nào có thể ăn lót dạ, nhưng hắn tinh thông y thuật, nhận ra thảo dược, mà rất nhiều loại thảo dược là có thể ăn được.
Bất tri bất giác lại qua một ngày, lúc chạng vạng hai người bắt đầu tìm kiếm chỗ nghỉ chân. Lần này gặp may, cách đường cái không xa hai người phát hiện một căn nhà, sau khi đến gần phát hiện là một cái nghĩa trang tạm thời.
Tuy là nghĩa trang nhưng lại không có thi thể, cũng không có quan tài, chỉ có mấy nạn dân đang trốn ở bên trong tránh rét.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xin hỏi thiện nhân, hai thầy trò ta có thể nghỉ chân ở chỗ này được không?". Bước tới cửa, Mạc Vấn bước vào trong phòng hỏi một nạn dân. Từ xưa đã có quy tắc là người nào tới trước người đó làm chủ, tới sau là khách, nếu muốn tá túc cần phải đợi người tới trước đồng ý, có điều quy củ này không phải của đạo gia, mà là nho gia.
Trong đám có một người đàn ông trung niên nghe tiếng đứng dậy, "Nhà này là nhà vô chủ, xin đạo trưỏng cứ vào."
Mạc Vấn chắp tay đa tạ, sau đó dẫn Vô Danh bước vào phòng.
Nghĩa trang này không có cửa phòng, phía nam cũng không có tường, chỉ có ba mặt đông tay bắc là có vách tường. Sau khi vào nhà Mạc Vấn liếc mắt nhìn ba người nạn dân ngồi ở góc đông bắc, phát hiện ngồi ở rìa ngoài là hai người đàn ông trung niên một cao một thấp, người ngồi bên trong tuy mặc quần áo đàn ông, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện là một cô gái trẻ.
Sau khi vào nhà Mạc Vấn liền đi thẳng đến góc Tây Nam ngồi xuống. Bốn người này tuy rằng ăn mặc quần áo nạn dân nhưng cũng không phải nạn dân. Trên mặt bọn họ cũng không có vẻ mặt đói khổ của nạn dân. Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện với hắn khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm, tu vi linh khí không hề kém chút nào. Gã đàn ông cao cao tay đang đặt lên một cái túi dài, hẳn là một thanh kiếm, mà người đàn ông trung niên thấp bé trên trán huyệt Thái Dương nhô hẳn ra, đây là dấu hiệu cho thấy võ công gã đã luyện tới mức thượng thừa.
Ba vị cao thủ này nếu muốn bảo vệ một cô gái hoàn toàn không phải việc khó, tại sao bọn họ lại phải hóa trang thành nạn dân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận