Tử Dương

Chương 356: Trung Tây đấu pháp

Dịch giả
: alreii
Biên
: argetlam7420
Tại Trung Thổ hiện nay có chừng hai mươi đến ba mươi ngàn đạo nhân, phần lớn trong số đó là đạo nhân bình thường, chỉ có thể niệm kinh văn, tu thân tế lễ. Chỉ có rất ít đạo nhân đủ bản lĩnh để lập đàn làm phép, mà đạo nhân có thể triệu hồi Thần thú thì càng thêm hiếm thấy, muốn triệu hồi Thần thú thì bản thân cần phải có tu vi Tử khí trở lên, hơn nữa còn cần phải hiểu rõ chân ngôn thỉnh Thần, Mạc Vấn chỉ trong chốc lát đã triệu hồi ra bốn Thần thú Đông Tây Nam Bắc của Đạo giáo, đây là một dị tượng từ trước đến nay chưa từng có, với số lượng linh khí trong cơ thể của những đạo nhân bình thường thì không đủ để bọn họ cùng lúc gọi ra bốn con Thần thú.
Sau khi bốn đại Thần thú hiện thân thì xếp thành một hàng sau lưng Mạc Vấn, Huyền Vũ phía bắc, bên phải nó là Thanh Long, bên trái nó là Chu Tước, phía nam là Bạch Hổ. Mạc Vấn sắp xếp như vậy là vì để tránh xung đột linh khí giữa các Thần thú, sau khi bốn đại Thần thú hiện thân thì cùng gầm lên thị uy, âm thanh truyền đến trăm dặm, vang lên tận chín tầng mây.
Trong Nghiệp Thành rộng lớn, giờ đây bất kể là người Hán hay là người Hồ, đều dừng cuộc chém giết, thôi chạy trốn, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, bốn Thần thú mà cả đời cũng khó thấy nay lại cùng hiện thân một lúc, còn có một quái vật hai cánh hình thể to lớn, lòng hiếu kỳ của mọi người trỗi dậy, tất cả những suy nghĩ khác đều bị át đi, họ có thể không giết người, có thể không cần mạng, có thể không cần cướp tài vật, nhưng không thể không theo dõi trận đấu pháp thần kỳ giữa hai phái Đạo và Phật.
"Quân Hán nghe đây, bần đạo lấy Chu Tước thuộc hỏa bọc hậu cho các ngươi, lấy Thanh Long thuộc Mộc phá cửa cho các ngươi, mau xốc lại tinh thần nhanh chóng xông vào Hoàng cung, giết chết tên cầm đầu đám giặc Hồ." Mạc Vấn đề khí cất tiếng, cùng lúc đó Chu Tước nhận lệnh lao về phía vòng vây bên ngoài do người Hồ tạo thành. Thanh Long cũng nhận lệnh đi mở đường cho quân Hán, đánh thẳng vào cửa lớn Hoàng cung.
Thanh Long và Chu Tước lao nhanh tới, quân Hán đang bị bao vây tự nhiên được cường viện, tinh thần tăng cao, dũng cảm chém giết, vượt lên trước.
Phái Thanh Long và Chu Tước ra, Mạc Vấn lập tức lệnh Huyền Vũ và Bạch Hổ xông về phía quái vật với đôi cánh thịt, con quái kia có thể phun lửa, hẳn là có thuộc tính Hỏa, mà Huyền Vũ thuộc Thủy, có thể khắc chế. Tuy Bạch Hổ là Thần thú có thuộc tính Kim, nhưng lại thiên về giết chóc, lấy sự sắc bén của Kim để giết.
Lúc Mạc Vấn nói và bố trí các Thần thú thì tên phiên tăng mặt đen kia cũng chẳng đứng chơi, lão thừa dịp đó cắt đứt lòng bàn tay trái, trút máu lên chân quái vật, người này tuy nối giáo cho giặc nhưng thần thông của lão đều là Phật giáo chính tông, hấp thu được máu tươi, thân thể đen nhánh của con quái vật chậm rãi biến thành màu vàng kim, dưới ánh nắng chói chang ban trưa chiếu lên lóa đến chói cả mắt.
Mạc Vấn thấy vậy thì hơi nhíu mày, hắn suy đoán hành động của phiên tăng này chắc là dùng máu tươi của chính mình để tăng cường uy thế cho quái vật, cơ thể của nó sau khi hấp thụ máu đã biến thành màu vàng kim, đủ thấy bản thân phiên tăng này có tu luyện thần thông cùng loại với Kim Cương Bất Bại.
Huyền Vũ và Bạch Hổ vội xông tới, phiên tăng nọ cũng đã làm phép xong, lăng không bay khỏi lưng quái vật, xông về phía Tây chỗ Mạc Vấn.
"Lên hỗ trợ Huyền Vũ và Bạch Hổ, chém giết yêu long." Mạc Vấn tung người nhảy khỏi lưng dơi, đấu pháp tất nhiên có thể dương oai hậu thế, nhưng muốn để người đời bái phục thì phải lấy sức một mình hắn đánh bại phiên tăng mặt đen kia.
Hai người bay tới, chỉ trong chốc lát đã ập vào đánh giáp lá cà, khi tới gần hai người đều không sử dụng tiểu xảo gì, đề khí xuất chưởng, dùng linh khí cứng đối cứng.
Phiên tăng mặt đen nọ thấy Mạc Vấn lại liều mạng so linh khí với gã, vui mừng quá đỗi, hú lên quái dị điên cuồng thúc giục linh khí, định một chưởng đánh ngã Mạc Vấn.
Theo phiên tăng mặt đen thấy thì Mạc Vấn có thể kêu gọi bốn đại Thần thú, nhất định là đã sử dụng tiểu xảo, bản thân hắn tuổi còn trẻ nên tu vi linh khí tuyệt đối không thể nào mạnh hơn lão được. Thực tế là phán đoán của lão không sai, đối chưởng xong, Mạc Vấn bị phản chấn bay lùi lại, bay ra ngoài mười trượng thì mới ngừng lại được thân hình, mà lão tăng kia chỉ lui lại có ba trượng, cao thấp đã được phân rõ.
Sau khi đối chưởng thì Mạc Vấn đã đoán được đại khái tu vi linh khí của lão tăng này, người này là thân đồng tử trăm tuổi, tu vi linh khí thật sự đã đạt đến trình độ siêu phàm, linh khí xuất ra cứ như sắt đá. Tu vi của người này cao hơn Lưu Thiếu Khanh quá nhiều, nếu Lưu Thiếu Khanh liều mạng với gã thì có lẽ không quá ba chiêu đã phân ra thắng bại.
Trong lúc phản chấn lùi lại Mạc Vấn cũng không bay lùi mà nhanh chóng xoay người để lui lại, đợi đến khi ra ngoài mười trượng thì linh khí nơi hai tay xuất nhanh ra ngoài, mượn lực phản chấn của linh khí nhanh chóng quay ngược trở lại, đánh về phía phiên tăng mặt đen.
Việc dùng linh khí để tăng nhanh tốc độ này trước đây hắn chưa từng thử, thậm chí là chưa từng nghĩ về nó, bởi vì hành động này cần nhanh chóng bức linh khí ra ngoài, hao tổn linh khí hơn cả dùng linh khí cứng đối cứng với người ta, nếu không có nội đan làm hậu thuẫn thì linh khí trong khí hải đã bị hao tổn hết rồi, nhưng lúc này nội đan trong đan điền của hắn đã thành hình, bên trong cất chứa thiên địa linh khí hấp thụ trong suốt hơn một năm, có thể thoải mái mà lấy dùng.
Phiên tăng mặt đen không ngờ Mạc Vấn có thể quay ngược trở lại nhanh đến vậy, vội vàng lùi bước để giảm thế đang lui lại, trước khi Mạc Vấn xông tới thì dừng được thân thể, hai cánh tay lại duỗi ra, vẫn là kiểu liều mạng.
Mạc Vấn giành được tiên cơ, vốn có thể nhân cơ hội dùng tiểu xảo đánh về hai bên sườn của lão, nhưng hắn lại không xài tiểu xảo, tiểu xảo ở trong mắt người đời thì chỉ là hào nhoáng bên ngoài, nghiêng về phụ nữ âm nhu hơn, đàn ông so đấu cần dựa vào võ công cương mãnh chiến thắng đối thủ mới có thể khiến người ta bái phục.
Bốn chưởng chạm nhau, một lần nữa phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, linh khí bắn ra tứ phía, trên dưới hai bên đều không có lực cản, nhưng trên mặt đất có rất nhiều kiến trúc, bị linh khí của hai người bắn đến ảnh hưởng, tất cả nhà cửa trong phạm vi mười trượng đều bị sụp đổ.
Lần này Mạc Vấn lùi về sau bảy trượng, phiên tăng mặt đen vẫn lùi về sau ba trượng, lần này linh khí của đối phương yếu bớt, mà linh khí bên mình ổn định tập trung, lùi đến bảy trượng thì Mạc Vấn phóng ra linh lực ngừng lại thân hình, nhanh chóng quay lại, tiếp tục đánh về phía phiên tăng.
"Lão gia, ta không xen vào được." Giọng nói của lão Ngũ truyền tới từ trên bầu trời phía đông bắc.
Lúc này Mạc Vấn đang đề khí xuất chưởng, không thể phân tâm nhìn lên, đợi đến sau khi đối chưởng lùi lại phía sau mới ngẩng đầu nhìn về phía bắc, thấy con quái vật thể hình to lớn đang đối kháng với Huyền Vũ và Bạch Hổ, Huyền Vũ là Thần thú lai giữa rắn và rùa, vỏ giáp rất dày và rắn chắc, dựa vào khí tức thuộc tính Thủy của bản thân chính diện nghênh chiến con quái vật phun lửa. Bạch Hổ ở bên cạnh phụ trợ, công kích trên dưới, chỉ chờ cơ hội lao vào cắn xé. Bởi vì cuộc đấu bắt đầu chưa lâu, nên lúc này hai bên vẫn chưa phân ra thắng bại.
Sau khi lùi lại thấy tình hình chiến đấu ở phía Bắc, Mạc Vấn nhân cơ hội điều khiển Bạch Hổ, không công kích bộ phận khác của con quái vật nữa mà chỉ công kích hai cánh của nó.
Lần thứ ba xông ngược trở lại, vẫn là cứng đối cứng, lúc so đấu linh khí phiên tăng mặt đen sẽ hét lên quái dị để trợ lực, Mạc Vấn thì ngậm miệng không lên tiếng, khi giao đấu với kẻ địch, tác dụng của việc hét lên chỉ là để trợ lực, cũng có tác dụng đề cao ý chí chiến đấu của bản thân, chứ không hề có tác dụng trợ giúp linh khí, hoàn toàn tương phản với đó, lúc thúc giục linh khí nếu hét to thì linh khí sẽ bị phân tán, khiến việc vận chuyển khí trở nên chậm chạp.
Mạc Vấn lùi lại năm trượng, phiên tăng mặt đen lùi lại ba trượng.
Lúc lùi lại Mạc Vấn phân tâm nhìn xuống, thấy binh lính người Hán tấn công Hoàng cung được Thanh Long giúp đỡ đã phá được đại môn Hoàng thành, tiến vào khoảng sân lớn trăm mẫu trước Hoàng cung, thấy cảnh này, Mạc Vấn lệnh Thanh Long bay lên không đợi lệnh, chỉ để lại Chu Tước ở bên ngoài Hoàng thành thiêu đốt để cản trở người Hồ đằng sau đuổi tới tiếp viện.
Vẻ mặt của phiên tăng mặt đen cuối cùng đã có biến đổi, nhưng không phải là sợ hãi hay e ngại mà là phẫn nộ hung ác, điều này chứng tỏ người này hoặc là bản tính hung hãn, hoặc là còn có hậu chiêu chưa tung ra, cân nhắc hai cái, Mạc Vấn cảm thấy vế sau có khả năng lớn hơn chút.
Lui về năm trượng, Mạc Vấn dừng lại thân hình rồi lại nhanh chóng quay trở lại, trước đó đã cứng rắn giao đấu ba lần, lần thứ tư này so đấu rất có khả năng sẽ xuất hiện biến số, loại biến số này không phải phân ra thắng bại mà là hai bên rất có thể sẽ thay đổi sách lược.
Phiên tăng mặt đen thấy Mạc Vấn đến gần, hai cánh tay duỗi ra bên ngoài, lòng bàn tay hướng lên trên, làm ra động tác tương tự như đứng tấn, loại tư thế này thuần về phòng thủ, không thích hợp để tấn công.
Thấy phiên tăng mặt đen bày ra hành động kỳ quái, Mạc Vấn hơi cau mày, nhìn vào động tác của đối phương, chắc hẳn đối phương muốn cứng rắn chịu cú công kích này của hắn, hành động này của lão rất nguy hiểm, vì nếu hắn công kích vào khí hải của đối phương, thì rất có khả năng sẽ phế đi tu vi linh khí của lão phiên tăng.
Nếu đổi lại là đối thủ bình thường, Mạc Vấn nhất định sẽ thừa dịp này ra đòn sát thủ, nhưng người này là hòa thượng Tây Vực, pháp môn khác hoàn toàn với Trung Thổ, lỡ như một kích không giết được đối phương hoặc không phế được tu vi linh khí thì tăng nhân mặt đen sẽ nhân cơ hội đó giáng cho hắn một đòn trí mạng.
Trong lúc cấp bách này, Mạc Vấn không cầu nhanh mà chỉ cầu ổn, song chưởng ngưng tụ linh khí đánh thẳng về phía trước ngực phiên tăng mặt đen, công kích trước ngực đối phương thì không cần phải hạ thấp thân hình, cho dù đối phương thừa dịp phản công cũng có thể bảo vệ được ba bộ vị quan trọng không bị thương.
Đối mặt với song chưởng nhanh chóng đánh tới của Mạc Vấn, phiên tăng mặt đen thật sự không xuất thủ ngăn cản, mà thở ra một hơi dài, khiến ngực bụng nhanh chóng xẹp xuống.
Phiên tăng mặt đen lúc trước từng ở đây đấu thắng với đạo nhân của Trung Thổ, biết được đại khái động tác và chiêu số mà đạo nhân Trung Thổ sử dụng, nhưng Mạc Vấn trước đây chưa từng gặp kiểu động tác quái dị này, chiếu theo cách khổ luyện của Trung Thổ, vào lúc chịu phải đòn nghiêm trọng thì đều sẽ hít vào một hơi sâu, mượn không khí hít vào để chống lại và làm giảm bớt uy lực của đòn đánh đó, phiên tăng mặt đen lại làm ngược lại, đây là cái chiêu thức gì?
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn lại cũng không thu tay giữa chừng, lâm trận đối địch tối kỵ nhất là do dự không quyết, trong giây lát do dự đó đã có thể mất tiên cơ.
Thoắt một cái, song chưởng của Mạc Vấn nhanh chóng in lên ngực phiên tăng mặt đen, sau khi đánh trúng ngực đối phương, Mạc Vấn liền cảm thấy như đánh phải cục bông, ngay lập tức hắn nhận ra linh khí của mình đang nhanh chóng bị hút đi, cùng với lúc đó lồng ngực lép xẹp của phiên tăng mặt đen nhanh chóng phồng lên.
Sau một thoáng nghi ngờ thì Mạc Vấn đã nhanh chóng hiểu ra, đối phương đang sử dụng một loại pháp môn “Di hoa tiếp mộc” hấp thu linh khí người khác để sử dùng.
Phát hiện được ý đồ của đối phương, hắn tất nhiên sẽ không tặng linh khí cho đối phương, lập tức muốn thu chưởng lại, không ngờ ngực của đối phương đột nhiên sinh ra một lực hút mạnh mẽ, khiến song chưởng hắn khó có thể thu lại.
Phiên tăng mặt đen lúc này đang hút ngược linh khí của Mạc Vấn, không thể mở miệng nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt lão lại cực kỳ đắc ý, trong mắt đầy vẻ miệt thị, tựa như đã nắm chắc phần thắng.
Mạc Vấn cũng không cưỡng ép thu lại song chưởng, mà thừa dịp này quan sát tình hình chiến đấu xung quanh, lúc này cánh trái của con quái vật to lớn đã bị Bạch Hổ đả thương, thân hình lắc lư bất định, nhưng nếu muốn chế ngự được nó hoàn toàn thì phải cần thêm thời gian.
Mà lúc này binh lính người Hán xông vào Hoàng cung cũng gặp phải sự chống cự ngoan cường đến từ cận vệ Hoàng thành, đám người này đợi địch mệt mỏi rồi mới tấn công, lúc này rất có tinh thần, khó giải quyết hơn là người Hồ có không ít hòa thượng ra tay giúp đỡ, những người này đều mặc áo cà sa đại đức, phần lớn là người Hán, nhưng bọn họ đã thần phục người Hồ, cam chịu làm chó săn cho người Hồ.
Phẩm đức tốt xấu cũng không liên quan trực tiếp với những năng lực khác, hơn mười hòa thượng kia đều là cao thủ vượt qua thiên kiếp, đều có binh khí trên tay, họ đi đến đâu thì quân Hán đều ngã rạp đến đó. Sở dĩ những người này không lên trợ giúp phiên tăng mặt đen là vì tin tưởng phiên tăng mặt đen này có thể chiến thắng được Mạc Vấn.
Mắt thấy quân Hán ngoài thành đã xông vào Hoàng cung, Mạc Vấn lệnh cho Chu Tước trấn giữ ở cửa cung, lại lệnh cho Thanh Long đang đợi lệnh lên tiếp viện cho quân Hán trong cung, sau đó thúc giục linh khí, vội vàng rót linh khí vào trong cơ thể phiên tăng đó.
Nếu phiên tăng này muốn cướp linh khí của hắn thì Mạc Vấn rất sẵn lòng cho lão một ít, chỉ sợ lão ta không thể chứa hết được mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận